Rốt cuộc cô cũng biết “Thần thiếu” là gì.
Anh là một kẻ độc tài chân chính ở Lục gia, cũng là người đàn ông quyền thế nhất.
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn từ chối đề nghị của anh.
Cô muốn ly hôn, nhưng không phải lý do là vì anh.
Không muốn vừa mới thoát ra hang sói lại tiến vào hang hổ, hơn nữa, so với Lục Kình Hạo, Lục Dục Thần nguy hiểm hơn nhiều.
Bên ngoài Đường gia, Đường Tâm Lạc đứng trước cửa biệt thự nhấn chuông, cách đó không xa, một chiếc xe màu đen sang trọng đang đậu.
Trong xe, Mạnh Trạch gọi điện thoại.
“Lục gia, người đã đưa đến…Những người kia cũng ở trong nhà chính Đường gia.”
Sáng hôm nay thuộc hạ của anh đã báo tin tức, bà chủ Đường gia mang theo con gái trở lại thành phố A. Bây giờ sợ là đang chờ Đường Tâm Lạc bên trong rồi.
Những người này đều là Lục Kình Hạo an bài: “Bắt gian” phía trước, nháo sự phía sau, thủ đoạn Lục Kình Hạo đối phó Đường Tâm Lạc thật là âm hiểm.
Âm thanh lạnh băng của Lục Dục Thần truyền qua điện thoại:
“Cứ để bọn họ gây chuyện, lúc nào cần thì ra tay.”
Vật nhỏ chưa thấy qua lòng người hiểm ác, anh che mưa tránh gió giúp cô thì cô lại cự tuyệt. Đã như vậy, anh không giúp nữa, để cô nhìn hiện thực tàn khốc. Để cho cô biết không có anh thì cô bước đi nửa bước cũng khó khăn.
“Vâng, Lục gia.” Mạnh Trạch cúp điện thoại, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Đường gia.
******
Đợi một lúc, cửa biệt thự mở ra.
“Tiểu thư, người trở về rồi hả, không phải người...” Mở cửa là một người hầu của Đường gia, hết sức kinh ngạc khi thấy Đường Tâm Lạc.
“Tôi thế nào?” Đường Tâm Lạc nhướn mày hỏi đối phương.
Trên mặt người hầu tỏ ra bối rối:
“Không, không có gì… Tiểu thư trở về thật tốt, bà chủ cùng phu nhân cũng vừa mới về được một lúc.”
Đường Tâm Lạc nhíu mày:
“Bà nội cùng dì đã trở về?”
“Vâng, tiểu thư Mật Nhi cũng cùng theo về. Còn có…” Người hầu liền giật mình, thấy bản thân nói quá nhiều bèn im lặng.
Đường Tâm Lạc chỉ chú ý vào lời nói của người hầu, cũng không phát hiện gì bất thường.
“Đã biết, lên lầu lấy mắt kiếng của tôi xuống đây.” Không có mắt kiếng cảm giác thật không an toàn, Đường Tâm Lạc vào nhà thay giày, phút chốc mắt kiếng đã được lấy xuống.
Đeo kính vào, nháy mắt cảnh vật đã rõ ràng hơn, cũng che đi khuôn mặt tuyệt mỹ của cô. Đường Tâm Lạc ngồi thay giày, hít sâu mấy hơi, chờ trong lòng bình ổn mới đi tiến vào nhà chính.
Trong nhà chính không có một ai, không nghe được giọng nói của bà nội, Đường Tâm Lạc cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô nhìn người hầu khi nãy:
“Bà nội và dì đâu rồi?”
Người hầu nhìn cô một lát, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra mấy chữ:
“Sách, phòng sách…”
Đường Tâm Lạc biến sắc, nhanh chóng bước lên lầu hai, vừa trở về liền vào phòng sách, nói bọn họ không có âm mưu tuyệt đối cô không tin.
Vừa đi tới cửa phòng, cô liền nghe được giọng nói cực kỳ đặc sắc của bà nội:
“Khi nào cô ta mới trở về! Tài liệu còn đủ không, có phải đều ở đây hay không?”
Một lát sau, giọng run rẩy của quản gia vang lên:
“Bà chủ, tất cả văn kiện đều ở đây, trước khi phu nhân nhập viện đều giao cho tiểu thư cất kỹ, tôi đều dựa theo lệnh của bà bí mật ghi lại. Còn tiểu thư, rất nhanh sẽ về đến.”