Ở ghế salon cách cửa xa nhất, có cặp nam nữ quần áo không chỉnh tề đang ôm nhau một chỗ.
Từ khi cánh cửa bị mở ra, tiếng kêu của Lâm Thi Mạn đã tràn ngập cả phòng.
Thật sự rất hoan lạc.
Từ cửa nhìn vào, có thể thấy Lâm Thi Mạn đang bị một người đàn ông đè xuống ghế salon.
Quần áo xốc xếch khiến người khác đỏ mặt.
Phía sau người đàn ông cũng lộ ra hoàn toàn.
Đặc biệt ở hông người đó có một vết bớt màu đỏ cực kỳ nổi bật.
"Chậc chậc, Lục gia thật mạnh mẽ nha... Chẳng qua không nghĩ tới, phía sau lưng của Lục gia có một vế bớt lớn vậy."
Loading...
Lúc đẩy cửa ra, Đường Tâm Lạc gần như nhắm chặt hai mắt.
Hình ảnh cặp nam nữa ân ái trước mặt cô, thoáng một cái, cô không còn dũng khí ở lại đây.
Định rời khỏi... Nhưng mà... Vết bớt?
Phía sau lưng Lục Dục Thần làm gì có vết bớt?!
Đường Tâm Lạc bỗng dưng mở mắt, muốn nhìn rõ tình huống bây giờ, một bàn tay đột nhiên che mắt cô lại.
Có người ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, hai cánh tay vòng qua bả vai ôm cô thật chặt.
Người dính vào khuôn ngực cứng rắn kia, mùi hương quen thuộc bay vào lỗ mũi.
"Không được nhìn người đàn ông khác..." Âm thanh người kia dán sát vào tai, trầm thấp từ tính.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cảnh nóng hấp dẫn kia, không ai chú ý tới Lục Dục Thần đã xuất hiện.
"Lục... Lục gia..."
"Sao Lục gia lại ở đây..."
Xung quanh đua nhau hít hơi.
Những người này mới vừa rồi còn cười trên sự đau khổ của người khác, bây giờ lại hốt hoảng.
Đường Tâm Lạc ngẩng người, không tin dám tin người này đã xuất hiện.
Chốc nữa mới phát hiện... Nước mắt vốn kiềm chế nhưng sau khi anh xuất hiện thì không ngừng tuôn ra.
"Ngốc, đừng khóc." Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô: "Những người phụ nữ thô tục kia, làm sao leo lên giường của anh được... Lục Dục Thần này, có Lục phu nhân em là đủ rồi."
Lời tỏ tình ngọt ngào giống như dòng suối ấm áp chảy qua tim, làm dịu nhẹ sự đau đớn của cô.
Cho tới bây giờ, Đường Tâm Lạc chưa từng...
Nước mắt không thể ngừng được, nếu không phải vì ở đây còn người khác, cô sẽ không nhịn được mà khóc lớn lên.
Từ sau khi mẹ ra đi, đã bao lâu rồi, không có ai yêu thương cô như vậy.
Cô khóc thút thít, cố kiềm chế nước mắt.
Lục Dục Thần không nghĩ tới sẽ khiến cô gái này tổn thưởng, nhẹ nhàng dỗ dành cô, hôn nhẹ mái tóc cô, cẩn thận ôm cô vào ngực.
Những người khác chưa từng thấy một Lục gia dịu dàng thâm tình vậy.
Không phải, họ chưa từng thấy Lục gia chứ.
Nhưng cho dù chưa thấy thì cũng nghe nói về dáng vẻ lạnh lùng, tuyệt tình của Lục gia.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt, nào còn vẻ tuyệt tình lạnh lùng đâu.
Tất cả mọi người không nhịn được chăm chú vào đó.
Ngay cả cảnh xuân trong phòng cũng bị bỏ lơ.
Có thể thấy Lục gia cưng chìu một người phụ nữ là chuyện hiếm có cỡ nào.
Nhưng giờ phút này, trong đám đông chỉ có một người không bị cảnh này hấp dẫn.
Bà mở tròn hai mắt, không tin được nhìn người đàn ông trên ghế salon.
Người đàn ông bị mọi người vây quanh kia.
Vết bớt ở ngay hông... Vết bớt đó...
Càng xem... Càng giống của Tô Chính.