Cửa phòng dạ hội chật kín người, Lục Dục Thần nắm tay Đường Tâm Lạc đi ra thì bị mọi người vây quanh.
Đây là lần đầu tiên cô trở thành tiêu điểm ở nơi công cộng.
Ánh mắt của những người đó dò xét khiến cô không thoải mái chút nào.
Đường Tâm Lạc hơi nghiêng đầu, không tự chủ nép sau lưng Lục Dục Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sát lại tay anh.
Động tác như vậy khiến cho Lục Dục Thần dừng chân.
"Sao vậy, không thoải mái?" Ánh mắt anh hơi rũ xuống, con ngươi mới vừa lạnh như băng lúc này đã thêm hút ấm áp.
"Không phải." Đường Tâm Lạc lắc đầu, mặt ngượng ngùng: "Chưa từng thấy đông đúc như vậy... Trước giờ em tham gia tiệc, chưa từng bị nhiều người vây quanh như thế."
Thấy cô gái nhỏ nép vào người mình tìm kiếm sự che chở, tâm trạng Lục Dục Thần rất tốt, không khỏi cong môi.
"Không sao. Sau này ở bên cạnh anh cũng thành thói quen thôi."
Nói xong, anh rút tay, ôm sau lưng cô.
Đường Tâm Lạc được anh ôm, mặt càng đỏ hơn.
Trước mặt nhiều người như vậy, anh không nên thân mật vậy chứ?
Vừa chớp mắt một cái, cô bắt gặp một gương mặt quen thuộc trong đám người.
Những người đó, dù ít dù nhiều cũng gặp thiên kim Đường thị rồi.
Nghĩ tới trước kia bị chê cười, cặp mắt đào hoa của Đường Tâm Lạc tối sầm, không biết tối nay, trong miệng những người này sẽ phun ra những lời gì.
"Lục gia đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh của Tô mỗ... Hoan nghênh hoan nghênh!" Tô Chính và phu nhân Đặng Mỹ Trân bước lên đón tiếp.
Lâm Thi Mạn đi sau lưng cùng với mọi người, từ khi Lục Dục Thần xuất hiện, đôi mắt đẹp không rời anh một chút nào.
Cô biết, tập đoàn Hoàng Đình của Lục gia, phú khả địch quốc, quyền thế không ai bằng.
Nhưng cô không biết, Lục gia... Lại là một người tuấn tú như thần.
Tiếng xưng hô Lục gia này, khiến cô nghĩ, Lục Dục Thần là một người đầu tóc bạc phơ, không ngờ...
Tô Chính đang giới thiệu mọi người với Lục gia, dĩ nhiên, người không quan trọng, ông sẽ không giới thiệu.
Có thể khiến cho Tô Chính tiến cử là một số nhà giàu có địa vị hơn Tô gia.
Đến phiên Lâm Thi Mạn.
Cô ta lập tức lấy tay kéo lễ phục xuống, trên mặt cười quyến rũ, ánh mắt câu hồn nhìn Lục Dục Thần, chờ lúc hai mắt chạm nhau thì sẽ phóng điện với anh.
Ai ngờ, Tô Chính chỉ mới giới thiệu hai người, sắc mặt Lục Dục Thần càng lúc càng trầm xuống.
Rất rõ ràng, là mất kiên nhẫn.
Tô Chính đâu còn dám dài dòng, lập tức tức thời mời vào phòng dạ hội.
Lâm Thi Mạn vẫn đang ném ánh mắt quyến rũ đành trơ mắt nhìn Lục gia đi vào trong.
Cho dù lễ phục đã kéo xuống hết mức, gần như không che được đôi gò bồng đào mê người, nhưng Lục Dục Thần vẫn không thèm nhìn cô ta một cái.
Khách mời rối rít xem kịch vui.
Lâm Thi Mạn phát hiện những người khác nhìn mình với ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khắc, sắc mặt không tự chủ tối sần.
Hừ!
Cô ta không tin.
Lâm Thi Mạn này nổi tiếng xinh đẹp, bạn nhảy của Lục gia sao có thể so được.
Cho đến lúc này, cô mới nhớ tới người bên cạnh Lục gia, bạn nhảy mà cô coi thường.
Lâm Thi Mạn đi vào trong với mọi người, đôi mắt đố kị liếc sang Đường Tâm Lạc.
Lâm Thi Mạn là đệ nhất mỹ nhân, trong giới giải trí gặp không ít người đẹp tuyệt sắc, nhưng khi cô ta gặp Đường Tâm Lạc, cho dù không muốn thì vẫn phải cười tươi.
Gì thế, trên đời này... Sao có người phụ nữ đẹp như vậy chứ!