"Bà nói lời này là có ý gì?" Đường Tâm Lạc trừng mắt nhìn, giả vờ nghe không rõ.
"Tâm Lạc, bà nội cũng là vì tốt cho con. Thân là bà của con, chẳng lẽ sẽ hại con hay sao? Đàn ông đều giỏi thay đổi, lúc trước Lục Kình Hạo cũng vậy, nói chi là Lục gia. Nhưng Mật Mật lại khác biệt, là tiểu thư khuê các, lại trẻ trung xinh đẹp, con giúp một tay, cho dù mai mốt Lục gia chán ghét con, cũng còn Mật Mật, phải không?"
Bà Đường nói xong, cố ý đẩy Đường Mật.
Tuy Đường Mật xem thường Đường Tâm Lạc, nhưng vì mục đích của mình, chỉ có thể mím môi tạo ra hai má lúm đồng tiền, cười ngọt ngào với Đường Tâm Lạc.
"Chị họ, người như Lục tiên sinh, không phải có rất nhiều bạn gái sao, lúc trước còn bị scandal với mấy ngôi sao đang hot đó?
Cô thở dài, một mặt giả bộ thương hại nói:
"Chị họ yên tâm, chắc chị cũng hiểu em, Đường Mật em không phải loại người không có lương tâm. Lần này là vì chị giúp Đường thị, nên em mới muốn trả ơn cho chị. Chị tiến cử em cho Lục tiên sinh, chị em chúng ta cùng nhau hầu hạ, giúp đỡ lẫn nhau."
Đường Mật vừa dứt lời, Đường Nhược Lan liền nói thêm vào.
"Tâm Lạc à, lần này con cứu Đường thị, dì và bà nội liền muốn giúp con một chút. Một người đã từng ly hôn như con, chỉ sợ Lục gia cũng không dễ chịu gì. Người như Lục gia, không phải loại người có thể dễ dàng nắm chặt, hiện tại ngài ấy vẫn cưng chiều con, nhưng cũng có scandal với nhiều phụ nữ khác, nếu như ngày nào đó chán con, thì con làm sao bây giờ?"
Trong mắt Đường Nhược Lan, Đường Tâm Lạc vẫn là một người nhát gan, bị nói mấy câu đã dọa sợ. Chắc chắn cô ta không hiểu ý đồ của bọn họ.
Bà Đường cũng rèn sắt khi còn nóng nói:
"Tâm Lạc, có Mật Mật bên cạnh giúp đỡ con, tuyệt đối không có ý xấu. Nó vừa hiểu chuyện lại vừa ngoan ngoãn, có khi còn may mắn sinh cho Lục gia một người thừa kế, đến lúc đó Đường gia có thể bình an sống rồi!"
Không ngờ, đến bây giờ, bọn họn vẫn cảm thấy Đường Mật thích hợp với Lục Dục Thần. Mà Đường Tâm Lạc, một người đã từng ly hôn, cơ bản chỉ là đồ chơi của Lục gia thôi.
Đường Tâm Lạc lạnh lùng nhìn ba người, một tia dịu dàng còn sót trong lòng liền biết mất không còn dấu vết.
Vốn muốn cho bà Đường còn chút mặt mũi.
Nhưng bây giờ, đừng có mơ!
Đường Tâm Lạc đổi kiểu ngồi, tựa lên ghế sofa, lười biếng nhìn ba người nói:
"Chuyện của tôi, không cần ba vị phí tâm."
"Còn nữa, lần này tôi trả nợ cho các người, những thứ mấy người đã thế chấp thì tôi sẽ lấy bù lại. Nói cách khác, ngoại trừ 50% cổ phần của Đường thị, còn có nhà, đất...đều quy về trên danh nghĩa của tôi. Sau này, những thứ đó đều là tài sản của tôi, tôi cho các người thời gian một tuần, hi vọng sau một tuần, lúc tôi đi thu nhà, các người đã dọn đi rồi."
"Cô...Đứa bé này, sao cô lại có thể nói như vậy!" Tay bà Đường run run, không nghĩ tới, bà khuyên Đường Tâm Lạc nửa ngày, vậy mà cô lại nói với bà như vậy.
"Tôi là bà của cô! THế mà cô dám đuổi tôi ra Đường gia sao!?"
Đường Tâm Lạc không thèm nhìn.
"Bà cụ này, tôi đã nhắc nhỡ bà nhiều lần rồi, ngày bà đuổi tôi ta khỏi Đường gia, thì bà đã không còn là bà nội của tôi rồi."