"Không thể nào, ba em không có làm như vậy!" Đường Tâm Lạc nắm lấy tay Lục Dục Thần, kích động nói.
Lục Dục Thần ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an:
"Yên tâm, bọn họ không làm gì được đâu."
Anh lạnh lùng nhìn đám người Đường gia đang đắc ý, nhếch miệng cười lãnh khốc.
Thủ đoạn như vậy, Đường Tâm Lạc chưa gặp nhiều, nhưng anh đã gặp nhiều rồi.
Ban đầu anh không định nhúng tay vào chuyện của Đường gia. NHiều nhất, anh cũng chỉ làm theo hợp đồng, giúp Đường Tâm Lạc đoạt lại gia sản.
Nhưng mà bây giờ...
Anh lạnh lùng nhìn ba người kia, bỗng nhiên muốn đổi ý.
Nếu các người muốn chơi, vậy anh sẽ hạ mình, chơi với bọn họ một chút.
Đột nhiên Lục Dục Thần đứng dậy, ôm ngang cô lên.
"Lục Dục Thần...Anh, anh là gì..." Đường Tâm Lạc giật mình, theo bản năng ôm cổ của anh, tránh bị té xuống.
Anh ôm cô, không thèm quan tâm đến ai, đi thẳng ra cửa. Không ai dám ngăn cản, ngay cả quan tòa tối cao, sau khi thấy sắc mặt của anh cũng không dám hó hé câu nào.
"Đưa em về nhà." Anh nhàn nhạt nói.
"Về nhà cái gì? Bây giờ còn đang trong giờ ra tòa..."
Đường Tâm Lạc cuống lên, tờ giấy nợ kia tuyệt đối là giả. Ba cô coi trọng sự nghiệp của Đường gia như vậy, cho dù gặp khó khăn đi nữa, ông cũng không lấy 20% cổ phần đi thế chấp.
"Ngoan ngoãn nghe lời, theo chồng về nhà." Cơ bản Lục Dục Thần không cho cô cơ hội cự tuyệt, đôi chân dài thẳng tắp đi ra ngoài.
"Nhưng mà..."
"Yên tâm, bây giờ vụ kiện này đã không còn quan trọng nữa. Nếu bọn họ muốn chơi, vậy cứ để bọn họ chơi." Lục Dục Thần hạ mắt nhìn cô, cưng chìu nói:
"Ngoan ngoãn nghe lời, chồng bảo đảm, sẽ cướp Đường thị về cho vợ."
Đường Tâm Lạc: "..."
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng, cô đã bị lời nói cùng khuôn mặt của anh mê hoặc mất rồi.
Đường Tâm Lạc không biết Lục Dục Thần đang nghĩ gì, nhưng lúc này, cô cảm thấy tin tưởng anh vô cùng.
Cô không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Không khí ngọt ngào giữa hai người đối lập hoàn toàn với không khí trang nghiêm của tòa án.
Thấy Lục gia ôm vợ rời đi, luật sư Phạm thở dài.
Anh đi theo Lục gia nhiều năm, đã quá quen với thủ đoạn của Lục gia.
Giương mắt nhìn người Đường gia ở đối diện, đột nhiên cảm thấy thương hại bọn họ.
Haizz, thật đúng là một đám người đáng thương!
Mấy người đó không biết, sư tử ngủ gật thì đúng là không đáng sợ, nhưng nếu bị gợi lên hứng thú mới thật sự đáng sợ.
*
Kiện cáo kết thúc, người Đường gia cho rằng trong tay có chứng cứ quyết định nên không sợ, nhưng muốn thắng kiện, phải chờ thêm mấy lần kiện nữa, ít nhất cũng mấy tháng.
Ai biết, sau khi kết thúc phiên tòa thứ nhất, Đường Tâm Lạc đã rút đơn khởi tố.
Không nghĩ tới dễ dàng thắng lợi như vậy, bà Đường và Đường Nhược Lan cười xém không ngậm mồm lại được. Trên đường trở về, mẹ một câu con một câu không ngừng phỉ báng Đường Tâm Lạc.
Còn Đường Mật, trái tim luôn treo trên người Lục Dục Thần, sau khi trở về, một mực rầu rĩ không vui.
Kết quả, chưa vui được bao lâu thì một cuộc điện thoại gọi đến phá vỡ tất cả vui sướng của họ.
"Cái gì? GIá cổ phiếu của công ty bị giảm mất 20%?!"