Sắc trời tối dần, trên đường Đế An quanh co có một chuỗi xe dài đang nối đuôi nhau.
Trên đỉnh cao nhất của đường Đế An là một ngôi nhà sang trọng, đó là nơi tổ chức mừng thọ cho Lục lão phu nhân.
Đội an ninh cẩn thận kiểm tra thiệp mời của Đường Tâm Lạc, sau đó cung kính dẫn cô vào trong.
Diện tích nhà tổ Lục gia lớn vô cùng, cả khuôn viên bao gồm sân golf, hồ bơi, vườn hoa, hầm trú ẩn, phòng dạ hội, bãi đậu xe, rạp chiếu phim... Tóm lại, tất cả những thứ ấy đều sang trọng.
Xe đi theo hướng dẫn rồi dừng ở ngoài, Đường Tâm Lạc ung dung xuống xe, đột nhiên nghe thấy tiếng hít hơi của người xung quanh...
Không phải lễ phục có vấn đề chứ?
Đường Tâm Lạc cẩn thận kiểm tra cả người, rất tốt, không bị gì cả... Vậy thì vấn đề đó không phải vì vẻ ngoài của cô.
Cô ngẩng đầu lên, không quan tâm tới người khác nữa, đưa quà tặng cho quản gia, cười nhẹ đi vào nhà tổ Lục gia.
Chờ cô rời đi...
"Vừa rồi... Là Đường Tâm Lạc của Đường gia?"
Một người đi sau Đường Tâm Lạc không thể tin được kéo áo bạn thân mình.
"Ừ, hình như vậy."
"Cô ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ sao? Chứ vẻ ngoài này..."
"Nhất định là phẫu thuật rồi, nếu không làm sao khác như vậy được..."
"Nói không chừng là do mắt kính của cô ấy, tôi nhớ lúc trước cô ấy luôn đeo mắt kính, nhìn vừa cứng ngắc lại vừa ngu ngốc. Không ngờ sau khi gỡ ra, khác biệt lại lớn như vậy."
"Gỡ mắt kính ra cũng không thay đổi nhiều như vậy được, tôi nghĩ chắc hẳn là đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi!"
Đường Tâm Lạc cũng nghe thấy không ít bàn tán của mọi người xung quanh, nhưng cô không hề cảm thấy mất bình tĩnh, ngược lại vẫn thẳng lưng đi tiếp.
Từng bước hào phóng đoan trang, cô không muốn để lại cho người khác ấn tượng không đẹp về Đường gia Đại tiểu thư. Cô càng không muốn để mọi người tiếp tục nghĩ rằng Lục Kình Hạo cưới cô là thiệt thòi vạn phần.
Cô đã sớm biết lời đồn bên ngoài về mình, ngu ngốc, cứng ngắc, không có chút gợi cảm.
Đường Tâm Lạc thừa nhận, lúc trước vì để cho mẹ yên tâm, cô mới khoác lên mình dáng vẻ cứng ngắc mà một người thừa kế Đường gia nên có.
Nhưng hôm nay, cô không cần ngụy trang nữa, không cần vì bất kì ai mà hạ thấp bản thân nữa.
Gỡ cặp mắt kính quen thuộc xuống, đeo kính áp tròng vào, mặc dù chưa quen lắm, nhưng từ nay về sau, cô phải cho mọi người biết, Đường Tâm Lạc và Lục Kình Hạo, rốt cuộc là ai không xứng với ai.
Đường Tâm Lạc từng bước vững vàng đi lên bậc thềm khảm đá hoa cương, dưới sự hướng dẫn của người hầu đi vào phòng dạ hội.
Bên trong phòng dạ hội sớm đã chật kín, người người khắp nơi.
Trong phòng dạ hội lớn như vậy, ở một góc có mời một nhóm nghệ sĩ đến biểu diễn, ở hai dãy bàn hai bên, các loại nước, bánh ngọt với thức ăn tinh xảo được sắp theo thứ tự.
Đi qua khỏi sàn nhảy, Đường Tâm Lạc thấy Lục lão phu nhân đang được mọi người vây xung quanh.
Bên cạnh cô, ba lớp trong ba lớp ngoài đều toàn là người tới chúc thọ.
Cung Tuyết Mị đang chen chúc ở phía ngoài cùng, dù bà ta là phu nhân dòng thứ của Lục gia, nhưng đứng trước mặt chủ nhân Lục gia, ngay cả nói chuyện cũng không có cơ hội.
"Đường tiểu thư, lão phu nhân cố ý dặn dò, nếu thấy cô tới thì đưa cô đến gặp."
Lục lão phu nhân còn cố ý sắp xếp người dẫn đường cho Đường Tâm Lạc, như vậy có thể thấy được mối quan hệ thân thiết giữa bà với mẹ Đường Tâm Lạc, vì vậy tự nhiên rất quan tâm cô.
"Làm phiền rồi." Đường Tâm Lạc khẽ gật đầu, đi theo người dẫn đường.
Cô không biết, dáng vẻ của cô đã rơi vào mắt một người.