Trên màn hình điện thoại, hiện ra ba chữ Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần mới tiếp điện thoại.
Bởi vì đề tài vừa nói, tâm trạng của anh không tốt lắm.
Giọng nói, lộ ra lãnh đạm xa cách, “Chuyện gì?”
Đường Tâm Lạc đầu bên kia đi điện thoại ngẩn người.
Cô nhớ rõ buổi sáng khi ra khỏi nhà, thái độ của Lục Dục Thần vẫn rất bình thường, bây giờ làm sao, đột nhiên giọng điệu trở nên lạnh nhạt rất nhiều.
Giọng nói của cô mềm mại, mang theo một chút xin lỗi, “Xấu hổ, có phải quấy rầy đến anh rồi hay không? Em nghĩ đến anh muốn trở về ăn cơm, cho nên mới gọi điện hỏi…”
“Không cần chờ anh, anh ăn ở bên ngoài.”
“A…vốn dĩ là như vậy.” Hiển nhiên Đường Tâm Lạc không nghĩ đến, Lục Dục Thần sẽ nói như vậy.
Cô còn tưởng rằng, anh là tạm thời bị công việc bận rộn cản trở, hóa ra, anh đã ăn qua ở bên ngoài rồi.
Cho nên, tại sao cô như đứa ngốc như vậy, một mực trong nhà chờ anh trở về, thậm chí dũng khí để cho vú Trương gọi điện thoại thúc giục anh cũng không có.
Bỗng nhiên cô cảm thấy được, chính mình rất ngu ngốc.
Không khí trong điện thoại, đột nhiên trầm mặc.
Nghe thấy hô hấp mỏng manh của Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần muốn hỏi chút gì, cuối cùng cũng không có mở miệng nói.
Hiện tại tâm trạng anh không ngào ngạt, cho dù là đứa bé trong bụng Đường Tâm Lạc, cũng không tưởng đến trấn an suy nghĩ.
“Còn có việc sao? Không có việc gì anh tắt máy.” Anh lạnh như băng nói.
Tay Đường Tâm Lạc nắm điện thoại, các đốt ngón tay có chỗ trở nên hơi trắng, “Không có, em đây…”
Còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ yểu điệu.
“Anh Dục Thần, khi ăn cơm không cần nghe điện thoại, một người ăn thật nhàm chán…!”
Êm ái, mang theo chút sức sống thanh xuân và làm nũng, giọng nói kia Đường Tâm Lạc vô cùng quen thuộc, đó hình như là…Kiều Nhân Nhân!?
Cô vẫn không kịp hỏi nhiều một câu, bỗng nhiên truyền đến tút tút...
Đường Tâm Lạc đưa điện thoại cầm, mới phát hiện, đối phương đã sớm tắt điện thoại của chính mình.
Lục Dục Thần, đột nhiên anh thất hứa, nguyên nhân là vì hẹn với Kiều Nhân Nhân…
Ngày đó ở công ty, Kiều Nhân Nhân kéo cánh tay Lục Dục Thần, cảnh tượng thân mật từ trong phòng làm việc đi ra, lại hiện ra trong đầu.
Đường Tâm Lạc cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, giống như bị thứ gì đó liên tiếp đánh vào ngực.
“Ưm…” Đột nhiên trong bụng trào dâng một trận thế mạnh như nước, Đường Tâm Lạc nằm úp sấp mặt trên tay vịn nôn ra một trận.
*
Vú Trương bận việc ở bên ngoài một lúc, thấy đã tám giờ mà Lục Dục Thần còn chưa có trở về, thật sự không nhịn được, kêu phòng bếp chuẩn bị cháo hoa, chính mình đi mời Đường Tâm Lạc xuống ăn một chút.
Kết quả, vừa vào phòng ngủ, thì thấy Đường Tâm Lạc đang úp sấp trên ghế dựa, dường như đã bất tỉnh nhân sự.
“Thiếu phu nhân…Thiếu phu nhân cô làm sao vậy…Thiếu phu nhân cô đừng làm tôi sợ!!!”
…
Một hồi lăn qua lăn lại được, mấy người mới vội vàng đưa Đường Tâm Lạc trên giường.
Vú Trương gọi điện cho gia đình bác sĩ, lại vội vàng gọi điện thông báo cho Lục Dục Thần.
Kết quả, không biết bên kia thiếu gia làm sao, điện thoại vẫn tắt máy, gọi Mạnh Trạch bên kia, vẫn lại không gọi được.
Gọi điện thoại nhiều lần, lại vẫn không người nào nghe máy, vú Trương không quan tâm nhiều như vậy, thẳng đem điện thoại gọi cho phu nhân.
“Cái gì, Tâm Lạc té xỉu rồi hả?!”
Trác Nhã Dung nghe được vú Trương nói, thiếu chút nữa cầm điện thoại không được, “ Vú…Vú trước ở bên xem, tôi lập tức tới ngay.”
Bà vô cùng lo lắng khi tới biệt thự Lam Loan Nhã, gia đình bác sĩ vừa lúc làm kiểm tra cho Đường Tâm Lạc.
Trác Nhã Dung không dám làm phiền bác sĩ, chỉ có thể lôi kéo vú Trương bên cạnh hỏi, “Vú Trương, Dục Thần đâu? Vợ nó té xỉu, làm sao nó không ở nhà!?”