Vừa rồi Đường Tâm Lạc chỉ là ngồi ở bên cạnh anh, còn lúc này, toàn bộ người bị anh bế lên, trực tiếp ngồi ở trên đùi anh.
Cô biết rõ cái tư thế ngồi này có bao nhiêu nguy hiểm.
Lần trước trong xe, chính là ngồi như vậy, ngồi, khiến cho anh thiếu chút nữa đã đi quá giới hạn.
Cô không dám tùy ý động đậy, sợ lại một lần nữa kích động người nào đó.
“Thật sự không muốn anh sao, hả?”
Anh lại một lần thấp giọng hỏi.
Lúc này anh không thủ thỉ ở vành tai cô nữa, mà là trực tiếp đặt gần môi cô.
Cô bị anh giữ hai tay trước ngực, chỉ cần thoáng thu hai tay lại là có thể đem toàn bộ người cô ôm lấy.
“Lục Dục Thần, anh đừng... A......”
Lời cự tuyệt, đã trực tiếp bị anh nuốt vào bụng.
Nụ hôn của anh rơi lên cánh môi của cô, không có tiến sâu thêm, chỉ là trăn trở trên đôi môi của cô.
Đường Tâm Lạc bị anh cưỡng hôn không còn kiên nhẫn, cũng không biết tại sao phải biến thành như vậy.
Dù sao cô đang cảm thấy đáy lòng trống trơn, giống như có một loại cảm giác kỳ quái, làm cho tâm tình của cô trở nên bị động.
“Nói, có phải muốn anh rồi hay không?”
Anh cong môi khẽ cười, làm cho đôi mắt vốn tĩnh mịch thâm sâu của anh lộ ra sáng hơn.
Đường Tâm Lạc bị anh trêu ghẹo như vậy không có cách nào khác, chỉ có thể nhỏ nhẹ đáp lại:
“Thật sự không muốn, trong bụng em còn có Bảo Bảo…”
nhìn vẻ mặt lạnh lùng, giống như có chút tức giận của anh, nghĩ đến tất cả những gì anh đã làm cho Đường gia, cô lại vội vàng bổ sung:
- Nếu như anh muốn báo đáp, vậy hôn nhẹ đi... Anh nói, vậy có được không?
Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, nịnh nọt chui rúc vào cổ anh.
Cô biết rõ người đàn ông này thích gì, anh thích cô giống như con mèo nhỏ nịnh nọt anh, loại thời điểm này, để tránh Lục Dục Thần âm tình bất định tính khí phạm vào, chỉ có thể mọi cách nịnh nọt.
“Chỉ là hôn nhẹ thôi?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt thâm trầm đen láy không hiểu làm cho Đường Tâm Lạc có chút chột dạ.
Mặt cô ngày càng đỏ lên, cắn môi nói:
“Cùng lắm thì tối nay, chúng ta lại…”
Ánh mắt anh hơi nheo lại:
“Lại cái gì?”
“Anh…”
Đường Tâm Lạc ủy khuất nhíu mày, cô nhanh chóng bị anh chọc tức đến phát khóc rồi.
Cô cũng đã thỏa hiệp, tại sao anh lại cứ muốn bức cô nói chuyện đó.
Thấy cô vừa đáng thương vừa đáng yêu như thú con, Lục Dục Thần thấp giọng nói:
“Được rồi, nếu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì cứ như em muốn. Hiện tại cứ hôn nhẹ đã, buổi tối trở về phòng mới ban thưởng cho em thật tốt.”
Dứt lời, gáy cô trực tiếp bị anh ômlấy.
Hơi thở người đàn ông quen thuộc lập tức đập vào mặt, Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần hôn đến mức gần như não thiếu khí.
Nụ hôn của anh thật nóng bỏng, ngọt ngào.
Cô bị anh hôn đến toàn thân như nhũn ra, hoàn toàn mất đi lực chống cự, chỉ có thể thả người trong lòng anh.
May mắn, bọn họ đang ngồi đấy, bằng không, cô bây giờ nói không chừng đã không có mảnh vải che thân rồi.
“A.....”
Nụ hôn vừa chấm dứt, anh cũng buông cô ra.
Vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, anh bỗng ôm chặt cô vào lòng, đặt cằm trên vai cô, hơi hơi thở hổn hển nói:
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút.”
“Nhưng mà…”
Vành tai cô đột nhiên bị anh thổi vào một luồng khí.
Tâm Lạc vô thức run rẩy.
“Ngoan, đừng nhúc nhích…”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô:
- Nếu như không muốn bây giờ anh muốn em, tốt nhất đừng nhích tới nhích lui khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
Đường Tâm Lạc bị anh dọa đến mức không dám nhúc nhích, bởi vì cô đã rõ ràng cảm giác được anh đang cố gắng kiềm chế lấy.
Cô vội vàng đưa tay đẩy ngực anh ra, ý đồ muốn để mình rời xa mối nguy hiểm.
Nhưng hiển nhiên, cô thật không thể hiểu nổi anh.
Cô vừa mới hoạt động một chút, anh dường như càng thêm khó chịu đựng.
“Lục Dục Thần, anh còn muốn ôm bao lâu? Không thể buông em ra đã sao?”
Cô thực sợ, dường như trong giọng nói đã muốn khóc nức nở.