Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô và Quý Vi ngồi song song cùng nhau, Tiếu Thảo cùng Hách Nhân ngồi đối diện. Thực đơn vừa bị nhân phục vụ viên lấy đi, trong khoảng thời gian ngắn, bốn người nhìn nhau không nói gì.
Quý Vi buông di động sau đó nhìn ba người còn lại, đột nhiên cảm thấy cứ như vậy thật buồn cười, có chút giống cặp nam nữ bị bắt xem mắt sau khi tan làm.
Cô ấy nghĩ tới cái này, sau đó cười thành tiếng.
Tưởng Ban Hoa nhìn về phía cô ấy, tỏ vẻ khó hiểu.
Cô nàng phất tay, sau đó nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy chúng ta như vậy rất giống mấy đôi nam nữ đi xem mắt."
Hách Nhân nhìn hoàn cảnh bốn phía, phàn nàn nói: "Ai đi xem mắt lại chọn một cửa hàng ăn nhanh, định trước là sẽ thất bại rồi."
Giọng nói của anh ta rất lớn, khiến bàn bên cạnh chú ý.
Tưởng Ban Hoa nhìn đôi nam nữ bên cạnh, giống như thật sự tới đây để xem mắt. Vì thế cô dùng ánh mắt ý bảo Hách Nhân nhìn bàn gần đó, nhưng Hách Nhân lại không để ý lắm mà nói: "Tôi nói sự thật thôi."
Anh ta nói xong thì cầm lấy ấm nước ấm, đổ chút nước ấm vào bát của mình, sau đó tráng qua bát đũa.
"Thảo Thảo, tôi tráng bát đũa giúp cậu."
"Không cần, để tôi tự làm là được."
Tiếu Thảo mở bát đũa của mình, thuận tiện cũng mở bát đũa giúp hai cô gái, sau đó bắt đầu yên tĩnh tráng.
Quý Vi nhướng mày với Hách Nhân, sau đó nói: "Hách Nhân, anh phải học tập Tiếu Thảo nhiều hơn đấy."
Hách Nhân nhìn Quý Vi một cái, lại nhìn Tiếu Thảo đang tráng bát đũa giúp hai cô gái, trong lòng căng thẳng.
Có một giọng nói nói cho anh ta, Tiếu Thảo của anh ta không bình thường lắm. Nhưng từ trước đến nay anh ta rất mạnh trong khoản tự an ủi mình, cho nên nhanh chóng che giấu loại cảm xúc này đi.
"Tôi không học đâu." Lúc anh ta nói những lời này mang theo vẻ giận dỗi, trong ánh mắt nhìn Quý Vi có chút không ưa.
Tưởng Ban Hoa nhận bát đũa Tiếu Thảo đưa, cười nói: "Cảm ơn."
Tiếu Thảo cũng cong khóe môi, khách khí đáp lại một câu: "Không cần."
"Hai ngươi xa lạ như vậy làm gì." Quý Vi nhận bát đũa, lại nói tiếp: "Tôi không nói cảm ơn nha, Thảo Thảo."
Thảo Thảo?!
Quý Vi cô cố ý.
Hách Nhân cau mày, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, lúc định nói gì oán hận cô ấy thì đồ ăn đã được đưa lên. Vì thế anh ta hành quân lặng lẽ, ở trong lòng yên lặng tự nói với bản thân là con trai tốt nên không chấp con gái.
"Cá này ăn khá ngon." Ban Hoa ăn liền cảm thán khen ngon.
Tiếu Thảo cũng gật đầu theo.
Hách Nhân còn đắm chìm trong bi thương chuyện có khả năng Quý Vi thích Tiếu Thảo, mà Tiếu Thảo cũng khá vừa ý Quý Vi, ăn một chút mà không thấy mùi vị gì.
"Cơm này ăn chẳng ngon gì cả." Anh ta oán giận nói.
"Hừ." Quý Vi coi thường phát ra tiếng.
Hách Nhân nhíu mày càng sâu, anh ta buông đũa, sau đó nhìn về phía Quý Vi, trong giọng nói lộ ra rét lạnh chưa từng có.
"Cuối cùng cô muốn sao?"
Quý Vi thong thả ung dung ăn cơm, làm bộ không rõ nguyên nhân nhìn về phía anh ta, sau đó chậm rãi buông đũa, nói: "Tôi thì sao? Tôi còn chưa nói gì hết."
"Cái cô này, cô..."
Hách Nhân cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi. Anh ta được công nhận là người có tính tình tốt, lại bị cô gái Quý Vi này làm tức giận không nhẹ.
Thảo Thảo của anh ta sao có thể thích người phụ nữ như vậy, tuyệt đối không thể! Anh ta không thể tiếp thu nổi.
"Không muốn ăn thì anh có thể chọn không ăn, cũng không phải tôi và Hoa Hoa nhất quyết kéo anh tới, là chính anh muốn tới." Quý Vi nói sự thật, sau khi nói xong quay đầu nhìn về phía Ban Hoa, nói: "Hoa Hoa, cá này đúng thật không tồi."
Hách Nhân cảm thấy nếu anh ta bị cao huyết áp, bây giờ chắc đã bị chọc tức mà trúng gió rồi.
Tiếu Thảo vỗ vai anh ta, sau đó nhẹ giọng nói: "Không nên như vậy."
Hách Nhân tích tụ trong lòng, thở dài, ai oán nhìn Thảo Thảo anh ta yêu nhất, miệng bĩu lên đến mức có thể đựng cả chai dầu.
Ban Hoa cũng giảng hòa, nói: "Đồ ăn còn lại cũng khá ổn mà, Hách Nhân anh có thể thử xem."
Thật ra cô cũng không hiểu lắm, vì sao Hách Nhân và Quý Vi đang êm đẹp lại đột nhiên cãi vã.
Hách Nhân thở dài một hơi, quyết định không nói nữa.
Sau một bữa cơm này, anh ta cảm thấy bản thân gầy đi rất nhiều