Tưởng Ban Hoa thu lại tài liệu, hôm nay là ngày phỏng vấn, cô ngồi ở một bên, chủ yếu phụ trách ghi chép và tổng hợp.
Có rất nhiều cô gái đến bộ phận kỹ thuật phỏng vấn, Tưởng Ban Hoa nhìn các cô ấy trả lời ấp úng liền biết các cô say không phải ở đây.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi, cô liền đến gần Lý Tiếu Thảo, sau đó nói: "Những cô gái đó đều là bởi vì anh mà đến đây."
Lý Tiếu Thảo cầm lên bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, lắc đầu từ chối cho ý kiến.
"Buổi phỏng vấn vào sáng nay, có mấy người có thể nhận. Còn lại đều là hồ dán."
Lão Chu ở một bên chửi bới, chị Lệ cũng liên tiếp gật đầu, phụ hoạ nói: "Thật sự là một lần không bằng một lần."
Tưởng Ban Hoa cũng cầm lấy bình giữ nhiệt, sau đó bắt đầu uống nước, cô ngược lại cảm thấy có vài người có thể nhận.
Lý Tiếu Thảo cũng không nói gì, chỉ rút ra mấy phần sơ yếu lý lịch trước mặt đưa cho Tưởng Ban Hoa.
"Những người này có thể giữ lại." Anh thản nhiên nói.
Tưởng Ban Hoa nhận lấy nhìn nhìn, sau đó liền đặt những tư liệu này ở trong tay mình.
Ý của anh cũng thật giống ý của cô. Tưởng Ban Hoa nghĩ như vậy, sau đó đậy lại bình giữ nhiệt.
Lão Chu nhìn thấy bình giữ nhiệt của hai người liền nhỏ giọng nói với chị Lệ: "Hai đứa trẻ này không phải đang yêu đương chứ."
Chị Lệ ho khụ khụ, sau đó đáp lại: "Nhìn thấu không được nói toạc ra."
Lão Chu hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nói với Tưởng Ban Hoa: "Thêm mấy người nữa, rồi đi ăn cơm trưa thôi."
Tưởng Ban Hoa gật gật đầu, sau đó đi ra cửa sắp xếp sinh viên kế tiếp vào phỏng vấn.
Thừa dịp Tưởng Ban Hoa không có ở đây, Lão Chu lén lút hỏi Lý Tiếu Thảo: "Em trai, hai người đã thành rồi à?"
Lý Tiếu Thảo nắm tay đặt ở bên miệng, khoé miệng khẽ cong nói: "Nhanh thôi."
Lão Chu sờ sờ bụng bia của mình rồi lại nhìn bộ dáng tinh thần sảng khoái của Lý Tiếu Thảo, liền không khỏi cảm khái nói: "Ai nha, tuổi trẻ thật tốt."
Tưởng Ban Hoa dẫn theo mấy sinh viên tiến vào, sau đó liền ngồi lại chỗ của mình và tiếp tục công việc.
Đôi khi cô cảm thấy bộ dáng làm việc chuyên nghiệp của mình thật sự rất mê người.
Khụ khụ khụ, mình lại tự luyến rồi.
...
Giữa trưa mọi người đến ăn cơm ở căn ting.
"Tôi cảm thấy phỏng vấn hôm nay con trai đến là vì Ban Hoa, con gái đến là vì Tiếu Thảo. Công ty cử hai người đến đúng là đến thu hút."
Chị Lệ lay cơm, cảm khái nói.
Tưởng Ban Hoa cười nói: "Nào có, em ngược lại cảm thấy mọi người đến là để thử vận may, dù gì thì thời buổi này tìm công việc cũng không phải dễ."
Chị Lệ thấp giọng nói: "Đừng phủ nhận nhan sắc của hai người. Em xem nữ sinh bên cạnh chị nghiêng nhìn sang bên đây rất lâu rồi."
Lão Chu ở một bên cũng đè thấp giọng nói: "Bên tay trái tôi có một đám nam sinh cũng vậy, thỉnh thoảng lại nhìn về phía này, tôi có chút xấu hổ đó."
Thức ăn ngon ở phía trước, Tưởng Ban Hoa nghe hai người họ nói xong thì tùy tiện nhìn sang bên cạnh, cũng không có phát hiện người nào giống như họ nói, thế là cô nói: "Ăn cơm đi, thức ăn ngon như vậy còn nhìn người khác làm gì."
Lý Tiếu Thảo nghe cô trả lời như thế liền cười ra tiếng, sau đó gắp một miếng sườn từ bát của mình cho cô, nói: "Cô ăn nhiều một chút."
Lão Chu và chị Lệ hai mặt nhìn nhau, bị buộc phải ăn một ngụm thức ăn cho chó.
"Tôi không hiểu được người trẻ tuổi thời này." Lão Chu cảm thấy mình đến đây tuyển dụng lại già đi thêm mấy chục tuổi.
Chị Lệ cũng lắc lắc đầu nói: "Già rồi già rồi."
Tưởng Ban Hoa không hiểu nổi, thật sự không rõ hai vị tiền bối hôm nay bị làm sao, vì thế cô tò mò nhìn về phía Lý Tiếu Thảo, dùng ánh mắt ý bảo anh giải thích đi.
Vì sao phải dùng ảnh mắt để ra hiệu ngầm, là bởi vì miệng của cô hiện tại nhét đầy đồ ăn, không tiện mở miệng.
Lý Tiếu Thảo lắc đầu, sau đó lại gắp cho cô một ít món ăn rồi nói: "Ăn đi."
Tưởng Ban Hoa khẽ nhíu mày cảm thấy ba người này đều rất kỳ lạ, không yên tĩnh ăn cơm mà ở chỗ này thương xuân bi thu(*).
(*)Thương xuân bi thu: thương xuân thu buồn
Chẳng lẽ chuyện khoảng cách ba năm một thể hệ thật sự xảy ra trên người cô?
Cô nhìn Lý Tiếu Thảo khí định thần nhàn(*), lại thấy Lão Chu cùng chị Lệ bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, cô quyết định vẫn không nghĩ nhiều, quá phiền não rồi.
(*)Khí định thần nhàn: Bình tĩnh.