Ngày đầu tiên của kỳ tuyển dụng kết thúc thuận lợi, Tưởng Ban Hoa thu thập xong tư liệu, mới vừa chuẩn bị đi, đã bị Lý Tiếu Thảo gọi lại.
"Tôi đưa cô về nhà."
Tưởng Ban Hoa ngẫm lại nhà của bọn họ cách nhau rất xa, một đi một về thì đến khuya, vì thế nói:
"Tôi tự mình về đi. Hôm nay anh cũng rất mệt, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Lý Tiếu Thảo lắc đầu, từ tay của Tưởng Ban Hoa mà lấy túi xách đựng máy tính của cô, sau đó nói:
"Tôi đưa cô."
Tưởng Ban Hoa không lay chuyển được anh, đành phải cùng anh đi ra ngoài.
"Chúng ta không ngồi xe điện ngầm sao?"
Tưởng Ban Hoa có điểm nghi hoặc, bọn họ đi ngược hướng đến ga tàu điện ngầm.
Lý Tiếu Thảo cũng không nói lời nào, chỉ là yên lặng đi về phía trước.
Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Lý Tiếu Thảo, nháy mắt trong đầu nhảy ra các cảnh tượng khủng bố của các vụ án, mãi đến khi Lý Tiếu Thảo kêu cô, cô còn đang đắm chìm, run rẩy trong thế giới ảo tưởng đó.
"Tiểu Tưởng."
Lý Tiếu Thảo duỗi tay quơ quơ ở trước mặt cô, sau đó cô mới hồi phục tinh thần lại.
"Lên xe đi."
Tưởng Ban Hoa nhìn chiếc SUV trước mắt, nói năng có chút lộn xộn.
"Xe của anh sao? Mua lúc nào vậy?"
Lý Tiếu Thảo mở cửa cho cô, sau đó cô liền mang theo nghi hoặc mà chui vào.
Nhìn ra được chiếc xe này mới vừa mua không lâu, trong xe còn có hương vị đặc biệt mới. Tưởng Ban Hoa ngồi ở trên ghế phụ, nhìn đông nhìn tây, sau đó cảm khái nói:
"Vẫn là xe cao ngồi thoải mái."
Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, điều chỉnh các yêu cầu, sau đó khởi động cơ.
"Anh còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi, mua xe lúc nào nha, im lặng không thấy chút tăm hơi nào."
Tưởng Ban Hoa quay đầu nhìn về phía Lý Tiếu Thảo, vẻ mặt tò mò.
"À, mua được mấy ngày rồi."
Tưởng Ban Hoa gật đầu, sau đó nói lời nghi hoặc ấp ủ lâu nay từ nội tâm:
"Lập trình viên các anh có phải hay không đều rất có tiền nha?"
Lý Tiếu Thảo cười cười nói:
"Cũng có thể, như nhau thôi."
"Xem ra chúng tôi làm hành chính thật sự nghèo."
Tưởng Ban Hoa thở dài, sau đó trong âm nhạc vang lên mà nhắm hai mắt lại.
Hôm nay mới vừa bắt đầu, cô cũng có chút mệt mỏi.
Lý Tiếu Thảo chỉnh âm lượng thấp xuống, hy vọng cô có thể ngủ ngon.
Tưởng Ban Hoa đúng là ngủ thực ngon, cho nên ngủ một giấc dậy thì xe đã ở dưới lầu nhà mình.
Cô khó khăn chớp chớp hai mắt, sau đó mới ý thức được mình đã về đến nhà.
"Đại Lý, cảm ơn anh đưa tôi trở về."
Tưởng Ban Hoa hướng anh nói lời cảm ơn.
Lý Tiếu Thảo cười cười, nói:
"Cũng không còn sớm, trở về tắm rửa sớm một chút rồi ngủ, ngày mai tôi tới đón cô."
Hả?
Anh ấy không chê mệt sao?
Tưởng Ban Hoa vội vẫy tay, nói:
"Không cần không cần, tôi tự mình đi thì tốt rồi."
Lý Tiếu Thảo khẽ nhíu mày, nhỏ đến khó phát hiện, hỏi:
"Như thế nào? Tôi tới đón cô không được sao?"
Tưởng Ban Hoa lại lần nữa xua tay:
"Không có không có, được thì được, chính là quá phiền toái cho anh."
"Nhưng tôi cũng không cảm thấy phiền phức."
Tưởng Ban Hoa nghe được câu trả lời của anh, không biết vì cái gì liền đỏ mặt.
Cô ổn định tâm trạng, sau đó nói:
"Anh không cảm thấy mệt sao?"
Lý Tiếu Thảo lắc đầu, chỉ cần có thể thấy cô, anh liền không cảm thấy mệt.
Tưởng Ban Hoa sờ gương mặt đang nóng lên, sau đó nói:
"Vậy thì tùy anh."
Cô nói xong liền mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống, trong lúc bối rối đã quên tháo đai an toàn ra.
Lý Tiếu Thảo cúi người quay sang, thay cô tháo đai an toàn, sau đó nhẹ giọng nói:
"Chậm rãi, không nên gấp gáp."
Tưởng Ban Hoa quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của anh, nhất thời liền quên luôn động tác xuống xe.
"Tôi... Tôi về nhà."
Giọng nói của cô chưa từng hoảng loạn như thế.
Lý Tiếu Thảo trở về tư thế cũ, sau đó vẫy tay với cô từ biệt.
Thần thái của anh vẫn như cũ, bình tĩnh không gợn sóng, chẳng qua nội tâm lại cuộn sóng mãnh liệt.
Anh nghĩ, có phải hay không mình đã quá vội vàng?