Thời điểm tuyển dụng rốt cuộc cũng tới.
Bọn họ chia làm hai tổ, mỗi tổ tám người. Tưởng Ban Hoa và Quý Vi cũng phân ra hai tổ riêng biệt, chịu trách nhiệm bố trí, sắp xếp chung mọi việc.
Hai ngày đầu của hành trình là ở trụ sở công ty, cô phụ trách an bài, bố trí hội trường, các nhân viên còn lại phụ trách công tác tuyên truyền, ngoài ra, cũng có tìm sinh viên tình nguyện từ các xã đoàn của trường học đến hỗ trợ duy trì trật tự trong hội trường.
Bận rộn suốt từ 7 giờ sáng đến 9 giờ, những sinh viên tình nguyện mới lục đục đến trình diện, từng người đem sơ yếu lý lịch để trên mặt bàn giao cho Tưởng Ban Hoa.
Tưởng Ban Hoa thu được một xấp sơ yếu lý lịch, ngồi ở một bên, chờ đợi Lý Tiếu Thảo lên sân khấu tuyên truyền.
Cô được phân cùng một tổ với Lý Tiếu Thảo, cho nên hai tuần này cô và anh xem như là cộng sự tạm thời.
Lý Tiếu Thảo đến bên cạnh cô, sau đó đem một cái bình giữ ấm trong tay đặt trên bàn chỗ cô ngồi.
"Uống nhiều nước một chút." Anh nhàn nhạt nói.
Tưởng Ban Hoa chỉ chỉ cái này bình giữ ấm màu hồng nhạt trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Cho tôi?"
Lý Tiếu Thảo gật đầu: "Ừ."
Tưởng Ban Hoa thụ sủng nhược kinh(*), đem bình giữ ấm mở ra, cô đúng là bắt đầu từ buổi sáng đến bây giờ chưa uống một giọt nước. Cái bình giữ ấm hồng nhạt này, là anh vừa mới đi mua sao?
(*) Được yêu thích đến lo sợ.
Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Lý Tiếu Thảo lên sân khấu, cảm thấy lúc này hình tượng của anh trong lòng cô nháy mắt mà to lớn lên.
Công tác tuyên truyền chính thức bắt đầu, Tưởng Ban Hoa bắt đầu sửa sang lại sơ yếu lý lịch nhận được trong tay, mà Lý Tiếu Thảo thì tại trên sân khấu giới thiệu hiện trạng của công ty, bọn họ nghiêm túc mà làm công việc của mình, thời gian bất tri bất giác nhanh chóng trôi qua.
Bản thân Lý Tiếu Thảo lớn lên thật không tồi, lúc tuyên truyền lại có phong thái bình thản ung dung, gặp biến không hoảng hốt. Sau một hồi tuyên truyền đi xuống dưới, anh tự nhiên thu được rất nhiều sự ưu ái của nữ sinh.
Chờ lúc anh bước xuống từ sân khấu, có vài cô gái hướng về phía anh mà đến, lấy cớ tư vấn về công ty mà tiếp cận.
Tưởng Ban Hoa nhìn bình giữ ấm màu hồng nhạt trên bàn, lại nhìn Lý Tiếu Thảo ít khi nói cười đang đứng ở trong đám người đằng kia, trong đầu đột nhiên nổi lên tín hiệu, cô bỗng cảm thấy thái độ của Lý Tiếu Thảo đối với cô so người khác hoàn toàn không giống nhau.
Cô vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy bản thân mình không được tỉnh táo, cô ở trong lòng nhắc nhở chính mình, hai người bọn cô chỉ là bạn bè mà thôi.
"Sơ yếu lý lịch sửa sang sắp xong chưa?" Lão Chu đi tới hỏi.
(*) Lão Chu đây là cách gọi của bên Trung, mình thấy để thế hay hơn sửa thành anh.
Tưởng Ban Hoa gật đầu nói: "Tôi lọc ra được một số, phần còn lại thì các anh yêu cầu sửa sang lại một chút, sau đó đem danh sách phản hồi cho tôi, tôi cho bọn họ viết tin tức gửi đi thi."
"Được rồi."
Lão Chu hỗ trợ cầm lấy một xấp sơ yếu lý lịch, Tưởng Ban Hoa cũng đứng lên.
Lý Tiếu Thảo trả lời xong các vấn đề của sinh viên, sau đó liền hướng tới Ban Hoa mà đi tới. Anh tự nhiên mà cầm lấy ly nước cùng túi xách của cô, sau đó nói với cô: "Đói bụng chưa?"
Tưởng Ban Hoa khẽ gật đầu, dạ dày của cô sớm đã nháo lên rồi.
Lão Chu ở bên cạnh cho rằng Lý Tiếu Thảo đang hỏi mình, vì thế nói: "Tôi đều chết đói cả rồi, chúng ta mau tìm một chỗ ăn cơm đi."
"Người ta hỏi chính là Ban Hoa, anh náo nhiệt gì chứ!" Chị Lệ bên phòng thị trường nói.
Tưởng Ban Hoa gãi đầu, ngượng ngùng mà cười cười.
Lão Chu ở một bên nhìn hai người trẻ tuổi này, lắc đầu, cảm thán nói: "Khụ, là tôi tự mình đa tình."
"Tôi nghe nói nơi này, nhà ăn của sinh viên đồ ăn rất ngon." Tưởng Ban Hoa nói.
Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, cười nói: "Việc này cô cũng biết."
Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, thời điểm cô vừa chờ đợi vừa nghe sinh viên nơi này trò chuyện một lát, bại lộ bản tính tham ăn của mình, cho nên khẩu vị đồ ăn của trường học này đều biết hết.
"Bản chất của đồ tham ăn đó mà!" Cô nói xong, sau đó nhìn về phía Lão Chu cùng chị Lệ, hỏi: "Anh Chu, chị Lệ, cùng đi ăn không?"
"Đương nhiên." Lão Chu nói, anh ta chính là đã lâu không có ăn ở nhà ăn cho sinh viên, cũng là khó có dịp được cảm thụ một chút hơi thở thanh xuân.
Tưởng Ban Hoa ra trường không lâu, trên người còn giữ một ít khí chất của học sinh.
Thời điểm bọn họ một hàng bốn người đi ở trên đường, Tưởng Ban Hoa bị nhận nhầm là học sinh, lại còn bị hỏi đường.
Tưởng Ban Hoa sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Xem ra mình lớn lên rất phấn nộn."
Cô nói chuyện thanh âm thực nhẹ, Lý Tiếu Thảo lại đem tất cả thu vào trong tai, không tự giác mà cong khóe miệng.
Ai nha, Tiểu Tưởng của anh như thế nào mà luôn đáng yêu như vậy.