Đợi nửa giờ, lúc Quý Vi đến bọn họ đã ngồi ổn định và đang chuẩn bị gọi món.
Tưởng Ban Hoa cười nói: "Nhìn cậu vội thế."
Trên mặt Quý Vi có chút không vui, cô ấy gật đầu nói: "Đó là."
"Xong đời, cái gì mình cũng muốn ăn." Tưởng Ban Hoa nhìn thực đơn, trong ánh mắt hiện lên hình trái tim.
Quý Vi nhìn thoáng qua nhưng cô ấy đối với việc ăn uống thật là thiếu hứng thú.
Cô ấy tìm Tưởng Ban Hoa là nghĩ chính mình không muốn ở một mình, nếu có một mình cô ấy sẽ suy nghĩ lung tung, cũng sẽ không vui vì chuyện vừa xảy ra.
Tưởng Ban Hoa gọi thức ăn mà rối rắm không thôi, cuối cùng cũng gọi xong, người phục vụ thu lại menu, lúc này cô mới nhớ tới việc của Quý Vi, liền hỏi: "Cậu và anh ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Quý Vi nhìn vào mắt Tưởng Ban Hoa, lại nhìn mắt Lý Tiếu Thảo rồi cô ấy thở dài, vẫy vẫy tay nói: "Không có việc gì. Có lẽ là do tớ quá sốt ruột."
Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô ấy quả thực quá sốt ruột, có lẽ anh chàng Lục Cẩn Diệp này bị doạ sợ rồi.
"Nhưng mà...tớ cảm thấy, không có lý gì anh ấy sẽ không thích tớ."
Quý Vi hơi cau mày, nghĩ tới phản ứng của Lục Cẩn Diệp, đột nhiên cảm thấy anh ta không giống như là không thích, thế là mày cũng giãn ra nhìn Lý Tiếu Thảo ngồi đối diện.
"Bạn của anh Lục Cận Diệp chắc thích con gái nhỉ?" Cô ấy hỏi.
Lý Tiếu Thảo đang uống nước, nghe cô ấy nói như vậy nên ngẩng đầu, lại từ cuộc trò chuyện của hai người đã đoán ra đại khái có chuyện gì xảy ra.
Anh ta gật gật, nói: "Ừ."
Tưởng Ban Hoa vốn dĩ còn chế giễu Quý Vi quá tự tin rồi nhưng nghe thấy hai người nói thế nên tò mò nghiêng người qua.
Rốt cuộc trong người ai cũng có máu thích tò mò chuyện thiên hạ.
"Dạng người anh ấy thích là như thế nào vậy?"
Vấn đề này, Lý Tiếu Thảo nhìn vẻ mặt tò mò của Tưởng Ban Hoa liền khẽ nhíu mày, nhẹ đến mức không phát hiện, sau đó chỉ vào Tưởng Ban Hoa rồi nói với Quý Vi: "Tương phản với cô ấy."
Tưởng Ban Hoa bị CUE (1), cảm thấy có chút không rõ, cô gãi gãi đầu cười hì hì nói: "Nếu tương phản với tôi không phải là giống Quý Vi rồi à."
(1)Ám chỉ.
Lý Tiếu Thảo gật đầu hài lòng, đối với phản ứng của cô rất hài lòng.
Quý Vi dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, càng khẳng định Lục Cẩn Diệp là bởi vì ngượng ngùng hoặc bị doạ đến thôi, cho nên không biết tỏ vẻ ra sao.
"Tớ khẳng định anh ấy thích tớ, có lẽ chỉ là."
Lý Tiếu Thảo uống nước tiếp, không nói lời nào, anh cũng không thể đảm bảo mạch não của Lục Cẩn Diệp có phù hợp với hiểu biết của anh không.
Tưởng Ban Hoa vỗ bả vai Quý Vi, sau đó nói: "Vậy sau này cậu dự tính làm gì?"
Quý Vi đối với câu hỏi của cô cảm thấy kỳ quái, không chút suy nghĩ liền trả lời: "Đương nhiên tớ sẽ theo đuổi anh ấy."
Tưởng Ban Hoa cảm thấy Lục Cẩn Diệp rất đẹp trai, con người được hay không thì cô không biết nhưng anh ta ở trong vòng giải trí đó thì đúng là quá mức hào hoa, nếu Quý Vi rơi vào đó, dựa trên tính cách của cô ấy có thể hay không sẽ chịu tổn thương.
Nhưng hiện tại xem cô ấy có một bộ dạng tự tin như vậy, cô cũng không dám nói chuyện không xuôi tay sợ ảnh hưởng tới cô ấy.
Lúc cô suy nghĩ thì món ăn đầu tiên đã được dọn lên, nháy mắt Tưởng Ban Hoa từ suy nghĩ của mình bừng tỉnh, nhìn về phía thức ăn ngon trên bàn.
Nhìn thấy Lý Tiếu Thảo cùng Quý Vi chuẩn bị động đũa thì cô liền ngăn họ lại.
"Chờ một chút, đợi tớ chụp ảnh đã."
Quý Vi đỡ trán: "Chỉ là một dĩa cơm chiên, có cần vậy không?"
"Cậu không cảm thấy nó được làm rất đẹp, thực hấp dẫn lại ngon miệng sao hả?" Tưởng Ban Hoa cầm lấy di động lên chụp hai tấm, bất chấp sự phản đối của Quý Vi.
Quý Vi lắc đầu, sau đó hỏi: "Được chưa?"
"Ừ." Tưởng Ban Hoa thu lại điện thoại, gật đầu.
Lý Tiếu Thảo ở một bên nhìn vẻ mặt thoả mãn của cô, tâm trạng liền cảm thấy không tệ.
Quý Vi thở dài, nếu Tưởng Ban Hoa nói cậu ấy đi cùng Lý Tiếu Thảo thì cô đã không tới đây làm bóng đèn rồi.