Từ tiệm đồ chiên ra ngoài, Tưởng Ban Hoa sờ cái bụng tròn trịa của mình, đến giờ mới chợt nhận thấy được dường như mình ăn quá nhiều.
Cô nhìn Lý Tiếu Thảo ở bên cạnh, ngượng ngùng hỏi:
"Anh ăn no chưa?"
Lý Tiếu Thảo nở nụ cười:
"Đương nhiên."
Tưởng Ban Hoa thở phào trong lòng, thật tốt khi anh đã ăn no, bằng không cô sẽ cảm thấy tội của mình thật lớn. Tiền vẫn là anh trả, chính cô lại ăn nhiều như vậy, có khác gì quỷ chết đói đầu thai đâu.
Bọn họ cùng ăn với nhau vài bữa cơm, đều là Lý Tiếu Thảo trả tiền, vì thế cô nói với anh:
"Lần sau tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn."
Lý Tiếu Thảo gật đầu, đáp ứng.
Tưởng Ban Hoa ngẩng đầu nhìn trời xanh, cảm khái nói:
"Loại này thời tiết nên đi ra ngoài chơi, chứ không phải đi làm nha!"
Lúc cô cất tiếng nói, ánh mặt trời chiếu vào người, Lý Tiếu Thảo đang đi bên cạnh, chợt ngắm mà sửng sốt.
Anh thấy cô như lúc này thật đẹp, giống như tinh linh đột nhiên xuất hiện ở thế gian này, khiến cho anh có cảm giác sung sướng xưa nay chưa từng có.
Tưởng Ban Hoa thấy Lý Tiếu Thảo bỗng tụt lại đằng sau, cô bèn xoay người lại chạy về phía anh.
"Anh ngẩn người làm gì vậy?"
Cô hỏi.
Anh hồi thần lại, cảm thấy cô thật là đáng yêu, vì thế liền vươn tay xoa đầu cô.
Tưởng Ban Hoa bị anh bất thình lình sờ đầu mà phát hoảng, đương nhiên không phải bởi vì bản thân cô bị sờ đầu, mà là...
Bởi vì ngày hôm qua cô không có gội đầu!
Ôi, tuy rằng tóc của cô hiếm khi bị bẩn, nhưng giờ cô cảm thấy xong đời, hình tượng tốt đẹp của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tưởng Ban Hoa nghĩ đến đây, liền rụt cổ né tránh bàn tay của anh.
Hai người bọn họ cứ duy trì tư thế kỳ quái như thế ở bên đường, qua vài giây sau Lý Tiếu Thảo mới thu hồi bàn tay của mình.
Tưởng Ban Hoa cảm thấy hai người đều không nói lời nào thì có chút xấu hổ, vì thế thành thật mà nói:
"Cái chuyện vừa rồi, ngày hôm qua tôi quên gội đầu."
Lý Tiếu Thảo đang cảm thấy mình làm vậy cũng quá đường đột, nghe được cô nói như vậy, liền nở nụ cười, còn nghiêm trang mà trả lời:
"Không quan trọng, không bẩn."
Cô đương nhiên biết là không bẩn! Anh đã nói vậy thì cô làm thế nào mà tiếp tục nói nữa chứ!
Anh còn cười, có cái gì đáng buồn cười đâu? Một ngày không gội đầu thì có sao? Bực thật!
Tưởng Ban Hoa thở phì phì mà tiếp tục đi về phía trước, Lý Tiếu Thảo thấy cô bỗng nện bước đi nhanh hơn thì chợt khó hiểu, vì thế liền đuổi theo, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Tưởng Ban Hoa bị anh đột nhiên hỏi như vậy thì không biết nên trả lời lại như thế nào, cái cảm giác vô lực từ sâu trong đáy lòng đánh úp lại.
Cô cảm thấy cái lúc ông trời tạo ra Lý Tiếu Thảo, thấy anh đẹp quá, cho nên bèn biến anh thành một tên thẳng nam sắt thép.
Lý Tiếu Thảo chờ nửa ngày không thấy cô nói lời nào, lại hỏi thêm lần nữa:
"Có phải cô có chỗ nào không thoải mái?"
Tưởng Ban Hoa từ suy tư của mình trở về, đối diện ánh mắt quan tâm của Lý Tiếu Thảo, cô duỗi tay vỗ bờ vai của anh, quyết định rộng lượng mà tha thứ.
"Tôi ăn no mệt rã rời, chúng ta đi nhanh lên thôi."
Cô trả lời.
Lý Tiếu Thảo giãn ra chân mày đang nhíu chặt, anh gật đầu, sau đó nói:
"Ừ."
* * *
Tưởng Ban Hoa về chỗ làm việc của mình trước, gần đây bởi vì công việc bận quá mà chưa có thời gian chăm chút bản thân.
Cô cầm cái gương nhỏ soi mặt mình, làn da còn có thể, chính là tóc có chút khô khốc chẻ ngọn.
Cô nghĩ mình từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều nghiêm túc gội đầu.
Quý Vi còn chưa có trở về, Tưởng Ban Hoa quyết định dù thế nào đi nữa thì chốc lát tan tầm, cô phải kéo Quý Vi đi bảo dưỡng nhan sắc.
Cô để cái gương xuống, từ trên ghế dựa cầm cái gối đầu, sau đó ghé vào bàn bắt đầu ngủ trưa.
Thật ra nhiều người nói rằng nằm bò ra ngủ đối thân thể không tốt, kêu cô sửa lại. Nhưng mà cô từ thời còn đi học đã bắt đầu nuôi dưỡng cái thói quen, khi nào mà nói sửa liền có thể sửa chứ.
Tưởng Ban Hoa nhắm hai mắt lại, ăn uống no đủ liền mệt rã rời, có đôi khi cô đều cảm thấy mình giống chú heo con.
[IMG]