Tưởng Ban Hoa mất ngủ.
Cô mang hai cái quầng thâm ở mắt, vừa đến văn phòng liền bị giám đốc kêu lên, giao cho cô toàn quyền phụ trách công tác tổ chức thông báo tuyển dụng năm nay.
Thời điểm này năm trước, cô cùng Quý Vi hai người vẫn thức đêm tăng ca làm chuyện này, thế nào mà năm nay chỉ có một người là cô làm?
"À, còn Quý Vi nữa, tôi quên mất cô ấy. Hai cô toàn quyền phụ trách. Lát nữa cô ra ngoài kêu cô ấy vào, tôi dặn dò vài câu."
Giám đốc uống ngụm trà, khắp nơi tỏ ra bộ dáng một lão thần.
Chiếu theo đạo lý, chuyện thông báo tuyển dụng này không đến mức nhân viên nhỏ nhoi như các cô đến quản, nhưng các giám đốc vừa vặn phủi tay một cái, chỉ phụ trách làm chút phỏng vấn những nhân vật quan trọng vào thời điểm cần thiết, cho nên vất vả cuối cùng vẫn là ở cấp dưới thôi.
Tưởng Ban Hoa cũng không thể từ chối, chỉ có thể vâng dạ, ôm một chồng tư liệu dày cộm từ văn phòng đi ra.
Cô trở về nằm bò trên bàn làm việc của mình một lát, sau đó mới phát hiện không biết ai đã đem sữa đậu nành và bánh quẩy đặt ở một góc bàn.
Tưởng Ban Hoa còn chưa có ăn bữa sáng, nhìn thấy bánh quẩy mà nuốt nước miếng, cô xoay người lại hỏi Quý Vi:
"Cái này của ai?"
Quý Vi nhìn sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay cô, mới nhớ vừa rồi ở cửa thang máy gặp Lý Tiếu Thảo, vì thế cười hắc hắc, hướng Tưởng Ban Hoa mà nhướng mày:
"Chắc là Lý Tiếu Thảo cho cậu đó, tớ thấy anh ấy vừa mới đi rồi."
Tưởng Ban Hoa nửa tin nửa ngờ gật đầu, lấy di động ra nhắn cho Lý Tiếu Thảo cái tin, còn phát thêm cái bao lì xì.
"Cảm ơn anh đã mang cho tôi bữa sáng!"
Đối phương chỉ phản hồi hai chữ:
"Không cần."
Tưởng Ban Hoa thậm chí đều có thể tưởng tượng ra ngữ khí của anh khi nói những lời này. Cô bĩu môi, đem ống hút cắm vào sữa đậu nành, sau đó bắt đầu nhanh chóng ăn sáng.
"Giám đốc bảo cậu phụ trách thông báo tuyển dụng à?"
Quý Vi bát quái hỏi.
Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó quay đầu nói với Quý Vi:
"Tớ quên nói cho cậu hay, giám đốc kêu cậu qua bên đó."
Quý Vi từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, luôn miệng càm ràm Tưởng Ban Hoa:
"Cái trí nhớ này của cậu, tớ thực sự... Thiệt là, hết nói nổi!"
Tiếng giày cao gót chạm xuống mặt đất vang lên thùng thùng, Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Quý Vi, sờ sờ cái mũi, cô chỉ là nhìn đến đồ ăn liền đem chính sự bỏ quên thôi mà.
Tưởng Ban Hoa ăn xong bữa sáng, liền bắt đầu lu bù với công việc, đến khi Quý Vi đi đến bên cạnh cô, cô cũng chưa phát hiện.
"Làm sao bây giờ? Sau này đi ra ngoài làm thông báo tuyển dụng tớ sẽ không được thấy Lục Cẩn Diệp nhà mình."
Quý Vi nhíu mày, chu miệng, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Tay Tưởng Ban Hoa đang cầm cái ly dừng một chút, một khắc này đây, cô chợt nhớ tới Lý Tiếu Thảo.
Nếu những ngày sắp tới, cô phải ở bên ngoài bôn ba, như vậy hẳn là cô cũng không được thấy anh. Không biết vì cái gì, nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy có chút mất mát.
Quý Vi thì thích Lục Cẩn Diệp, còn cô thì sao? Thích Lý Tiếu Thảo ư?
"Cậu suy nghĩ gì vậy? Tớ kêu cậu nhiều lần rồi."
Quý Vi vừa lắc cánh tay Tưởng Ban Hoa vừa hỏi.
Tưởng Ban Hoa để ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn Quý Vi đang đứng bên cạnh, sau đó nói:
"Các cậu quen nhau được bao lâu chứ, cậu liền xác định là cậu thích anh ta?"
Chính cô đã nghe phong thanh là Lục Cẩn Diệp không ổn nha.
Quý Vi khoanh tay trước ngực, dựa vào trước bàn của Tưởng Ban Hoa, suy nghĩ rồi nói:
"Thích nha, nghĩ đến anh ấy tớ liền cảm thấy vui vẻ."
Tưởng Ban Hoa thấy chính mình không hiểu sao mà bị ăn thức ăn cho chó.
Cô run run, da gà nổi lên, rơi xuống đầy đất:
"Làm bạn bè, tớ cần phải nhắc nhở cậu, đừng bị dáng vẻ bên ngoài của đàn ông mê hoặc."
Quý Vi nhìn về chỗ ngồi của Tưởng Ban Hoa, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, nhất định Ban Hoa có biết chút gì đó, mới có thể nói như vậy. Nhưng bởi vì còn đang làm việc, hai người các cô cũng không thể trò chuyện quá nhiều.
Vì thế cô ấy gật đầu tỏ vẻ đã biết, chờ sau này hỏi lại rõ ràng cũng không muộn.
Tưởng Ban Hoa thấy cô ấy không có tiếp tục vấn đề này nữa, vì thế nói:
"Quý đại tiểu thư, tớ nghĩ chúng ta có thể vào cuộc thảo luận, bàn về các hoạt động tiếp theo của kế hoạch công tác."
"A! Thật phiền mà! Có thể cho tớ chậm thêm một ngày không?"
Quý Vi nhăn mày đẹp, đi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó lần nữa lại nói:
"Buổi tối bồi tớ dạo phố đi."
Nghĩ đến thời gian sắp tới phải ngày đêm tăng ca, cô ấy liền cảm thấy đau lòng.
"Bắt đầu sớm một chút, thì kết thúc cũng sớm một chút. Hôm nay đem kế hoạch ra làm trước đi!"
Tưởng Ban Hoa không chút suy nghĩ liền từ chối lời đề nghị của Quý Vi.
Quý vi xoa xoa huyệt Thái Dương, mếu máo, đáng thương vô cùng mà nói:
"Cậu là ma quỷ ư?"