Tại quán bar.
Tưởng Ban Hoa mặc đồ nhìn tựa như kẻ bình dị thanh khiết, chịu không nổi áp lực công việc mà tới nơi này để mua say.
Mà Quý Vi vốn đã chuẩn bị tốt trang phục ăn chơi, lại tranh thủ đi toilet trang điểm thêm.
"Chậc chậc chậc." Hách Nhân ở một bên lắc đầu, cảm khái: "Cô như vậy rất dễ xảy ra chuyện đó!"
Quý Vi trợn mắt với hắn, vô cùng vừa lòng mà nhìn bản thân mình, cô ấy chính là muốn chốc lát nữa ở sàn nhảy sẽ cuốn hút bao người, cho nên cô ấy quyết định không thèm chấp nhặt lời nói bất đồng này của Hách Nhân.
Bọn họ nhanh chóng chọn một góc nhỏ ngồi xuống, Quý Vi uống một ngụm rượu, sau đó liền gia nhập đám người nhảy nhót náo nhiệt cách đó không xa. Tưởng Ban Hoa có phần lo lắng cho cô ấy, vì thế cũng đi theo.
Sàn nhảy ầm ĩ, vô số người không ngừng vặn vẹo thân thể mình, giống như chỉ cần như vậy là cũng có thể vặn vẹo linh hồn của bản thân, làm chính mình buông thả, bay lượn tại đây, quên những điều không vui của ban ngày.
Tưởng Ban Hoa cảm thấy mình hiện tại giống như người gỗ, cùng cái thế giới này quả là không hợp nhau. Cô đứng trong đám người nhìn bóng dáng của Quý Vi, tựa như sợ rằng trong nháy mắt tiếp theo, Quý Vi sẽ thoát khỏi tầm mắt của mình, lỡ gặp phải chút chuyện gì đó, để rồi trở thành tin tức xã hội không tốt.
"Cô không cần lo lắng, có Hách Nhân đi theo rồi!" Bên người cô vang lên giọng nói của Lý Tiếu Thảo, giọng anh không cao, nhưng lại vững vàng mà rơi vào trái tim Tưởng Ban Hoa.
"Đi thôi!"
Anh giơ tay về phía cô.
Tưởng Ban Hoa ngước nhìn vào mắt hắn, trong đồng tử thẫm sắc tinh tường kia, cô hoảng hốt thấy hình ảnh thất thố của bản thân.
Cô lại lần nữa đảo mắt nhìn Quý Vi, sau đó mới đưa tay qua, nện bước đi theo anh, ra khỏi cái không khí ồn ào náo động này.
"A Lý!"
Trong lúc Tiếu Thảo lôi kéo Ban Hoa chuẩn bị về chỗ ngồi, anh nghe có tiếng người gọi anh.
Trừ bỏ Lục Cẩn Diệp, sẽ không có ai kêu anh là "A Lý".
Tưởng Ban Hoa nghi hoặc mà nhìn người tới, đại khái cảm thấy anh ta lớn lên giống ai.
"A Lý, anh có bạn gái à?"
Lục Cẩn Diệp quá đỗi kinh ngạc, vốn trong cảm nhận của anh ta, A Lý là kẻ sống mà không dính khói lửa phàm tục.
Tưởng Ban Hoa lúc này chợt nhớ, bọn họ còn đang nắm tay, cô muốn rụt tay lại, nhưng anh lại không cho cô được như ý nguyện.
"Ừa!" Anh nhàn nhạt mà đáp lại.
Tưởng Ban Hoa trước tiên là trợn to mắt nhìn anh, sau đó liền ý thức được cái gì, vội thu hồi tầm mắt của mình.
Đàn ông con trai sao đều thích sĩ diện vậy!
Cô nghĩ như vậy, sau đó nở nụ cười, quay đầu nhìn chàng trai trước mắt bị tin tức này khiến cho kinh ngạc không biết làm sao.
"Chào anh nha!" Cô chào hỏi.
Lục Cẩn Diệp dần dần khôi phục sự trấn định, liền bày ra hình ảnh tiêu chuẩn, mỉm cười, sau đó vươn tay, nói: "Chào em, anh là Lục Cẩn Diệp, là anh em của A Lý."
Tưởng Ban Hoa nhẹ gật đầu, xem như nhận thức, sau đó đối Lý Tiếu Thảo nói: "Thảo Thảo, chúng ta đứng ở chỗ này giống như đang chặn đường."
Thảo Thảo......
Lý Tiếu Thảo ý vị thâm trường(*) mà nhìn vào mắt Tưởng Ban Hoa, sau đó kéo cô về ngồi vào chỗ ban đầu.
Đối với việc Lục Cẩn Diệp xuất hiện, anh thực cũng không bất ngờ, cũng không muốn tìm hiểu tên kia vì cái gì lại ở chỗ này. Nhưng hiển nhiên, đối phương cũng không nghĩ như vậy.
Chờ hai người bọn họ ổn định chỗ ngồi xong, Lục Cẩn Diệp cũng tung ta tung tăng mà chạy tới, còn ngồi ở bên cạnh Tưởng Ban Hoa.
"Thật khó có được cơ hội gặp nhau ở chỗ này, tới, uống một chút đi!"
Lục Cẩn Diệp kêu phục vụ tới, gọi mấy bình Vodka cùng Whiskey, bày đầy ra trên bàn nhỏ trước mặt bọn họ.
"A Lý, chúng ta lâu rồi không uống rượu." Anh ta nói.
Lý Tiếu Thảo nhìn về phía Lục Cẩn Diệp, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào.
"Chị dâu, mời!" Lục Cẩn Diệp đương nhiên biết mình bồi Lý Tiếu Thảo uống rượu là không có khả năng, cho nên anh ta đưa ly rượu hướng về Ban Hoa.
Tưởng Ban Hoa nhìn Lục Cẩn Diệp uống một hơi cạn sạch, cảm thấy mình không uống cũng không tốt lắm, vì thế liền nhận lấy.
Cô vừa định uống, liền bị Lý Tiếu Thảo bên cạnh đoạt đi.
"A Diệp, khi nào cậu đã bắt đầu học được cách làm khó người khác?
Ghi chú by Alissa.
Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị.