Sau khi đi dạo phố cùng Quý Vi trở về thì trời đã vào khuya rồi.
Tưởng Ban Hoa mệt mỏi gục xuống sô pha, nhìn thấy thẻ tập thể hình trên bàn trà đã lâu không được dùng đến. Cô thở dài, tự lẩm bẩm: "Ngày nào cũng đi bộ, thẻ tập thể hình để đó cũng không dùng."
Căn nhà chỉ có mình cô ở vào lúc này có vẻ quá trống vắng, cô cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên, để âm thanh lấp đầy xung quanh cô, như vậy cô mới bớt thấy cô đơn hơn.
Trên ti vi đang chiếu những chương trình tạp kỹ ăn khách gần đây, họ đều là những gương mặt mới, cô nhìn thoáng qua không quen ai hết.
" y, thật là chán quá đi." Cô than.
Sau đó, cô ở trên sô pha ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt một cái rồi lên giường ngủ thì đúng lúc này, tiếng tin nhắn wechat vang lên.
Là Lý Tiếu Thảo.
"Về đến nhà chưa?"
Trong lòng cô có chút tự hỏi, sao dạo gần đây anh ta sao quan tâm đến mình nhiều vậy?
Chẳng lẽ anh ta thật sự thích mình rồi sao?
Tưởng Ban Hoa lắc lắc đầu, tự vứt đi suy nghĩ tự luyến ấy, sau đó trả lời: "Tôi về đến nhà rồi."
Lý Tiếu Thảo gật đầu sau màn hình, một lúc sau, anh mới nhận ra là Tưởng Ban Hoa không nhìn thấy mình, anh tự cười nhạo chính mình một cái, sau đó soạn tin: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tưởng Ban Hoa gửi lại một cái biểu cảm, sau đấy tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều mà bước vào phòng vệ sinh.
Cô cũng không rõ tại sao mình lại thoải mái nhưng đủ biết mình không còn chán như vừa rồi.
Lý Tiếu Thảo điều khiển con chuột, ngón tay ấn nhanh vài phím cố định trên bàn phím, từng kỹ năng tuyệt đỉnh bùng nổ trên màn hình máy tính, chỉ chốc lát, âm thanh chiến thắng của đội đã vang ra từ sau loa.
Anh cầm lên tách trà ở một bên, hiếm thấy trò chơi này có chút nhàm chán.
Bỗng nhạc chuông điện thoại vang lên, anh tiếp máy, bên trong truyền ra tiếng cười đùa cợt.
"A Lý, cậu còn chưa chịu về à?"
Anh nhếch khoé miệng, uống thêm một ngụm nước sôi để nguội để thông cổ họng, sau đó mới nói: "Ừ."
Đối phương hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời của anh, từ đùa cợt ban đầu chuyển sang giận dữ.
"Cậu chuẩn bị tiếp nhận việc kinh doanh lớn của gia đình cậu chưa? Hay là cậu muốn ở cái công ty game tồi tàn đó cả đời?"
Lý Tiếu Thảo nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, ánh đường ven đường phản chiếu khiến toàn bộ không trung có chút trắng xoá.
Anh mím môi, sau đó đáp: "Ừ."
Bên kia không ngờ tới anh lại bình tĩnh như vậy, nên bị tức đến không nhẹ.
"Tớ thật là ăn no rửng mỡ mới quan tâm đến cậu đó." Anh ta dừng lại rồi nói thêm: "Cho dù cậu có tính ở lại đó cả đời thì cũng nên về thăm nhà chứ. Ông nội nhà cậu cứ ở trước mặt ba tớ nhắc cậu mãi, sau đó lại ở trước mặt tớ nhắc về cậu, tớ cảm thấy rất phiền."
Lý Tiếu Thảo cười nhẹ, anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm hận rèn sắt không thành thép của ông nội mình.
"Cậu có thể lựa chọn bỏ qua nó." Lý Tiếu Thảo đáp.
"Thì ra cậu cũng biết nói lời khác ngoại trừ Ừ à."
Lý Tiếu Thảo theo thói quen dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc.
"Cậu tìm tôi là có chuyện gì?"
Đối phương liền cười hắc hắc và nói: "À, tớ muốn mượn xe thể thao của cậu dùng một lúc."
Xe thể thao?
Lý Tiếu Thảo ở đây cũng lâu rồi, mỗi ngày đi làm đều bắt xe đúng giờ nên anh quên mình còn có một chiếc xe siêu xe thể thao.
"Chìa khoá ở tủ đầu giường trong phòng tôi nhưng cậu không được làm chuyện phạm pháp."
Đối phương bật cười, tâm trạng hình như rất tốt.
"Với lá gan này của tớ, thì có có thể làm chuyện gì phạm pháp được chắc?"
Lý Tiếu Thảo cẩn thận dặn thêm vài câu rồi ngắt máy.
Người gọi tới là Lục Cẩn Diệp, là người bạn cùng chơi từ nhỏ tới lớn với Lý Tiếu Thảo, vì có vẻ ngoài khá bảnh cho nên anh ta đã trà trộm vào giới giải trí, ở trong đấy cũng không tệ lắm.
Chiếc xe thể thao kia của Lý Tiếu Thảo là được ông nội tặng lúc sinh nhật hai mươi tuổi của anh, hình như là một chiếc Ferrari, anh cũng không còn nhớ rõ lắm.
Anh trước giờ đều không hứng thú đối với những vật ngoài thân này, cho nên lúc anh nhận được chìa khoá liền cất nó vào tủ đầu giường, chỉ khi buồn chán không việc gì làm anh mới lái xe đi hóng gió.
Lục Cẩn Diệp nói anh như thế là phí phạm của trời, nhưng anh vẫn không cho là đúng.
Tất nhiên, đây cũng là chuyện của quá khứ rồi.