Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 13: Trong Giọng Nói Của Anh Có Chút Giấu Đầu Lòi Đuôi.



Ngày mai là cuối tuần, nhưng vì Tưởng Ban Hoa còn chưa hoàn thành xong công việc, thế nên cô tự nhiên là chuẩn bị tinh thần để tăng ca.

Cô ra cửa hàng tiện lợi mua một thùng mì gói, sau đó chính thức mở hình thức tăng ca.

"Tớ đi trước đây." Quý Vi đeo túi xách lên, sau khi chào Tưởng Ban Hoa xong liền rời khỏi văn phòng.

Chờ đến lúc tất cả mọi người rời đi, Tưởng Ban Hoa mới dừng việc đánh máy lại. Cô giơ tay chống cằm, sau đó nhìn màn hình máy tính của mình mà phát ngốc.

Gần đây, hiệu suất làm việc của cô vô cùng thấp.

Cô lại nhớ tới việc mình gặp Hách Nhân lúc trưa. Có lẽ, cô không tan tầm sớm, là bởi vì không muốn ở bến xe gặp phải anh ta?

Từ khi biết xu hướng giới tính của Hách Nhân, mỗi lần gặp anh ta Ban Hoa đều vô cùng xấu hổ.

Tưởng Ban Hoa thở dài, mắt nhìn sang thùng mì gói của mình. Cô nhanh chóng đứng lên, cầm nó đi vào phòng nghỉ.

Có đôi khi, lấp đầy bụng so với miên man suy nghĩ càng quan trọng.

"Còn chưa về nhà sao?"

Giọng nói trầm thấp từ phía cửa truyền đến.

Ngay lập tức, giọng nói kia đã dọa đến Tưởng Ban Hoa đang đổ nước ấm. May mắn là cô phản ứng nhanh, nếu không, tay cô đã bị nước ấm đổ trúng.



Cô cố gắng ổn định tinh thần, cũng chỉnh đốn luôn biểu cảm trên mặt. Đợi thấy bản thân đã bình thường, Ban Hoa mới xoay người lại hỏi: "Không phải anh cũng chưa về sao?"

Lý Tiếu Thảo đi đến, đứng một bên nhìn cô, đáp: "Tôi vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy cô còn ở lại nên tới đây xem thử."

Lúc nói những lời này, vẻ mặt của của Lý Tiếu Thảo một chút cũng không đổi. Chẳng qua, nếu có người thứ ba ở đây, người đó nhất định sẽ nhận ra trong giọng nói của Tiếu Thảo có chút giấu đầu lòi đuôi.

Tưởng Ban Hoa không lắm để ý, cô vừa cắt lạp xưởng trong tay vừa hỏi: "Mì gói nè, có muốn ăn không?"

Khóe miệng Lý Tiếu Thảo nhẹ nhàng cong lên, anh trả lời: "Cô ăn đi."

Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô cũng không biết nên nói gì. Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại tiếp tục với tô mì gói.

"Muốn tăng ca đến khuya sao?" Anh hỏi.

Tưởng Ban Hoa nghĩ nghĩ, sau đó bảo: "Không biết nữa. Chẳng qua về nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng ở lại công ty làm thêm việc."

Lý Tiếu Thảo không nói gì, ai cũng không biết anh đang suy nghĩ gì trong lòng.

Tưởng Ban Hoa lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh. Nghĩ đến Hách Nhân, cô lại không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi: "Cái đó... Hách Nhân nói anh ta thích anh, chuyện này anh có biết không?"

Lý Tiếu Thảo đưa tay nới lỏng cà vạt, bàn tay anh khớp xương rõ ràng, ngón tay lại trắng nõn, trông rất đẹp mắt.

Anh nhíu mày nhẹ mày, sau đó gật đầu nói: "Tôi biết."

Tưởng Ban Hoa liền mở ra lòng bát quái của mình: "Thế anh có thích anh ta không?"



Tiếu Thảo nhìn cô, hỏi lại: "Cô nghĩ sao?"

Không biết vì cái gì, Tưởng Ban Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt Tiếu Thảo. Đôi mắt anh rất sâu, cô sợ mình vừa nhìn vào liền hãm sâu trong đó, không thể nào thoát ra.

"Mì của tôi được rồi!" Tưởng Ban Hoa lập tức dời đề tài đi. Cô cúi đầu rút đũa thìa, tiếp đó là mở ra tô mì.

Lý Tiếu Thảo quay người nhìn đồng hồ. Hiện tại đã là 7 giờ, anh còn phải đi về viết xong số liệu của mình.

Nói cái gì mà trùng hợp đi ngang qua chứ, rõ ràng là trong lòng muốn tới đây xem cô.

Anh nhìn Ban Hoa, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi đi viết số liệu."

Tưởng Ban Hoa vẫn tiếp tục ăn mì sợi, chỉ gật gật đầu tỏ ý đã biết. Cô liếc bóng lưng anh, tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Mùi mì gói nhanh chóng bay lên mũi Tưởng Ban Hoa, mới ngửi được một ít, bụng cô đã không ngừng kêu vang.

Lý Tiếu Thảo quay đầu lại nhìn, anh thấy Tưởng Ban Hoa vì ăn được mì gói mà híp mắt hạnh phúc, giống như phát hiện ra mỹ vị nhân gian.

Có lẽ cô rất thích ăn mì, anh nghĩ. Tiếu Thảo vì phát hiện này của mình mà vui vẻ mỉm cười, loại cảm giác này lấp đầy lục phủ ngũ tạng của. Anh vui đến nỗi ngay cả chuyện ăn tối của bản thân cũng vất lên chín tầng mây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv