Thời Dao càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, mở mục tin nhắn xem lại một lần nữa, lại lấy tin nhắn đã gửi cho Lâm Gia Ca, gửi lại một lần nữa:
"Anh định khi nào nói với người lớn hai bên chuyện chúng ta muốn hủy hôn?"
- - -
Hôm nay tâm tình của Lâm Gia Ca không tốt chút nào, anh ngủ đến trưa mới thức dậy, đã thấy có hơn trăm tin nhắn gửi cho anh, hơn nữa còn có hơn một trăm cú điện thoại.
Tất cả đều là nữ sinh trong trường gọi cho anh, có tỏ tình, có icon trái tim, còn chúc anh lễ tình nhân vui vẻ.
Lễ tình nhân vui vẻ...
Bạn gái còn không có, vui vẻ cái quái gì?
Tin nhắn cuộc gọi khiến anh đau đầu muốn chết, liền tắt máy.
Sắp tới hội học sinh có lễ kỷ niệm thành lập trường, Lâm Gia Ca là một trong những người phụ trách chủ yếu.
Một người khác trong ban phụ trách ở lĩnh vực nghệ thuật, hai ngày trước đã hẹn với anh đến nhà ăn để bàn về chuyện tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường.
Sau khi đến nhà ăn, không bao lâu sau, người đó đã đến, là nữ sinh.
Người nữ sinh đó ngồi xuống trước mặt anh, sau đó liền nói:
- Em là Tần Y Nhiên, tối qua em đã nhờ bạn đưa hạc giấy đến cho anh, anh có nhận được chưa?
Hạc giấy? Lâm Gia Ca nhớ lại, đúng là có chuyện đó.
Tần Y Nhiên:
- Anh có thích không?
Tối hôm qua, hình như Lục Bản Lai nói cô là hoa khôi của trường, nhan sắc khiến toàn bộ sinh viên của trường ghen tỵ.
Lâm Gia Ca cứ chìm trong suy nghĩ của mình, vẫn chưa trả lời Tần Y Nhiên câu nào.
Tần Y Nhiên cũng không buồn bực vì sự trầm mặc của anh:
- Đó đều là những con hạc em tự tay xếp, phải tốn nửa năm mới có thể hoàn thành.
Hoa khôi của trường gì mà... nhan sắc cũng có khác gì những nữ sinh khác đâu.
Lâm Gia Ca nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nghe nữa:
- Bạn à, tôi chỉ có nửa tiếng đồng hồ để bàn về lễ thành lập trường, phiền bạn nói đến chính sự đi được không?
Tần Y Nhiên bị đơ...
Lâm Gia Ca cho rằng cô sẽ tức giận bỏ đi, không ngờ một giây sau, Tần Y Nhiên lại nở một nụ cười kiều diễm, sau đó bắt đầu nói về chuyện thành lập trường.
Lâm Gia Ca nghe, sau đó nói lên ý kiến của mình một chút.
Nửa tiếng sau, Lâm Gia Ca đứng lên rất đúng giờ, bàn bạc xong liền rời khỏi phòng ăn.
Trở lại ký túc xá, lúc này anh lười biếng dựa vào ghế, mở máy tính tiếp tục xem cho hết bộ phim điện ảnh còn đang coi dở.
Bộ phim cũng chỉ còn một chút nữa là hết, Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu cũng đã đi siêu thị về.
Ký túc xá đang yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt.
Hạ Thương Chu về rất đúng lúc, phim vừa hết, một giây sau anh ta đã nói với Lâm Gia Ca:
- Lão đại, thứ cậu muốn tôi đã mua dùm cậu hết rồi, bây giờ có thể login vào game đi bảo vệ Dao muội rồi chứ?
- Được thôi!
Hai chữ quý như vàng của Lâm Gia Ca khiến Hạ Thương Chu mừng húm. Còn Lâm Gia Ca liền cầm điện thoại lên mở nguồn.
Điện thoại mở nguồn tầm hai phút mới có thể sử dụng được.