Công việc của cậu cuối cùng cũng đã xong; cậu thoải mái mà ngã ra sau ghế thở dài. Nhìn vào thức ăn trên bàn mà câu đã đưa cho hắn và bị hắt hủi cậu không ngừng thở dài buộc miệng nói:" lại thất bại nữa rồi; biết bao giờ anh ấy mới chịu để ý đến mình đây" cậu mệt mỏi mà suy nghĩ.
Được một lúc lâu cậu lấy lại tinh thần liền nhớ tới hôm nay còn phải ra siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn; chắc hẳn mẹ cũng đã ở nhà chờ cậu rồi. Cậu lập tức đứng dậy; sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng và đi mua đồ.
Đến nơi; cậu lấy một chiếc vỏ để đựng đồ; tỉ mỉ đi lựa từng món; cậu là một người rất kỉ tính và sạch sẽ nên rất cẩn thận trong việc lựa thực phẩm cho tươi và sạch vì nó có ít cho sức khỏe; trong lúc lựa đồ cũng có vai ánh mắt nhìn và để ý tới cậu; tuy là nam nhân nhưng lại có một làn da trắng và gương mặt cực kì khả ái; khiến ai nhìn vào cũng muốn yêu thương và bảo vệ coi cậu như tâm can bảo bối.
Sau khi lựa thực phẩm xong cậu vội chạy qua thanh toán; nhưng không may đung trúng ai đó và bị ngã:" Á cậu không sao chứ; xin lỗi" người đối diện đỡ cậu dậy." không sao tôi mới là người phải xin lỗi ạ" cậu vội vàng đáp lại. Bỗng nhiên người phía trước trợn tròn hai mắt thật lớn nhìn cậu; giọng ngạc nhiên nói:"là em; em làm gì ở đây vậy". Cậu cũng bất ngờ không kém" anh là người hồi sáng trên xe buýt đúng không" cậu đáp .
" Thật không ngờ lại gặp em ở đây chúng ta có duyên thật đấy haha." anh mừng rỡ cười một cái thân thiện nói với cậu
Cậu cũng mỉm cười nhẹ nhàng sau đó quay lưng đi thì bị anh ngăn lại" Ây; em đi đâu vậy đã gặp nhau hai lần rồi mà tôi còn chưa biết tên em; tôi tên là Lưu Thiên Phong; chủ tịch của Lưu thị còn em tên gì??" anh nhìn cậu và hỏi.
" tôi tên Trương Bạch Hưng rất hân hạnh được biết anh chủ tịch của Lưu Thị" câu cuối người xuống đáp.
"haha em không cần khách sáo làm gì; đây là danh thiếp của tôi; tôi muốn được làm quen với em có thể hay không cùng tôi đi ăn tối??" anh lấy trong áo ra một tờ danh thiếp đưa cho cậu.
Theo phép lịch sự cậu nhẹ nhàng nhận lấy nó:" Cảm ơn ý tốt của ngài; nhưng hiện tại tôi đang bận hẹn ngài lần sao được không ạ" cậu đáp với vẻ khó sử
" A không sao....không sao lần sao cũng được em không cần phải ngại" anh vội vàng xua tay đáp khi nhìn thấy vẻ bối rối của cậu
"Dị thì xin phép anh tôi đi trước" cậu nói xong thì liền chào anh xong rồi lập tức qua quầy thanh toán
Thanh toán xong; cậu vui vẻ xách đồ đi về trên đường về không khi xung quanh thật dễ chịu; ánh nắng nhẹ nhàng soi rọi đô thi rộng lớn làm bầu không gian thật ấm áp biết bao; từng cơn gió nhè nhự khẽ thoáng qua làm tâm hồn của cậu dần dần có sức sống và vui vẻ hơn; điều đó cũng giúp cậu quên đi nỗi buồn; quên đi những việc mà hôm nay Đông Hải đã làm với cậu.
Tận hưởng không khí được một lúc thì cậu đã vê tới nhà.
"Con về rồi đấy à" bà Trương thấy con trai mình đã về thì vội vàng ra hỏi.
" Dạ; xin lỗi đã để mẹ đợi lâu con đi nấu cơm liền đây ạ" cậu mỉm cười với bà đáp
"Hôm nay công việc ổn chứ con có gặp phải chuyện gì không" bà lo lắng hỏi
" Dạ không ạ tất cả đều tốt" cậu sợ bà lo lắng nên nhanh chong đáp. Mẹ cậu bà ấy cũng không biết cậu thích giám đốc của mình và chuyện cậu đó giờ vẫn luôn theo đuổi anh và bị anh hắt hủi. Nếu để bà biết thì chắc chắn bà sẽ rất buồn cậu không muốn mẹ cậu phải lo nghĩ nhiều vi bà ấy cũng đã lớn tuổi nên cậu muốn bà luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Nói xong; cậu liền vào bếp và bắt đầu nấu. Không để mẹ đợi lâu nửa tiếng sau câu đã nấu ăn xong. Trong lúc nấu ăn cậu vẫn luôn suy nghĩ ngày mai sẽ nấu cái gì cho anh. Mặc dù cậu biết anh chưa bao giờ để ý hay thẩm chí là đụng vào đồ cậu nấu; nhưng cậu vẫn cố chấp làm thôi vì điều đó làm cậu vui vẻ và cảm thấy được gần anh hơn. Nên dù sao đi nữa cậu nhất đinh cũng không bỏ cuộc; nhất định anh ấy sẽ thấy được tấm chân tình của cậu.
Nói là thế nhưng Đông Hải thì vẫn là Đông Hải một con người lạnh lùng; tàn độc biết đên khi nào hắn mới để ý để cậu dù chỉ một lần chứ nói gì là thích cậu. Nghĩ vậy tâm trạng cậu cũng trở nên buồn hơn ngồi ăn mà cứ ngây ngốc; thẩn thờ
"Con sao vậy; nãy giờ mẹ thấy tâm trí con cứ để ở đâu á sao không lo ăn đi" bà Trương thắc mắc hỏi.
" À không có gì đâu mẹ con đang suy nghĩ cho công việc ngày mai thôi ạ" cậu đáp
" con đấy, làm gì cũng phải biết có chừng mực đừng tham công tiếc việc quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe nha" bà lo lắng cho cậu; đồng thời trong lòng cũng buồn đi vì không giúp gì cho cậu bởi sức khỏe không được tốt và bà cũng đã lớn rồi.
"Dạ; không sao đâu mà mẹ hihi" Cậu nhẹ nhàng cười nói với bà
Bà Trương cũng cười với cậu; hai người tiếp tục ăn bầu không khí cũng đã đỡ ảm đậu bởi tiếng nói của hai người.
Cậu nhũ với lòng sẽ không bỏ cuộc; một ngày nào đó Đông Hải sẽ thích cậu.Nghĩ vậy thôi cũng đã làm cậu vui vẻ hơn rồi ngày mai cậu vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi ăn; nhất định không từ bỏ.