Nửa tháng sau đó là sinh nhật của Lãnh Thiếu Dương, lão ý mời rất nhiều bạn bè về nhà, bọn họ hát hò đập phá ồn ào ở phía dưới, còn tôi thì ngồi thui thủi một mình ở tầng trên. Mặc dù tường cách âm khá tốt, nhưng mà vẫn nghe được tiếng bọn họ ăn chơi hát hò với nhau.
Thực ra vì sợ bọn họ uống bia rượu, tôi đã cảnh cáo trước, nếu như dám có chắc chắn tôi sẽ mách bố mẹ. Lãnh Thiếu Dương đương nhiên cũng sợ, có uống thì cũng là một hai lon bia mà thôi. Và bọn họ ăn chơi xong thì về, còn tôi ở lại dọn dẹp tàn cuộc cho anh trai vì đống bừa bọn bọn họ bày ra. Lúc dọn dẹp vô tình nhìn thấy một sợi dây nịt đeo tay khá cơ bản, vốn nghĩ chắc mọi người về rồi món đồ như vậy sẽ không ai để ý tới nên đã vô tình thu gom hết vào đống rác. Sau đó đem bỏ đi. Hôm sau tôi phát hiện Lăng Tuấn Hy có mặt ở nhà tôi rất sớm, vừa vào cửa câu đầu tiên nói với Lãnh Thiếu Dương chính là: "Cậu có nhìn thấy dây nịt đeo tay của tôi không?".
Bộ dạng cậu ta vô cùng khẩn trương, vô cùng lo lắng và sốt ruột. Anh trai nhìn tôi ngơ ngác.
"Hôm qua dọn dẹp có nhìn thấy dây nịt của cậu ta không."
Sau đó lại quay qua hỏi Lăng Tuấn Hy: "Có phải cái dây mà chú suốt ngày đeo ở tay không, quan trọng lắm sao?"
Tôi chột dạ. Đáng lí ra lúc đó tôi không nên bất cẩn như vậy, chỉ đành gượng gạo, khuôn mặt vô cùng khó coi: "Hình như.. hình như em đem vứt ra thùng rác rồi."
Lăng Tuấn Hy quả thực giận đến tím mặt, có hơi lớn tiếng: "Cậu vứt ở đâu?"
"Là thùng rác bên ngoài khu phân loại."
Tôi còn chưa kịp có biểu cảm gì, cậu ta đã lao một mạch ra bên ngoài kia rồi. Anh trai nhìn tôi bất lực: "Lãnh Tư Thuần, sao lại bất cẩn như vậy. Có biết nó quý trọng cái dây đó như thế nào không?"
Tôi bực dọc không buồn nói. Tối qua ai một mình dọn hết đống tàn cuộc của bọn họ, đồ đeo trên tay không giữ tháo ra làm gì. Rốt cuộc chưa nhận được lời cảm ơn nào liền bị ăn mắng oan. Tôi chạy theo cậu ta ra bên ngoài, chỉ thấy Lăng Tuấn Hy đang đào bới như điên cái thùng rác lên. Tôi chạy lại, muốn giúp đỡ, nhưng tìm một hồi cũng không thấy đâu.
"Chắc là người dọn rác đã đem đi rồi."
Tôi bâng quơ nói một câu, Lăng Tuấn Hy ôm trán, tức giận nhìn tôi: "Cậu có biết nó quan trọng với tôi thế nào không hả, sao cậu lại tùy tiện đụng vào đồ của người khác.."
Tôi cảm thấy cậu ta nóng giận, cậu ta bực mình là đúng. Nhưng mà tôi làm sai à?
"Lăng Tuấn Hy, cậu tức giận. Tôi có thế thông cảm, nhưng mà tôi không thể thông cảm cho việc cậu giận cá chém thớt đổ hết lỗi lầm lên người khác như vậy được. Bản thân không đúng thì đừng có mà cho rằng người khác cũng sai."
Tôi lúc đó cáu giận, bỏ về luôn không cần phải nghĩ, tôi cũng không thấy được biểu cảm của Lăng Tuấn Hy. Chỉ biết là buổi tối bản thân phát bệnh lao ra chỗ bãi rác bới tung lên giống như đồ ngốc vậy. Mãi đến khi hì hục tìm hết hai tiếng mới thấy cái dây nịt thể thao đó. Tôi định đưa cho Lãnh Thiếu Dương, nhưng mà hôm ấy lão ta đi học về muộn, mà tôi cũng ngủ quên mất.
Sáng hôm sau đến lớp, tôi mang theo tâm trạng buồn bực đi học. Hôm đó có lẽ vì quá nhiều bài tập nên lúc muốn tìm đưa cho cậu ta thì lại không tìm thấy, chắc quên ở nhà rồi. Tôi tự mắng thầm mình ngu ngốc. Mà ra về hôm đó, cậu ta cũng không thèm chờ tôi về cùng, không về cùng thì thôi, tôi cũng chẳng cần.
Buổi chiều được nghỉ, tôi một mình đến thư viện tự học, nhưng mà bước đến cửa mới nhớ ra là mình chiều nay phải đi lấy sách cho Lãnh Thiếu Dương ở nhà sách bên ngoài. Tôi nhìn chiếc dây nịt đeo trên tay mình, đắn đo suy nghĩ. Đang định bụng để mai đem trả cho cậu ta thì thấy Tịnh Thần đang đi dọc theo hành lang ở dãy đối diện, hướng cậu ấy đi đến chính là nhà thể thao.
"Tịnh Thần!" Tôi vẫy tay gọi cậu ấy.
Lúc Tịnh Thần quay sang tôi chỉ kịp đưa cho cậu ấy cái dây đeo trên tay nhắn nhủ vài câu: "Cái này cậu giúp mình đưa cho Lăng Tuấn Hy, mình có việc phải đi trước."
Như chỉ chờ cậu ấy gật đầu, tôi phóng đi luôn. Nhà sách đó cách trường phải bốn cây số, nếu như đến muộn thì chỉ có nước xếp hàng thôi. Thực ra tôi đi lấy sách giùm thế này xem như là quà sinh nhật cho lão.
Tịnh Thần đi vòng qua dãy lớp học thẳng đến nhà thể chất. Cô ngồi trên dãy ghế ở khán đài chờ một lát, không đến mười lăm phút sau đó Lăng Tuấn Hy trên người là bộ đồ thể thao cũng khoác ba lô vào trong. Tịnh Thần định tiến lên đưa ngay, nhưng mà hình như cậu ấy đang bận thi đấu. Chiều nay là chơi bóng rổ thì phải.
Tịnh Thần ngồi một mình ở hàng ghế bên trên, hồi hộp xem phần thi đấu của lớp bọn họ. Một lúc sau Lăng Tuấn Hy thi đấu xong, mọi người cũng chuẩn bị về hết, cậu ta vừa khoác ba lô lên vai chuẩn bị ra về thì một bạn học nam nhắc nhở:
"Phía sau có người tìm cậu kìa."
Tuấn Hy quay người lại, thấy Tịnh Thần đang đứng nhìn mình, vẫy tay gọi. Cậu cũng thuận theo đi tiến lên phía trước, đến trước mặt cô ấy. Tịnh Thần cười chìa tay ra, bên trong là chiếc dây nịt thể thao mà cậu vẫn đang tìm kiếm.
Lăng Tuấn Hy vội cầm lấy, sung sướng thốt lên: "Cậu tìm thấy nó ở đâu vậy? Tôi còn tưởng mình làm mất rồi."
Tịnh Thần hơi chần chừ, một lúc sau từ trong mắt cô ánh lên một tia vui vẻ: "Là dưới gầm bàn, tôi nhặt được dưới gầm bàn."
Lăng Tuấn Hy đeo nó vào tay, nhìn cô cười thành tiếng: "Cảm ơn cậu nhiều lắm, hôm nào trả nợ cho cậu sau, bây giờ tôi còn có việc, đi trước đây."
Lăng Tuấn Hy cứ tưởng mình để quên ở nhà của Lãnh Thiếu Dương, không ngờ lại là bất cẩn đánh rơi ở dưới gầm bàn. Nghĩ lại hôm đó lớn tiếng với Tư Thuần như thế, còn mắng oan cô ấy, định bụng sẽ tới nhà rủ Tư Thuần đi chơi, nhưng mà Lãnh Thiếu Dương lại nói rằng cô ấy không có nhà.
* * *
. Truyện Kiếm Hiệp
Buổi tối tôi về nhà thì biết được Lăng Tuấn Hy có tới tìm mình, tôi nghĩ bụng chắc là Tịnh Thần trả vòng tay cho cậu ta rồi, lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hôm sau đi học tôi vẫn rất bình thường, Lăng Tuấn Hy cũng không đả động gì tới chuyện của chiếc vòng đó. Ngủ quên nên tôi đến muộn, còn đặc biệt thay tôi đi lấy bài tập, công việc mà vốn dĩ thường ngày là của tôi.
"Lãnh Tư Thuần, chiều nay tới nhà cậu ăn cơm." Lăng Tuấn Hy vỗ bộp vào vai tôi, hớn hở nói.
"Tôi không nấu nữa đâu, tối nay Lãnh Thiếu Dương đi học thêm mà." Tôi không quan tâm tiếp tục khoanh đáp án trắc nghiệm.
Lăng Tuấn Hy rướn người lên bàn trên, quay sang nhìn tôi: "Vậy tối nay ra ngoài ăn đi, tôi mời."
"Sao cũng được."
"Tuấn Hy, chiều nay hẹn ở quán nhé." Tịnh Thần ôm sách ngồi vào chỗ, quay xuống nói chuyện với Lăng Tuấn Hy.
Cậu ta ngồi xuống vị trí của mình, tôi lại nghe thấy âm thanh chơi game quen thuộc vang lên sau lưng.
"Được thôi."
Chiều nay được nghỉ, tôi ở nhà ngủ đến tận chiều. Lãnh Thiếu Dương mất tích cả ngày, mẹ tôi cùng với bố tôi mấy hôm trước lại có việc không ở nhà được, quanh đi quẩn lại căn nhà này cũng chỉ còn một mình tôi.
Nghe thấy tiếng chuông cửa dưới nhà, ấn chuông dồn dập như thế thì làm gì có ai ngoài cậu ta.
"Cậu bình tĩnh một chút có được không?"
Tôi vừa mở cửa vừa cằn nhằn, thấy cậu ta ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa nhà mình.
"Đi thôi."
"Đi đâu?" Tôi khó hiểu hỏi.
"Không phải nói tối nay mời cậu ăn cơm sao? Chúng ta đi ăn lẩu."
Tôi không muốn đi đâu, nhưng mà thực tình cả ngày nay chưa ăn được bữa nào tử tế thật. Bây giờ mò vào bếp nấu cơm cũng không phải phong cách của tôi.
Thế là tôi thay quần áo, cùng cậu ta đến một quán lẩu bình dân cách nhà tôi một cây số. Thực ra đi bộ cũng nhanh lắm, trên đường đi Lăng Tuấn Hy có xin lỗi tôi vì chuyện hôm trước, hóa ra là do chuyện này cậu ta còn áy náy.
Tính tình tôi vốn không so đo, nên dễ dàng tha thứ. Lúc chúng tôi đến đó, Lăng Tuấn Hy gọi lẩu hai ngăn, một bên ăn cay cho tôi, một bên không cay cho cậu ta. Tôi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi:
"Sao cậu biết tôi thích ăn cay?"
"Lãnh Thiếu Dương nói đấy. Tôi giống cậu ấy, mỗi lần ăn cay đều sẽ bị nổi mẩn, chỉ ăn vừa được không ăn được quá cay."
Lăng Tuấn Hy vừa nói vừa thả đồ vào trong nồi, tôi phát hiện cả buổi cậu ta ăn thì ít, còn tôi ăn là chủ yếu. Tôi có hỏi cậu ta: "Sao cậu không ăn?"
"Cậu ăn ngon quá tôi no rồi."
Tôi phát hiện dạo này cậu ta tốt đột xuất.
"Cũng may là tìm được chiếc vòng đó, của một người rất quan trọng tặng cho tôi. Nếu mất chắc tôi sẽ đau lòng lắm." Lăng Tuấn Hy ngồi ở đối diện, nhìn vào trong bát cười nói.
"Tốt quá, Tịnh Thần đưa vòng cho cậu rồi."
"Sao cậu biết?" Lăng Tuấn Hy ngờ vực hỏi.
Tôi theo phản xạ đáp lại bình thường: "Không phải tôi nhờ cô ấy đưa cho cậu à? Phải mất hai tiếng ngoài đống rác để tìm cho cậu đấy, hôm nay tôi không khách sáo đâu."
Sắc mặt của Lăng Tuấn Hy dần trở nên khó coi, nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên cậu ta vẫn tươi cười như chưa có chuyện gì. Con người này, đúng thực sự là khó hiểu.