Nghĩa Tử, con xem cócông việc nào phù hợp với Thanh Tâm không? Bố bảo nó đến công ty của bố làm thì nó kêu sợ người ta bảo nó có nguời nhà bật ô dù, còn công tycon lại xa nhà quá, bố mẹ thực không an tâm.
Thanh Tâm nhanh nhẹn tiếp lời:
- Em vẫn chưa chơi đủ mà. Anh rể đừng mà…
- Con còn định chơi đến bao giờ nữa đây. Bằng tuổi con mẹ đã có chị Thanh Hân rồi đấy. Bố mẹ mới nói chuyện công việc, chuyện hôn nhân còn chưa độngtới đâu… Bà quắc mắt sang nhìn con gái. Không biết cái tính ương bướngnày là nó học ai nữa.
- Thôi được rồi con đầu hàng bố mẹ nói gì thì con nghe thế vậy.
Nghĩa Tử đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng thưa chuyện:
- Vừa hay bạn con đang cần tuyển chức vụ thư ký, con sẽ thử hỏi xem có đượckhông. Thanh Tâm nhà chúng ta cũng từng làm thư kí cho một công ty lớn,con nghĩ em ấy sẽ được nhận thôi.
Thanh Tâm khóc không ra nướcmắt. Đi làm á, hức cô chỉ mới được nghỉ có hai tháng thôi mà. Kể ra nếukhông phải ông chủ cũ bắt cô đi tiếp mấy ông khách biến thái thì cô cũng không xin thôi việc ở một công ty mà mức lương và tiền thưởng ưu đãiđến thế đâu. Nghĩ rồi tự an ủi.Thôi đi làm cũng được còn hơn suốt ngày ở nhà nghe bố mẹ ca thán. Mà anh rể cũng làm việc công suất quá đi, vừagặp buổi chiều mà tối đã gọi về thông báo cô ngay ngày mai đi làm. Vĩnhbiệt ngày tháng bay nhảy! Thanh Tâm đau khổ đặt đồng hồ báo thức, đi ngủ sơm, mai còn dậy sớm nhận việc.
Sáng hôm sau cô như thường lệchen chúc trên tàu điện ngầm để đên chỗ làm. Thật ra cô cũng rất muốnmua xe nhưng mà do bố mẹ già không trợ cấp, mà cái khoản tiền đi làm của cô lại dùng quá nhiều cho việc mua sắm nên hai năm đi làm rồi mà cô vẫn ngày ngày lê thân tàn trong chuyến tàu chật ních. Hôm nay cô diện mộtchiếc zip kẻ sọc ôm khít đôi chân thon dài, một chiếc áo sơ mi trắngthanh thoát càng làm tôn lên làn da đẹp không tì vết. Cô trang điểm nhẹnhàng, mái tóc buông xõa tự nhiên càng làm khuôn mặt cô thêm phần đángyêu. Đến trước cổng công ty cô chỉn chu lại mình rồi bước vào thang máychọn tầng cao nhất của tòa nhà. Hóa ra ông anh rể quý hóa lại giới thiệu cho cô làm thư kí cho tập đoàn Tô thị. Một trong những tập đoàn lớnnhất nước chuyên mở các trung tâm mua sắm sầm uất trên những mặt tiềnđắt đỏ nhất thành phố.
Ding…
Của thang máy hé mở. Phòngtổng giám đốc độc chiếm luôn tầng cao nhất của tòa nhà, có thể trông ramọi hướng, trông cách bố trí cũng đủ hiểu người đàn ông sau cánh cửa kia là người rất thích kiểm soát người khác. Trợ lý nhanh chóng phát hiệnra cô, nở nụ cười niềm nở mời cô vào ghế đợi sau đó đến gõ cửa phòngtổng giám đốc. Thanh Tâm còn đang ngẩn ngơ nghĩ xem tí sẽ giới thiệu thế nào thì cánh cửa kia bật mở, người trợ lý đi ra rồi nói Tổng giám đốcmuốn gặp cô. Bước từng bước chậm rãi về phía cửa phòng, nhẹ nhàng đẩycửa. Thanh Tâm hiểu rõ ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nó quyết địnhphần nào quan hệ của cô với vị tổng giám đốc sau này, cả tương lai sựnghiệp nữa. Căn phòng của tổng giám đốc rất mát mẻ, không, phải nói làlạnh lẽo đúng hơn, cô bất giác rùng mình. Dù bây giờ đã vào thu cũngkhông nên bật điều hòa lạnh thế chứ, thật lãng phí. Phía trước, mộtngười đàn ông nho nhã, mặt hướng ra cửa sổ, tay chắp đằng sau như đangxem xét cái gì đó, cô nhẹ giọng giới thiệu:
- Xin chào tổnggiám đốc, xin tự giới thiệu tôi là Đình Thanh Tâm. Từ nay sẽ là thư kíriêng của ngài. Xin hãy chỉ bảo cho tôi thêm ạ- Nói xong cô ưỡn ngực tựtin nhìn thẳng. Người đàn ông từ từ quay lại, cô ngẩn người. Quả thậttrông anh ta rất quen, lục lại những kí ức nghèo nàn của mình, khôngkhỏi sửng sốt, đưa ngón trỏ về phía anh ta:
- Là anh…- người cô gặp ở đám cưới.
- Không phải gặp lần đầu, tôi hi vọng cô sẽ công tư phân minh, nỗ lực hết mìnhvì công ty. Công việc của cô sẽ được trợ lí Chu chỉ dạy. Giờ cô ra ngoài được rồi.
Anh nói xong liền ngồi xuống. Hôm nay cô mới có cơ hội nhìn thẳng anh ta thế này. Hôm ở đám cưới một phần vì ngại , một phầncũng vì thái độ lạnh nhạt của anh ta mà cô không dám nhìn thẳng. Phảicông nhận người đàn ông này rất đẹp. Anh mang nét đẹp thành thục, từngtrải của một người đàn ông thành đạt. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâuhút khiến ai cũng phải dè chừng, thân hình cường tráng toát ra khí thếbức người, thái độ lạnh nhạt luôn nhắc nhở đối phương không được quáphận. Thấy cô đứng trân trân tại chỗ. Anh cau mày khẽ nhắc nhở:
- Còn chuyện gì nữa không, thư kí Đình?
- Dạ không có ạ. Vậy tôi xin phép- Kịp định thần lại, cô vội quay đầu rangoài, nhanh chân sải bước ra cửa trở về chỗ làm việc của mình.