"......" Từ Mục do dự hồi lâu mới nói. "Tôi không biết."
Hồ Dũ vốn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, gã không có ý định thật sự mời Từ Mục gia nhập. Dù sao thì cậu ta cũng có quan hệ với Tưởng Dĩ Giác, hẳn là ít nhiều sẽ có điều cố kị.
Đáp án của Từ Mục lập lờ nước đôi, Hồ Dũ càng không muốn khuyên.
Một người khác không kiên nhẫn vuốt vuốt tóc: "Để hai đứa nó đi đi, đừng chậm trễ nữa."
Hồ Dũ cười vỗ vỗ vai Từ Mục: "Lúc về cậu tuyệt đối đừng nói chuyện này với Tưởng tiên sinh đấy nhé."
Từ Mục hít sâu một hơi, nói: "Yên tâm, tôi không phải là người lắm mồm."
Rời khỏi con tàu, cảm xúc của Tân Lưu Quang tương đối bất ổn, y kéo kéo tóc la lên: "Điên rồi điên rồi, quả thực mẹ nó điên rồi!"
Từ Mục thì lâm vào trầm tư, cậu đang suy nghĩ thật kĩ về những lời Tề Minh Hoàn đã nói.
Lúc Hồ Dũ hỏi cậu có muốn tham gia vào Hội Cứu trợ Thực vật không, trong một phút giây cậu đã rung động. Dù sao thì Từ Mục cũng còn trẻ, cậu cũng muốn ở trong một nơi có những người cùng chí hướng để cùng nhau làm những chuyện lớn, có ý nghĩa. Nếu là trước đây, trong lúc tâm huyết dâng trào có lẽ Từ Mục đã đồng ý.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nếu như tham gia Hội Cứu trợ Thực vật thì cậu sẽ đối đầu với Tưởng thị, đồng thời sẽ đứng ở hai chiến tuyến khác nhau với Tưởng Dĩ Giác.
Vừa nghĩ tới sẽ đối đầu với Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục không thể bước vào bước đường kia được.
Từ Mục thất thần mấy ngày, hôm nay cậu và Tưởng Dĩ Giác đi dạo một vòng trên đảo cũng vậy, Từ Mục ngẩn ngơ rất nhiều lần.
"Đi cùng anh chán như vậy sao?" Tưởng Dĩ Giác nói chuyện với cậu hai lần, cả hai lần cậu đều không nghe thấy, mãi đến lần này mới nghe được.
Từ Mục bừng tỉnh hoàn hồn, cậu lắc đầu: "Không phải, em đang suy nghĩ đến một chuyện."
Thấy trong mắt của Tưởng Dĩ Giác có chút thất vọng, Từ Mục nhanh chóng nói xin lỗi rồi ngửa đầu hôn lên mặt hắn một cái.
Khóe miệng của Tưởng Dĩ Giác hơi cong lên, vì muốn trêu chọc cậu hết lần này tới lần khác mà hắn thu lại nụ cười: "Nhiêu đó không đủ."
Từ Mục đã quen với bộ dạng này của hắn, cậu nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: "Anh còn muốn thế nào nữa? Ở đây có nhiều người lắm đấy."
"Hôn thêm chút nữa đi."
Từ Mục bất đắc dĩ tiến tới hôn thêm một cái lên môi hắn.
"Lần này thì còn được." Bấy giờ Tưởng Dĩ Giác mới hài lòng.
Từ Mục cười nói: "Ngây thơ."
Trong lúc vô tình, ánh mắt của cậu rơi vào trong đám đông, ngay lập tức nụ cười của Từ Mục cứng đờ, trái tim đột ngột run lên. Trong đám người đó có một người đàn ông với hai bên tóc mai bạc trắng đang nhìn chằm chằm cậu. Cơ miệng của người đàn ông động đậy, đôi mắt dưới cặp kính đang nhìn Từ Mục bằng thần sắc phức tạp.
"Ba......" Từ Mục vô thức nhỏ giọng nói.
Từ Bác Tài mím chặt bờ môi, ông đẩy kính mắt rồi quay đi, biến mất trong biển người.
Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy đấy. Từ Bác Tài ra biển khảo sát, Từ Mục ra biển khảo sát. Hai cha con đến cùng một nơi, còn ngẫu nhiên gặp lại trong hoàn cảnh này.
Hôm sau, khảo sát kết thúc, sinh viên thu dọn hành lý ngồi thuyền trở về trường.
Bởi vì Từ Mục mà Tưởng Dĩ Giác ở lại đảo Nam Khê hơi lâu, nên giờ hắn cũng mua vé tàu trở về cùng cậu luôn.
Từ Mục thấp thỏm bất an đi về nhà. Trong nhà, ba mẹ cậu không nói câu nào ngồi trên ghế sô pha. Phòng khách không bật đèn, hai người cứ ngồi im lặng như vậy chờ cậu trở về.
"Ba, mẹ." Từ Mục gọi hai người họ.
Chỉ có mẹ là trả lời cậu: "Về rồi đấy à? Đã ăn cơm chưa?"
Từ Mục dạ một cách qua loa, cậu muốn xách hành lý về phòng.
Nhưng ba cậu đã lên tiếng cắt đứt bước chân về phòng của Từ Mục: "Người đàn ông ngày đó đi cùng con trên đảo Nam Khê là đại thiếu gia của Tưởng thị."
Bước chân của Từ Mục dừng lại, thân thể cứng đờ tại chỗ.
Từ Bác Tài hít vào thật sâu rồi thở ra, ông làm mấy lần như vậy rồi nghiêm trọng nói: "Từ Mục, con không để ý đến việc học hành, ba không nói con. Con suốt ngày lêu lổng với đám bạn bè kia, ba cũng không ngăn cản con. Nhưng bây giờ con yêu đương với người như vậy, ba buộc phải nói, vì ba rất lo lắng cho con."
Mẹ Từ cố nén cảm xúc, bà cũng nhìn không được mà khuyên can: "Đúng đấy con trai à, con nghe theo ba con đi." . Ngôn Tình Sắc
Ánh mắt Từ Mục ảm đạm: "Tự con biết chừng mực."
"Chừng mực? Con thì có thể có chừng mực gì? Con mới mấy tuổi đầu!" Mẹ Từ không có cách nào bình tĩnh nữa. "Tưởng Dĩ Giác là hạng người gì chứ? Tuổi còn trẻ đã leo lên vị trí cao như thế, con cảm thấy tâm của nó có thể thuần khiết đến mức nào? Con cho rằng nó thực sự sẽ để con vào mắt sao? Coi như bây giờ nó thật lòng, nhưng loại người như nó, sau này cũng sẽ vì lợi ích mà làm con tổn thương thôi!"
"Anh ấy không phải là người như vậy!" Từ Mục phản bác trong vô thức.
Sao cậu lại không hiểu quy tắc trò chơi cơ chứ, cậu đã từng, so với mẹ cậu còn chắc chắn hơn rằng Tưởng Dĩ Giác sẽ sớm chơi chán thôi.
Lúc trước Từ Mục không nghĩ tới đối phương sẽ nghiêm túc như thế, vậy nên cậu cũng không quá nghiêm túc. Nhưng lúc cậu lên tiếng phản bác, cậu phát hiện tất cả đã khác rồi. Không biết từ lúc nào, Từ Mục đã lún sâu vào vũng bùn. Cậu thực sự thích Tưởng Dĩ Giác, cậu hoàn toàn tin tưởng Tưởng Dĩ Giác.
"Làm sao con biết nó không phải vậy!" Mẹ Từ kích động nói. "Con mới quen biết nó bao lâu hả? Con có nhìn thấy tâm tư của nó không? Có hiểu toàn bộ về con người nó chưa? Con có biết Tưởng gia lập nghiệp thế nào không!"
Từ Bác Tài vuốt lưng mẹ Từ nhằm trấn an tâm tình kích động của bà.
Từ Mục quay mặt qua chỗ khác, quật cường nói: "Những thứ đó không liên quan gì đến con cả."
"Sao lại không liên quan? Con yêu đương với họ Tưởng kia thì những thứ này đều sẽ liên quan đến con!" Mẹ Từ nghiến răng nói từng câu. "Con có biết bọn họ đã ép khô tiền mồ hôi nước mắt của anh em mình như thế nào không! Cái tên Tưởng Tín kia, ông ta chỉ vì một mảnh đất mà có thể phá hủy công ty của anh em, khiến cho người kia phải nhảy lầu. Còn thiên kim của Tưởng gia là Tưởng Ngưng Hựu, năm mười sáu tuổi đã lừa gạt công ty của bạn thân cô ta, khiến cho cả nhà của cô bạn thân kia phải uống thuốc sâu tự sát!"
"Con Tưởng Dĩ Giác? Thủ đoạn của Tưởng Dĩ Giác còn cao tay hơn cha và em gái nó nhiều! Nó sẽ là một người tốt sao? Vì lợi ích trước mắt, tình nghĩa mấy chục năm cả nhà họ Tưởng kia còn có thể bỏ qua, huống chi là con chỉ quen biết nó có mấy ngày, đến chút thân phận cũng không có!"
Từ Mục lui về sau một bước, cả người run rẩy: "Anh ấy...... anh ấy sẽ không như vậy đâu, anh ấy khác, anh ấy không giống cha và em gái mình......"
Thấy cậu khăng khăng không chịu đổi ý, mẹ Từ rơi nước mắt, vừa thương xót vừa phẫn hận: "Con trai, nó lừa con thôi, con đừng có giả bộ ngớ ngẩn! Loại người này không thể nào thật lòng với con được! Nó là một con rắn độc, sao con có thể thành ba ba để cho nó cắn được!"
"Mặt mũi của Từ gia đều bị mày làm cho mất sạch!" Giọng nói xa lạ của một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên tai của Từ Mục.
Không phải là mẹ cậu nói, cũng không phải là cậu nhớ tới. Mà trong một lúc rất bất ngờ, thanh âm này, câu nói này đột nhiên cưỡng chế chiếm lấy đầu óc cậu, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Một giọng nói khác bảo cậu phải tin lời mẹ cậu, nhưng cậu không nguyện ý tiếp nhận nó.
Cả người Từ Mục run rẩy dữ dội, cậu nói không nên lời, chỉ biết lắc đầu.
Từ Bác Tài đứng dậy nhìn thẳng vào cậu, lần đầu tiên trong đời nghiêm khắc nói: "Từ Mục, những lời ba nói lúc trước con có thể không nghe, nhưng lần này con nhất định phải nghe ba. Đừng để ba nhìn thấy con qua lại với người đàn ông kia một lần nào nữa."
Từ Mục đơ ra trong chốc lát rồi xoay người chạy về phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, cả người Từ Mục vẫn run rẩy. Đây không đơn thuần là vì cảm xúc gây nên.
Trong người cậu lại xuất hiện cảm giác bị kiến bò kì quái kia, đỉnh đầu như nứt ra một khe hở, sau đó bị hai bàn tay vô hình thô bạo xé ra. Dường như có một linh hồn không thuộc thể xác này đang muốn chui vào trong cậu.
Có lúc Từ Mục lạnh đến phát run, có lúc lại nóng đến muốn cởi quần áo. Bên tai cậu không ngừng vang lên những âm thanh không thuộc về thế giới này, khiến thân thể Từ Mục mỏi mệt như đã phải đi cả trăm năm.
Từ Mục luống cuống tìm trong ba lô hồi lâu mới lấy ra được viên thuốc mà Tưởng Dĩ Giác đã cho cậu. Hai phút sau khi uống thuốc, tâm trạng của Từ Mục mới bình tĩnh trở lại, cảm giác đau đớn trên đầu chậm rãi biến mất, thân thể cũng khôi phục bình thường.
Cậu ngã xuống giường thở hổn hển, một lúc lâu sau thì thiếp đi.
Video Tưởng Dĩ Giác và Từ Mục hôn nhau cuồng nhiệt trên thuyền bị đăng lên mạng. Nhân vật chính trong video, một người là thiếu gia của Tưởng thị, một người là sinh viên nghiên cứu thực vật, bối cảnh là quán bar trên thuyền. Có trăm ngàn tiêu đề cho video này, một số là "Thiếu gia Tưởng thị thác loạn trên thuyền", "Tưởng Dĩ Giác lên du thuyền tìm vui"; một số là "Sinh viên nam tâm cơ muốn trèo cao", "Sinh viên nghiên cứu thực vật có đời sống cá nhân hỗn loạn". Nói tóm lại thì không có một câu nào tốt đẹp cả.
Tin tức này truyền đến chỗ Tưởng Tín đã là hai ngày sau.
Hầu như cứ cách hai ba ngày Tưởng Tín sẽ gọi Tưởng Dĩ Giác đến đánh cờ cùng mình, song làm gì có chuyện nhàn rỗi thật sự, lần nào cũng là mượn danh nghĩa đánh cờ để bàn công việc.
Ngày mà Tưởng Dĩ Giác đến đánh cờ cùng ông ta, cũng là lúc ông ta vừa xem hết video.
Trước mắt Tưởng Tín đã ở trong trạng thái nửa về hưu, dù ông ta mang danh chủ tịch, nhưng quyền lực nắm giữ trong tay lại đang từ từ mất đi, phần lớn là giao vào tay Tưởng Dĩ Giác.
Năng lực của Tưởng Dĩ Giác rất tốt, thậm chí có khi năng lực của hắn còn khiến cho Tưởng Tín phải kinh ngạc. Trên thương trường hắn sát phạt quả quyết, mỗi một quyết sách, một bước đi của hắn đều lão luyện như người có kinh nghiệm lâu năm. Đây là thậm chí còn là những điều mà Tưởng Tín chưa bao giờ dạy Tưởng Dĩ Giác.
Chỉ ngắn ngủi vài năm, Nhưỡng Tứ đã dần thâu tóm tập đoàn Tự Mộc. Cha không đấu với con, đây là quy tắc của Tưởng thị, nếu không với năng lực của Tưởng Dĩ Giác, Tưởng Tín chắc chắn sẽ phải kiêng kị.
Rõ ràng là trong tương lai, Tưởng Tín sẽ giao Tưởng thị vào tay đứa con trai này. Tưởng Ngưng Hựu còn quá nhỏ, lại không thể nào vượt qua được Tưởng Dĩ Giác nên không có cơ hội nào cho vị trí này.
Nhưng điều kiện tiên quyết để Tưởng Dĩ Giác ngồi lên vị trí này, đó là không để Tưởng thị phải hổ thẹn.
Các mối làm ăn của Tưởng thị chủ yếu liên quan đến nghiên cứu khoa học. Bọn họ có đoàn đội nghiên cứu khoa học khổng lồ cho riêng mình, đoàn đội này có quan hệ mật thiết với Viện Nghiên cứu Thực vật. Viện Nghiên cứu Thực vật tuy nói là Hiệp hội nghiên cứu thực vật, nhưng thật ra tổ chức này không khác giới chính trị là bao. Các thành viên trong tổ chức rất coi trọng vấn đề cá nhân, chỉ cần một vết nhơ là đã cản trở tiền đồ. Trên phương diện làm ăn và kết giao, bọn họ cũng để ý rất kĩ lưởng, bởi vì hơi không cẩn thận là có thể sẽ bị liên luỵ.
Nếu Tưởng thị muốn duy trì quan hệ với Viện Nghiên cứu Thực vật và chiếm một phần quyền lực trong đó, thì người đứng đầu phải hết sức chú ý đến hình tượng cá nhân của mình.
"Hội nghị Giao lưu Quốc tế sắp bắt đầu, tôi còn phải đến tham gia. Thu dọn hết mấy thứ loạn thất bát tao bên ngoài của anh lại, đừng để người khác coi Tưởng thị là một trò cười." Sau khi ván cờ bắt đầu được một tiếng, cuối cùng Tưởng Tín cũng nói ra những lời muốn nói. Lời này của ông ta cũng coi như hàm súc, không trực tiếp vạch trần những quan hệ trong đó.
Tưởng Dĩ Giác bình thản ung dung đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ: "Con không rõ ý của cha."
"Là anh và sinh viên ở quán bar kia." Tưởng Tín nói rõ. "Chuyện này đừng để tôi trông thấy lần hai."
Tưởng Dĩ Giác dùng một nước cờ để phá hỏng tất cả đường đi của Tưởng Tín, hắn giương mắt nhìn cha mình, lần đầu tiên có lời nói làm trái ý ông ta: "Con nghĩ đây là chuyện của con. Cha không cần phải can thiệp."