Thời Đại Phóng Túng

Chương 19



Tưởng Dĩ Giác đẩy Từ Mục lên trên tủ quần áo, tiếp tục việc thân mật bỗng nhiên bị gián đoạn trong hồ nước lúc nãy.

"Tôi cảm thấy thiếu cái gì đó......" Từ Mục thở dốc nói.

"Thiếu cái gì?" Tưởng Dĩ Giác hỏi.

"Ừm......" Từ Mục ngửi ngửi cổ hắn. "Trên người anh có mùi của thuốc lá, lúc nãy em gái anh hút à?"

"Em có muốn hút không?"

Từ Mục gật đầu.

Tưởng Dĩ Giác cười cười, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo bên cạnh. Hắn mở hộp thuốc lá ra rồi rút ra một điếu thuốc màu tím nhạt đưa cho cậu.

Từ Mục cắn điếu thuốc, Tưởng Dĩ Giác châm lửa cho cậu. Từ Mục hít một hơi, điếu thuốc này có mùi thơm thanh nhã, khác so với điếu thuốc màu đỏ rực mà Tưởng Dĩ Giác cho cậu lúc trước, dường như điếu thuốc này có mùi dịu và thơm hơn.

"Mùi hương này thật đặc biệt." Từ Mục ngửi ngửi mùi khói.

"Là thuốc lá mà tôi tự tay trồng."

"Là mấy cái cây trên sân thượng sao?"

Từ Mục hút một hơi thuốc, định nhả khói về phía Tưởng Dĩ Giác.

Nhưng trước khi cậu nhả khói ra Tưởng Dĩ Giác đã kịp thời hôn cậu. Từ Mục lợi dụng lúc hai người hôn nhau đẩy khói vào miệng Tưởng Dĩ Giác. Đầu lưỡi hai người ôn nhu triền miên, khói thuốc trôi nổi giữa khoang miệng hai người rồi uốn lượn bay ra, cuối cùng biến mất.

Bộ quần áo treo trước cửa sổ bị gió thổi tung bay, gần như che khuất mọi thứ trong phòng.

Nụ hôn của Tưởng Dĩ Giác lưu luyến trên môi, trên cổ, trên vai của Từ Mục. Mỗi một cái hôn đều dùng sức.

Quanh hai người họ đều là khói trắng, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, mang theo không khí của khu rừng và hồ nước nhân tạo phía xa. Từ Mục thoải mái duỗi người, tựa như đang lạc vào tiên cảnh.

Đột nhiên, Từ Mục thấy cổ, xương quai xanh và bả vai đau nhói, trên làn da trắng nõn giờ cũng đã hằn lên vài vết đỏ.

"Anh làm gì đấy?" Từ Mục ôm vai kêu đau.

"Để lại ký hiệu." Tưởng Dĩ Giác nhẹ nhàng hôn một cái lên cổ của Từ Mục, hôn lên "dấu vết" mà hắn để lại.

Từ Mục không cam lòng khi chỉ có mình cậu bị lưu lại "dấu vết", vậy là cậu cũng ôm cổ Tưởng Dĩ Giác đánh trả. Từ Mục cắn nhẹ lên hầu kết của Tưởng Dĩ Giác, thấy vết cắn không rõ ràng, cậu bèn cố gắng để lại dấu đỏ. Sau đó, Từ Mục kéo rộng cổ áo của Tưởng Dĩ Giác ra, hôn lên ngực hắn rồi hung hăng hít một hơi.

Nhìn thấy dấu đỏ hiện lên trên lồng ngực và cổ của Tưởng Dĩ Giác rất rõ ràng, Từ Mục mới thoả mãn cong cong khóe môi: "Tôi cũng muốn để lại ký hiệu."

Một thoáng sửng sờ trôi qua, sau đó Tưởng Dĩ Giác bật cười không ngừng. Trên phương diện tình cảm Từ Mục không có nhiều kinh nghiệm, song cậu lại kiên quyết không thỏa hiệp để Tưởng Dĩ Giác làm chủ tất cả. Vậy nên cho dù là vừa học vừa áp dụng, Từ Mục cũng phải để lại trên người Tưởng Dĩ Giác mấy "dấu ấn" để trả đũa, tựa như một chú mèo hoang có thù tất báo.

Tưởng Dĩ Giác bóp bóp gương mặt của "bé mèo hoang", sau đó nắm lấy cằm rồi lại hôn lên miệng cậu.

Trước kia Từ Mục không có kinh nghiệm nên lúc hôn cậu cứ gặm đại gặm càn, sau nhiều lần hôn đáp trả, cuối cùng cậu cũng có chút tiến bộ, làm được ra hình ra dạng.

Từ Mục nắm chặt bả vai của Tưởng Dĩ Giác, cậu dời mặt, kéo ra một sợ chỉ bạc, để Tưởng Dĩ Giác hôn xuống cằm của cậu, chừa lại không gian để thở.

"Quan hệ của chúng ta là gì...?"

Từ Mục muốn nghe được đáp án từ miệng của hắn. Nhưng ngay cả cậu cũng không biết mình muốn nghe đáp án gì.

Tưởng Dĩ Giác đè thấp giọng nói vào tai cậu: "Em cảm thấy thế nào?"

"Ừm...... Không biết." Từ Mục nói.

"Chúng ta hôn nhiều lần như vậy, em nói xem là quan hệ gì?"

"Kẻ không quen biết còn có thể lên giường, chỉ mấy nụ hôn thì tính là gì?"

"Thật không?"

Bị nắm chặt trong tay, Từ Mục không còn sức lực để nói gì khác nữa, ngay cả khi Tưởng Dĩ Giác nói đáp án bên tai cậu cũng không nghe rõ.

Từ Mục đầu hàng Tưởng Dĩ Giác, thứ duy nhất còn mặc trên người là chiếc quần đùi giờ cũng chịu chung số phận với những mảnh quần áo kia.

Ngón tay Tưởng Dĩ Giác nhẹ nhàng lướt trên bụng Từ Mục, viết ra hai chữ cái.

"Em đoán xem đây là chữ gì?"

Từ Mục cúi đầu xuống, nhìn không rõ: "Tôi không đoán được."

Tưởng Dĩ Giác viết lại hai chữ kia một lần nữa, một chữ "J" và một chữ "X", là chữ cái đầu tiên trong họ của hai người.

Từ Mục vẫn không đoán được, còn bị ngứa đến suýt bật cười.

Sau khi viết hai chữ kia lên bụng của Từ Mục, bàn tay đang để trên da thịt cậu của Tưởng Dĩ Giác thuận tiện sờ soạng đến nơi khác của Từ Mục.

"Trực tiếp ở đây không tốt lắm đâu." Giọng nói của Từ Mục đột nhiên mềm như bông, cậu xoay xoay eo. "Tôi sẽ đứng không vững......"

Động tác của Tưởng Dĩ Giác ngừng lại, hắn ôm cậu lên.

Tưởng Ngưng Hựu quay lại phòng của Tưởng Dĩ Giác, sách giáo khoa của cô để quên ở phòng hắn nên cô vòng lại lấy.

Nhưng cô đã quay lại rất không đúng lúc.

Tới trước của phòng của Tưởng Dĩ Giác, cô vốn định mở cửa, nhưng bàn tay cô nhanh chóng dừng lại trước tay nắm.

Tưởng Ngưng Hựu mơ hồ nghe thấy tiếng động trong phòng, hơn nữa tiếng động này còn không nhỏ.

Cách một cánh cửa âm thanh đã không còn rõ ràng, nhưng đối với người mẫn cảm thì vẫn nghe ra được.

Tưởng Ngưng Hựu không phải là nữ sinh ngây thơ không hiểu sự đời, cô biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Ngoài cửa sổ, sóng biển vỗ vào đá tạo ra những đám bọt nước sôi trào mãnh liệt. Biển rộng mạnh mẽ chưa khi nào yên tĩnh.

Lát nữa đến lấy sách cũng được. Tưởng Ngưng Hựu nghĩ thầm.

Cô đi dạo trong hoa viên hai tiếng rồi quay lại một lần nữa. Lần này tay Tưởng Ngưng Hựu vẫn phải dừng trên tay nắm cửa.

Chỉ sợ đến tối cô cũng không có cơ hội đi vào căn phòng này!

Tưởng Ngưng Hựu thầm nghĩ: "Bình thường không ăn thịt, vừa được ăn mặn đúng là ghê gớm thật."

Trong lòng nghẹn lại, Tưởng Ngưng Hựu dứt khoát bỏ đi mà không thèm lấy sách giáo khoa nữa.

Khi ôm Tưởng Dĩ Giác, trong vài khoảnh khắc, Từ Mục cảm thấy tất cả đều rất quen thuộc. Cho dù là những cái ôm dịu dàng hay là người đàn ông này, cậu luôn có cảm giác mình đã quen biết hắn từ trước.

Có lẽ là trong mơ, có lẽ là đời trước. Bọn họ đã quen biết thật lâu, thật lâu, ở một thời đại xa xôi, một thế giới xa xôi. Đó không phải là họ của thời đại này, mà là họ của những tháng năm quá vãng, của một thế kỷ trầm mặc. Bọn họ đã từng quen thuộc mà thân thiết.

Loại thân thiết quen thuộc này khiến Từ Mục giao hết tất cả cho Tưởng Dĩ Giác.

Vùng đất tươi non khô ráo chưa ai khai khẩn lần đầu bị khai phá từng chút một đến khi thành thục.

Thời gian ngoài cửa sổ chuyển từ ban ngày đến hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn biến thành đêm đen.

Từ Mục yếu ớt hít thở không khí mới mẻ, chìm vào giấc mộng trong cảm giác quen biết đã lâu với Tưởng Dĩ Giác. Trong mộng cảnh mông lung, Từ Mục nhìn thấy Tưởng Dĩ Giác đi qua thế giới của cậu, nhưng không phải thế giới này mà là thế giới mà cậu đã tưởng tượng. Ở đó Tưởng Dĩ Giác rất khác, hắn đứng trên cao, cao ngạo mà lạnh lẽo. Thân phận của Từ Mục thấp, với không tới, chỉ có thể hèn mọn lẫn trong bụi đất, cho dù cầu xin được đến gần đối phương cũng không muốn để ý tới.

Trái tim Từ Mục rất đau, một giọt nước mắt rơi xuống.

Một tiếng thở dài chìm trong căn phòng tối. Sắc trời dần tối, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng.

Ánh trăng hắt lên người Từ Mục đang nằm sấp, mồ hôi trên lưng cậu lóe lên trong bóng tối, theo hô hấp nhẹ nhàng, phập phồng có quy luật.

Một chiếc khăn lông đã thấm nước được đặt lên lưng Từ Mục. Tưởng Dĩ Giác cẩn thận xoa lưng và bụng cậu.

Tưởng Dĩ Giác nhìn gương mặt đang say ngủ của Từ Mục. Một lúc sau, hắn đưa tay gạt những lọn tóc ẩm ướt lòa xòa trên trán cậu, lau đi mồ hôi trên mặt và nước mắt trên khóe mắt cậu.

Dù cho là ánh trăng cô đơn nhất cũng không thể hiểu nổi người đàn ông mang theo nỗi cô độc trống trải vượt tuổi tác này. Có lẽ là trời cố ý trừng phạt hắn, để hắn một lần nữa tái sinh trên đời, mang theo sự mê mang không thấu của nửa đời trước, mang theo những ký ức mơ hồ như có như không cùng chấp niệm tìm một người. Sau đó, từ khi gặp người ấy, tất cả những mê mang, ký ức, chấp niệm đều được hóa giải, tựa như đây chính là người vẫn luôn ở bên hắn, cùng hắn vượt qua, đợi hắn tìm về.

Tưởng Dĩ Giác hôn lên gương mặt của Từ Mục, thấp giọng nói: "Là tôi nợ em."

Người đang ngủ không nghe được câu nói này của hắn. Nếu như nghe được, có lẽ cậu đã có thể hiểu được phần nào về thế giới trong mộng của mình.

Tưởng Dĩ Giác ôm Từ Mục như muốn khảm cậu vào xương tủy mình, vĩnh viễn khóa người này lại bên cạnh, không cho cậu rời hắn nửa bước.

Chỉ có lúc Từ Mục ngủ Tưởng Dĩ Giác mới dám thể hiện ra điều này. Hắn sợ Từ Mục cũng có những kí ức đó.

"Lần này tôi sẽ không làm sai nữa, em muốn gì tôi cũng sẽ cho em." Hắn vừa hôn lên tai Từ Mục vừa nói.

Vầng trăng bị mây đen che khuất, như bí mật của hắn.

Hôm sau, Từ Mục tỉnh lại, dụi dụi mắt. Cho dù không mặc gì nhưng cả người cậu đã được lau sạch sẽ. Có lẽ là tối hôm qua lúc cậu mấy đi ý thức Tưởng Dĩ Giác đã giúp cậu tẩy rửa.

Tưởng Dĩ Giác không ở trong phòng, Từ Mục muốn ra ngoài tìm hắn nhưng không có quần áo, đồ lót cũng không thấy, giờ cậu không biết nên mặc cái gì rời giường nữa.

Cậu đang rầu rĩ thì cửa phòng mở ra, Tưởng Dĩ Giác mang theo đồ ăn sáng đi vào.

"Quần đùi của em đâu?" Từ Mục vừa thấy hắn đã hỏi.

Tưởng Dĩ Giác đặt bữa sáng lên bàn: "Đem đi giặt rồi."

"Vậy hôm nay em mặc gì?"

Tưởng Dĩ Giác mở cửa tủ quần áo ra, gọi cậu đến chọn.

Từ Mục chần chờ mấy giây rồi cũng từ từ xuống giường, cả người cậu trần trụi, đằng sau còn hơi đau. Vì vừa phải che phía trước vừa phải chịu đựng cơn đau phía sau nên dáng của cậu đi trông hơi kì quái.

Tưởng Dĩ Giác bị hành động này chọc cười: "Che cái gì? Có chỗ nào của em mà anh chưa thấy đâu?"

Từ Mục hừ một tiếng: "Cho dù trong chiến tranh có bị đánh bại thì sau chiến tranh vẫn phải giữ lại tôn nghiêm."

"Nếu như em không mặc quần áo vào thì bây giờ anh không ngại đánh tan quân lính của em một lần nữa đâu."

"Anh có nhân tính không vậy! Chơi game còn tính thời gian đấy! Anh đùa giỡn em như thế không sợ em tiêu hao hiệu năng sử dụng sao!" Từ Mục mặc kệ tôn nghiêm cần phải bảo vệ mà vung tay chạy tới.

Tưởng Dĩ Giác đã lấy ra hai cái quần lót để trên ghế chờ cậu đến lấy.

Từ Mục lấy cái màu đen mặc vào, cảm giác phía trước không ổn lắm.

"Quần lót của anh lớn hơn của em." Từ Mục nói.

"Em nên mặc cái này." Tưởng Dĩ Giác đưa cái quần màu trắng cho cậu.

Từ Mục không nói gì cởi cái quần màu đen vừa mặc ra, lấy cái quần trắng hắn đưa mặc vào.

Cái này to nhỏ vừa đủ, tốt đấy.

"Sao có thể đúng size của em thế? Anh không đặc biệt chuẩn bị cho em đấy chứ?" Từ Mục đứng trước gương xoay trái xoay phải.

Tưởng Dĩ Giác bước tới ôm Từ Mục từ phía sau, giọng nói trầm thấp như tối hôm qua: "Đúng vậy."

"Anh làm cái gì đấy! Em vừa thay cái quần xong đấy nhé!"

"Còn nhiều quần để em thay lắm, em hôm nay, hẳn là còn đứng được nhỉ?"

Hôm nay Tưởng Ngưng Hựu muốn đến lấy sách giáo khoa.

Vừa đến trước cửa phòng của Tưởng Dĩ Giác, tay cô lại dừng trên tay nắm cửa lần thứ ba.

"Merde (Chết tiệt)!" Tưởng Ngưng Hựu chửi thề rồi hất tóc bỏ đi.

"Đàn ông đều là chó." Cô tiếp tục mắng Tưởng Dĩ Giác trong lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv