Lý Đại Lang có đầy đủ tự tin để bảo vệ hai đứa đồ đệ của mình, dù sao thì đến bây giờ hắn vẫn đánh trả lại đám cảnh sát đó một cách dễ dàng, thậm chí còn chưa phải sử dụng ám khí để đối đầu với đám ô hợp này. Diệp Thiên cũng mới chỉ bị thương ngoài da một chút, còn con gái hắn thì cũng chuẩn bị thoát thai hoán cốt rồi.
Tương lai của Tiểu Điệp chắc chắn sẽ không thể đo lường được, và nếu vì thế mà hắn cần phạm tội một chút? Không có gì quá khó, mà đây lại còn không phải trong nước, sẽ chẳng có ai để ý đâu.
“Vẫn phải giữ gìn hình tượng cùng giấu đi một phần thực lực” Lý Đại Lang thầm nghĩ, nhớ lại thời gian làm vệ sĩ cho đồng chí bí thư. “Lộ ra quá nhiều là bài tẩy sẽ chỉ đưa bản thân mình vào tình huống nguy hiểm hơn thôi.”
Đương nhiên, đó là lúc mọi chuyện đổi hướng, và một lượng lớn tiếng súng vang lên. Gần như ngay lập tức, chiếc bàn dùng để chặn của sổ bị đục lỗ chỗ. Tiếng súng mới vang lên ầm ầm, át đi những tiếng động khác.
“Cúi đầu xuống” ông ta hét, và nhanh chóng đá một chiếc bàn khác vào chỗ vừa lộ ra trước tầm bắn. Nếu mà đám cảnh sát đó có súng tự động thì sẽ phiền phức hơn rồi đó. Với hỏa lực dày đặc như vậy, Lý Đại Lang cũng phải tập trung hết cớ, bởi nếu ông ta bỏ sót, thì đạn lạc có khả năng cao bắn trúng đứa con gái đang bất động của ông.
May mắn thay, đại đồ đệ của ông ta cũng là từng đi làm lính đánh thuê tại Đông Nam Á, và cũng đã có kinh nghiệm đối đầu với những cuộc tập kích bằng như này. Ngay từ lúc tiếng súng vang lên, hắn cũng đã nhanh chóng ấn Lý Tiểu Điệp xuống thấp, né được làn đạn đang tới.
Ngay khi hai người cảm thấy may mắn vì chặn được loạt công kích đó, một khung cửa sổ khác cũng bị bắn thủng. Những viên đạn nhanh chóng xuyên thẳng qua chiếc bàn được sử dụng làm gia cố. Gỗ vụn văng khắp nơi khi mà hàng trăm viên đạn 7.62mm bắn xuyên qua chúng, trúng mảng tường phía sau và văng khắp nơi trong phòng. Tiếng đạn cùng tiếng còi xe cảnh sát ở ngoài hòa quyện vào lẫn nhau như một bản hòa âm của cái chết.
“Được rồi, đi chết đi” Lý Đại Lang giận tím mặt – đám ô hợp đó dám làm cho hắn thất thố tới vậy, đúng thật là không thể chịu đựng được mà.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ông ta nhanh chóng ngưng tụ chân khí của mình thành những sợi kiếm khí sắc bén và đánh ra vào hướng của tiếng súng, lần này sử dụng toàn lực của mình - kể cả một tấm thép cũng sẽ bị xuyên thủng chứ đừng nói là thân thể con người. Mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng hẳn, khi mà những viên đạn ngừng lại.
“Hừ, đám ô hợp đó không ngờ tới ta còn giữ lại sức đi”
Trước khi người đàn ông trung niên này có thể nói thêm gì nữa, tiếng đạn lại vang lên một lần nữa, lần này tới từ một hướng khác. Có vẻ là công kích của ông ta không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Khó có thể tin được, bởi dù bị ép tránh nhìn thẳng những người đang bắn súng, thì lần theo luồng đạn không phải là khó khăn. Vậy mà hiện tại, không có bất kỳ thuyên giảm trong lượng hỏa lực - cũng có nghĩa là không có ai bị thương cả. Đen mặt lại, ông quay mặt hướng đồ đệ của mình và hét lên.
”Cố gắng giữ vững lấy, chuẩn bị đi thôi"
“Vâng” Diệp Thiên cũng không lằng nhằng gì nữa, hắn biết rõ rằng hiện tại tình huống không hề khả quan. Kinh nghiệm lăn lộn một hai năm trên chiến trường khiến hắn có thể cảm nhận được tình huống này có vấn đề.
Đây không còn là những khẩu súng trường hay súng bán tự động mà cảnh sát sử dụng nữa. Mà đây là những khẩu súng tiểu liên – tức là ít nhất đả có quân đội chính thức hoặc SWAT đến. Kể cả hắn cũng không dám đảm bảo rằng chính mình có thể chạy đi được nếu bị một băng đạn bắn thẳng vào người. Không chết cũng bị thương nặng
“Cũng may võ giả thể chất cùng tốc độ hơn người, bị bắn trúng bởi đám cảnh sát thông thường là gần như không thể nào” Diệp Thiên thầm cảm thấy may mắn “Mà thêm vào chất lượng nội lực của ta, cùng với tu vi và đan dược, chạy thoát là hoàn toàn có thể”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Sư huynh? Có chuyện gì không?” người con gái tóc đen mở mắt ra, cô cũng đã hoàn thành hấp thu năng lượng từ viên đan dược và tranh thủ đột phá lên Hóa Kính.
“Không có thời gian giải thích, sư phụ nói chúng ta cần chuẩn bị đi thôi” Diệp Thiên thì không mảy may để ý đến đó, chỉ có nhanh chóng bắt lấy tay Lý Tiểu Điệp và chỉ tay hướng cha cô – người đang gia cố khu vực và tìm cách đánh trả. Những viên đạn nhanh chóng bị đẩy lùi bởi những vật cản mà Lý Đại Lang ném ra, nhưng làn đạn tiếp theo sẽ đục xuyên qua chúng.
Một cuộc giằng co nguy hiểm tột độ - khi mà Lý Đại Lang không thể đánh trả quá nhiều bởi ông ta cần bảo hộ hai người nữa.
“Sư phụ, Tiểu Điệp tỉnh rồi”
“Tốt, vậy chuẩn bị chạy theo ta, chúng không thể đuổi theo và bắn được khi mà chúng ta thi triển khinh công trên nóc các tòa nhà” người đàn ông trung niên chém ra một đạo kiếm khí, nhưng nó cũng chỉ có thể tạm thời giảm thiểu những viên đạn.
Ba người nhìn nhau và bắt đầu chạy theo hướng Lý Đại Lang đang chỉ - nơi mà không có quá nhiều cảnh sát túc trực. Nếu có hướng nào có thể nhanh chóng thoát thân thì đó là hướng tốt nhất – nó dẫn tới bến cảng số ba của thành phố này. Nơi mà có một con tàu đang đợi bọn họ
Nhưng mọi truyện không thể diễn ra suôn sẻ như trong phim ảnh được, hiện thực rất tàn khốc. Trước khi họ có thể vượt qua được một nửa chặng đường, thì hàng chục viên đạn mới đục xuyên những bức tường và lao thẳng tới ba người.
“Hừ” Lý Đại Lang cùng Diệp Thiên hừ lạnh trước khi quét kiếm ngang, cố ý đánh bay những viên đạn đang tới. Nếu đây vẫn là những viên đạn súng tiểu liên như vừa rồi thì mấy người có thể may mắn né được. Đang tiếc, chúng là đạn súng máy 0.5cal, thường sử dụng để bắn phá công sự hoặc xe bọc thép hạng nhẹ
— QUẢNG CÁO —
Event
‘Gừ” mặc dù cả hai đã cố gắng nhưng vẫn có những viên đạn sượt qua cơ thể họ - đây cũng là lần đầu tiên Lý Đại Lang chảy máu trong trận chiến này “Những viên đạn đó có thể phá vỡ hộ thể cương khí của Hậu Thiên cường giả” Diệp Thiên thầm nghĩ, cắn răng để nén đau - những viên đạn này mang theo động năng khổng lồ . Nhưng hiện tại đây không phải vấn đề.
“Chạy hướng kia” Diệp Thiên hét, và cả ba nhanh chóng thay đổi lộ trình của mình, chạy về hướng mà những viên đạn kia khó mà đuổi theo. Theo góc mà những viên đạn đó bắn tới, thì đây sẽ là con đường tẩu thoát ngắn nhất của bọn họ. Chặng đường chưa đầy 30 mét chưa bao giờ dài đến vậy, mặc dù họ có thể vượt quãng đường đó chỉ trong dưới hai giây đồng hồ.
“Sắp ra được rồi” cả ba mừng thầm khi nhìn thấy cánh cửa sổ - đầu ra của họ chính ở đây.
Đám cảnh sát sẽ không thể bắn bọn họ nếu họ tới khu dân cư, nên họ có thể dễ dàng chạy đi mà không phải lo về những công kích như vừa rồi, thêm vào khinh công có nghĩa là họ sẽ thoát đi một cách dễ dàng
Cánh tay phải của Lý Tiểu Lan trực tiếp biến mất trong một làn sương máu, các mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Máu và thịt vụn bắn đầy mặt ba người, và cô gái cũng bị quăng thẳng xuống đất, lao ngược về sau hơn hai mét.
"Đoàng" tiếp theo đó, âm thanh của viên đạn mới tới.