Đúng lúc đấy, thân ảnh của Càn Minh Nguyệt xuất hiện.
“Chủ nhân, ta đã hoàn toàn nắm vững cách luyện chế Trú Nhan Đan tam tinh rồi.... “
Thanh âm của Càn Minh Nguyệt ngay lập tức ngừng lại, hai mắt trợn trắng tựa hồ muốn nhảy ra khỏi tròng. Giọng nàng lẩm bẩm, trên mặt ngập tràn vẻ kinh nghi bất định, tựa như thấy chuyện gì đó kinh thiên động địa một dạng:
“Sao - sao có thể? Chủ nhân, ngươi sao lại có thể? Đây là phân thân của ngươi a!”
Vừa nói xong nàng ngay lập tức co chân mà chạy, thậm chí đến cả bí pháp cũng được sử dụng, khiến cho tốc độ của nàng tăng nhanh gấp đôi. Lưu Chính Minh nhìn thấy vậy mới kịp hoàn hồn lại, nhanh chóng đuổi theo.
“Đừng hiểu nhầm, đây chỉ là đang tu luyện thôi. Đúng, đây chỉ là đang tu luyện thôi, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
“Cứu cứu, có cái chết biến thái đang đuổi theo ta. Ai đó làm ơn cứu mạng!!!”
“Ta không phải biến thái! Nha đầu kia, có chịu dừng lại không?”
Cứ thế, giọng nói hai người vang to khắp cả khu rừng. Cuối cùng thì Càn Minh Nguyệt cả về mặt tốc độ lẫn độ bền đều không sánh được Lưu Chính Minh, chỉ sau thời gian một chén trà đã bị bắt quay về.
Bất quá nàng vẫn luôn cố giữ vững khoảng cách xa Lưu Chính Minh ba trượng, con mắt vẫn nhìn về phía hắn tràn ngập vẻ ác hàn, cự tuyệt mọi tiếp xúc với hắn. Đối với tình cảnh này, Lưu Chính Minh cũng chỉ có thể cười khổ.
Vốn là nàng vừa mới luyện chế thành công xong được tam tinh Trú Nhan Đan, theo Lưu Chính Minh yêu cầu, vừa mới thoát ly Hoàng Thiên Lô đã gặp cảnh tượng như vậy rồi, đổi lại bất cứ ai có suy nghĩ đấy cũng là bình thường.
Lưu Chính Minh kì thật cũng không muốn lộ ra là hắn đang tu luyện [ Hầu Tử Thâu Đào], dù sao đây chính là một kỹ năng chuyên dùng để “bóp nát quả cam” của đối thủ, nếu kể ra thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn.
Bất quá mọi chuyện vẫn không sao, hai người cứ ngồi như thế, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, cho đến khi Càn Minh Nguyệt buông một câu nói kém chút làm Lưu Chính Minh bạo tẩu:
“Hoá ra chủ nhân ngài lại có đặc thù đam mê như vậy. Thảo nào lúc trước đối với ta không có hứng thú gì...”
Tới đây thì Lưu Chính Minh cũng không chịu nổi nữa, đành phải giải thích tất cả. Giờ phút này Càn Minh Nguyệt khi nghe được đến chân tướng, mới kinh hô:
“Hoá ra còn có một môn đê tiện như vậy Đấu Kỹ. Chủ nhân, ngài luyện cái đấy làm gì?”
Lưu Chính Minh bèn phải trang một bộ tông sư võ học, trầm giọng nói ra:
“Không có Đấu Kỹ nào xấu cả, tất cả đều tuỳ người sử dụng. Ví dụ như môn [ Hầu Tử Thâu Đào] này, ngươi mới nghe thì nghĩ nó rất hạ lưu, nhưng kì thực không hề như vậy.”
“Trong một trận chiến, nếu như là đấu luyện thì còn có thể bỏ không nói, nhưng là chân chính chiến đấu sinh tử, ai quan tâm ngươi dùng phương pháp gì để thắng? Kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc. Môn Đấu Kỹ này hoàn toàn có thể sử dụng dưới những tình huống kẻ địch không chuẩn bị, thậm chí còn rất nhiều tác dụng trong việc đánh lạc hướng. Vậy nên không có Đấu Kỹ nào là vô liểm sỉ, không trong sạch cả, tất cả đều là do tâm ngươi mà thôi.”
Nghe như vậy, Càn Minh Nguyệt đôi mắt nhắm lại, dường như có được lĩnh ngộ từ lời nói của Lưu Chính Minh. Quanh thân nàng bộc phát một luồng ánh sáng, nhen nhóm tại giữa chính là Diễm Linh Hoả.
Luồng quang mang trên người nàng càng lúc càng thịnh, rồi đột nhiên độ sáng trực tiếp nâng cao gấp ngàn lần, khiến cho Lưu Chính Minh không thể không lấy tay che mắt. Bất quá, do hắn có chút trở tay không kịp khiến cho bị thất thần một chút.
Đợi đến khi quanh mang suy tàn về sau, hắn nghiêng đầu hỏi Cản Minh Nguyệt:
“Đó là cái gì vậy?”
Càn Minh Nguyệt rất tuỳ tiện đáp ra:
“Một môn Đấu Kỹ mà ta vừa mới sáng tạo ra được từ suy nghĩ làm tất cả để thắng: Quang Minh Hạ San. Có thể trong nháy mắt bộc phát ánh sáng khiến đối thủ trở tay không kịp, rồi ngay lập tức tấn công, chớp lấy cơ hội.”
Lưu Chính Minh nghe vậy bèn gật gù:
“Chủ ý không tệ, ý tưởng độc đáo. Bất quá chiêu này ngươi chỉ có thể dùng nếu thần niệm đối phương không quá mạnh thôi, chứ nếu như đối phương chỉ dùng mỗi thần niệm thì cũng không có tác dụng lắm.”
Vốn đang cao hứng bùng bừng vì tự sáng tạo ra Đấu Kỹ mới, Càn Minh Nguyệt lại một lần nữa bị dội xô nước lạnh. Chỉ thấy nàng hướng về phía Lưu Chính Minh đưa tay ra.
Lưu Chính Minh nghi hoặc hỏi:
“Có vấn đề gì?”
“Cho ta [ Hầu Tử Thâu Đào].”
Lưu Chính Minh giật mình:
“Ngươi muốn nó để làm gì?”
“Chủ nhân vừa mới nói chiêu kia không tốt dùng còn gì. Nhân đây ngươi còn có một Đấu Kỹ này nữa, chiếu theo ngươi nói thì hiệu quả tốt như vậy còn gì?”
Nhận ra Càn Minh Nguyệt có chút giận dỗi, Lưu Chính Minh không khỏi bật cười:
“Thế nhưng ngươi lại là một nữ hài tử nha.”
“Không phải chủ nhân vừa nói rằng là không có Đấu Kỹ nào là xấu, tất cả do tâm mình cơ mà? Giờ ta đang học tập lấy điều đấy, vốn là thiên kinh địa nghĩa.”
Tốt a. Ta thế mà không phản bác được. Lưu Chính Minh nghĩ thầm, rồi cuối cùng bất đắc dĩ nói ra:
“Thế nhưng ngươi thì sẽ như nào luyện tập? Coi như ta có đưa ngươi cũng không tự luyện được.”
Nói đến đây Càn Minh Nguyệt mặt có chút đỏ lên:
“Không phải có chủ nhân ở đây rồi hay sao?”
Lưu Chính Minh nghe đến câu này xíu nữa thì té ngã. Hắn chật vật đứng thẳng lại, trong lòng cũng bắt đầu loé lên vài tia tàn nhẫn.
“Được, ngươi muốn xem xem ai có thể chịu được hơn à?”
Nói rồi không đợi Càn Minh Nguyệt có phản ứng, tay trái hắn đã vọt về phía mi tâm của nàng.
Ngay lập tức mặt nàng đỏ lên, trong đầu xuất hiện những cảnh tượng mà nàng không nên thấy.
“Không - không...”
Thì ra Lưu Chính Minh cũng không có truyền nàng [ Hầu Tử Thâu Đào], bất quá hắn lại đưa ra [ Hắc Hổ Đào Tâm] vốn cũng không kém.
Hắn cười tà:
“Thế nào, giờ môn Đấu Kỹ này ngươi tự luyện được chứ? Ta rất trông chờ đấy. Khửa khửa!”
Tiếng cười của hắn rơi vào tai Càn Minh Nguyệt tựa như ác ma dưới địa ngục. Nàng bắt đầu thấy hối hận tại sao mình lại trêu tên này làm gì.
Nàng rưng rưng nước mắt:
“Hạ lưu! Đê tiện! Vô liêm sỉ!...”
Lưu Chính Minh nghe vậy cũng không sinh khí, một bên vừa lại gần, một bên vừa xoa tay, nụ cười trên mặt trông rất thiếu đạo đức:
“Trách ta rồi? Vừa nãy là ai bắt đầu trước? Mà ngươi có vẻ vẫn chưa lĩnh ngộ được hết [Hắc Hổ Đào Tâm] nhỉ, có cần ta bóp một cái làm mẫu khô..”
“Bốp!”
Tầm 2 phút sau, một thiếu niên mặc hắc y đang ngồi trên một cái thân cây gãy nằm ngang, trên mặt vẫn in rõ một cái bàn tay, bên cạnh là một thiếu nữ tóc bạch kim. Đó tất nhiên chính là Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt, chỉ là giờ phút này bầu không khí có vẻ có chút xấu hổ.
Bất quá giây phút đấy kéo dài cũng không bao lâu, khi mà Hoàng Thiên Lô bên thân Càn Minh Nguyệt hỗng dưng run lên, không ngừng hướng về phương bắc run rẩy.
Cả Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt đều giật mình, bầu không khí kia nhanh chóng biến mất.
“Có vấn đề gì?”
“Hoàng Thiên Lô đang rất... hưng phấn, vui sướng cực độ, tựa như tìm được tay chân của mình đồng dạng. Điều này chỉ có thể là...”
Nói đến đây cả hai người tâm hữu linh tê, nghĩ đến cùng một sự kiện:
“Tiên Khí xuất thế, nhất đỉnh chân lô.”
Lưu Chính Minh dõi con mắt về nơi phương bắc, hướng mà Hoàng Thiên Lô chỉ, nói ra:
“Có vẻ như, phương hướng chính là thủ đô của Đại Khôn Quốc, Thiên Khôn Thành nha. Xem ra truyền thuyết là có thật. Tiên khí đã từng xuất hiện tại nơi đây. Chúng ta cần phải nhanh chân một chút. Nếu bị Hồn Ảnh đại lục lấy được chắc chắn sẽ là một hồi hạo kiếp khủng hố sẽ đến, không thể không ngăn đám Hồn Ảnh đại lục người được.”
“Thế nên chúng ta phải tăng tốc?”
“Ngươi cứ chui vào Hoang Thiên Lô đi, dạng này ta mang ngươi đi dễ hơn.”
“Ân.”
Lưu Chính Minh ngay sau đó tâm thần lại chìm vào trong hệ thống không gian:
“Tiện Tiện! Ta cần mua thông tin về toàn bộ vụ Tiên Khí này.”
“Ngươi chắc chứ? 3 vạn HTT đấy!”
“Tận 3 vạn?”
Hệ thống ra hiệu gật đầu. Lưu Chính Minh thấy vậy, trầm ngâm một chút rồi cắn răng nói ra:
“Được, 3 thì 3, lúc sau kiếm lại dễ dàng mà.”
“Keng! Ký chủ muốn bỏ ra 3 vạn HTT mua lấy thông tin?”
“Đồng ý.” Lưu Chính Minh không chút do dự nói ra.
“Đinh! Số HTT trong tài khoản của ký chủ còn là 34000 HTT.”
Ngay sau đó tại trước mặt Lưu Chính Minh xuất hiện một quyển sách, trong đó toàn là những ghi chú. Lưu Chính Minh cầm quyển sách lên một cách vô cùng cẩn thận, dù sao đó chính là hắn đánh đổi 3 vạn HTT lấy được, so sánh với một số Thiên Cấp công pháp còn đắt hơn.
Vừa mở sách ra, mặt hắn biến sắc.