Dường như nhận ra Càn Minh Nguyệt là đang nhìn chằm chằm mình, Lưu Chính Minh thấy kì lạ:
“Sao? Trên mặt ta có dính gì à?”
Càn Minh Nguyệt tất nhiên là không thể trả lời là nàng đang cảm thấy ghen tị, bèn quay mặt đi chỗ khác, tiện thể trả lời:
“Có mắt có mũi, có môi có mồm. Không, không có vấn đề gì cả.”
Lưu Chính Minh nghe câu trả lời thế cộng với thái độ của nàng cũng chẳng hiểu mô tê gì, hắn chỉ rõ ràng là tâm trạng nàng đang thật không tốt. Lý do? Hắn chịu, hắn đâu phải thầy bói.
Thấy vậy, hắn liền nói:
“Được rồi, xử lý xong đám này thì chúng ta nên tiếp đến công việc chính chứ nhỉ.”
“Công việc chính?” Càn Minh Nguyệt hơi ngớ người ra. Đúng rồi, do chiến đấu vừa nãy quá trùng kích thị giác nên nàng quên luôn mất mục đích chính của mình là tiếp nhận Đấu Thánh truyền thừa.
Nàng vội vã quay về hướng lục sắc phượng hoàng. Rất rõ ràng, con phượng hoàng đấy do tiêu hao quá lớn nên đã lâm vào hôn mê, ngay từ lúc Lưu Chính Minh đại chiến Lệ gia rồi.
Thấy ánh mắt của nàng nhìn về phía con phượng hoàng, Lưu Chính Minh cũng gật đầu, nói:
“Đúng, truyền thừa của Phần Không Đấu Thánh. Chúng ta đã giúp lão nhân gia ông ta vài việc rồi nên là cũng phải có hồi báo chứ nhỉ. Bất quá trước đó...” Ánh mắt Lưu Chính Minh dần trở nên trắng dã, trên môi nở một nụ cười tinh nghịch:” Ta cũng chưa từng hí lộng qua Đấu Thánh lần nào, xem như đây là lần đầu tiên vậy.”
Càn Minh Nguyệt nhìn nụ cười đó của hắn là đã rất quen thuộc rồi. Nàng khá rõ ràng là Phần Không Đấu Thánh chuẩn bị ăn một cú lừa. Bất quá biết là biết, nhưng nàng cũng sẽ không ngăn cản, đây chính là tính cách từ nhỏ lớn lên phóng khoáng của nàng, với lại ai biết hí lộng một vị Đấu Thánh sẽ vui thế nào sao?
Lưu Chính Minh bỗng nhiên bước chân lui về sau mười bước, tay ép sát vào vách đá, gõ gõ vài tiếng. Tiếng vang nghe như tiếng gõ của, hoàn toàn không có vẻ trầm đục như gõ vào một đống đá, chứng tỏ phía sau có không gian.
“Đúng chỗ này rồi.” Hắn tự nhủ, sau đó hắn quay người, vẫy vẫy ý là cho Càn Minh Nguyệt tiến tới.
Càn Minh Nguyệt thấy vậy, bèn phóng tới bên cạnh Lưu Chính Minh, vẻ mặt phi thường tò mò nhìn lấy cái vách hang đá.
“Ngươi định làm gì?” Nàng hỏi, tính hiếu kỳ lộ rõ trên mặt.
“Xem kỹ đây, đây là một loại thủ thuật. Nếu sau này ngươi đi trộm mộ hay cái gì tương tự thì có thể tham khảo.”
Nói rồi tay Lưu Chính Minh co lại, tay chụm lại thành hình mãng xà, liên tục đập tầm chục nhát xung quanh vách đá. Do có Byakugan nên hắn hoàn toàn không có sợ mình đập trượt. Sau đó hắn lùi về phía sau, đồng thời cũng kéo cả Càn Minh Nguyệt lùi cùng.
Càn Minh Nguyệt nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi, nhưng chưa đợi nàng phát ra nghi vấn, cả cái vách đá rung chuyển. Dần dần, cả cái vách tường vừa nãy vừa nhìn như gắn liền, bỗng có một bộ phận bị tách ra, lui về sau, hiển lộ ra không gian phía sau.
Lưu Chính Minh nhìn cảnh tượng phát sinh trước mắt, cũng âm thầm thở dài một hơi. Rốt cuộc xem ra kỹ năng của mình chưa bị mai một.
Làm một đứa trẻ được nhận nuôi, ngay từ khi còn bé Lưu Chính Minh đã thường xuyên được Lưu Minh Kiệt đưa đi các hầm mộ hoặc các lang mộ cổ nào đấy. Tại đấy ông đã giảng cho hắn rất nhiều về các cơ quan trong lăng mộ.
Với tình huống của hắn tuy bây giờ không có máy móc nào cả, nhưng với Byakugan như máy X-quang cùng với cả hắn cũng có thể dựa vào ám kình và Đấu Khí để thao túng một số cơ quan nhỏ trong đấy, từ đấy khiến cho cơ quan mở ra.
“Cũng không biết tên chết bầm đấy bây giờ ra sao rồi nhỉ?” Lưu Chính Minh tự hỏi. Đừng nhìn Lưu Minh Kiệt đã nuôi Lưu Chính Minh từ bé, chứ thực ra Lưu Minh Kiệt cũng chỉ lớn hơn hắn tầm hai chục tuổi thôi, theo chứng minh thư một hôm Lưu Chính Minh nhìn trộm được là như vậy. Từ đó về sau Lưu Chính Minh xưng hô với cả Lưu Minh Kiệt cũng toàn dùng ‘anh’ làm chủ đạo.
Tại một nơi nào đó trên một Trái Đất nào đó thuộc một vũ trụ nào đó tại một vị trí nào đó trong một không gian nào đó của Toàn Vũ Trụ, một thanh niên nhìn trông tuổi tầm hai chục, tóc trắng đang ngồi uống cà phê xem ti vi.
Hắn vừa đưa cốc cà phê lên mồm thì bỗng nhiên sặc một cái. Hắn nhướng mày:
“Với tình trạng của ta bây giờ thì sặc tuy có khả năng xảy ra nhưng lại rất nhỏ, nên gần như chắc chắn là có tên nào đó đang nhắc đến hoặc là chửi bới ta rồi. Tốt nhất nên là fan của ta, chứ đừng là cái thằng nhóc đó. Hừ, nếu là nó thật thì khi nó trở về ta sẽ chắc chắn cho nó hiểu thế nào là kính trọng trưởng bối.”
Nói xong hắn ngừa đầu lên nhìn trời, đôi mắt tựa như ẩn dấu Toàn Thiên Đại Đạo, xuyên phá hư không. Hắn vội vàng nháy mắt, đôi mắt lại khôi phục vẻ đen nâu vốn có. Lưu Minh Kiệt hơi thở dốc một chút, vội tự ổn định lại, tay lại cầm cái điều khiển ti vi:
“May thật, tí nữa thì... Thôi được rồi, không nghĩ đến thằng nhóc đấy nữa. Nghĩ nhiều có khi ta lại không nhịn được.” Rồi hắn nhìn màn hình ti vi, nghiền ngẫm:
“Game of throne hay Chúa tể những chiếc nhẫn đây? Thật là khó chọn a.”
Quay lại Đấu Thiên đại lục Lưu Chính Minh vẫn hoàn toàn không biết một cái tưởng niệm của mình đã chợt gây ra điều gì, hắn đang phấn khích nhìn vào căn phòng trong vách tường đá. Bên cạnh hắn, Càn Minh Nguyệt cũng đang kích động cả lên.
Bên trong phòng lấp loé ánh sáng, ở giữa là hơn 1000 viên Đấu Thạch thượng phẩm cùng mấy chục viên Đấu Thạch cực phẩm.
“Chúng ta...” Càn Minh Nguyệt nói khó khăn vì kích động.
“Phát tài to rồi.” Lưu Chính Minh hoàn thành nốt câu. Nhìn xem số lượng Đấu Thạch cực phẩm, ngay cả Lưu Chính Minh cũng không khỏi vì nó tâm động.
Hắn nhanh chóng bảo Càn Minh Nguyệt:
“Nhanh chóng thu tất cả vào Hoàng Thiên Lô. Chúng ta trước đừng phục dụng hết vội, bình thường tu luyện chỉ cần dùng Thượng phẩm Đấu Thạch là đủ rồi, chứ Cực phẩm thì để dành, cùng lắm ta lấy nó ra để chế tác Tụ Linh trận, chứ số còn lại thì để dự trữ khi mà đột phá tự nhiên gặp khó khăn bất trắc nào đó.”
Càn Minh Nguyệt ừm một tiếng. Nàng cũng không phải là dạng người khi thấy tiền là đầu óc sẽ tự nhiên trục trặc, nhanh chóng giơ tay lên một cái, cả đám Đấu Thạch nhanh chóng chui vào trong không gian tầng một của Hoang Thiên Lô.
Sau đó hắn cùng Càn Minh Nguyệt lui ra ngoài, tay lại lập một số thủ ấn đảo ngược, cơ quan đóng lại.
Sau đó hắn cùng với Càn Minnh Nguyệt đến đứng ngay trước lục sắc phượng hoàng. Thấy con phượng hoàng vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không biết mình kho tàng đã bị lấy mất, Lưu Chính Minh mới gõ gõ một chút mỏ của nó, hô lên:
“Dậy! Dậy! Chúng ta tiêu diệt được hết Hồn Ảnh đại lục dư nghiệt rồi, nói cho chúng ta biết lối ra ở chỗ nào mau lên!”
Nghe thấy có tiếng động cùng với cảm giác trên mỏ, lục sắc phượng hoàng từ trong mơ mang tỉnh dậy. Nhìn thấy Lưu Chính Minh, phản ứng đấu tiên của nó là lui về thủ thế, đôi mắt e ngại nhìn về phía hắn.
Nhưng nhìn về phía sau xác của Lệ gia nằm lông lốc khắp nơi, lục sắc phượng hoàng mới giật mình tỉnh táo lại, ký ức lại bắt đầu khôi phục về tới trước khi nó bị ngất đi.
Nó mới vừa nhận ra rằng hai nhân loại trước mắt không hề có chút khí tức nào của Hồn Ảnh đại lục, thuần chất là của Đấu Thiên đại lục ( Lưu Chính Minh do có hệ thống tự cung cấp khí tức biến đổi khiến cho lục sắc phượng hoàng không biết được), đồng thời nhớ tới những gì mà thiếu niên trước mắt đã làm.
Xác nhận hai người bọn họ không có chịu dưới Hồn Ảnh đại lục khống chế về sau, lục sắc phượng hoàng mới từ trong người mình lấy ra ba cái ngọc giản.
Một cái màu đỏ, một cái màu vàng, còn một cái lại toát ra một màu xanh lục thuần khiết, khí tức rõ ràn mạnh hơn hai cái còn lại.
Nó vỗ vỗ cái mỏ vào cái màu xanh lục, ý là để Lưu Chính Minh đập vỡ nó. Lưu Chính Minh thấy vậy thì giơ Viễn Xạ kiếm lên, một đón đánh xuống, khiến cho ngọc giản ngay lập tức vỡ tan.
Bất chợt, một luồng khí tức khủng bố tràn ngập khắp cả hang động, so sánh với khí tức của lão giả kia mạnh hơn không chỉ một phần.
Một thân ảnh nam tính xuất hiện, cả người tràn đầy khí tức uy nghiêm, oai phong lẫm liệt. Không gian xung quanh hắn như liên tục rạn vỡ rồi lại khôi phục.
Nam từ nhìn từ bề ngoài trông có độ tuổi khoảng chừng trung niên, một thân xích y, lửa cháy cuồn cuộn khắp cả cơ thể, dung nham thành áo choàng, mỗi một cử động nhấc tay nhấc chân đều mang theo một loại hoả diễm đốt được như đốt cả không gian.
Lần này thì Lưu Chính Minh hoàn toàn xác nhận được thân phận của người trước mắt. Phần Không Đại Thánh lên sàn.
Chỉ là lúc Phần Không đại thánh uy phong bát diện nhìn về phía Lưu Chính Minh, đột nhiên lại có cảm giác như mình đã bị hố.