Từ trong một chiếc xe hơi sang trọng, một đôi mắt tập trung vào Dịch Tư Nghiêm bước ra từ trong khách sạn xa xỉ. Tầm mắt này dường như quá tập trung tới nỗi anh gần như phát giác ra và hướng mắt về phía này. Nhưng chiếc xe hơi đó đột nhiên rời đi mất nên đối với anh không có quá nhiều ấn tượng.
Từ ngày Dịch Tư Nghiêm được thừa hưởng di chúc thì công việc của anh gần như bận tới nỗi không có thời gian nghỉ ngơi. Ban ngày làm việc ở quân khu, ban đêm lại xem xét tình hình của Dịch thị dạo gần đây. Bởi vì do ảnh hưởng từ cái chết của ông cụ Dịch nên cổ phiếu tụt giảm, chưa kể tới một số cổ đông theo phe của Dịch Tuyết Ái nên còn tỏ ra chống đối.
Hôm nay là buổi họp đại hội cổ đông lần thứ hai. Do lịch trình làm việc của Dịch Tư Nghiêm nên buổi họp sẽ diễn ra và lúc bảy giờ tối.
Lúc bước vào phòng họp ở trụ sở chính của Dịch thị, Dịch Tư Nghiêm có chút bất ngờ. Bởi vì anh đã thông báo họp cổ đông vào hôm nay nhưng dường như chỉ có vài người xuất hiện, còn lại đều vắng mặt.
Trần Ngụy chỉnh lại mic giúp Dịch Tư Nghiêm đồng thời cũng đem tài liệu đặt trước mặt anh. Dịch Tư Nghiêm quan sát đồng hồ chỉ đúng giờ vậy nên đã bắt đầu cuộc họp.
“Hoan nghênh các vị đã tới buổi họp cổ đông ngày hôm nay. Hôm trước tôi có số cổ phần lớn nhất nên chính thức ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị. Lý do hôm nay tôi tổ chức buổi họp này là vì tình hình tụt giá cổ phiếu và các dự án đầu tư không thu hồi lại vốn, chịu thua lỗ của Dịch thị…”
Dịch Tư Nghiêm đang nói tới đây thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra. Dịch Tuyết Ái bước vào. Theo sau bà ta còn có thêm mấy người thuộc cổ đông đi tới. Dịch Tuyết Ái trực tiếp ngắt lời anh.
“Cuộc họp này ngày hôm nay sẽ bàn bạc về vấn đề khác nhiều hơn đấy!”
Sau câu nói đó Dịch Tuyết Ái ném một xấp tài liệu trên bàn ngay chỗ của Dịch Tư Nghiêm. Những người còn lại thì được thư kí của bà ta phân phát mỗi người một tập.
“Đây là hồ sơ chứng minh thân phận của Dịch Tư Nghiêm. Tất cả đều cho thấy rằng Dịch Tư Nghiêm không phải là con trai ruột của Dịch Hoài Thành mà là con trai của Dịch Hoài Tự. Điều này cho thấy di chúc kia hoàn toàn không hợp lý…”
Dịch Tư Nghiêm hơi bất ngờ bởi vì những lời mà Dịch Tuyết Ái đang nói. Trần Ngụy ngay lập tức lật tập hồ sơ kia ra cho Dịch Tư Nghiêm xem. Anh mới chỉ nhìn qua phiếu xét nghiệm ADN đột nhiên cảm thấy đây là một sự thật khó có thể chấp nhận được.
Dịch Tư Nghiêm chưa kịp phản ứng thì phía sau có Lưu Nhiên đi tới, trên gương mặt bà ta đầm đìa mồ hôi thở hổn hển như vừa chạy rất gấp.
Tất cả ánh mắt đồ dồn về phía Lưu Nhiên. Dịch Tư Nghiêm cầm phiếu xét nghiệm ADN đi tới trước mặt Lưu Nhiên chìa ra hỏi: “Là sự thật sao?”
Giọng anh trầm lạnh tới mức đáng sợ, sự kiên nhẫn và kìm nén gần như là không có bởi vì sự thật này quá mức đáng sợ đối với anh. Lưu Nhiên không biết phải nói gì trước sự chất vấn này, bà ta cứ đứng như mọc rễ ở dưới đất vậy.
Im lặng có nghĩa là thừa nhận, đây là điều mà ai cũng có thể hiểu được. Vì vậy Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức rời đi trong sự tức giận.
***
Quay trở lại ba ngày trước, sau khi bản di chúc được công bố.
Dịch Tuyết Ái vẫn luôn tìm cơ hội để hòng nuốt trọn một phần tài sản từ trong tay Dịch Tư Nghiêm vì thế mà bà ta lợi dụng tất cả các mối quan hệ, mua chuộc cả cấp dưới - những người liên quan tới Dịch Tư Nghiêm để hòng kiếm được một chút thông tin gây bất lợi cho anh. Nhưng chẳng ngờ là bà ta bỏ ra một số tiền lớn nhưng không thu lại được một chút thông tin gì hữu ích. Hết cách bà ta chỉ có thể thuê thám tử theo dõi Dịch Tư Nghiêm quan sát từng động tĩnh nhỏ của anh.
Vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ thực sự không thu được thông tin gì nhưng ông trời lại giúp bà ta. Lúc đi ra từ trung tâm thương mại thì Dịch Tuyết Ái bắt gặp Lưu Nhiên và Châu Liên bước vào một quán cà phê gần đó. Dịch Tuyết Ái vội vàng đi theo.
Lưu Nhiên từ sau hôm di chúc được công bố cũng đã hẹn gặp mặt Châu Liên để bàn chuyện. Bí mật về thân thế của Dịch Tư Nghiêm thực sự khiến bà ta lo mất ăn mất ngủ. Vậy nên trước khi mọi chuyện bị bại lộ Lưu Nhiên đã hẹn gặp riêng Châu Liên.
Tại một quán cà phên bên cạnh trung tâm thương mại, Châu Liên và Lưu Nhiên ngồi đối diện nhau. Lưu Nhiên nâng một ly cà phê sữa lên nhấp một ngụm rồi khẽ đặt xuống, đôi mắt nhìn thẳng về phía Châu Liên.
“Cũng đã rất lâu rồi tôi với cô mới nói chuyện thế này nhỉ?” Giọng của Lưu Nhiên hơi trầm xuống, bà ta một nửa như lấy lòng, một nửa lại vô cùng xa cách.
Châu Liên ngược lại không lấy một chút sợ hãi mà còn vô cùng trấn tĩnh. Đối mặt với người phụ nữ độc ác này Châu Liên vô cùng hận, chỉ là nỗi hận ấy cô khắc ghi trong lòng, rồi sẽ có ngày người phụ nữ như Lưu Nhiên sẽ gặp báo ứng mà thôi.
“Không cần nhiều lời, bà cứ đi thẳng vào việc chính đi.”
Dịch phu nhân cười một tràng dài, sau đó nhìn xung quanh một hồi cho tới khi xác nhận không có ai chú ý tới bàn này mới chịu nghiêm túc nói chuyện.
“Cô thực sự yêu con trai tôi thật lòng chứ?”
Khi nghe được lời này từ chính miệng Lưu Nhiên, cô có chút giật mình. Một người đàn bà máu lạnh như bà ta mà cũng quan tâm tới chuyện tình cảm của con trai mình ư? Có vẻ mấy năm không gặp, người đàn bà này thay đổi quá nhiều nhỉ? Châu Liên khẽ nhếch mép một cách châm biếm.
“Dịch phu nhân cho rằng tôi sẽ trả lời bà sao?”
Đối với thái độ của Châu Liên, bà ta chỉ khẽ cúi đầu, ánh mắt có chút phiền não nhìn ra ngoài kia mà không dám đối mặt với Châu Liên. Cùng là đàn bà, ai lại chưa từng yêu, lại chưa từng có cảm giác sâu đậm? Chỉ là đối với Lưu Nhiên, tình yêu thực sự quá xa vời.
“Tôi biết cô rất hận tôi, nhưng đồng thời cô cũng yêu con trai tôi. Hôm nay tôi hẹn cô ra đây cũng chỉ bàn về chuyện của nó. Nếu thực sự yêu con trai tôi, mong cô hãy quên hết những bí mật kia đi. Tôi có thể chấp nhận cô vào Dịch gia, chỉ hy vọng rằng cô hãy thật tâm đối xử tốt với con trai tôi.”
Nụ cười nhạt nhòa trên môi Châu Liên trong phút chốc biến thành sự ngạc nhiên. Có điều cô không bộc lộ ra hết mà chỉ nghiêm túc dò xét xem có phải người phụ nữ đối diện là thật lòng hay là giả dối.
“Bà nói tôi hãy quên chuyện gì? Là chuyện đáng xấu hổ của bà, ngủ với em chồng rồi sinh ra một đứa con, cắm sừng chồng mình rồi lại đổ vỏ?”
Châu Liên vừa nói ra những lời này Lưu Nhiên phía đối diện ngay lập tức đứng dậy trong tức giận. Bà ta cầm ly nước lọc bên cạnh ngay tức thì hắt thẳng vào mặt Châu Liên.
“Tôi hạ mình không có nghĩa là Lưu Nhiên tôi để cô nhục mạ như vậy. Những chuyện mà tôi vừa nói cô tự mình suy nghĩ đi, có lợi với ai tôi nghĩ rằng cô sẽ tự rõ.”
Nói xong những lời đó Lưu Nhiên ngay lập tức rời đi. Châu Liên nhìn bóng dáng kia ánh mắt trở nên lạnh lùng. Cô lấy mấy tờ giấy lau qua gương mặt bị ướt nhẹp của mình rồi buộc gọn lại tóc. Cô trầm tư suy nghĩ mất một khoảng thời gian mới chịu rời đi.