***
Hai tuần sau, vào một buổi tối sau khi ăn xong cô có ý định đi tắm thì có người tới báo người đàn ông đó trở về. Trong lòng cô có chút lay động, cuối cùng thì cơ hội cũng tới. Cô không có bất kì sự thay đổi nào về sắc mặt. Ở đây hai tuần cô đã nắm rõ từng tính cách của mỗi người, nên cứng lúc nào và nên mềm mỏng cô đều tự mình căn chỉnh được.
Quản gia sai người đưa cô tắm rửa rồi đưa tới phòng của Dịch Tư Nghiêm. Ngồi trong bồn đổ từng giọt nước lên cơ thể cô lại nhớ lại những vết bầm tím trước đây trong lòng ghê tởm. Lần này cô nhất định phải tìm được cơ hội từ phía anh ta. Sau khi tắm xong, khoác trên mình chiếc áo ngủ, cô lục trong ngăn kéo một chiếc kéo nhỏ giấu trong đai thắt lưng rồi mới đẩy cửa ra đi theo hạ nhân tới phục vụ người đàn ông kia.
Vừa tới trước cửa họ đã đẩy cô vào khóa chặt cửa lại. Lần này Châu Liên không có run sợ, thay vào đó là cẩn trọng bước vào. Cô ngồi trên giường, tiếng nước xối xả rõ mồn một, cô đoán được người đàn ông kia đang tắm. Trong lòng Châu Liên cảm thấy lo lắng, dù mạnh mẽ tới đâu khi đối mặt với người đàn ông kia cũng khó tránh khỏi sợ hãi. Cô thừa nhận bản thân đang cảm thấy căng thẳng và sợ. Lỡ như anh ta không muốn bàn điều kiện với cô thì sao đây. Cô không thể nghĩ nhiều như vậy. Trước mắt cứ chờ người đàn ông đó tắm xong rồi tính tiếp.
Vừa nghĩ vậy thôi thì cánh cửa nhà tắm mở ra, một dáng người đàn ông cao lớn bước ra. Anh ta quấn khăn tắm nửa thân bên dưới. Hôm trước cô bị bỏ thuốc cảm giác mơ hồ chưa nhìn rõ người đàn ông này cho lắm nhưng hôm nay nhìn thấy thân ảnh này không khỏi cảm thấy xấu hổ. Làn da màu đồng dưới ánh đèn vàng chói lọi, cơ bụng là những mũi đan xen rắn chắc. Nước từ trên tóc chảy xuống, khăn lau tóc hững hờ khoác trên cổ làm anh càng thêm cuốn hút hơn. Sự quyến rũ chết người này nhất thời làm cô chệch đi suy nghĩ.
Khi Dịch Tư Nghiêm tiến gần lại về phía cô, lồng ngực bên trái bỗng dưng đập mạnh, có phải cô mắc bệnh tim rồi không, tại sao tim mình lại đập mạnh thế này. Bao nhiêu dũng khí, lời mà cô muốn nói đều như gió thổi bay mất. Miệng cô ấp a ấp úng vài từ: "Tôi… i.."
Dịch Tư Nghiêm đè cô xuống giường, gương mặt tà mị cùng sự nam tính mạnh mẽ áp sát gần cô, hơi thở nóng rực phả vào tai: "Sao? Bị tôi hấp dẫn nói không lên lời rồi?"
Cô bị châm chọc nhất thời không biết nói gì, gương mặt phớt hồng cùng đôi môi mọng đỏ, làn da trắng sứ, cả người cô tỏa ra sự trong sáng, tinh khiết đến lạ thường. Chính điều này đã cuốn hút tới Dịch Tư Nghiêm.
Cảm thấy cô như con thỏ con run rẩy trong lòng bàn tay nhất thời làm Dịch Tư Nghiêm phì cười, anh bỏ cô ra đứng dậy.
"Không phải là cô lại muốn tôi ăn cô đấy chứ?"
Châu Liên biết anh ta đang chọc mình liền lấy lại sự tự tin ban đầu đứng dậy chỉnh lại áo ngủ trên người.
"Tôi không cần, tôi còn chưa tính sổ buổi hôm trước anh nhân lúc tôi bị chuốc thuốc mà chiếm đoạt tôi."
“Vậy nên hôm nay cô đeo theo cả vũ khí phòng thân?” Vừa nói Dịch Tư Nghiêm vừa đem chiếc kéo mà cô giấu trong đai áo ra ném xuống dưới đất.
Châu Liên chột dạ, cô quay mặt đi: “Tôi cũng không phải muốn làm thế!”
Bộ dạng Dịch Tư Nghiêm không thay đổi chỉ là có vẻ thích thú khi trêu chọc cô nàng này.
"Là vậy sao? Chứ không phải ai đó cố tình quyến rũ tôi mặc dù tôi đã cảnh cáo trước đó."
"Tôi… i…"
Dịch Tư Nghiêm: "Tôi… tôi cái gì, chúng ta chỉ trao đổi lợi ích giữa hai bên, tôi giúp cô thỏa mãn sinh lý, cô giúp tôi sinh con như vậy không phải được rồi sao."
"Tôi còn tưởng anh chỉ thích đàn ông?"
"Cô có muốn cảm nhận lại xem tôi thích đàn ông hay đàn bà không?"
Dịch Tư Nghiêm áp sát cô, bộ dạng dọa người. Phải nói rằng vẻ hững hờ này của anh đã làm cho Châu Liên không còn ác cảm ngược lại rất thoải mái. Châu Liên đẩy mạnh anh ra: "Không cần, tôi tự có suy tính của mình."
Dịch Tư Nghiêm cẩn thận lau những sợi tóc còn ướt, vừa lau anh vừa nói: "Suy tính của cô có phải liên quan đến tôi, cô muốn dựa vào tôi để rời khỏi Dịch gia?"
Châu Liên không dám tin vào tai mình, cô không ngờ mọi suy đoán của cô đã bị anh ta nhìn thấu nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, anh ta biết thì sao, qua lời nói của anh ta cô chắc chắn Dịch Tư Nghiêm sẽ giúp cô rời khỏi Dịch gia.
"Chúng ta làm một giao dịch được không?"
Dịch Tư Nghiêm bỏ chiếc khăn bông xuống tiến về phía cô, Châu Liên tưởng anh có ý định gì đó rất nhanh tay che trước ngực. Bộ dạng này của cô làm anh phì cười: "Cô tưởng tôi sẽ giống những tên đàn ông khác lao vào chiếm đoạt cô? Nực cười, cô cũng phải nhìn lại xem bản thân mình là ai."
"Anh… nh"
Dịch Tư Nghiêm ấn vào một nút gì đó khởi động công tác, trần nhà chuyển động, từng lớp kính mở ra, khung cảnh trời đêm thơ mộng hiện ra trước mắt, Châu Liên bị cuốn hút bởi ánh sáng huyền bí ấy. Dịch Tư Nghiêm cũng rất chăm chú quan sát nhưng vẫn không quên chuyện cô vừa đề cập. Anh cất giọng: "Điều kiện cô đưa ra là gì?"
Câu này của anh vô thức đã kéo Châu Liên trở lại, cô còn tưởng rằng anh cố tình đánh trống lảng không quan tâm tới. Cô thở dài: "Tôi đến bản thân mình cũng không được phép tùy tiện tổn thương, trên người tôi cũng chẳng có thứ gì đáng giá, thứ tôi có thể đem ra trao đổi cũng chỉ còn cơ thể này."
"Cô cho rằng tôi có hứng thú với cơ thể của cô?"
Châu Liên cười nhạt, lời nói không có mấy phần tự nhiên cho lắm: "Chỉ là dự đoán, con người anh thâm sâu khó lường, tôi không thể biết được thực sự những gì anh đang suy nghĩ trong đầu."
Dịch Tư Nghiêm quay mặt về phía cô, đưa tay vuốt từng lọn tóc đen láy mềm mượt, mùi thơm rất nhạt nhưng lại khiến người ta khó quên.
"Cô thật sự muốn rời khỏi Dịch gia? Không muốn sinh con cho tôi?"
Cô còn chưa kịp trả lời Dịch Tư Nghiêm đã nói tiếp: "Cô đã từng nghĩ rời khỏi Dịch gia sẽ có cuộc sống thế nào chưa?"
Cô cũng từng nghĩ rất lâu rồi mới quyết định. Cực khổ thì sao ít nhất vẫn có thể có tự do thứ cô muốn chính là chút ít ỏi ấy thôi. Cô chưa xác định được thực ra trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Tôi sẽ cho cô suy nghĩ thêm, còn điều kiện của tôi rất đơn giản, chỉ cần làm tôi thoải mái là được. Nghĩ kĩ rồi hãy tới nói điều kiện với tôi."
"Không cần nghĩ nữa, tôi rất chắc chắn với lựa chọn của mình."
"Không hối hận?"
"Không hối hận."
"Ồ, Dịch Tư Nghiêm tôi xem như được mở mang một chút! Lại đây ôm tôi đi!"
Châu Liên có chút gượng gạo, cả cơ thể căng cứng không biết làm thế nào. Cô nắm chặt tay bắt ép mình phải làm như lời Dịch Tư Nghiêm nói. Cô đưa cánh tay của mình quàng lên cơ thể người đàn ông cao lớn kia. Dịch Tư Nghiêm đưa bàn tay cô đặt lên ngực trái của mình. Châu Liên bất ngờ khi bị anh kéo lấy theo phản xạ rụt lại nhưng vô ích. Tay cô cảm nhận rõ được từng nhịp đập của trái tim đó. Giọng Dịch Tư Nghiêm vang lên: "Nghe thấy gì không? Nếu cô muốn tôi có thể cho cô một danh phận trong Dịch gia."
Có phải cô nghe nhầm rồi không? Đây mới chính là lần thứ hai hai người gặp nhau, anh nói những lời này có phải đang ngầm thừa nhận rằng anh ta thích cô, hứa sẽ bảo vệ cô? Thích thì sao? Là một tháng, một năm hay mười năm? Ai có thể đảm bảo những lời này đây? Phụ nữ suy cho cùng chỉ là món đồ chơi tiêu khiển cho đàn ông khi chán họ sẽ bị vứt bỏ. Mọi thứ đều có thể xem xét và tin tưởng chỉ có duy đàn ông là không thể.
"Thứ tôi cần anh sẽ mãi không thể đáp ứng được, chúng ta ngay từ khi gặp nhau đã một sai lầm."
Dịch Tư Nghiêm nhếch mép: "Vậy sao? Nhưng tôi lại muốn đó chính là duyên phận. Châu Liên, cô tin không?"