“Có chứ.” Tiêu Thầm đáp, “trả cậu một bó.”
Dư Anh cười híp mắt, có người bên cạnh chú ý đến hai người hình như có quen biết, bèn hỏi: “Tiểu Dư, các cậu quen nhau à?”
Người nói là một phụ nữ trung niên nha giàu có khí chất nhã nhặn lịch sự, Dư Anh cười đáp: “Đúng vậy, bạn bè.”
“Bây giờ các chàng trai trẻ còn sống còn tinh tế hơn con gái nữa nhỉ.” Bà vừa cười vừa cắm một cành hoa vào mút, “tôi vẫn muốn để con gái út của mình cùng đến học cắm hoa, nó không chịu cả ngày ôm điện thoại chơi trò chơi gì đó.”
“Cháu mở cửa hàng hoa, sao có thể không học cái này được.” Dư Anh cười đáp.
Người kia ngẩng lên: “Tiểu Dư mở cửa hàng bán hoa à?”
“Đúng vậy.” Dư Anh đáp, “vừa mới tiếp nhận chưa bao lâu, còn hơi lạ, cũng chưa biết gì nhiều.”
Đối phương mỉm cười: “Cậu cao to thế này, trông chẳng giống người làm về hoa cỏ nhỉ.”
Dư Anh cười mà không đáp.
Bà lại hỏi: “Cửa hàng ở đâu thế? Sau này tôi đặt hoa có thể đến chỗ cậu đấy.”
“Được chứ, vậy phải cảm ơn cô đã quan tâm trước.”
“Để lát cậu thêm số WeChat của tôi đi, có thời gia rảnh tôi sẽ ghé xem sao.”
“Được ạ.”
Tiêu Thầm im lặng nghe Dư Anh nói chuyện, nghe rất nghiêm túc.
Khi anh ấy nói, giọng điệu vừa phải, cuối câu hơi lên giọng, phảng phất cảm giác dịu dàng nhàn nhạt.
Ngồi cạnh anh, Tiêu Thầm đã tạo thành một sự khác biệt quá lớn.
Tiêu Thầm rất thích cảm giác được làm một người quan sát im lặng, thỉnh thoảng cũng hâm mộ sức hút tự nhiên mà Dư Anh sở hữu…
Có người chỉ cần lên tiếng thì ánh mắt người xung quanh sẽ không thể nào dời đi được nữa.
Thời gian trong lớp học cắm hoa rất tuyệt vời, họ không nói với nhau quá nhiều, thỉnh thoảng cánh tay chạm phải nhau, tim sẽ run lên nhè nhẹ, sau đó hơi co ngón tay lên, nhìn từng tia nắng chiều lẻn qua khe hở giữa những ngón tay.
Đi làm đã lâu, hiếm khi mới có thời gian yên tĩnh để thả lỏng, Tiêu Thầm cảm thấy mình đến lớp dạy cắm hoa là đúng rồi.
Dư Anh đi học rất nghiêm chỉnh, lớp học tan rồi còn ở lại trao đổi với cô giáo thêm một lúc, Tiêu Thầm về trước, vì quay đi rồi nên không thấy được cảnh Dư Anh nghểng cổ nhìn theo mình.
Tiêu Thầm đứng ngoài cửa chờ một lát.
Mấy phút sau, Dư Anh bước ra thì khựng lại, vẻ mặt như thở phòa nhẹ nhõm vậy, anh cười nói: “Tưởng anh đi rồi chứ.”
“Cậu mà còn không ra thì tôi đi thật đấy.”
Họ sánh vai đi bên nhau, thỉnh thoảng bờ vai lại va chạm, vải áo ma sát vang lên tiếng soàn soạt nho nhỏ.
Loading...
“Đi bằng gì thế?” Dư Anh hỏi.
“Lái xe.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Ừ.”
Tiêu Thầm dừng bước trước cửa tòa nhà, quay lại nhìn Dư Anh: “Có phải chúng ta nên thêm số WeChat không nhỉ?”
“Không phải cậu nói sẽ giúp tôi học bù à, không có phương thức liên hệ thì làm sao bù.”
Mắt Dư Anh lấp lánh ý cười: “Nói cũng phải.”
Hai người trao đổi số WeChat sau đó chào tạm biệt, Tiêu Thầm ôm tác phẩm cắm hoa hôm nay bước trong ánh ráng chiều, hoodie màu xanh xám như được nhuộm mày hoàng hôn.
Sắc màu có độ bão hòa thấp dường như được chỉnh cao hơn vài phần, khiến bóng lưng anh tràn ngập sức sống ấm áp.
“Tiêu Thầm.” Dư Anh bỗng nhiên gọi anh.
Tiêu Thầm quay lại.
Dư Anh nở nụ cười nhẹ, sửa miệng gọi thành: “Anh Thầm.”
“Sao thế?”
“Cách anh cảm ơn người khác là tặng hoa à?”
Tiêu Thầm sững sờ.
Dư Anh lại hỏi: “Anh thường tặng hoa cho người khác sao?”
Tiêu Thầm đáp: “Không.”
Dư Anh hỏi tiếp: “Một người đàn ông sẽ tặng hoa cho một người đàn ông khác chỉ mới gặp vài lần sao?”
Tiêu Thầm im lặng ba giây rồi đáp: “Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi thì có.”
Sau ngày hôm đó, Tiêu Thầm liền bảo Giang Hiểu Thăng đi chợ hoa để mua một bó hoa đồng tiền rồi đưa đến Tĩnh Lặng.
Ông chủ cửa hàng hoa lại được người ta mang tặng hoa mua ở nơi khác, chuyện này mà nói ra thì thật sự buồn cười. Dư Anh nhận lấy bó hoa đồng tiền thật to còn chưa xử lý, bị Hứa Khả Khả đuổi theo truy hỏi cả nửa ngày.
“Ông chủ, số lần nhận hoa của anh gần đây tăng vọt đó!” Hứa Khả Khả mở to đôi mắt sáng, “có phải là ai đã đăng hình anh lên các trang mạng xem mắt không vậy?”
Dư Anh trả lời thẳng thắn: “Cùng một người tặng.”
“Ai vậy ai vậy?”
“Tiêu Thầm.”
“Không phải chứ!” Hứa Khả Khả kêu lên, “ông chủ à có phải ảnh đang theo đuổi anh không!”
Dư Anh tránh né không trả lời, cầm nhánh hoa đồng tiền trên tay mà xoay, nói: “Hoa đồng tiền này là anh ấy nợ anh…”
“Chỉ không ngờ là sẽ trả nhiều như thế.”
Mấy ngày này Tiêu Thầm tan làm rất đúng giờ, anh và Đinh Chiếu Thu đã lâu không gặp, hôm nay hẹn nhau cùng đến phòng tập.
Tập xong đi ra, Đinh Chiếu Thu hỏi anh: “Cậu và người có duyên kia sao rồi?”
“Chẳng sao cả.” Tiêu Thầm mở nắp chai nước uống một ngụm.
“Không phải chứ, đã lâu thế rồi mà không có hành động gì à.”
“Tặng hoa hai lần rồi,” Tiêu Thầm dùng mu bàn tay lau nước dính trên miệng, “cái này có tính là tiến triển không?”
Đinh Chiếu Thu kinh ngạc, vỗ cái bộp lên lưng anh: “Khá đấy, biết vận dụng thế à?”
Tiêu Thầm nhấc tay xoay xoay một chút cho thư giãn, đáp: “Không phải như cậu nghĩ.” Anh nằm lên ghế sô pha trong phòng nghỉ, nhắm mắt lại, đột nhiên không nói gì nữa.
Đinh Chiếu Thu nôn nóng vì thái độ không chậm chạp của anh, liền vội đẩy đẩy cánh tay anh mà hỏi: “Vậy rốt cuộc là làm sao, cậu có còn định làm vạn tuế trổ hoa nữa không đây?”
Tiêu Thầm mở mắt ra nhìn hắn: “Tôi với cậu ấy hiện giờ chỉ là bạn thôi, chưa có dự định tiến thêm một bước.”
“Không định tiến xa hơn?” Đinh Chiếu Thu chọc thẳng vào tim anh, “vậy cậu còn bày đặt tặng hoa cho người ta? Tôi nói này lão Tiêu, cậu không thấy mình giả tạo lắm hả?”
Tiêu Thầm nhắm mắt lại, hạ giọng nói: “Bây giờ tôi chưa có dự định tiến thêm một bước.”
Tặng hoa hai lần thôi mà, chưa có ý nghĩa gì cả.
Đinh Chiếu Thu không nói gì, chỉ nhìn anh, lát sau mới hỏi: “Có phải vì cô chú của cậu không?”
Tiêu Thầm không đáp.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, lão Tiêu.” Đinh Chiếu Thu nói chân thành, “thỉnh thoảng cũng nên suy nghĩ cho bản thân đi chứ, cậu phải sống cuộc đời của chính mình.”
Cha mẹ của Tiêu Thầm mất khi anh mới mười ba, anh được Tiêu Thái Anh nhận nuôi, sống mười mấy năm vô vị, anh vẫn sống dưới một cái bóng đó, Đinh Chiếu Thu nói đúng, anh vẫn luôn sống trong cái vỏ của mình.
Cha tự sát, mẹ cũng đi theo, thế giới của thiếu niên mười ba tuổi quá mong manh cũng quá bé nhỏ, sau khi nó tan vỡ thì không thể xây dựng lại nữa. Cũng không hẳn là không thể, mà vì anh lười không muốn làm.
Anh có thể biến cuộc đời mình trở thành thứ mà người khác muốn, ví như cô và chú của anh. Anh có thể tuần tự mà tiến, bình thản mà dốc sức xây dựng cho họ một khoảnh trời yên bình.
Khi cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa, cách giúp bản thân dễ chịu nhất chính là không ôm kỳ vọng với bất cứ điều gì.
Anh thấy mình đúng là tên sao người vậy, Tiêu Thầm, chán chường.
Tại sao anh lại bị Dư Anh thu hút chứ?
Vì thái độ sống của người ấy hoàn toàn đối lập với anh.
Dịu dàng mà tươi sáng, nhân hậu mà hào phóng.
Từ hâm mộ chuyển thành ngưỡng mộ.
Khi nhìn Dư Anh, sự tán thưởng của Tiêu Thầm còn hòa lẫn một chút ngưỡng mộ rất sâu nặng, anh có thể không thể hiện nó, nhưng anh sẽ không trốn tránh tình cảm này.
“Tôi chỉ chưa suy nghĩ xong mà thôi.” Tiêu Thầm ngồi dậy, ngữ điệu vừa trầm thấp vừa chậm chạp, “không muốn cứ mơ hồ như thế.”
Khi anh nói, đôi mắt như lóe sáng, Đinh Chiếu Thu hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
“Vậy thì cậu hãy nghĩ cho kỹ đi.” Đinh Chiếu Thu đứng dậy, nhìn xuống anh, nhướn mày nói, “dẫn tôi đi gặp người có duyên ấy đi.”
“Làm gì?”
“Tôi muốn gặp thì gặp, cậu không thích à?” Đinh Chiếu Thu thúc giục, “nhanh lên, thay quần áo, tôi cũng không định đi tố cáo cậu đâu, đi làm quen với ‘bạn của bạn’ cũng đâu có quá đáng hả?”
“Đừng nói cái gì không nên nói.”
“Nói thì đã sao.”
“…”
Hai người tắm sơ qua rồi thay quần áo, đi thẳng đến Tĩnh Lặng, cả hai đều không phải người hay chần chừ.
Khi đến nơi thì tóc cả hai vẫn còn ướt.
Trong cửa hàng chỉ có một đứa trẻ vị thành niên đang khom người cho chú Golden ăn. Khi đứng dậy mới thấy cậu ta cao gầy, gương mặt rất tuấn tú, nhưng nhìn qua có vẻ không mấy đáng yêu, nhất là khi đôi mắt sáng đẹp kia đầy vẻ lạnh nhạt và đề phòng.
Trước đó chưa từng gặp cậu nhóc này, Tiêu Thầm đoán đây hẳn là đứa bé mà Dư Anh nhận nuôi.
Đinh Chiếu Thu nhoài người trên quầy bar, hỏi: “Bé con, ông chủ ở đây đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi.” Giọng nói của cậu nhóc khá lãnh đạm.
“Khi nào về?”
“Không biết.”
Đinh Chiếu Thu tặc lưỡi, kéo một cái ghế qua ngồi: “Đến không đúng lúc rồi, chờ một lát vậy.”
Tiêu Thầm nhỏ giọng nói: “Cậu xác định không phải đến đây để tố cáo tôi chứ hả? Cậu đã cố ý đủ để người ta phải khinh bỉ rồi đó.”
Đinh Chiếu Thu bật cười: “Đã nói là đến làm quen bạn của bạn mà.”
“Chú à, hai chú không mua hoa hả?” Giang Ngôn hỏi câu này là nhằm vào Đinh Chiếu Thu.
Đinh Chiếu Thu sững sờ, hỏi lại: “Bé con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu.”
“Tuổi mụ mười bảy rồi nhỉ.” Đinh Chiếu Thu thuận tay cầm một chiếc lá rụng trên bàn lên búng vào đầu cậu nhóc một cái, “chú đây cũng chỉ hơn nhóc có mười lăm tuổi thôi, gọi chú thích hợp à?”
Đinh Chiếu Thu tốt xấu gì cũng có ngoại hình phong lưu tuấn tú, bị một nhóc cấp ba gọi bằng chú thì thật là không thể chấp nhận.
Giang Ngôn cau mày, hơi lùi lại một bước.
Tiêu Thầm ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Kém mười lăm tuổi là đủ gọi bằng chú rồi.”
Đinh Chiếu Thu liền thuận theo lời của Tiêu Thầm, cười với Giang Ngôn: “Nào, đây là chú Tiêu, bạn thân của ông chủ nhóc.”
“Chú à, vậy rốt cuộc chú có mua hoa không?” Kiên nhẫn của Giang Ngôn sắp hết sạch rồi, không muốn dây dưa với Đinh Chiếu Thu thêm nữa, “chỉ ngồi chờ thôi à?”
Đinh Chiếu Thu kêu lên: “Ôi chà, trẻ con mà cũng biết làm kinh doanh nhỉ. Mua chứ, sao lại không mua, cho chú một bó hoa cẩm chướng.”
“Loại nào?”
Đinh Chiếu Thu nhìn quanh một vòng, chỉ vào một giỏ hoa cẩm chướng có màu sắc cổ điển và độ bão hòa màu khá thấp, hỏi: “Hoa cẩm chướng có màu này nữa à?”
“Nhuộm màu thôi.”
“Đẹp đó chứ, chọn nó đi.”
Giang Ngôn cúi người chọn vài cành hoa.
Đinh Chiếu Thu tỏ ra nghi ngờ nhìn cậu: “Nhóc biết gói?”
Giang Ngôn gật đầu, thành thật đáp: “Biết, nhưng không chắc đẹp.”
“…”
Chờ năm phút sau thì nhân vật chính xuất hiện. Dư Anh trở về thì thấy Tiêu Thầm ngồi ở quầy bar, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt đang nghiêng đầu nói chuyện với anh.
“Anh Thầm?” Dư Anh gọi.
Tiêu Thầm quay đầu lại.
Dư Anh nhìn người ngồi cạnh Tiêu Thầm, lịch sự cười, hỏi anh: “Bạn à?”
Tiêu Thầm ừ một tiếng.
Dư Anh phát hiện ra tóc anh còn ướt, cổ áo đã bị thấm ướt một vòng.
“Xin chào, tôi là Đinh Chiếu Thu, bạn của Tiêu Thầm.” Đinh Chiếu Thu chủ động chào hỏi.
“Chào anh.” Dư Anh bắt tay với hắn, “Dư Anh.”
“Tôi đến mua hoa.” Đinh Chiếu Thu che giấu mục đích cho Tiêu Thầm, “lão Tiêu nói hoa ở đây rất đẹp.”
Ánh mắt của hắn rất tự nhiên cũng rất bình thản, nhưng Dư Anh vẫn cảm nhận được ngay rằng hắn đang đánh giá mình…
Người đàn ông này vẫn luôn quan sát mình.
“Quá khen rồi.” Dư Anh khiêm tốn đáp.
Dư Anh đến bên Giang Ngôn, nhéo nhéo gáy cậu nhóc: “Để anh?”
“Không cần.”
“Để anh làm cho.” Dư Anh lấy mấy cành hoa đã cắt trong tay cậu đi, “tay em dùng để viết bài thôi.”
“Tay em còn có thể dùng để ngoáy mũi nữa.” Giang Ngôn lầm bầm.
Dư Anh bị chọc cười, cao giọng cười vang, nói: “Buồn nôn không hả?”
“Đi đi.” Anh nhẹ nhàng bảo Giang Ngôn, “vào trong tìm hai cái khăn lông khô ra đây.”
“Làm gì?”
“Tóc hai người họ đều ướt cả, mang khăn lông ra lau một chút.”
Giang Ngôn nhìn sang phía hai người Tiêu Thầm, ậm ừ đi vào nhà kho.
Tiêu Thầm đến gần từ lúc nào, Dư Anh nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: “Cười gì thế? Vui vậy.”
Dư Anh quay lại nhìn anh, vẫn cười rất tươi: “Anh đến là em vui thôi.”
Lời này không phải nói dối, nhưng cũng đúng là có ý lấy lòng người khác.