Cuộc gặp gỡ tình cờ mà Tiêu Thầm tạo ra này không phải thật hoàn mỹ.
Vì Dư Anh vừa gặp anh đã hỏi thẳng: “Anh tình cờ tìm được chỗ này, hay là tìm ai đó hỏi địa chỉ vậy…hả?”
Tiêu Thầm cũng không rối, hỏi ngược lại: “Cậu thấy sao?”
Dư Anh ngồi xuống cạnh Tiêu Thầm, chú Golden kia ngoan ngoãn nằm bên chân anh ta.
“Chỗ em không dễ tìm đâu.” Dư Anh một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thầm, “hẳn là hỏi thăm ai chứ gì.”
Tiêu Thầm nâng ly nhấp một chút nước, không đáp.
Dù hỏi thăm người ta địa chỉ chỗ này thì đã sao nào, anh có rất nhiều lý do để che giấu, nào là nói nghe tiếng mà tìm đến, vì hoa chứ không vì người.
Nhưng anh không thích nói dối, cho nên quyết định im lặng.
Dư Anh cũng không hỏi nhiều, sau vài lần gặp mặt, anh vẫn có thể đoán chính xác tính tình Tiêu Thầm ra sao…
Không thích nói, có vẻ lạnh nhạt, khi gương mặt vô cảm thì thật sự là vừa ngầu lại vừa chán đời, có cảm giác xa cách.
Nhưng thật ra cũng thú vị lắm, Dư Anh thích tán gẫu với anh, đây có lẽ chỉ là vì duyên mà thôi, có người vừa gặp đã hợp mắt, có thể dễ dàng trở nên hào hứng, rồi bao nhiêu lời trong lòng đều có thể tuôn ra hết.
Tiêu Thầm cúi đầu nghịch điện thoại, không nói gì cũng không phải cố ý giả vờ mình ngầu, mà là thật sự không biết nên nói gì cả.
Anh không phải người thích xã giao, thậm chí còn hơi sợ giao tiếp xã hội, có thể tìm đến nơi này đã là một đột phá rất lớn rồi.
Hành Chuẩn ngẩng đầu nhìn sang bên này, hỏi Dư Anh: “Anh Dư Anh, quen à?”
Dư Anh gật đầu cười: “Quen.”
“Đây là nghệ nhân cắm hoa chỗ bọn em.” Dư Anh giới thiệu cho Tiêu Thầm, “Hành Chuẩn.”
“Chào anh.” Hành Chuẩn chào hỏi Tiêu Thầm.
“Xin chào.” Tiêu Thầm tự giới thiệu, “Tiêu Thầm.”
“Em là Hứa Khả Khả!” Giọng nói của Hứa Khả Khả vang lên đột ngột, nghe thanh thúy lắm.
Dư Anh cũng cười: “Chuyên tìm cảm giác tồn tại thôi.”
“Đó là đương nhiên.” Hứa Khả Khả vừa cắt cành hoa vừa nhún vai, trông khá đắc ý.
Loading...
Tiêu Thầm nhìn ra cửa sau, hỏi: “Chỗ này còn có sân sau à?”
“Có đó, đằng sau là vườn hoa, bình thường hay trồng vài thứ, cũng có ổ của nó nữa.” Dư Anh xoa đầu Golden, hỏi Tiêu Thầm: “Đi xem không?”
“Được.”
Diện tích sân sau cũng rất rộng, có bàn ghế, có võng, cùng một cái nhà gỗ nhỏ dành riêng cho Golden ngủ. Trong sân bày rất nhiều chậu cây, một luống hoa rất lớn nữa, trong đó trồng đủ mọi loại hoa tươi.
“Thật đẹp.” Tiêu Thầm không khỏi cảm thán, “trang trí trong cửa hàng cũng đẹp.”
Tiêu Thầm làm về thiết kế, kiến thức mỹ thuật rất vững, cũng có trình độ chuyên nghiệp trong đánh giá thiết kế nội thất.
“Đẹp thì sau này thường xuyên đến thăm.” Dư Anh đứng trước mặt Tiêu Thầm, nói.
Anh cũng đeo một cái tạp dề vải thô, thân hình cao lớn, khi đứng đối diện như thế thì chiều cao kia sẽ mang đến áp lực cho người khác.
Tiêu Thầm hạ mắt, quay người đi vào phòng: “Cậu không chê tôi làm phiền đến việc làm ăn là được rồi.”
Dư Anh đi theo sau lưng anh: “Làm gì có chứ, luôn luôn hoan nghênh anh.”
“Anh Dư Anh, anh qua đây chút.” Hành Chuẩn gọi Dư Anh, “lúc trước anh nói em tìm cho anh vài lớp dạy cắm hoa, em xem qua rồi, có vài chỗ thích hợp đây, anh qua xem đi.”
“Ừ được. Anh ngồi chơi nhé.” Dư Anh nói với Tiêu Thầm, “lát nữa em qua tìm anh.”
“Được.”
Chú Golden kia rất đeo Dư Anh, Dư Anh đi đến đâu là nó liền vẫy đuôi theo đến đó.
Hành Chuẩn đưa số hoa đã xử lý cho Hứa Khả Khả, đưa mấy tờ quảng cáo lớp dạy cắm hoa cho Dư Anh rồi chụm đầu bàn bạc.
Cửa hàng vẫn luôn có khách ghé vào, người đến mua hoa trực tiếp như Tiêu Thầm thì không nhiều, đa số đã đặt trước, ghé qua chỉ để lấy thành phẩm rồi đi.
Dư Anh và Hành Chuẩn quyết định xong chuyện lớp dạy cắm hoa thì quay ra tiếp khách, khi giao lưu với người khác anh vẫn luôn cười, thao thao bất tuyệt như gặp bạn cũ lâu năm vậy.
Mỗi vị khách bước vào đều không tự giác vây quanh anh, trên người anh ẩn chứa một loại ma lực đặc biệt có thể hấp dẫn ánh nhìn của Tiêu Thầm, cũng có thể trở thành tiêu điểm trong mắt người khác.
Sức hút nhân cách là vậy, có người trời sinh đã là tiêu điểm ánh sáng.
Quanh đây toàn là trường đại học, thường có sinh viên đến mua hoa, có nam có nữ, người thì đến vì hoa, cũng có kẻ đến vì người.
Vài người quen đến, Dư Anh dựa vào quầy bar tán gẫu với họ.
Tất cả đều là những cô cậu trẻ tuổi xinh xắn, là sinh viên đi học gần đây.
“Anh Dư Anh, hoa lần trước anh giới thiệu không xài được đâu, nữ thần của em chẳng có phản ứng gì hết!” Người đang nói là một nam sinh da đen nhẻm mặc bộ đồg phục bóng rổ màu xanh lam, tay ôm một quả bóng, trên trán còn đầy mồ hôi.
“Cậu đừng đổ tội cho anh.” Dư Anh cho cậu ta một tờ khăn giấy, “tự mình không đủ sức hút còn chê anh đây chọn hoa xấu à.”
Nam sinh nhận khăn giấy lau mồ hôi: “Em cũng hết đường rồi mà, em sắp từ bỏ đây.”
“Mới thế này đã thôi.” Dư Anh lại cho cậu ta ly nước, “tuổi trẻ không có kiên nhẫn mà.”
“Em là kiên nhẫn thì đã thành công lâu rồi chứ đâu.” Nam sinh ngửa đầu uống ừng ực, “em đã nhìn thấu thế giới chỉ cần nhan sắc này rồi!”
Dư Anh cười run cả vai.
Anh thích nói chuyện với những đứa trẻ thế này, mỗi lời nói đều tràn ngập hương vị có ngọt bùi cũng có chua chát, có thể vô thức đánh thức những tế bào hoạt bát đã ngủ say trong cơ thể.
Tuổi trẻ thật tốt, có sức sống lại thật đáng yêu.
Anh cười đầy cuốn hút như thế, Tiêu Thầm ngồi cách bọn họ không xa nhìn đến ngây người, trái tim loạn nhịp.
Hành Chuẩn đến rót thêm nước cho Tiêu Thầm, Tiêu Thầm mới thôi nhìn, vô tình liếc thấy tờ quảng cáo bên tay mình.
Tiêu Thầm cầm lên đọc thử…
Lớp dạy cắm hoa, vừa rồi Hành Chuẩn và Dư Anh cũng bàn về cái này thì phải.
“Cái này còn nhiều không?” Tiêu Thầm đưa một tờ lên hỏi Hành Chuẩn.
“Còn.”
“Anh lấy một tờ được không?”
Hành Chuẩn gật đầu: “Đương nhiên là được, để em lấy cho anh.”
“Cảm ơn.”
Hành Chuẩn đưa cho Tiêu Thầm một tờ quảng cáo.
Tiêu Thầm lại nói lời cảm ơn.
“Anh có hứng thú với cắm hoa à?” Hành Chuẩn hỏi anh.
Tiêu Thầm thầm nhủ thật ra là có hứng thú với ông chủ cửa hàng hoa cơ.
Anh làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Ừ, hun đúc cảm xúc một chút cho lắng đọng lại.”
“Em thấy anh đã rất điềm tĩnh rồi.” Hành Chuẩn nói, “có thể nhìn ra lòng anh rất bình lặng.”
“Cái này cũng nhìn ra được à?” Tiêu Thầm bật cười, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt.
Hành Chuẩn cũng cười: “Có chứ, nhìn ra từ khí chất.”
Hai người đều không thường thể hiện cảm xúc ra ngoài, bỗng nhiên lại nhìn nhau mà cười, hình ảnh này vừa hài hòa lại vừa có vẻ quỷ dị, Hứa Khả Khả đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn, thầm nhủ mình làm gì có đãi ngộ này trước mặt Hành Chuẩn đâu.
Dư Anh nói chuyện với nhóm sinh viên đang hăng say thì ánh mắt lướt sang phía Tiêu Thầm, bỗng chốc khựng lại.
“Anh ơi, anh dạy em vài chiêu đi, thời đi học anh theo đuổi con cái thế nào ấy? Dạy em mấy chiêu đi.” Nam sinh khiêm tốn xin thầy Dư dạy bảo.
Dư Anh tỏ ra đáng đánh, nhưng nụ cười kia lại hấp dẫn quá đáng: “Toàn là con gái theo anh thôi.”
“Xì!” Nam sinh kia nhảy bật lên muốn đánh anh, giả vờ như đấm mấy cái lên lưng anh, “anh có nghề đâm chọc người ta phải không!”
Bên này cười nói không dứt, Tiêu Thầm lại vô thức nhìn sang, thấy Dư Anh đang đùa giỡn với bạn trẻ.
Dư Anh hơi ngước lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Mắt anh trong suốt và sạch sẽ giống hệt như những sinh viên kia, hất cằm lên cười với Tiêu Thầm.
Thích cười thật.
Tiêu Thầm cúi đầu, cũng bất giác mỉm cười.
Dư Anh giải quyết xong đám nhóc, định nói chuyện tiếp với Tiêu Thầm, chưa được bao lâu thì lại nhận được điện thoại.
“A lô? Cô Phương.”
“Sao cơ?”
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi đến ngay đây, vâng vâng, thật không phải, đã khiến cô thêm phiền rồi.”
Dư Anh cúp điện thoại, Hành Chuẩn hỏi ngay: “Giang Ngôn lại gây chuyện à?”
Dư Anh thở dài, nhưng giọng điệu vẫn rất thoải mái: “Lại đánh nhau với người ta, anh đến trường nó một chuyến, em trông cửa hàng nhé.”
“Được.”
Dư Anh quay sang Tiêu Thầm: “Em bận chút việc phải đi rồi, không có thời gian tiếp anh nữa.”
“Không sao, cậu cứ làm đi.”
Dư Anh cởi tạp dề ra, cầm chìa khóa xe đi mất.
Chờ bóng lưng anh khuất khỏi cửa rồi, Tiêu Thầm mới cảm thấy trái tim đang đập thình thịch như trống của mình.
Trúng thưởng thật à?
Người ta không chỉ thẳng, còn đã kết hôn? Còn có con rồi?
Tiêu Thầm cảm thấy từ khi sa vào lưới tình thì mình cũng mất hẳn lý trí rồi, có lẽ bản thân anh đã tự tin mù quáng.
Có thắc mắc gì thì cứ trực tiếp hỏi thôi, không cần phải giấu trong lòng cho thêm khó chịu.
Tiêu Thầm có hơi nghẹn, khi lên tiếng cũng giữ gương mặt lạnh lùng: “Ông chủ của bọn em có con rồi à?”
Hứa Khả Khả đang thắt ruy băng cho bó hoa, nghe vậy thì bật cười: “Ông chủ Dư của bọn em không xứng có con à.”
Tiêu Thầm vội giải thích: “Không phải…”
Hứa Khả Khả lại nói: “Không có đâu, không phải con anh ấy, là một con nhím con đó.”
Hành Chuẩn bổ sung: “Anh ấy nhận nuôi thôi, lên cấp ba rồi, hơi bướng một chút.”
Lúc này thì trái tim treo lơ lửng của Tiêu Thầm mới quay lại vị trí, đã rất nhiều năm rồi anh không được nếm trải cảm giác hồi hộp thế này.
Hứa Khả Khả cuối cùng cũng hoàn thành bó hoa, vuốt lại giấy gói cho thẳng lần nữa rồi đưa cho Tiêu Thầm: “Xng rồi đây, để anh chờ lâu.”
Hành Chuẩn liếc cô một cái: “Làm quá chậm.”
Hứa Khả Khả cười hì hì sáp đến bên cạnh cọ, ngón tay vẽ vòng trong trên cánh tay Hành Chuẩn: “Chỉ là làm chậm thôi, thiết kế vẫn ổn chứ?”
Hành Chuẩn không đáp.
Không nói nghĩa là thừa nhận rồi, Hứa Khả Khả hiểu ý cô.
“Chị ơi.” Hứa Khả Khả nhìn chằm chằm Hành Chuẩn, “hôm nay sinh nhật mẹ em, em về sớm nửa tiếng được không?”
Hành Chuẩn cúi đầu nhìn cô: “Đi đi.”
“Yêu chị nhất muah muah!” Hứa Khả Khả nhảy bật lên, nhanh chóng thu dọn túi xách của mình, trước khi đi còn nhét cho Hành Chuẩn một cái kẹo que, “em đi đây.” Cô vẫy tay với Tiêu Thầm, “Bye bye anh Thầm.”
“Bye bye.”
Bó hoa được gói rất tinh tế nhỏ xinh, chỉ có ba nhành Misaki, phần còn lại là hoa nhí kèm theo, trông thì hơi mỏng manh, nhưng lại tạo cảm giác tầng tầng lớp lớp.
Hành Chuẩn nói: “Anh bảo em tự quyết, thì em tự quyết thôi. Nhưng chủ yếu vẫn là ý tưởng của Khả Khả.”
“Rất đẹp.” Tiêu Thầm khen thật lòng.
“Còn sợ anh sẽ chê keo kiệt chứ.” Hành Chuẩn yên tâm rồ, “cánh hoa của Misaki thường khá lớn lại hơi rời rạc, nếu bó quá nhiều cành sẽ không đẹp, dồn thành một đám thì quá thường, nên chỉ lấy cho anh ba cành thôi. Không biết anh sẽ tặng ai, gói như thế này có hợp không?”
Ánh mắt của Tiêu Thầm đảo quanh bó hoa, thì thầm: “Hợp chứ.”
Trước khi đi, Tiêu Thầm giao bó hoa cho Hành Chuẩn.
Hành Chuẩn không hiểu sao cả, nhận hoa rồi hỏi: “Đây là…”
“Làm phiền chuyển lại cho ông chủ của em nhé.”
Hành Chuẩn mở to mắt.
“Nói là cảm ơn cậu ấy đã đưa anh về một chuyến.”
Không biết lý do này có chính đáng không nhỉ.