Thời gian ở Tây Tạng trôi qua rất nhanh, đến ngày thứ năm thì đoàn người đã đi qua hết những khu du lịch nổi tiếng ở đây rồi, họ tiếp tục lái xe đến làng dân tộc tại địa phương.
Làng dân tộc là nơi chủ yếu cung cấp dịch vụ cho du khách đến trải nghiệm những phong tục tập quán của người dân địa phương, trong làng có trang bị tiện nghi đầy đủ. Nhưng tất nhiên là những nhà trọ gia đình ở nơi này sẽ kém hơn khách sạn trong thành phố một chút, cũng không thể cung cấp khí ôxy cho khách. Ngày đầu tiên đến nơi này, có vài người trong đoàn bị phản ứng sốc độ cao, phải uống thuốc mới giảm được triệu chứng, sau khi ở vài ngày mới dần dần quen đi, thích ứng với điều kiện sinh hoạt giản dị đơn sơ này.
Cơm trưa là những món đặc sản địa phương, mọi người tụ tập quanh một chiếc bàn tròn, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất rộn ràng.
Thứ mà người ta yêu thích nhất trên bàn ăn chính là tin lá cải.
Lưu Vận vừa ăn vừa nói: “Thực tập sinh kiến trúc Tiểu Đồng bên phòng thiết kế vừa nghỉ việc, mọi người còn nhớ không?”
“Có phải cô bé đẹp như tiên ấy không?”
“Đúng đúng đúng, chính là người đẹp ấy. Mấy ngày trước tôi mới biết thì ra cô ấy là đồng tính đó!”
Lập tức có tiếng xuýt xoa vang lên.
Tiêu Thầm cầm ly bia, ngón tay co lên gõ nhẹ vào thành ly.
“Đồng tính thì sao?” Giang Nguyệt vừa uống Coca vừa nhìn Lưu Vận, “các chị xinh đẹp đến với nhau không thích sao?”
Trên bàn này đa số đều đã trưởng thành lập gia đình, Giang Nguyệt thì còn đi học, nhỏ tuổi nên cũng có khoảng cách thế hệ về mặt tư tưởng và nhận thức với họ, cách nói năng cũng theo kiểu các thanh niên bây giờ.
Giang Hiểu Thăng vỗ cánh tay cô bé: “Lo ăn đi.”
“Sao chị biết cô ấy là đồng tính?” Lý Dân Lợi hỏi.
“Thì cháu gái lớn của chị học chung đại học với cô bé đó mà, con bé kể cho chị nghe, nói Tiều Đồng nghỉ việc hình như là vì gia đình phản đối cô ấy đến với đối tượng của mình, thế là trong cơn tức giận liền xin nghỉ việc, đi theo đối tượng kia mất rồi.”
Lý Dân Lợi chậc chậc mấy tiếng: “Thật đúng là làm bừa mà.”
“Thì đúng là bừa bãi mà, mẹ cô bé ở nhà thì đòi sống đòi chết, đến nỗi tìm đến chỗ cháu gái chị hỏi thăm nữa đấy.”
Đàm Á Huy vừa cười vừa gắp một miếng sườn dê: “Em còn nhớ lúc cô bé đó vừa vào công ty, biết bao nhiêu thằng con trai độc thân ‘thèm thuồng’ nhan sắc ấy.”
“Thì đó, Quách Văn Ngọc bên phòng truyền thông còn nhờ chị làm mai mà.” Lưu Vận buồn cười nói, “cũng may là chị không gán ghép bậy bạ, chứ không thì giờ thành trò cười rồi.”
“À đúng rồi.” Lưu Vận bỗng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thầm, “kỹ sư Tiêu, chị nghe nói cậu ly hôn rồi?”
Người có tuổi tác gần với Tiêu Thầm trong tổ thường gọi anh là kỹ sư Tiêu, tuổi nhỏ hơn thì gọi sếp, Lưu Vận là người phụ trách thi công kết cấu, thực ra còn lớn tuổi hơn cả Tiêu Thầm, được xem như là lão làng trong công ty rồi.
Chồng Lưu Vận kéo chị một cái, nhỏ giọng nói: “Nói gì thế.”
“Thì sao chứ, tuổi này ly hôn cũng có phải chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu.” Lưu Vận không quan tâm, “không chung sống được nữa thì ly hôn thôi.”
Tiêu Thầm thản nhiên đáp: “Ly hôn rồi.” Loading...
“Có cần chị giúp thiệu đối tượng cho không?” Lưu Vận rất là tích cực với việc này, nhìn Tiêu Thầm bằng ánh mắt nóng rực.
Cả bàn ồ lên cười.
“Chị Vận ơi, chị cũng phải xem lại đi chứ, sếp mới ly hôn chưa bao lâu mà.”
“Thì bây giờ đang độc thân, có gì mà không làm quen người mới được chứ? Chẳng lẽ ly hôn thì nhất định phải sống một mình để mọi người đều biết ta đây nhớ mãi không quên người cũ à?”
Giang Nguyệt cảm thấy chị nói rất đúng, bèn dựng ngón cái lên: “Chị Vận, em đồng ý quan điểm của chị.”
Lưu Vận búng tay với cô.
“Thật đó.” Lưu Vận lại dời mắt sang Tiêu Thầm, nói rất chân thành, “kỹ sư Tiêu, chị quen rất nhiều người tốt, nếu cậu đồng ý thì chị đưa hình của cậu cho họ xem thử, đừng nói là ly hôn, dù đã có con thì vẫn có người nhào lên!”
Có ngoại hình có tiền bạc lại có tài hoa, điều kiện như thế không ưu việt sao, ly hôn không phải là vấn đề?
Dư Anh im lặng ngồi nhìn, đồng thời âm thầm quan sát phản ứng của Tiêu Thầm.
“Cảm ơn chị, nhưng mà không cần đâu.” Tiêu Thầm dường như liếc sang phía Dư Anh một cái rất nhanh, “em đang theo đuổi người khác.”
Lời vừa thốt ra, cả bàn ăn lặng như tờ.
Lý Dân Lợi bất giác nói: “Nhanh, nhanh vậy à?”
Tiêu Thầm nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm, vừa mới ly hôn đã có người mới, có cảm giác như chính vì vậy mà ly hôn, Giang Hiểu Thăng vội vàng đính chính thay Tiêu Thầm: “Mọi người đừng nghĩ linh tinh, sếp không có ngoại tình gì đâu, anh ấy và chị dâu không còn tình cảm mới ly hôn.”
“Không phải chị dâu.” Tiêu Thầm liếc cậu một cái.
Giang Hiểu Thăng lập tức sửa miệng: “Chị dâu trước chị dâu trước.”
Chủ đề dừng lại tại đây, Tiêu Thầm là lãnh đạo nòng cốt của tổ, không ai dám tọc mạch về chuyện riêng tư của anh.
Dư Anh vô tình thấy màn hình điện thoại của mình sáng lên bèn lấy ra xem, là tin nhắn của Tiêu Thầm.
Tiêu Thầm: Suýt nữa thì phải mang cậu ra khoe rồi.
Thích mờ ám à, vậy thì phải trêu trọc đúng lúc một chút thôi.
Dư Anh quay sang, từ góc độ này có thể thấy được khóe môi Tiêu Thầm hơi nhếch lên. Tiêu Thầm quay lại, chân mày nhướn lên một cái rất nhẹ, thể hiện mình nắm quyền chủ đạo.
Dư Anh nhắn lại: Vậy vì sao lại không khoe em ra?
Tiêu Thầm: Sợ cậu cho rằng tôi không đúng mực, không hiểu chuyện.
Dư Anh mỉm cười đáp: Anh Thầm làm gì cũng đúng mực cả.
Tiêu Thầm: Chưa chắc, phải xem đương sự là ai.
Tiêu Thầm: Sau này mà có không kiềm chế được, không đúng mực nữa thì còn phải xin ông chủ Dư bỏ qua rồi.
Tiêu Thầm bỏ điện thoại xuống, tiếp tục ăn như chưa có gì xảy ra.
Những câu khiêu khích thế này cần phải dừng đúng lúc, nói quá nhiều sẽ biến chất đi, trở nên chán ngấy.
Dư Anh nhìn màn hình điện thoại mà ngẩn ra, cảm thấy Tiêu Thầm thật chẳng giống một người chưa từng yêu bao giờ chút nào.
Thật biết trêu ghẹo người ta.
Có một tin nhắn xin kết bạn.
[Em là Diêu Mạnh Thanh, con trai dì Tiền, cảm phiền kết bạn?]
Dư Anh để đó không quan tâm, chẳng bao lâu lại có thêm một tin nhắn nữa.
[Anh à, giúp đỡ chút đi, có việc cần nhờ anh giúp.]
Dư Anh lòng đầy hoài nghi, nhưng vẫn đồng ý kết bạn.
Diêu Mạnh Thanh: Anh Dư Anh phải không? Em là Diêu Mạnh Thanh, chắc mẹ anh cũng có nhắc đến em rồi chứ?
Dư Anh trả lời ngắn gọn: Đối tượng xem mắt
Diêu Mạnh Thanh: Đúng vậy! Đúng là em.
Dư Anh: Thật không phải, tôi không có ý định muốn xem mắt, đây là do mẹ tôi giấu tôi rồi quyết định.
Diêu Mạnh Thanh: Không sao! Em cũng không, em chỉ muốn nhờ anh giúp đỡ một chút.
Dư Anh: Sao cơ?
Diêu Mạnh Thanh: Thật ra em đã thích một người, nhưng mà cậu ấy lại cứ ngu ngơ mãi, em muốn mượn anh đả kích cậu ấy một chút
Dư Anh: ?
Dư Anh: Muốn tôi làm cậu ta ghen à?
Diêu Mạnh Thanh: Ha ha ha ha đúng vậy, không biết anh có thể giúp em chuyện này không, vừa hay cũng có thể giải thích với mẹ em nữa, gặp anh một lần xong là bà ấy sẽ không cằn nhằn bắt em đi tìm đối tượng nữa
Cậu trai này hoạt bát hơn tưởng tượng của Dư Anh nhiều, anh cứ cho rằng người học nghề y sẽ điềm tĩnh lắm chứ, nhưng chỉ vài hàng chữ đã lộ ra bản chất trẻ con của cậu, ngay cả hành vi nhờ anh đến đả kích đối tượng đơn phương của mình cũng thật ấu trĩ.
Dư Anh suy nghĩ một lát rồi nhắn lại: Chờ một chút.
Diêu Mạnh Thanh: Được thôi!
“Anh Dư Anh, anh đừng cứ chơi điện thoại mãi thế chứ!” Giang Nguyệt nói, “chúng ta không ủng hộ hành vi chơi điện thoại trên bàn cơm đâu, từ chối đảng cúi đầu, bắt đầu từ em đây!”
Dư Anh cười: “Được.”
Trong lúc vội vàng, anh cúi đầu nhanh chóng gõ một hàng chữ: Đang bận một chút, lát nữa sẽ liên hệ lại với cậu.
Diêu Mạnh Thanh: [OK]
Sau khi ăn cơm là đi thảo nguyên.
Trên thảo nguyên đang tổ chức thi bắn tên, một nhóm người Tây Tạng mặc trang phục truyền thống nhảy múa xung quanh, đoàn người lập tức trở nên hào hứng, hoan hô ồn ào.
“Nghe nói tối nay còn có lửa trại nữa nhỉ?” Có người cao giọng hỏi.
“Thật không thật không? Mẹ ơi, quá tuyệt vời!”
Giữa thảo nguyên có năm cái bia, ngoài người dân địa phương thì còn có các du khách khác đang bắn tên nữa.
Giang Nguyệt hào hứng kéo tay Giang Hiểu Thăng: “Anh, em muốn chơi cái này!”
Giang Hiểu Thăng đến bên một cái lán dựng tạm thời trên thảo nguyên, có một chú người Tây Tạng da ngăm đen đúng đó chỉnh dây cung.
“Xin hỏi muốn tham gia bắn tên cần bao nhiêu tiền?”
Chú kia phất tay, nói tiếng phổ thông với khẩu âm địa phương: “Không cần tiền, đây là thi đấu.”
“Sao? Thi đấu à?” Giang Hiểu Thăng nhìn quanh, “thi thế nào?”
Chú kia giải thích ngắn gọn: “Năm người một nhóm, mỗi người bắn một mũi, tôi là trọng tài, tôi sẽ quyết định, hạng nhất có phần thưởng.”
“Em gái cháu muốn thử.” Giang Hiểu Thăng kéo Giang Nguyệt lại gần.
Chú người Tây Tạng cười cười, nếp nhăn trên khóe mắt dồn lại, giọng khàn khàn trầm thấp: “Cô bé không kéo nổi đâu.”
Giang Nguyệt hậm hực: “Chú đừng có xem thường cháu chứ.”
“Vậy tôi dạy cô vài động tác, không thì sẽ dễ bị thương.”
“Được được! Cám ơn chú!”
Chú người Tây Tạng kia dạy một vài bí quyết nhỏ, Giang Nguyệt lập tức hào hứng chạy đến trước bia.
Bên cạnh cô là một thanh niên Tây Tạng, những vị trí khác đều đã bị người trong đoàn họ chiếm rồi, Đàm Á Huy và Lý Dân Lợi khởi động một chút rồi mang theo cung tên, hào hứng đi vào trường bắn.
Trên trường bắn còn trống một chỗ, Dư Anh quay lại hỏi Tiêu Thầm: “Anh Thầm đi hkông?”
Tiêu Thầm lắc đầu: “Tôi không biết bắn tên.”
“Vậy để em đi, xem có phần thưởng gì không.” Dư Anh cười với anh, “thắng rồi tặng anh.”
Dư Anh đi đến dưới cái lán, chọn một cái cung trên bàn, người phụ trách giơ một ngón tay lên: “Chỉ có một mũi tên, một cơ hội thôi.”
Tiêu Thầm lập tức lấy máy chụp hình ra khỏi túi, chỉnh tốc độ chụp.
Mỗi người chỉ có một cơ hội, không ai tuyên bố cuộc thi đấu bắt đầu, mỗi người tự chọn cho mình trạng thái tốt nhất để kéo cung, bên trái của Giang Nguyệt là một người Tây Tạng, bên phải là Dư Anh, bị kẹp giữa hai đối thủ nhìn là biết không ddễ chọc, cô bé run rẩy kéo cung.
Cung tên đều là hàng thủ công do chính người dân địa phương làm ra, trúc làm cung được lấy từ Medog, có tính dẻo rất lớn, Giang Nguyệt quá yếu nên dù đã học được vài động tác cơ bản, cũng không phải muốn bắn ra là bắn được.
Người địa phương đằng sau vừa ca vừa múa, cổ vũ cho các tuyển thủ, không khí dần dần nóng lên.
Giang Nguyệt càng căng thẳng hơn, vụt một tiếng, mũi tên trượt khỏi bia một cách hoàn mỹ.
“Ố hô, chuẩn quá rồi còn gì.”
Giang Hiểu Thăng đứng bên cạnh cười sặc sụa, Giang Nguyệt lập tức bắn cho cậu ta một ánh mắt hình viên đạn: “Cười cái quỷ nhà anh.”
“Không sao, em gái à, bắn ra mũi tên được là rất khá rồi.” Giang Hiểu Thăng giơ một ngón cái lên, vẫn cố nén cười.
Giang Nguyệt mặc kệ cậu ta, quay sang nhìn tình hình chiến đấu của Dư Anh.
Dư Anh lắp tên, kéo cung, tư thế đứng rất đẹp.
Tiêu Thầm nâng máy ảnh SLR lên, lặng lẽ chụp vô số tấm hình.
Quá đẹp trai.
Tư thế đó, khí thế đó, còn chưa làm gì cả mà đã tỏa sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người rồi.
Có lẽ Dư Anh đã từng học bắn tên nên mới toát ra sự tự tin và ung dung đến vậy.
Dáng tuyệt quá. Tiêu Thầm nín thở tập trung, mắt không tự chủ được dán vào cơ bắp hơi gồ lên trên cánh tay Dư Anh.
Vút…
Một âm thanh rất dứt khoát.
Trúng ngay hồng tâm.
Dư Anh đã từng là cảnh sát hình sự, từng dùng súng, ngắm bắn là sở trường của anh.
“Chu choa!” Giang Nguyệt vỗ tay hoan hô, “tuyệt quá!”
Ngay cả chú trọng tài cũng phải khen: “Hay!”
Dư Anh quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào ống kinh của Tiêu Thầm, Tiêu Thầm khựng lại, ló mặt ra từ sau máy chụp hình.
“Rất đẹp.” Anh mấp máy môi.
Dư Anh nở nụ cười, anh đưa lưng về phía mặt trời, cả người chìm trong ánh tà dương, toát ra vầng sáng nhàn nhạt.
Lý Dân Lợi và Đàm Á Huy thì bắn trúng vòng số năm và số bốn, cậu thanh niên người Tây Tạng kia cũng trúng hồn tâm như Dư Anh, nhưng có lẽ là vì ưu tiên khách du lịch hơn nên chú trọng tài kia phán Dư Anh hạng nhất, được tặng một món quà nhỏ…
Đó là vòng đeo tay làm bằng xương bò Tây Tạng mài thủ công, tuy không phải là thứ hiếm gặp, nhưng trong văn hóa Tây Tạng thì bò Tây Tạng là một động vật thần thánh, nên có ngụ ý rất tốt đẹp.
Tiêu Thầm cầm máy chụp ảnh đến bên Dư Anh: “Trước kia cậu từng học bắn tên à.”
“Có học.” Dư Anh nói, “ba em còn bắt em học cưỡi ngựa.”
Anh đưa chuỗi vòng đeo tay cho Tiêu Thầm: “Nè, đã nói là thắng được phần thưởng sẽ tặng anh.”
Hàng mi của Tiêu Thầm rung lên, anh vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Xương bò Tây Tạng dùng để trừ tà.” Dư Anh nhìn vào mắt anh, “hy vọng anh Thầm bình an, vui vẻ khỏe mạnh.”