Những ngày Tạ Tử Giác còn đi nghĩa vụ quân sự và Dụ Tiệp vẫn đang làm học viên tại Học Viện.
Có lần Dụ Tiệp đến tận doanh trại thăm, còn nhớ lần ấy mang theo điện thoại đời mới có tích hợp chức năng chụp hình nên cậu ta định chụp hình Tiểu Giác yêu quý. Ai ngờ bị từ chối phũ phàng, thuyết phục kiểu gì cũng không chụp được hình tình yêu.
Làm sao lại không được?
Dụ Tiệp không sao hiểu nổi, bây giờ hai người phân cách hai nơi. Tiểu Giác còn trong quân ngũ, kỉ luật chặt chẽ đâu thể muốn là chạy tới gặp nhau được chứ? Lại tốn một khoảng thời gian giải thích, thuyết minh tác dụng tuyệt vời của điện thoại camera. Nào là ảnh chụp muốn mang theo thật phiền phức, không phải lúc nào cũng có thể cận kề bên mình nhưng mà hình chụp lưu trong điện thoại thì rất tiện lợi nhé, lúc nào muốn ngắm cũng được. Làm sao mà không tốt?
Tử Giác bảo: « Bị người khác nhìn thấy thì sao? »
Bị dội lại những lời này thật khiến Giang Dụ Tiệp rất chi buồn bực. Cậu ta không quên người yêu của mình không phù hợp với 'quan điểm thẩm mĩ' của xã hội nhưng có nhất định phải giấu giấu diếm diếm cẩn thận tới mức này không?
«... » nhận thấy không khí trầm lặng, Tử Giác lập tức bổ sung: « Là em nghĩ cho anh thôi ».
Tâm tình lập tức hồi chuyển, cảm giác tung bay, bồng bềnh. Thế là phải vui sướng nhào về phía 'Tiểu Giác thân thương' hôn mạnh một cái, lại còn phải ôm ôm dụi dụi, dụi dụi ôm ôm tận lực khiến cho mỗi lần nhớ đến là đỏ hồng tai... à không, không đúng, sửa chữa lại cho đúng: để cho về sau mỗi lần Tử Giác nhớ đến lại đỏ bừng mặt, còn ai đó kia mặt có đỏ thì cũng không ai biết nổi.
Vài năm sau, khi Dụ Tiệp cũng hoàn tất nghĩa vụ quân sự và chuẩn bị ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh thì cậu ta nhất sống nhất chết quấn lấy Tử Giác, nói 'Kiểu gì cũng phải chụp một bức hình mang theo'.
« Anh đi lần này là nhiều nhiều năm đó, thôi mà, cho chụp một hình đi »
« Không được, người khác nhìn thấy thì sao? » – vẫn câu trả lời cũ rích.
« Không sao mà, người nước ngoài rất thoáng đó, kể cả có biết em yêu của anh là con trai cũng chẳng sao đâu!!!! »
« Thật thế hả? »
« ừ » – có trời mới biết:p
« hừ, được rồi... » Vẫn cực kì miễn cưỡng.
Thừa dịp người ta chưa kịp đổi ý, Giang Dụ Tiệp nhanh tay mở điện thoại, bấm tách tách. Lại còn nói muốn add hình 'Tiểu Giác yêu yêu thương thương' thành hình chờ, thành background, thành...
« Trời ơi! tên ngốc kia, cho anh chụp hình để đó chứ, làm sao có thể.... »
« Tiểu Giác à, anh có khóa pass mà, chỉ có mỗi anh mở ra được thôi. A, rồi... »
Vì một công đôi ba việc, vừa muốn di dời chú ý của người ta, vừa muốn ăn đậu hũ, lại vừa muốn tranh thủ chụp hình, Dụ Tiệp ghé sát xuống hôn lên môi tình yêu. Hôn này, lại còn xuất 'Tươi cười tuyệt kỹ' cho nên thành công khiến Tiểu Giác đáng thương không có cách nào chú ý đến điện thoại.
Bởi thế, điện thoại cứ tanh tách tác nghiệp, ghi vào hình ảnh hai người nào đó say mê kissssssssssss.
Khi Tử Giác tỉnh táo trở lại, sự việc đã rồi, vầng thái dương nào đó lại mọc giữa nhà.
Người nào đó trong hình, thần thái mơ màng say đắm, nhìn vào bức ảnh đó chỉ thấy cảm giác ngọt ngào thương mến....
« Xóa ngay cho em! »
« Không được! anh thích nhất hình này a, không thể xóa... »
Một kẻ gào toáng lên, người còn lại ôm điện thoại thà chết không buông, tình thế bắt đầu trở nên nháo nhào.
« Anh, anh cứ add nó thành hình chờ, khi mở điện thoại người khác chắc chắn sẽ thấy. Không được, xóa ngay. »
« Không đâu mà, anh cất kỹ mà, cất thật cẩn thận mà, Tiểu Giác như thế này chỉ có anh mới được xem thôi! »
« Bị ngu à »
Cái người say mê hôn trong màn hình điện thoại hiện giờ mặt đỏ đến xuất huyết rồi a.