Bỏ máy chơi game xuống, Thẩm Dung vươn vai, ngẩng lên thấy đồng hồ đã mười giờ hơn.
Trên bàn vẫn còn bày bừa sách bổ trợ và đề toán, giấy nháp viết đầy những phép tính.
Khai giảng học kỳ sau là cấp ba rồi, nhưng thời gian gần đây Thẩm Dung thật sự không có lòng dạ học hành, trong nhà có quá nhiều chuyện, cậu vẫn đang cố tiêu hoá.
Cậu vuốt mặt, định xuống lầu ăn chút đồ. Chân trần giẫm trên thảm lông màu xám, đi được hai bước nhớ tới lời càm ràm của mẹ lại đảo về xỏ dép lê.
Vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe thấy có âm thanh gì đó trong phòng khách, đi tiếp mới nhận ra là Kỷ Tẩm đặt hai đĩa trái cây lên bàn.
Thấy cậu tới thì kêu: "Khéo lắm, Dung Dung lại đây ăn trái cây đi."
Thẩm Dung nhảy nhót đi qua, đút miếng dưa hami vào miệng, tầm mắt dừng trên miếng táo ở trong dĩa trái cây khác.
Từ nhỏ cậu đã không ham ăn táo, vậy nên trong dĩa trái cây trong nhà rất hiếm khi xuất hiện táo.
Thế dĩa này chắc chắn là cho Thẩm Vân Liễm.
"Mẹ." Thẩm Dung nuốt dưa hami trong miệng xuống, cầm đĩa thạch anh có táo lát kia lên, "Cái này, con đi đưa cho anh trai nhé."
"Được."
Kỷ Tẩm cười sờ đầu con trai, trông có vẻ rất vui. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, quan hệ của hai đứa con luôn là cục đá to trong lòng bà, nhưng thấy Dung Dung với Vân Liễm ở chung vẫn rất tốt, bà cũng dần yên lòng, hi vọng bọn nó có thể giống như anh em thật sự.
Được mẹ đút thêm cho miếng thanh long Thẩm Dung mới bưng đĩa trái cây đi lên lầu.
Qua cửa phòng của mình, tiến về trước thêm mấy bước là phòng của Thẩm Vân Liễm, cửa đóng chặt ít khi mở ra.
Thẩm Vân Liễm không thích ở chung với người khác, điểm này Thẩm Dung đã sớm lĩnh giáo được.
Trong hai tháng người anh trai này của cậu về, Thẩm Dung đã thử tiếp xúc với anh rất nhiều lần, nhưng tất cả đều thất bại.
Lần này đứng trước cửa phòng, Thẩm Dung có hơi lo lắng, dường như phải cho mình một lúc để xây dựng tâm lý thì mới dám vào trong.
Dẫu đã sống chung dưới một mái hiên hai tháng, nhưng cậu vẫn còn sợ Thẩm Vân Liễm.
Dạng sợ sệt này không phải khởi nguồn từ bản thân Thẩm Vân Liễm, mà là không dám tiến lên do ảnh hưởng của hổ thẹn.
Vừa nhìn chàng trai bị ẳm nhầm với cậu, cậu sẽ luôn nghĩ đến mấy năm nay khi mà Thẩm Vân Liễm gian khổ trưởng thành, mình lại đang ở một mặt khác của thế giới hưởng lấy yêu thương của cha mẹ và cuộc sống hạnh phúc vốn phải thuộc về Thẩm Vân Liễm,
đến mấy năm vào lúc những khó khăn mà mấy năm nay Thẩm Vân Liễm, cảm giác mắc nợ trĩu nặng đè ép Thẩm Dung mười bảy tuổi không thể thở nổi.
Vậy nên mỗi lần đối mặt với Thẩm Vân Liễm, cậu luôn cẩn thận từng li từng tí, muốn dùng hết khả năng để làm chút bồi thường ít ỏi.
Hít sâu một hơi, Thẩm Dung gõ nhẹ cửa.
"Anh, em tới đưa cho anh chút trái cây."
Bên trong phòng vang lên tiếng bước chân, cách hai giây, cửa được mở ra.
Thẩm Vân Liễm mặc đồ ngủ, im lặng nhìn Thẩm Dung, trên mặt là vẻ lạnh nhạt thường thấy.
Thẩm Dung không để ý, cười nói: "Em mang vào cho anh nhé."
Về tình hình của Thẩm Vân Liễm, đại để là cậu làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, giống như bưng đĩa trái cây đi hai bước cũng có thể làm anh cậu mệt vậy.
Thẩm Vân Liễm nghiêng người để cậu vào, đĩa trái cây được đặt nhẹ lên bàn trà nhỏ.
Sau khi để đồ xuống Thẩm Dung cũng không có ý rời đi, cậu muốn đợi anh ăn xong rồi giúp anh bưng xuống rửa. Nhân lúc Thẩm Vân Liễm ăn trái cây, cậu phát hiện đèn bàn trên bàn học đang mở, vừa nãy chắc là Thẩm Vân Liễm đang làm bài thi.
"Muộn thế này rồi, anh, anh vẫn đang học ư, phải học tập kết hợp với nghỉ ngơi hợp lý đó." Cậu quan tâm hai câu, chú ý tới bịch bánh bích quy mở cạnh đề thi.
Mười bảy mười tám tuổi đang là thời điểm cơ thể phát triển, cộng thêm nhà ăn cơm tối sớm, chính Thẩm Dung cũng thường đói vào ban đêm.
Nhận ra rằng đêm khuya Thẩm Vân Liễm có lẽ muốn ăn chút đồ ăn, cậu lập tức giơ tay xung phong nhận việc, "Anh, anh đói rồi sao? Em đi làm bữa khuya cho anh nhé!"
Lúc nói chuyện cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Vân Liễm, mắt sáng lấp lánh.
Đối với Thẩm Dung hiện giờ mà nói, cho dù là làm chút chuyện nhỏ bưng trà rót nước gì đó cho anh trai cậu cũng rất mừng, thấy Thẩm Vân Liễm sống tốt cậu liền vui vẻ.
Nhưng Thẩm Vân Liễm nghe chỉ điềm tĩnh từ chối, "Không cần."
Nói xong anh ngồi lại bàn, tính làm đề tiếp, không có ý muốn tiếp tục trò chuyện với Thẩm Dung.
Thật ra Thẩm Vân Liễm quả thực có hơi đói, nhưng do hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn, anh không rõ vì sao Thẩm Dung muốn nấu cơm cho anh, cũng không quen nhận ý tốt thế này.
"Anh ——" Thẩm Dung không bỏ cuộc, kéo dài giọng xin anh: "Ăn chút đi, em cũng đói rồi. Dù sao tự nấu cho em cũng là nấu, chẳng thà ăn chung."
Nghe giọng của Thẩm Dung, Thẩm Vân Liễm lại nghĩ đến một việc khác. Anh phát hiện, Thẩm Vân Liễm luôn kêu anh là anh trai rất tự nhiên, dẫu rằng trên thực tế thời gian ra đời của bọn họ chỉ kém ba ngày.
Sau khi anh về nhà họ Thẩm, cha mẹ đều hi vọng hai người họ có thể chung sống giống như anh em ruột thịt. Thẩm Vân Liễm vốn thấy không hiểu cũng không cần thiết, chẳng qua mức độ tiếp thu việc này của Thẩm Dung lại rất cao. Ngày ngày bị cậu kêu như vậy, đôi lúc cũng khó tránh sẽ tưởng là mình có một cậu em thích nhõng nhẻo nhưng rất ngoan thật.
Thấy người trước mặt đáng thương nhìn anh, trong mắt tràn ngập vẻ khát khao.
Thẩm Vân Liễm cụp mí mắt, khe khẽ thở dài: "Được, cậu đi đi."
"Dạ!" Thẩm Dung phấn khởi, dẫu sao không có nhiều lúc có thể phục vụ cho anh cậu, bình thường cậu muốn bồi thường cho anh cũng chẳng có cơ hội nào.
Ba bước thành hai chạy xuống tầng, còn không quên tiện tay cầm đĩa trái cây Thẩm Vân Liễm đã ăn xong đi.
Cha mẹ ngủ sớm, dì cũng về phòng nghỉ ngơi, dưới tầng đã không còn ai.
Thật ra Thẩm Dung không rành nấu cơm lắm, suy cho cùng cậu cũng tính là một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, bình thường nếu bản thân ăn khuya chỉ chiên trứng làm sandwich miễn cưỡng hai miếng là được rồi.
Nhưng mà nếu Thẩm Vân Liễm muốn ăn, cậu chỉ hận bây giờ không thể đi bái sư học nghệ làm ra mãn hán toàn tịch.
Chẳng qua quá dễ thấy là không thực tế, vậy nên Thẩm thiếu gia chỉ có thể dựa vào ấn tượng lục viên canh lúc trước dì để đông trong tủ lạnh, cầm điện thoại xem hướng dẫn, chuẩn bị nấu cho anh cậu ăn.
Nấu mì coi như khá đơn giản, dựa theo các bước chắc sẽ không mắc lỗi.
Nước lèo hầm xương đã sôi dậy mùi thơm lừng bốc lên mù mịt dưới ánh đèn vàng ấm, lần lượt thả mì sợi, nấm hương, củ cải và cải xanh vào.
Mùi thơm của đồ ăn mang theo nhiệt độ ấm áp xộc lên mặt Thẩm Dung, cậu có phần đắc ý, lần đầu nấu mì mà đã không tệ.
Quay đầu nhìn một cái, không biết Thẩm Vân Liễm đã xuống tầng bao giờ, đã dựa bên cửa nhìn cậu bao lâu.
Trong phòng khách không bật đèn, xung quanh tối thui, tựa như hai thế giới tách biệt với nhà bếp toả ra ánh sáng vàng ấm áp.
Thẩm Vân Liễm đứng ở giáp tuyến của bóng tối và ánh sáng, im lặng nhìn Thẩm Dung bận bịu dưới ánh sáng.
"Anh? Sao lại xuống rồi, em còn tính bưng lên cho anh đây."
Cho là Thẩm Vân Liễm chờ sốt ruột, động tác của cậu bất giác tăng tốc. Ước chừng thời gian không kém mấy, luống cuống vớt mì ra ngoài.
Lơ là giây lát, nước sốt nóng hổi của mì bắn toé mấy giọt lên mu bàn tay trắng nõn của Thẩm Dung, tức khắc ửng đỏ.
Nhưng cậu chỉ nhíu mày, thậm chí không chùi đi, mà áy náy nói với Thẩm Vân Liễm: "Anh, anh đừng sốt ruột, xong ngay đây."
Rất nhanh, hai tô mỳ vàng óng nước sốt toả ra hương thơm được đặt trên bàn đảo, xen giữa nấm hương, cà rốt và cải xanh, trong đêm khuya khiến người nhìn thèm thuồng.
Thẩm Dung bưng một tô để lên bàn ăn ngoài, tiện tay bật đèn trên đỉnh phòng ăn, ánh sáng vàng ấm rưới xuống ngay tắp lự. Cậu quay người về nhà bếp, để ý thấy Thẩm Vân Liễm đang định bưng một tô khác, lập tức mở miệng ngăn cản.
"Anh!" Cậu chạy chậm lại, bưng tô còn lại kia lên, căn dặn: "Việc kiểu này để em làm là được, nước dùng rất nóng, sẽ bỏng anh."
Vậy sẽ không bỏng cậu à?
Thẩm Vân Liễm nghĩ như vậy, nhưng không hỏi ra.
Cậu em bỗng đâu lòi ra này luôn như vậy, không rõ nguyên do, cứ cấp bách, thậm chí gồm cả tính hi sinh mà đối xử tốt với anh.
Ngồi xuống nếm thử mì, không ngờ lại khá ngon.
Thẩm Vân Liễm quả thật có hơi đói cũng không nghĩ mấy chuyện đó nữa, bắt đầu nghiêm túc ăn.
Thẩm Dung rót ly nước để bên tay anh, quan sát hẳn hoi một hồi, xác định sương sương là Thẩm Vân Liễm vừa ý với bữa ăn này.
"Ăn ngon chứ anh?" Cậu cười rộ lên có cái lúm đồng tiền nhỏ, mi mắt cong cong. Lúc này còn chứa chút ý tranh công, trông rất đáng yêu.
Thẩm Vân Liễm nhìn cậu hai giây, mới bình tĩnh trả lời: "Ừ." Sợ Thẩm Dung không tin, hiếm thấy mà bổ sung hai chữ: "Không tệ."
Lần đầu tiên được anh trai khen, Thẩm Dung mà có đuôi chắc chắn sẽ vểnh lên tận trời.
Cậu cố gắng để bản thân biểu hiện không quá phấn khích, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh đã bán rẻ cậu.
"Nếu anh thích, lần sau em vẫn nấu cho anh!"
Bất kể ra sao, cũng phải xác định được cơ hội nấu cơm sau này cho anh trai!
Thẩm Vân Liễm nghiêm túc uống hết ngụm nước cuối cùng: "Được."
Ăn bữa khuya xong thì đã 11 giờ.
Thẩm Dung không cho anh nhúng tay, mau lẹ bỏ bát đĩa vào máy rửa bát, ngày mai dì sẽ rửa.
Dọn dẹp xong xuôi, hai người một trước một sau lên lầu.
Phòng của Thẩm Vân Liễm cách xa cầu thang hơn một chút, một giây trước khi anh đóng cửa, Thẩm Dung gọi anh.
Không nói gì khác, chỉ cười nói: "Anh ơi, ngủ ngon."
Thẩm Vân Liễm hơi cụp mắt, gật đầu, quay về phòng mình.
Sau khi nằm lên giường, Thẩm Dung không ngủ được.
Quẹt mở màn hình điện thoại, một đống tin nhắn chen nhau oanh tạc, đều đến từ thằng bạn nối khố không thông minh lắm còn thích xem phim gia đình máu chó tám giờ vàng của cậu.
Chu Lộ Kì: 【Dung ới, ông với anh ông thế nào rồi?】
Chu Lộ Kì: 【Có phải hôm nay ổng lại không để ý ông hôn?】
Chu Lộ Kì: 【Sao không trả lời tin nhắn của tui, có phải anh ông ăn hiếp ông rồi hông?】
Chu Lộ Kì: 【Kiểu thiếu gia thật giả này của hào môn mấy ông chắc chắn là tranh giành cấu xé nhau nhỉ, Dung nhi ngốc như vậy sao mà đấu lại anh ông?】
……
Cái thứ gì đây?
Thẩm Dung nhìn mà phiền, trực tiếp lướt tới cuối, nghĩ tới bữa khuya hôm nay, tự thấy quan hệ với Thẩm Vân Liễm đã tiến được một bước lớn, tâm trạng lập tức tốt đẹp gửi voice qua.
【Tui với anh tui rất tốt, ông bớt nhọc lòng】
Gửi xong rồi không để ý tới Chu Lộ Kì nữa, cậu tắt điện thoại nhìn ban công phòng.
Vừa nãy trước khi lên giường đã tắt đèn, bây giờ trong phòng tối đen, nhưng trên ban công lại hắt ra ánh sáng mờ ảo.
Phòng cậu và Thẩm Vân Liễm có một cái ban công dùng chung, hẳn là Thẩm Vân Liễm vẫn chưa ngủ, vậy nên ánh sáng mới chiếu qua.
Hai người họ trạc tuổi, khai giảng thì phải lên cấp ba rồi. Cậu không biết thành tích của Thẩm Vân Liễm thế nào, nhưng nghĩ đến tài nguyên giáo dục Thẩm Vân Liễm tiếp xúc từ nhỏ không quá tốt, Thẩm Dung vô thức mặc nhận chắc là thành tích anh cậu bình thường.
Suy nghĩ lung tung, dù sao thành tích của cậu vẫn khá ổn, tới đó bảo cha mẹ chuyển anh trai tới bọn cậu, cậu có thể giúp anh cậu bổ sung bài học còn sót.
Thẩm Dung nhìn ban công nghĩ về sau này rất lâu, cho đến khi ánh sáng phòng bên tắt mới chậm rãi thiếp đi.