Đêm Thu vô cùng mát mẻ, nên thời gian đi dạo bên ngoài của mọi người cũng nhiều thêm. Rõ ràng đã qua 10 giờ, nhưng vẫn có thể nghe thấy vô vàn âm thanh muôn màu liên miên trên đường phố. Tiếng ai uống rượu vung quyền, tiếng người đi xe máy điện, tiếng cò kè mặc cả với người bán hàng. Những âm thanh náo nhiệt đủ chủng loại không ngừng vọng vào qua lớp cửa sổ lưới, lại càng khiến tiếng động nhỏ nhặt trong phòng trở nên rõ ràng hơn.
Căn phòng ngủ chỉ để một chiếc đèn tỏa ánh sáng lờ mờ. Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang nằm trên giường như hổ cuộn. Cơ bắp trên hai cánh tay anh phồng lên, một bàn tay đang nắm thứ bị vùi bên dưới gương mặt. Đầu anh lên xuống liên tục, hai bên má thì không ngừng mút vào, dập dềnh liên miên.
Người khiến anh phải ra sức như thế, giờ đang ngoan ngoãn nằm trong phạm vi mà anh bao phủ, vừa vặn chân, vừa phát ra những tiếng rên rỉ bất lực khe khẽ.
Nhiếp Chấn Hoành không khẩu giao lâu lắm. Anh chỉ muốn thử nghiệm, bắt chước tư thế mình mới chỉ xem chứ chưa thực hành bao giờ này để vỗ về chơi đùa với chú ve con trong miệng, động tác thực ra rất vụng về trúc trắc. Nhưng người được anh mơn trớn dường như lại không thấy thế, cậu luôn uốn người phối hợp theo cử động của anh, vô cùng đáng yêu.
Nhưng chỉ một lát sau, của quý bị anh cắn liếm đã không chịu đựng được nữa, nức nở chảy nước trong họng anh.
Nhiếp Chấn Hoành rút lui không kịp, ho khan vài tiếng vì bị sặc. Anh còn chưa kịp làm gì, người dưới thân đã cử động trước. Cậu xoay người lại rút hai tờ giấy trên tủ đầu giường xuống, vội vàng kề tới gần miệng anh.
Nhiếp Chấn Hoành để bé con lau miệng cho mình, rồi lại thơm nhẹ mấy cái lên ngón tay cậu, trấn an Lâm Tri, “Khụ, không sao.”
“Không nhổ ra ạ?” Lâm Tri trợn tròn mắt, hóa ra thứ bắn ra từ chỗ ấy cũng ăn được à?!
Nhiếp Chấn Hoành chép chép miệng. Nói thật, vị của cái món kia quả thực chẳng ra gì, nhưng không biết là tại bé con ít kinh nghiệm hay do ảnh hưởng tâm lý của chính mình, mà Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng cảm thấy tệ lắm, nuốt xuống ngay không hề ngại ngần.
Đến chính anh còn thấy hơi ngạc nhiên.
“Không nhổ đâu, cái gì của Tri Tri cũng rất sạch.” Nhiếp Chấn Hoành rướn người lên cao hơn, mặt đối mặt với người bên dưới, cười nói với cậu.
“Dạ…” Lâm Tri ngẫm nghĩ rồi gật đầu, sau đó chu miệng, gặm một cái lên môi Nhiếp Chấn Hoành.
Gặm xong, cậu cũng không rời ra ngay, mà bắt chước động tác mà những lần trước người đàn ông từng làm với cậu, thè lưỡi ra, kiếm tìm khoang miệng của Nhiếp Chấn Hoành, liếm một vòng vừa vụng về lại vừa nghiêm túc.
Dù chưa thành thạo lắm, nhưng Lâm Tri vẫn nếm được hương vị trong miệng anh Hoành.
“Ui, chẳng ngon.”
Đầu cậu lại đặt lên gối lần nữa, Lâm Tri ghét bỏ phát biểu cảm tưởng.
“… Phụt.” Nhiếp Chấn Hoành ngây người trước một loạt động tác của Lâm Tri. Chờ bé con bình luận xong, anh mới bật cười, chỉ ước chi có thể ấn người ta lên giường hôn thêm mấy miếng.
“Bé ngốc ạ, thứ này vốn có phải để ăn đâu,” Thầy Nhiếp quẹt cái mũi của bé Tri Tri tò mò, dạy sinh lý cho cậu lần nữa, “Nó có tác dụng lớn khác cơ.”
“Tác dụng gì ạ?”
“Ừm…” Nhiếp Chấn Hoành vốn định bảo là “tác dụng sinh em bé”. Nhưng nhớ tới cảnh lần trước hai người thảo luận về đề tài này, anh quyết định phổ cập khoa học cho bé con theo kiểu khác, “Là… tác dụng giúp hai người thích nhau có thể gần gũi nhau hơn.”
“Gần nhau hơn á?”
Lâm Tri cúi đầu, nhìn phần ngực và bụng đang dán vào nhau của cậu và anh Hoành. Cậu ngẫm ngợi một thoáng, rồi nâng cánh tay lên luồn dưới nách người đàn ông, ôm trọn tấm lưng Nhiếp Chấn Hoành.
Sau đó hỏi: “Giờ còn chưa đủ sao? Dán vào nhau rồi nè.”
Trái tim cằn cỗi của Nhiếp Chấn Hoành sắp ngừng đập vì sự đáng yêu của bé con đến nơi. Anh bật cười khẽ, vừa mút hôn má và gáy của người bên dưới, vừa cất giọng khàn khàn bảo Lâm Tri: “Không đủ. Còn có thể… gần hơn nữa.”
“Gần đến mức…” Mãnh hổ đang ngủ Đông rốt cuộc cũng nhe nanh, nhưng lại chỉ chà xát nhay nhay thịt mềm của bé hamster, không hung ác tẹo, “Gần đến mức anh có thể vào trong thân thể Tri Tri, Tri Tri cũng có thể… nuốt trọn anh Hoành.”
“Ồ.” Bé hamster cho rằng mình đã hiểu, hé miệng tính chúi xuống phần thân dưới của người đàn ông, nhưng lại bị Nhiếp Chấn Hoành đè im tại chỗ.
“Ngoan, đừng nhúc nhích. Không phải kiểu đấy đâu.”
Nhiếp Chấn Hoành lại bật cười, tim anh mềm nhũn tê rần vì bé con. Chỉ có chỗ bên dưới là càng sưng trướng khó chịu đựng hơn. Thấy bé con hiếu kỳ vẫn đang chờ mình giải thích nghi hoặc, anh cũng không kiềm chế nữa, lập tức cởi quần áo ra, áp lên thân hình trần truồng của người nằm bên dưới.
Hai thân thể có màu da khác biệt kề sát vào nhau, cực kỳ thân mật. Chẳng mấy chốc, người phía trên đã không thỏa mãn với mức độ thân mật thế này nữa. Cánh tay vạm vỡ màu mật tách đôi chân trắng nõn thon dài ra, ngón tay có vết chai dày ấn lên phần giữa thung sâu thăm thẳm kia, thử xoa ấn thăm dò.
“Lát nữa… thoạt đầu có thể sẽ hơi đau.”
Đây cũng là lần đầu Nhiếp Chấn Hoành thám hiểm nơi ấy, giờ phút này lòng anh vẫn còn nhiều điều không chắc chắn. Anh lấy dầu bôi trơn ra từ tủ đầu giường, thoa vào chỗ kín của Lâm Tri, thử mở rộng nhụy hoa từng chút một.
“Ư ưm…”
Chất lỏng lạnh lẽo khiến Lâm Tri co rúm, rồi cậu lại thả lỏng ra vì hoàn toàn tin tưởng vào người đàn ông.
Lâm Tri cố gắng rướn nửa thân trên lên, áp ngực vào thân thể Nhiếp Chấn Hoành lần nữa. Đôi tay cậu ôm vòng tấm lưng dày rộng của người đàn ông, chỉ để lộ cần cổ yếu ớt trước mặt Nhiếp Chấn Hoành.
“Anh Hoành…” Lâm Tri mở to mắt, nghiêm túc hỏi ——
“Liệu anh Hoành có đau không ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy trái tim, và cả bàn chân trái đã lâu không còn cảm giác gì của mình chợt run rẩy.
Không phải đau, mà tựa như đang ngâm mình trong một dòng suối nóng. Hơi nước nồng nàn và ngọt lành chui vào da anh, thấm vào xương cốt anh, khiến anh cảm thấy như đang ở nơi tiên cảnh.
“Anh Hoành… sẽ không đau đâu.”
Anh chớp đôi mắt nóng rực, gập người xuống, đồng thời dùng chất giọng dịu dàng nhất, mà lại trịnh trọng nhất đời mình, nói với báu vật của anh ——
“Anh Hoành sẽ rất sung sướng, rất vui vẻ, rất… hạnh phúc.
“Anh Hoành cũng muốn Tri Tri được sung sướng, vui vẻ, hạnh phúc như vậy.”
Giữa cơn mơ màng, Lâm Tri thấy một mảng đỏ lan tràn trước mắt mình.
Không phải màu đỏ sậm đáng sợ khiến cậu khiếp hãi, mà nó thơm ngọt, nồng đậm, nóng cháy, như loại quả đỏ lũ chim hái chín cây mùa Hè, rơi xuống đất nứt toác, vung vãi sắc cam và đỏ.
Quả đỏ sai trĩu trịt, văng lia lịa về phía cậu, khiến cậu hoa mắt váng đầu, như rớt xuống nền đất, mà ngay giây sau lại tựa bị quẳng lên tầng không.
Lâm Tri chỉ kịp đáp một tiếng “Vâng ạ”, rồi chẳng còn cơ hội thổ lộ điều gì khác nữa.
Bởi vì toàn thân cậu đã nhuộm thắm trong sắc đỏ ấy, ngã vào biển khơi sâu không thấy đáy nhưng vẫn có thể thoải mái hô hấp.
Cậu chìm sâu, cậu mắc cạn.
Ngân Hà vắt qua con trăng, mây tía đẩy cơn sóng cồn.
Đôi chân trần trụi của cậu rời khỏi mặt nước tựa chú cá quẫy mình, rồi giẫm lên khói lửa nóng ấm nhưng lại không bỏng cháy.
Cậu duỗi cành lá và lông tơ, lắc lư giữa những ngọn cây, chảy trôi trong giàn quả mọng.
—
Nha Đậu:
Mong là chương này không bị bonk.
Dù không lộ liễu như những cặp khác, nhưng tôi nghĩ chuyện giữa Lão Nhiếp và Chít Chít là thế này đấy. Tiếp cận dịu dàng, thân mật tinh tế, rồi ôm lấy nhau giữa cơn cuồng si tĩnh lặng.
[HẾT CHƯƠNG 93]