Hà Quân bởi vì giấc mộng đêm qua, trạng thái từ sáng sớm đã không tốt, bên tai cô thỉnh thoảng có thể nghe được đôi nam nữ kịch liệt cãi vã, cùng với tiếng bước chân không ngừng quanh quẩn kia, kéo dài một buổi sáng đến bây giờ còn chưa dừng lại.
Đến nay đối với cái gọi là "cởi bỏ điều kiện" vẫn không có đầu mối khiến cô tuyệt vọng, nhưng đi tìm người chơi khác hợp tác cô lại không muốn, ngoại trừ Cố Mông Mông cùng lớp ra thì cô thậm chí còn không nói chuyện với người khác.
Cô cảm thấy mình phải lớn mật một chút, cô dự định sẽ bọ tiết lớp học chiều nay, dưới tình huống tính mạng gặp nguy hiểm, cô không có tâm tư để ý đến những nguy hiểm không xác định.
Cô muốn đi tìm manh mối có liên quan đến hai người trong mộng tối hôm qua, vừa vặn có thể hỏi Cố Mông Mông trước có nghe được gì từ bạn cùng phòng hay không, hiện tại cô hoàn toàn không biết gì về ngôi trường này, hơn một ngày, thời gian cơ bản đều bị tiêu hao hết khi ở trên lớp.
Bây giờ là giờ ăn trưa, cô đi tới phía sau Cố Mông Mông vỗ vai cô, muốn hẹn cô trao đổi tình báo một chút.
"A!"
Đối phương đột nhiên nhỏ giọng lại sợ hãi thét chói tai một chút, khiến Hà Quân hoảng sợ.
Cố Mông Mông quay đầu lại nhìn thấy Hà Quân cùng là người chơi, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn run rẩy như cũ, không ngừng khẩn trương, ánh mắt xoay quanh như đang tìm cái gì đó.
“...... Xin lỗi, làm cô sợ, tôi muốn đến trao đổi tình báo với cô... Có chuyện gì vậy? Đã có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm qua sao? "
Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua nói chuyện phiếm khiến các cô kéo gần hơn, Cố Mông Mông không cự tuyệt lời mời của Hà Quân, thậm chí còn tâm sự với cô về chuyện mình gặp phải, giống như bắt được rơm cứu mạng.
“...... Ừm... Không chỉ tối hôm qua, sáng nay cũng xảy ra chuyện gì đó... Tôi vốn tưởng rằng trong ký túc xá không nhìn thấy quỷ quái sẽ an toàn một chút, kết quả lại có người treo cổ trước cửa phòng ngủ của chúng tôi..."
"... Những người chỉ xuất hiện trong ký túc xá? "
"Ừm... Chính là người cố ý tìm hiểu buổi tối chiếu đèn pin, đêm qua trước khi đi ngủ tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy còn quay đầu cười với tôi... Nhưng khi đó, cô ấy hẳn là đã..."
"..."
"Bây giờ tôi luôn cảm thấy, có ai đang nhìn mình... Bất kể là trong hay ngoài tòa nhà, ăn cơm hay là đi học, tầm mắt kia đều nhìn chằm chằm vào tôi... Hơn nữa, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng rõ ràng, tôi cảm thấy... Có thể tôi sắp tìm được cô ấy, nhưng tôi càng sợ hãi việc tìm thấy cô ấy..."
Cho dù Cố Mông Mông cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn kém hơn ngày hôm qua rất nhiều, cô đã không giữ được tâm tính của người chơi, giống như thật sự bị trường quỷ học này ảnh hưởng, lâm vào khủng hoảng.
Đây mới là biểu hiện bình thường của đại bộ phận người chơi.
Hà Quân không an ủi được cô, bản thân cô cũng là một người chơi đơn độc, chỉ có thể nói một chút về tình huống của mình, muốn Cố Mông Mông phân tán lực chú ý một chút, cô đã bắt đầu tự mình dọa mình.
“...... Tôi dự định buổi chiều sẽ chốn tiết học, đêm qua tôi lại mơ thấy giấc mơ đó, trong mộng rõ ràng nghe được một nam một nữ đối thoại, tựa hồ là hiệu trưởng cùng tình nhân của một trường học nào đó, bị nguyên chủ phát hiện sinh ra xung đột, tôi muốn đi tìm manh mối có liên quan đến hai người này."
Cố Mông Mông nghe có chút quen tai, cô nhớ tới chuyện hôm qua cùng bạn cùng phòng nói chuyện phiếm nghe được, trong nháy mắt liên lạc với phó hiệu trưởng kia.
"Tôi có thể đã biết một chút manh mối..."
Nàng đem thân phận, chuyện làm cùng kết cục của hai người nói cho Hà Quân, nhất thời làm cho đối phương trước mắt sáng ngời.
"Cám ơn, nếu như có chuyện mà tôi có thể giúp được thì cô cứ việc cứ nói với tôi."
Hà Quân cũng biết cách nói của mình rất rẻ tiền, nhưng cô cũng không có phương pháp báo đáp khác, là người chơi đơn độc, bản thân cô không giỏi giao tiếp.
Cố Mông Mông cười lắc đầu, cô cũng là người chơi một mình vượt qua cửa ải, cho nên có thể hiểu được đối phương.
Vì vậy, cô chỉ nói đùa.
"Tôi cũng không có gì muốn hỗ trợ, đây chẳng qua là một ít tình báo mà thôi. Nếu không, nếu tất cả chúng ta thoát ra phó bản này một cách an toàn, hãy thử kết đội cùng nhau hợp tác thử xem. "
Hà Quân sửng sốt một chút, trong lòng cư nhiên không có cảm giác kháng cự, vì thế cũng cười nhạt trả lời.
"Có thể, nếu như thoát ra."
Hai nữ sinh mang theo hy vọng nhìn nhau mà cười, cùng nhau cảm nhận lấy thời khắc thoải mái này.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, các nàng đều phải bắt đầu vì sinh tồn mà bôn ba.
Hà Quân trực tiếp căn cứ vào manh mối lấy được từ Cố Mông Mông, một mình tìm đến phòng phó hiệu trưởng.
Ảo giác của cô vẫn không tốt, trong quá trình tìm kiếm mục đích, bóng dáng của cô không ngừng lắc qua trong gương tùy ý có thể thấy được, làm cho ảo giác của cô càng ngày càng ồn ào, càng ngày càng thường xuyên, nhưng cô lại không biết nguyên nhân là gì.
Đột nhiên, trên một tòa nhà văn phòng cao chót vót, trước cửa một căn phòng lớn hơn một chút, cô nghe thấy một giọng nói rất rõ ràng.
“...... Tất cả đều là do cô bức tôi, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng sẽ không đối với cô nổi lên loại tâm tư này. "
Trong phòng, lời nói của người đàn ông lặng lẽ quanh quẩn, trong không khí còn có một giọng nữ đau đớn giãy dụa.
Giãy dụa đau đớn dần dần suy nhược, cuối cùng quy về sự tĩnh mịch.
"Cảm ơn cô đã đồng hành và giúp đỡ tôi, tạm biệt."
Lời nói của nam nhân trung niên nói xong, hết thảy ảo giác đều biến mất.
Hà Quân đẩy cửa ra vào phòng, đây tựa hồ là phòng làm việc của phó hiệu trưởng kia, ngoại trừ rất nhiều tư liệu của trường, còn có rất nhiều nữ sinh.
Phó hiệu trưởng là cộng tác viên của hiệu trưởng, rất nhiều chuyện cậu đều biết và tham gia, ví dụ như trường này mượn lực lượng của một nữ pháp sư nào đó để vơ vét tài sản, đồng thời cũng trở thành phòng thí nghiệm của nữ pháp sư kia, bày ra rất nhiều thứ kỳ quái, ảnh hưởng đến tâm tình của một bộ phận học sinh và giáo viên.
Cô còn tìm được nữ giáo viên tình nhân kia vì phó hiệu trưởng lựa chọn nữ sinh, những nữ sinh kia cuối cùng không phải mất tích, chính là bỏ học.
Tuy nhiên, cô không thể tìm thấy bất cứ điều gì về "gương".
Cô vốn tưởng rằng lúc này sẽ xuất hiện trong thí nghiệm của nữ pháp sư kia, nhưng phó hiệu trưởng nơi này chỉ có một ít văn kiện vụn vặt, căn bản không có nội dung chi tiết.
Nếu như muốn biết, có thể phải đi tìm hiệu trưởng, mà hiệu trưởng trường này là một NPC vẫn còn sống sót, bên cạnh còn có đạo sĩ giúp đỡ.
...... Có vẻ như hôm nay là quá muộn rồi.
Hà Quân đọc tư liệu xong, sắc trời sắp tối, trong tai cô lại vang lên tiếng bước chân yếu ớt, phảng phất từ trong bóng tối tới gần.
Cô không dám đợi lâu, vội vàng trở về ký túc xá, tiến vào ký túc xá, bên tai cô mới khôi phục thanh tĩnh.
Trong lòng cô đã có mục tiêu, ngày mai đi tìm hiệu trưởng kia đi, tốt nhất nên gọi Cố Mông Mông lên, hai người đối phó với đạo sĩ kia hẳn là vẫn nắm chắc, bọn họ tới nơi này nhất định cũng có mục đích của mình, nói không chừng có liên quan đến "gương".
Mang theo suy nghĩ dần dần rõ ràng cùng vui mừng có tiến triển, nàng chậm rãi tiến vào mộng tưởng.
...... Hồn nhiên không biết bên giường trong suốt ngoài cửa sổ, ánh đèn dần dần thấm vào...
......
Đêm khuya, Hà Quân lại cảm thấy mình giống như tỉnh, cô từ trên giường đứng lên, lần thứ hai đi tới vị trí ngày hôm qua, nghe được tiếng nói ngoài cửa sổ.
Lần này tựa hồ chỉ có một mình nam nhân, nhưng hắn lại đối với thứ gì đó không nhìn thấy mà kêu to, ngữ khí sợ hãi lại cuồng loạn.
"Có phải là cô không?! Cô đã trở lại! Tuần này tôi không ngừng nhìn thấy cái bóng của cô... Ngay cả vợ tôi cũng biến thành khuôn mặt của cô! Chính xác thì cô muốn gì? Ngay cả cái chết cũng phải làm phiền tôi sao?! "
Tiếng gió hạc sặc, phảng phất đáp lại, nhưng Hà Quân lại cái gì cũng không nghe thấy.
"Vốn là lỗi của cô! Chính cô đã buộc tôi phải giết cô! Tôi chỉ đầu độc cô thôi, tôi đã rất tử tế! Sao, cô lại dám bất mãn với cách làm cảu tôi sao?!...... Hả! "
Giọng nói của nam nhân đột nhiên cắt đứt, phảng phất bị cái gì đó bóp cổ, trống rỗng nhấc lên, trên bàn không biết thứ gì đó bị đánh bay ngã xuống đất, cùng bên ngoài văn phòng nghe được tiếng nữ giãy dụa tương tự như tuyệt hô truyền ra.
Trên người hắn không ngừng xuyên ra thanh âm móng tay cào vào trong thịt, rậm rạp chằng chịt, giống như toàn thân, động tĩnh xé nát vải vóc xen lẫn trong đó, cuối cùng toàn thân hắn không còn một khối thịt ngon nữa.
Đột nhiên, tiếng cửa sổ vỡ vang lên, người đàn ông bị ném ra ngoài, rơi xuống đất và chết.
Không biết cái gì kéo thi thể hắn, chậm rãi đi về phía cổng trường...
Yên Tĩnh lại giáng xuống, Hà Nguyệt hô hấp hỗn loạn nhưng không dám phát ra âm thanh, cô chứng kiến một hồi báo thù mấy năm trước, đến từ quỷ hồn vô hình.
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên một lần nữa, lần này không chỉ là một, mà còn có một âm thanh giày cao gót theo sau.
Hà Quân làm ra hành động giống như ngày hôm qua, trốn trở lại giường, làm bộ như đang ngủ.
Nhưng tiếng bước chân hôm nay, cũng không có dừng ở ngoài khoảng cách, từng bước một, tới gần giường của Hà Quân.
Trái tim Hà Quân đột nhiên siết chặt, cô kinh hồn bạt vía, lặng lẽ mở ra một khe hở, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giống như cảnh tượng ngày hôm qua nhìn trộm được, một nam một nữ trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Chẳng qua bọn họ hiện tại đều đứng ở ngoài cửa sổ tòa nhà cao tầng, ánh đèn bị ánh trăng thay thế, thân thể tái nhợt, một người vỡ vụn.
Hà Quân nhắm chặt mắt lại, cầu nguyện sự tình có thể đi đến kết cục ngày hôm qua.
Một giọng nữ quen thuộc dần dần vang lên.
“...... Hắn ta đã nhốt tôi ở chỗ này, còn nhốt thêm cô vào cố ý ghê tởm tôi, đáng ghét, đáng hận, cho dù thành quỷ, tôi chưa bao giờ chật vật như vậy, nhưng sự thật vẫn không đánh lại được hắn ta, không biết hắn ta đã lấy đâu ra sức mạnh đó..."
Giọng nam phảng phất cổ họng bị xé rách, phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn.
"Sau đó không biết tại sao, phong ấn lại bị cởi bỏ một chút, để cho tôi có thể thông qua cửa sổ săn bắn nhân loại, rõ ràng mình là một con quỷ không giết người, chẳng lẽ làm quỷ điên..." Thanh âm của nữ nhân giống như gió ngoài cửa sổ, mờ ảo mơ hồ, Hà Quân cũng nghe không hiểu, duy chỉ có câu "Săn bắn nhân loại" kia làm cho trái tim cô đập thình thịch, sinh ra dự cảm không tốt.
"Vốn hôm nay còn không qua được, nhưng ai bảo cô ấy lại soi gương nhiều lần như vậy, ha ha, thật ngốc, rõ ràng lên lớp còn có thể sống thêm vài ngày..."
Hà Quân không thể tin được lời của quỷ, nhưng trong lòng bất an càng ngày càng mãnh liệt, làm cho tư duy đều trở nên hỗn loạn.
"Đến đây đi, giống như lúc còn sống, tôi giúp anh tìm người, anh đem cô ấy..."
Người phụ nữ còn chưa dứt lời, không khí đột nhiên im lặng, Hà Nguyệt không biết nhắm mắt lại bao lâu, cuối cùng cũng không phân biệt được đây là giấc mộng hay là hiện thực.
Trong yên tĩnh, cô nhầm lẫn thời gian, giống như cảm giác một đêm đã trôi qua, mặt trời đã bắt đầu mọc, vì vậy cô thức dậy, mở mắt ra.
...... Một người đàn ông bị nghiền nát treo trên bầu trời của mình, khuôn mặt mơ hồ cùng mình gần trong gang tấc, người phụ nữ tái nhợt đứng ở khom lưng kề sát vào bên tai mình, làn da xanh trắng phảng phất chạm đến khóe mắt mình.
"Đến đây đi, đây là phúc khí của anh..."
Hơi thở lạnh như băng chui vào lỗ tai, đồng tử Hà Nguyệt co rụt lại, muốn thét chói tai, nhưng bàn tay người đàn ông một phen bóp cổ cô.
Thân thể phảng phất bị áp súc, một loại cự lực không cách nào phản kháng vặn vẹo nàng, dần dần bị thân thể nam nhân nghiền nát bao bọc.
Thống khổ vô tận, bàng quan lạnh như băng, Hà Quân nghênh đón kết cục của mình...
......
Cố Mông Mông không trốn học, cô không dám.
Tầm mắt không biết càng ngày càng mãnh liệt, hiện tại cô ngay cả ngẩng đầu cũng cần vắt hết dũng khí.
Đột nhiên, cảm giác được nhìn thấy thay đổi nhiều hơn, cô sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy toàn bộ lớp học nhìn cô.
Trái tim co rút.
“...... Cố Mông Mông? Cố Mông Mông? Sửng sốt làm gì, nếu không chịu nổi thì đứng trong chốc lát, đứng không muốn ngủ. “ Lời
nói của giáo viên kéo cô trở lại từ nỗi sợ hãi, một số học sinh nghe cười khổ, trong đó có bạn cùng phòng của cô, thậm chí còn làm mặt quỷ với cô.
Cố Mông Mông thở phào nhẹ nhõm, thì ra là bị thầy giáo hiểu lầm, cho nên mọi người đều nhìn cô.
Cô co rúm lại gật đầu, ngồi xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
...... Trong phản xạ thủy tinh, một đôi mắt trống rỗng nhìn cô, khóe mắt hơi cong lên.
"A a a a a a——————."
Cố Mông Mông kinh hãi thét chói tai, sau đó trực tiếp ngất đi.
Khi cô thức dậy một lần nữa, cô thấy mình nằm trong phòng khám, bên cạnh chỉ có Đan Đan, cùng một phòng ngủ, đi cùng cô.
"Mông Mông... Cậu không sao chứ, tôi biết chuyện buổi sáng rất đáng sợ, nhưng tôi không nghĩ là cậu sẽ ngất xỉu... Là do tôi đã liên lụy đến cậu, tôi xin lỗi."
Cố Mông Mông nghe xong vội vàng xua tay, tuy Đan Đan chỉ là NPC, nhưng cô ấy vẫn rất chiếu cố mình.
"Đan Đan, cậu đừng nghĩ nhiều! Là bản thân tôi nhát gan, trí tưởng tượng phong phú, tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ ngất xỉu... Mấy giờ rồi, tôi ngủ bao lâu rồi? "
"Đã tan học rồi, a, tôi mua cho anh chút bữa tối, lát nữa chúng ta trực tiếp trở về phòng ngủ, quản lý đã giúp chúng ta thay đổi phòng, hẳn là không sao."
"Cư nhiên đã trễ như vậy..."
Cố Mông Mông chỉ tiếc nuối không có thời gian thăm dò, cô ăn cơm tối đan đan giúp cô mang theo, cùng cô trở về ký túc xá.
Bởi vì chuyện Phạm Dĩnh treo cổ, trường học giúp các cô đổi ký túc xá ở, để tránh các nàng sinh ra bóng ma tâm lý.
...... Cố Mông Mông dù sao cũng cảm thấy, phòng ngủ nào cô cũng sẽ nhớ tới chuyện ngày hôm qua, bóng ma tâm lý đã sớm hình thành, phỏng chừng rời khỏi phó bản cô cũng không thoát khỏi được.
Hôm nay vì không suy nghĩ lung tung, cô lựa chọn đi ngủ sớm, cô rốt cuộc không chịu nổi loại khủng bố có thể bức người phát điên này, cho dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể cảm nhận được tầm mắt kia.
Giống như một con dế phụ xương, bò trong cơ thể cô.
Ngày mai vẫn nên hỏi Hà Quân có thể tổ đội hay không, chuyện sau này rồi nói sau, ít nhất trước tiên đã vượt qua phó bản này, một mình cô thật sự có chút không kiên trì được.
Sợ mình mở mắt ra sẽ thấy ảo giác gì đó không muốn nhìn thấy, Cố Mông Mông ép buộc mình nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, ba người sắp chết nức nở quanh quẩn trong im lặng, mà nàng không có cảm giác gì...
Sáng sớm, Cố Mông Mông mở mắt ra, cảm giác được tầm mắt mạnh hơn ngày hôm qua.
...... Không phải từ những điều chưa biết, nhưng, ngay bên cạnh giường của cô, cô, ngủ trên giường.
Cô quay đầu lại và nhìn lại.
Ba người bạn cùng phòng của cô, đồng loạt treo trên giường cô, đầu lưỡi đều phun ra, ánh mắt trống rỗng nhìn cô, giống như tử vong chăm chú nhìn.
...... Giống như đêm hôm trước, Phạm Dĩnh ngoài cửa sổ nhỏ giống nhau như đúc.
"A a a a a a ——————"
Cố Mông Mông sụp đổ, khoảng cách gần như vậy, cảnh tượng kinh người như vậy, làm cho cô không khống chế được mà chạy trốn, từ trên giường ngã xuống.
Trong ký túc xá không có bất kỳ người nào, loại thời điểm này ngược lại làm cho người ta hoảng hốt yên tĩnh.
Cô nhịn không được chạy như điên, không đi căng tin, ngược lại trốn đến lớp học, cô nơm nớp lo sợ chờ đến giờ lên lớp, không gặp phải chuyện lạ khác, nhưng cũng không đợi được bóng dáng Hà Quân.
Cô ấy có chút mờ mịt.
Tại sao? Sao cô ấykhông đến lớp? Không phải cô ấy nói sẽ giúp mình sao?
Trong lòng nàng sinh ra khủng hoảng vô tận, một đáp án hiện lên trong lòng nàng, nhưng nàng không muốn thừa nhận.
Cô không bao giờ muốn bị lãng phí thời gian trong lớp nữa, nhưng cô cũng không có mục tiêu, cũng không tìm được Hà Quân, chỉ mờ mịt, đi lung tung trong sân trường.
Bằng cách nào đó, cô trở lại ký túc xá.
Không có một người trong ký túc xá.
Nàng đi tới gian phòng ban đầu, Phạm Dĩnh ở ngoài cửa treo gian kia.
Thi thể treo ở cửa sớm đã không thấy đâu, nhưng kỳ quái chính là, sợi dây thừng treo còn treo ở đó, phảng phất chờ đợi người nào đó.
Đầu óc Cố Mông Mông đột nhiên hỗn độn, cô nhớ tới Hà Quân, nhớ tới Đan Đan, nhớ tới xá trưởng bình tĩnh, nhớ tới Phạm Dĩnh thần kinh.
Ma xui quỷ khiến, cô đứng dưới dây thừng.
Thân thể của nàng hình như trống rỗng được nâng lên, hai tay kéo dây thừng lên, khoác lên cổ mình.
Một thoát lực, nàng đã bị siết chặt, phảng phất chính mình bước vào cái chết.
Nghẹt thở và đau đớn làm cho cô nổi lên nước mắt sinh lý, đầu lưỡi của cô không thể không nôn ra ngoài, con mắt lồi ra.
Cô nhìn qua cửa sổ nhỏ trên cửa ra vào và nhìn thấy cảnh bên trong phòng ngủ.
...... Không, đó là phòng ngủ trong "gương", và khuôn mặt của chính cô ấy.
Ba người bạn cùng phòng của cô quay lưng lại với cửa và treo cạnh nhau trong phòng, và cơ thể thoát lực tượng trưng cho cái chết lạnh lẽo.
Các nàng chậm rãi chuyển lại, dùng ánh mắt giống như buổi sáng nhìn nàng, chẳng qua hồi lâu sau, miệng lưỡi cong lên, phảng phất lộ ra nụ cười.
Cố Mông Mông nhìn các cô, lấy góc độ giống Phạm Dĩnh, nhìn mình trong kính, cũng nở nụ cười.
Bộ dạng như vậy, cùng các nàng bên trong, giống nhau như đúc.
Ba người bạn cùng phòng treo cổ từ trong gương tới gần, tựa hồ mở cánh tay ra, muốn ôm Cố Mông Mông, giống như một loại nghênh đón.
Cố Mông Mông mang theo một loại vui mừng như tìm được nơi ở, vĩnh viễn lâm vào ngủ say...
......
Trang Biệt Nghị có chút lo lắng cho Triệu Kỳ, trong buổi sáng hắn hỏi thăm biết đối phương tựa hồ là muốn đến phòng y tế, bởi vì nơi đó là thánh địa cho học sinh trốn học "ngủ", vì thế sau khi tan học, hắn liền tìm tới từng tòa nhà.
...... Cuối cùng, hắn ta chỉ tìm thấy thi thể bi thảm của Triệu Kỳ.
Bụng hắn giống như bị xé rách, có thứ gì đó bò vào, lại chui ra, trên cổ phủ đầy vết véo thật sâu.
Triệu Kỳ chết đến mức không thể chết được nữa.
Vấn đề là Trang Biệt Nghị không biết rốt cuộc hắn gặp phải chuyện gì, vì sao trực tiếp rơi xuống vực sâu.
Trong phòng chăm sóc sức khỏe có một tấm gương phản chiếu ánh sáng, Trang Biệt Nghị trong lúc hoảng hốt nhìn thấy một bóng dáng giống như nữ quỷ, bên cạnh còn có hai đứa bé huyết nhục mơ hồ, ánh mắt tà ác, đang nhìn hắn cười.
Hắn không khỏi rùng mình một cái, nhưng nhìn kỹ lại, thân ảnh kia lại không thấy đâu, trong gương chỉ có chính hắn.
Tốt xấu gì cũng là minh hữu, hắn giúp Triệu Kỳ thu lại thi thể, còn mình thì nhanh chóng rời đi, thời gian đã rất muộn, hắn không muốn nửa đêm còn ở trong sân trường lắc lư, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguyên bản ký túc xá của hai người đột nhiên biến thành một người, mặc dù Triệu Kỳ ngày hôm qua cũng không bình thường lắm, thế nhưng khí tức của người khác vẫn sẽ tăng thêm một phần cảm giác an toàn.
Hiện tại, Trang Biệt Nghị chỉ cảm thấy yên tĩnh đến dọa người.
Hắn vì không muốn cho mình suy nghĩ lung tung, chỉ có thể sớm đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, hắn đột nhiên thức dậy một lần nữa.
Trong ký túc xá chỉ có một người, phòng khách truyền đến tiếng động cực kỳ kịch liệt, không chỉ cao ngất, còn rất hỗn loạn.
Trang Biệt Nghị tối hôm qua chỉ cảm thấy ầm ĩ, nhưng hiện tại, hắn lại sợ hãi nói không nên lời.
Không chỉ là vấn đề của một người, mà còn bởi vì, vào buổi sáng, ông nhận ra sự bất thường của TV.
Hắn không dám dễ dàng tắt TV như vậy, một khi người ý thức được dị thường liền không cách nào bỏ qua, hắn muốn xem động tĩnh này có thể tự mình biến mất hay không.
Trầm mặc chờ đợi, động tĩnh cao ngất lại càng thêm ầm ĩ, thậm chí trở nên bén nhọn đáng kinh ngạc, hỗn loạn kịch liệt, dần dần biến thành thống khổ giãy dụa.
Dường như từ sự phấn khích, trở thành một vụ giết người.
Trang Biệt Nghị không dám đợi thêm nữa, hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng, muốn tắt TV.
Một số người đàn ông phấn khích vây quanh một cô gái, bịt mắt cô, tiến hành ngược đãi cô.
Cuối cùng, giết cô một cách tàn nhẫn.
Tựa hồ là những động tĩnh ngày hôm qua theo dõi, TV không ngừng phát lại, không biết ghi chép từ khi nào.
Trang Biệt Nghị phát hiện, TV đích xác biến thành khung gầm, chứ không phải màn hình mỏng.
Hắn không ngừng nhấn nút tắt máy, muốn làm cho trận ác bạo này dừng lại, nhưng TV không hề phản ứng, chỉ là phát nội dung của mình.
Cuối cùng, hắn không thể chịu đựng được nữa, ném điều khiển từ xa về phía màn hình và phá vỡ màn hình của TV.
Trang Biệt Nghị kịch liệt thở hổn hển, phảng phất vừa mới đánh một trận với người khác.
Tiếng động quái dị từ trong TV truyền đến, giống như là tiếng dòng điện, lại giống như cái gì khác, Trang Biệt Nghị nghe, không biết vì sao lại nhớ tới cảm giác móng tay kéo màn hình TV.
...... Trên màn hình, khuôn mặt của một người phụ nữ dần dần hiện lên, bộ dạng như vậy, tựa như cả người bị nén vặn vẹo, nhét vào trong khung gầm chật hẹp.
Trang Biệt Nghị nuốt nước miếng, hắn có một loại dự cảm không tốt lắm.
TV bắt đầu tự mình rung động, giống như thứ bên trong muốn chen ra, không ngừng đánh vào cái màn hình.
...... Máu và sợi tóc chảy ra từ khe hở của màn hình.
Mặt người phụ nữ kia ngẩng lên, nhìn về phía Trang Biệt Nghị.
Trong lòng thanh niên chuông báo động vang lên, hắn nghe theo trực giác của mình, không đợi sự việc phát sinh, dẫn đầu lao ra khỏi phòng.
Phía sau hắn, một phân lượng máu thịt từ trong TV nổ tung, dính vào khung gầm, hóa thành một con quái vật có đầu nữ nhân.
Quái vật vừa xuất hiện, liền theo sát Trang Biệt Nghị ra cửa, đuổi theo hắn.
Thanh niên ở phía trước không ngừng chạy, hắn không biết mình có thể đi đâu, buổi tối khuôn viên trường đối với hắn mà nói hoàn toàn không biết gì, mấy ngày trước đều là ở trong ký túc xá trải qua.
Tại sao con quái vật này đột nhiên xuất hiện tối nay! Là nhìn hắn ở nhà một mình tương đối dễ bắt nạt sao?!
Trang Biệt Nghị không đúng lúc nghĩ, không ngừng chạy xuống dưới lầu.
Đột nhiên, hắn đi tới một cầu thang, Phúc Chí tâm linh nghĩ đến, tựa hồ có hai người chơi ở tầng này, là hai thiếu niên có chút kỳ lạ.
Hắn rẽ về phía góc đường, một căn phòng tràn ngập sương mù đen ở cửa đập vào mắt hắn.
Hắn vội vã chạy qua và gõ cửa.
Quái vật phía sau không thấy bóng dáng, nhưng không vào cửa hắn thủy chung lo lắng, vì thế động tác gõ cửa càng thêm kịch liệt.
Không đợi hắn gõ đợt thứ ba, cửa đột nhiên mở ra, một thiếu niên da đen mặt không chút thay đổi nhìn hắn, giống như đang hỏi hắn có chuyện gì.
Nếu Quan Dục ở chỗ này có thể phát hiện, Địch Nâu hiện tại tuy rằng không có biểu tình, nhưng tâm tình thật sự không tốt, đối với Trang Biệt Nghị có chút không kiên nhẫn.
Hắn thật vất vả mới cảm giác được Quan Dục đang ngủ, một hồi gõ cửa trực tiếp đánh thức người kia, ngay cả Lâm Hủ cũng tỉnh.
Bởi vì phát hiện ra "Thế giới gương mẫu", phương châm hành động của bọn họ thay đổi, Địch Hạt liền đem Lâm Hủ đưa đến bên này, thuận tiện cho ngày mai hành động.
Dù sao Địch Hạt không sợ quỷ quái, hơn nữa còn có phòng khách có thể ngủ, ba người còn ở được.
Trang Biệt Nghị không biết tâm tình thiếu niên, chỉ là phi thường bối rối giải thích.
"Cái kia, trong phòng của tôi có quỷ, tôi có thể hay không, ở chỗ các cậu ngủ tạm một chút..."
Địch Hạt nhìn chằm chằm hắn không nói gì, lúc này Trang Biệt Nghị mới cảm thấy có chút khác thường, bị thiếu niên nhìn ra một thân mồ hôi lạnh.
"Địch Hạt, làm sao vậy..."
Lâm Hủ mặc áo ngủ đi ra, kinh hãi Trang Biệt Nghị thiếu chút nữa rớt cằm.
Ở đây... Làm thế nào có thể còn có một cô gái?
Địch Hạt lúc này mới xoay người, một bên giải thích một bên đáp lại.
"Không có việc gì, có người bị quỷ truy đuổi, ngươi, tiến vào đi."
Trang Biệt Nghị đi vào, còn chưa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe được câu tiếp theo.
"Lâm Hủ cô trở về đi, còn ngươi, ngủ trong phòng khách."
Trang Biệt Nghị nhất thời cứng đờ, hắn nhìn chiếc TV màn hình mỏng nhìn thẳng lên sô pha, khóc không ra nước mắt.
......
Địch Hạt vốn là nằm trên sô pha trong phòng khách, một là hắn vốn không cần nghỉ ngơi, nhắm mắt lại chỉ là ý nguyện của mình, hai là Lâm Hủ là nữ sinh, không tiện để cô ngủ trên sô pha, Quan Dục lại đang ở trong trạng thái không tốt.
Hiện tại, sô pha bị Trang Biệt Nghị chiếm, Địch Hạt thập phần tự nhiên đi vào phòng Quan Dục, ngồi xuống giường.
"Địch, làm sao vậy?"
"Có người đến tị nạn, tôi để cho hắn ta ngủ trên sô pha."
"À."
Quan Dục giật mình, phỏng chừng là người chơi nào nửa đêm bị tập kích, không biết tại sao lại tìm được phòng của bọn họ, Địch ở chỗ này, quái vật cũng không dám tới gần.
"Quan Dục, ngủ đi, ngày mai còn phải vào gương."
Quan Dục bởi vì bị đánh thức có chút bối rối, nghe Địch Hạt nói cũng không thèm để ý, trực tiếp nằm trở về nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Cho đến vài giây sau, hắn đột nhiên mở mắt và tỉnh táo trong nháy mắt.
Địch Hạt đang nằm ở bên cạnh hắn, nhắm mắt lại, bộ dạng như vậy tựa như thật sự ngủ thiếp đi.
Hắn hao phí mấy giây, đem cuộc đem đối thoại vừa rồi lặp lại một lần, có người đến tị nạn, ngủ trên sô pha, vì thế Địch Hạt không thể ngủ trên sô pha, Lâm Hủ là nữ sinh, vậy nên Địch Hạt và mình ở chung giường...
Ừm...
Bây giờ, hắn ta có một chút hơi khó ngủ...