Được rồi. Khi cậu gặp người ấy tim sẽ đập thình thịch, đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng lại không kìm được mà nhìn nhiều hơn mấy cái. Người ấy vui cậu sẽ vui, người ấy buồn cậu cũng buồn theo. Thấy người ấy đi cười với cô gái khác cậu sẽ khó chịu, ghen tị. Mà quan trọng nhất là...” Trương Ngọc Lai kéo dài giọng.
Châu Lộ Lộ nín thở chờ đợi.
“Quan trọng nhất là, cậu sẽ không nhịn được mà nghĩ đến cảm giác khi người ấy hôn cậu!”
Thôi, xong...!
Cô gọi Lai Lai đến đây là vẫn ôm ấp chút hi vọng, hi vọng cô chỉ nhầm lẫn mà thôi. Nhưng mà theo như Lai Lai nói thì xong thật rồi.
Mấy ngày trước cô còn nhớ đến lúc Đường Vũ hôn cô trong ô tô đến đỏ mặt nữa.
“Lai Lai, hình như mình yêu Đường Vũ rồi.”
Trương Ngọc Lai chết sững. Đầu óc lúc nào cũng linh hoạt bỗng chốc đình chỉ hoạt động.
“Cậu vừa mới nói gì?”
“Mình nghĩ mình dường như có chút yêu thích Đường Vũ rồi!”
Châu Lộ Lộ không để ý đến vẻ mặt chưa kịp tiêu hóa của Trương Ngọc Lai, tiếp tục ném ra một quả bom.
Cô lưu loát kể lại quá trình Vương Gia Hi ném cho cô một cục tiền, kết luận: “Anh ta có bạn gái rồi.”
Trương Ngọc Lai theo phản xạ hỏi lại: “Cho nên...?”
“Cho nên mình thất tình rồi.” Nói xong thì uống liên tục mấy ly rượu.
Lộ Lộ nói là cô ấy yêu Đường Vũ rồi, nhưng hắn có bạn gái rồi, cho nên hiện tại chính là thất tình rồi?
Đây là chuyện gì?
Trương Ngọc Lai đỡ lấy cái cằm muốn rớt ra đến nơi của mình, hình tượng nữ vương lạnh lùng cao quý đã bay mất không còn một mảnh.
Đừng hỏi tại sao cô lại ngạc nhiên đến vậy.
Cô bạn thân này của cô dù ba năm cấp ba hay là bốn năm đại học, thứ dư thừa nhất chính là bạn trai cũ. Tùy tiện đi một vòng trong trường cũng có thể đụng 3,4 cái bạn trai cũ. Bản thân từng có bao nhiêu bạn trai cũng không biết. Cách một khoảng thời gian không gặp, người ta có đứng trước mặt sợ cô ấy cũng không nhớ người ta là ai...
Người khác đều nói Lộ Lộ thay bồ như thay áo, chỉ có cô mới biết mỗi một lần đều là cô bạn nhà cô bị người ta đá. Bị đá đến một mảnh tôn nghiêm cũng không còn.
Thế nhưng từ trước đến nay chưa từng có dáng vẻ nên có của một người thất tình. Không phải vì cô ấy vô cảm, không phải vì cô ấy không thật lòng, càng không phải vì cô ấy giả bộ mạnh mẽ mà Châu Lộ Lộ căn bản chẳng hiểu được thế nào là yêu!
Chờ Trương Ngọc Lai tiêu hóa được lượng thông tin kia thì Châu Lộ Lộ đã uống được năm, mười ly rồi. Hai má ửng đó, chứng tỏ cô đã bắt đầu say rồi.
Trương Ngọc Lai thầm kêu không tốt nhưng đã không kịp nữa.
Trong lòng mắng người nào đó ba nghìn lần. Giỏi lắm, dám để cho cô bạn khó khăn lắm biết yêu của cô thất tình. Cô không chỉnh hắn một trận thì cô sẽ mang họ Tiêu!
Châu Lộ Lộ say rượu vừa bướng bỉnh vừa nói nhiều, Trương Ngọc Lai phải gọi Tiêu Hằng đến mới có thể đưa được cô nàng về.
Trên xe còn lầm bầm đủ thứ, nào là bị đập cục tiền vào mặt, nào là tên hại nước chết tiệt thả thính xong rồi không thèm quan tâm. Cô nghe mà hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Châu Lộ Lộ phát hiện mình đã ngủ ở nhà Trương Ngọc Lai một đêm, nữ vương vô lương tâm vứt cô trên sofa không quan tâm hại cô vừa đau đầu lại đau lưng.
“Bây giờ cậu tính thế nào?” lúc ăn sáng, nữ vương hỏi.
Tiêu Hằng ở bên chăm chú ăn, nhưng tai thì dựng đứng lên rồi. Tối qua vợ yêu cũng đã kể lại cho anh nghe mọi chuyện. Anh cũng biết cái cô Vương Gia Hi kia chẳng qua là chiêu trò nhằm kích thích Châu Lộ Lộ mà thôi. Chiêu này xem ra hiệu quả không tệ. Cái gì anh cũng biết cơ mà muốn anh giúp cái tên trời đánh đó hả, mơ đi nhá!
Có kịch hay để xem, anh đây không ngại thêm chút củi đâu!
“Tớ sẽ thôi việc, về thăm cha mẹ một thời gian rồi lại tính tiếp.”
Trương Ngọc Lai gật đầu.
“Phải rồi, anh Tiêu Hằng đừng nói với sếp em nhé.”
Tiêu Hằng lập tức đáp ứng: “Anh đảm bảo, tên đó có nhét phụ nữ cho anh anh cũng không bao giờ đâu.”
Trương Ngọc Lai ném sang một ánh mắt ‘anh dám!’
Tiêu Hằng mặt không đổi sắc nói: “Anh chỉ cần vợ yêu của anh thôi!”
Châu Lộ Lộ: “...” Sến súa không chịu nổi!
“Hai người làm ơn tha cho kẻ thất tình em đây đi.”