“Hạo Phong, lại đây nhanh lên, tụi này trang điểm cho cậu”
Đây là câu cậu không muốn nghe nhất.
Hạo Phong xua xua tay.
“Không cần đâu, không cần đâu. Tui như vậy quá đẹp rồi, mấy bà không thấy hả?”
Nguyễn Miên và các bạn nữ khác không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, càng lúc càng khoái trá.
......
Tu Kiệt thay một bộ đồ vest màu xám. Thân hình anh cao ráo, khí chất trên người lại lạnh lùng nho nhã nên trông rất thuận mắt. Càng giống tổng tài bá đạo chứ không phải nhân viên bán hàng đa cấp.
Người đồng dẫn chương trình với anh là nữ hoa khôi lớp 12 tên Hoa Chi, cô nhính chút thời gian ôn tập mới đến được đây. Chỉ là nói hoa khôi thì hoa khôi thế đó, chứ Hoa Chi lại là một cô nàng khá cứng rắn. Tính cánh giống như chị đại.
Hai người đứng đối diện nhau, miễn tưởng sẽ giống như cặp đôi Xuân xanh phơi phới tuổi hồng, làm người ta tin vào tình yêu. Nhưng thực chất lại giống như một núi không thể có hai hổ hơn.
“Ai kia? Hạo Phong thì phải, không đi nhìn người ta chút à? Nghe nói trang phục lớp của đàn em thuê lần này đẹp lắm đó”
Hoa Chi đã công tác cùng anh hai năm trong đoàn đội, nhìn kĩ một chút liền biết anh thích ai liền. Rõ ràng là yêu thầm lâu như thế lại giấu kĩ như vậy. Hoa Chi luôn muốn tìm cách đẩy người này một cái, dù sao thì tính cách anh lạnh lùng quá, mong mỏi vào anh chủ động cũng thật khó. Cô chỉ có thể một tay giúp, một miệng thì khích lệ.
Tu Kiệt giả bộ như không nghe thấy, xoay mặt đi chỗ khác, tiếp tục đọc kịch bản.
Hoa Chi buồn bực.
“Chú em à, để chị nói cho em nghe, bò không ăn cỏ bò ngu, em không ăn cỏ.....em ngu hơn bò”
Lăng Tu Kiệt xoay qua nhìn cô, đôi mắt đen của anh nhìn cô như nhìn một kẻ thiếu năng, kiểu như một lời khó nói hết.
Hoa Chi: “......”
Asssss!!
Tên ngu! Chị đây không giúp mày nữa đâu!!!
Hoa Chi bực bội chạy đi. Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của cô nữa Tu Kiệt mới đứng dậy, hướng về phía lớp 11a5.
Tiệc giáng sinh đến nên cửa lớp học có treo một vài món đồ trang trí dễ thương. Trên bảng lớp cũng được vẽ vời nhưng hình ảnh linh động xinh đẹp.
Hạo Phong vốn trắng, nhưng cậu thuộc kiểu trắng khỏe mạnh. Mấy cô bạn gái đánh phấn quá tay, một phát biến cậu thành thiếu niên trắng nõn nhu nhược luôn rồi.
Nhưng mà cậu cũng không tiện bôi, sợ làm mấy cô buồn nên cũng chỉ đành vát cái mặt này mà đi biểu diễn thôi.
Tu Kiệt mở cửa. Có không ít các bạn đã đến, đang quây quần bên nhau nói chuyện. Anh vừa bước vào, cả lớp đều hướng mắt về anh.
Mấy bạn trai thì làm biểu cảm ngưỡng mộ. Mấy cô gái thì lại đỏ mặt thảo luận.
Nguyễn Nguyễn thấy anh, hét lên.
“Lớp trưởng đẹp trai ghê đó nha!”
Anh hướng mắt về phía cô, mở nụ cười lịch sử giống như cảm ơn.
Là một đội nhóm nhảy, họ đã mặc đồ được thuê rồi.
Là một bộ áo bà ba màu đỏ, trên cổ có quấn một cái khăn màu cũ kỹ. Nếu như trên chân không mang giày thể thao thì chắc ai cũng tưởng nhóm nhảy này sắp ra ruộng mần thật.
Nhưng đẹp, trông rất có cảm giác sắp mở đường.
Chỉ là trong một đám “cô gái mở đường” lại bắt gặp một chàng trai đang nheo nheo mắt nhìn về phía anh đánh giá.
“Tại sao chứ? Lớp trưởng! Cậu muốn đổi không? Cậu nhảy đi, tui dẫn chương trình cho! Tui muốn mặc vest!!!” Hạo Phong hùng hồn lên tiếng. Tức thì cả đám con trai cũng nhau nhau cười đùa, nói rằng cũng muốn mặc.
Tu Kiệt đi về phía cậu. Mặt cậu thật trắng, môi còn đỏ lựng. Vốn phải nhìn rất đẹp nhưng anh lại thấy gương mặt khi không trang điểm của cậu đẹp hơn.
Anh cởi áo khoác vest, khoác lên người cậu.
“Mặc đi, nhớ trả” Nhẹ giọng nói
“Ô ô ô!!!!”
“Lớp trưởng tiêu chuẩn kép!!!!”
“Tui cũng muốn a....!!”
Trong lớp có không ít người lên tiếng, không khí bỗng chốc sôi động cả lên. Không ai chú ý thấy có một vài bạn nữ đã giơ điện thoại lên chụp hình ảnh lạ. Đôi mắt sáng bừng hưng phấn.
Hạo Phong thì bất ngờ bị tập kích bởi mùi cỏ timothy. Đầu hơi choáng váng.
Thơm ghê.
........
4 giờ đúng.
Khoảng sân trống dưới sân hoạt động được lắp đầy bởi những chiếc ghế và đầu người đen ngòm.
Học sinh lớp 10 đều là người mới đến nên rất phấn khích, chạy dọc đằng đông đằng Tây để chụp ảnh.
Khối 11 thì đều tập trung cho buổi diễn của mình, mỗi lớp đều khoác những bộ trang phục khác nhau, lại đầy màu sắc, khiến cho không khí trên sân trường thêm sôi động hơn.
Mạnh Bàng-giáo viên dẫn dắt đoàn, ông cầm một xấp giấy lên, xem kiểu như chuẩn bị phát biểu một bài dài.
“Xin chào các em học sinh! Hôm nay là buổi lễ giáng sinh mà các thầy cô muốn gửi đến cho các em, cảm ơn các em đã cố gắng học tập hết sức..........”
Trời se lạnh, trên vai vẫn còn khoác áo của Tu Kiệt khiến cậu cảm thấy các chị em đang khúm núm run rẩy bên cạnh chỉ là đang làm quá lên.
Nhìn về phía sân trường báo nhiệt, với tiếng nói đầy hùng mạnh của lão Bàng. Hạo Phòng cảm thấy thật là đáng, thật là đáng cho ba ngày tập luyện gấp rút của mình.