Nhưng mà bạn trai cũng đã tới rồi, đương nhiên không thể đuổi anh đi.
Vì thế Thích Hân Nhiên mang tâm trạng “Tuy rằng không muốn thú nhận nhưng thật ra đang rất vui mừng” đến gần, thấy anh còn ngồi trên xe không nhúc nhích, cũng không nhìn qua, cô đành phải giơ tay gõ gõ cửa sổ xe: “Ngụy Nam?”
Nếu đặt ở ngày thường thì động tác này là thừa thãi, cô chưa đến gần người nào đó đã xuống xe trước rồi.
Hôm nay không biết tại sao mà cô đã đi đến trước cửa sổ xe, ai kia vẫn còn ngồi im bất động, sau khi cô gõ mấy cái mới chậm rãi hạ cửa sổ xuống, không nóng không lạnh đáp cô một tiếng: “Ừ.”
…… Ừ cái gì mà ừ.
Ừ xong không nói gì nữa hả?
Thích Hân Nhiên hoang mang, gác khuỷu tay vào cửa, chống cằm ngắm nghía sắc mặt của anh: “Sao đột nhiên anh lại tới đây? Đến cũng chẳng báo trước với em một tiếng.”
Cảm giác dường như hơi…… Khó chịu?
“Anh quên.” Ngụy Nam thuận miệng trả lời, không biết đáp cho có lệ hay là nói thật.
Mặt vẫn nhìn phía trước, không chịu quay sang nhìn cô.
Bộ dáng rõ ràng đang giận dỗi.
“Anh đến lúc nào thế?” Thích Hân Nhiên hỏi: “Chờ em có lâu không?”
“12 giờ.” Ngụy Nam đáp.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên xe, đã sắp 1 giờ, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng anh chờ lâu mất kiên nhẫn, ngữ điệu thoáng mềm mại hơn: “Anh chưa ăn cơm đúng không?”
Người nào đó không hé răng, mím môi, khẽ hừ lạnh một tiếng.
…… Tuy thái độ chẳng ra sao, nhưng ý tứ hẳn là cam chịu.
“Nếu không em đi với anh nhé.” Thích Hân Nhiên nói: “Lần sau mà tới thì phải gọi điện thoại cho em, nhỡ đâu em đang ở bên ngoài……”
“Gọi em có nghe không.” Ngụy Nam mở miệng cắt ngang, giọng điệu vẫn dửng dưng: “Thà anh không tới còn hơn, đỡ quấy rầy em.”
Đêm qua rạng sáng nay anh mới xuống máy bay, lúc nhận được voice của cô thực sự lo lắng đến mức chỉ muốn lập tức bay đi tìm cô. Do thời gian quá muộn nên đành từ bỏ ý định đó, về đến nhà gần như mất ngủ, mãi đến khi trời hửng sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi được mấy tiếng đến 11 giờ thì tỉnh. Anh biết sáng nay cô có tiết đến khoảng 12 giờ tan sẽ đi ăn cơm, thế nên anh bỏ luôn bữa sáng rồi lái xe tới trường chờ cô tan học.
Ai ngờ đợi hơn nửa tiếng cũng chưa thấy người đâu, gọi điện thoại thì chẳng nhấc máy, anh quay đầu lại chợt phát hiện ra bạn gái nhà mình đang từ trong xe người khác đi xuống, sắc mặt nhẹ nhàng chứ không hề buồn bã như anh đã nghĩ, thậm chí cô còn cười che miệng, lưu luyến vẫy tay tạm biệt người đàn ông kia, lại còn đứng sau xe nhìn một lúc mới bằng lòng rời đi.
…… Đã thế còn chẳng nhận ra xe anh!
Ngụy Nam càng nghĩ càng bực bội, trên đầu cứ như mang cả một thảo nguyên xanh Hulunbuir (1), cảm thấy hũ giấm trong lòng tựa sông cuộn biển gầm, không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi chua bèn ấn còi hai lần gọi ai kia, sau đó xị mặt yên lặng giận dỗi cho cô xem.
“Anh có gọi cho em á?”
Thích Hân Nhiên chỉ nghe được một nửa, không để ý đến lời hờn dỗi đằng sau của ai kia, cúi đầu móc điện thoại trong túi ra ——
Ôi, có thật.
Bảy tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là anh.
“Em xin lỗi, sáng nay em để chế độ im lặng mà quên đổi lại nên không ……”
Ý của cô là nói sáng phải vào phòng ghi âm nên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nhưng vào tai ai kia thì những lời này tự động hiểu thành “Vì ở bên người đàn ông đó mà cô chẳng thèm nghe điện thoại”, lập tức không nén nổi cơn giận.
“Không sao.” Ngụy Nam cười lạnh cắt ngang lời cô: “Em vui là được.”
Vui, vui cái gì?
Cô có gì để vui đâu?
Thích Hân Nhiên thực sự hoang mang đến tột độ, chẳng hiểu rốt cuộc tên này khó chịu chuyện gì, cửa kính bỗng nhiên đẩy cánh tay cô bắt đầu nâng lên.
Thích Hân Nhiên: “???”
Móe, củ lạc giòn tan?
Nhìn thấy mặt còn chưa nói được hai câu, anh tự ngồi giận dỗi ở đây, hiện tại còn tưởng sập cửa vào mặt cô ư?
Tưởng bở!
Hôm nay không nói cho rõ ràng thì đừng mong có thể bỏ lại cô chạy lấy người.
Thích Hân Nhiên thầm hừ một tiếng, trước khi cửa kính lên đến đỉnh bỗng chốc rút tay về, ngay sau đó đi vòng sang bên kia mở cửa ngồi vào ghế phụ, trở tay đóng cửa cái “Rầm”.
Cửa sổ xe bên kia cũng đúng lúc lên tới điểm cao nhất.
Trong xe chìm vào yên tĩnh.
“Em vào đây làm gì.” Ngụy Nam vẫn không chịu nhìn cô, kiên quyết nhìn thẳng phía trước: “Nếu đã ăn với người khác thì đừng lãng phí thời gian với anh nữa.”
Người khác? Người khác nào?
Mà khoan…… Hóa ra tên này đang ghen à?
“Đâu có.” Thích Hân Nhiên rất biết chọn vào trọng điểm để trả lời: “Cùng bạn trai đi ăn sao lại lãng phí thời gian được.”
Người khác là người khác, anh là bạn trai em đương nhiên sẽ có sự bất đồng chứ.
Quả nhiên, cô vừa nói xong thì sắc mặt người nào đó đã thoáng dịu lại.
Tiếc rằng đầu óc bị ngâm trong giấm quá lâu nên chẳng tiêu hóa được ý tứ ngầm trong lời của cô, anh chỉ nghe mặt chữ rồi sướng được vài giây, sau đó nhanh chóng trở về như cũ.
“Bạn trai? Điện thoại không nghe, ra khỏi trường không báo cho anh biết, ngay cả xe anh cũng không nhận ra còn bạn trai cái gì?”
Ngụy Nam đè tay lên vô lăng, miệng khẽ nhếch bật cười tự giễu.
“Em nói đi, trong mắt em rốt cuộc anh là cái thá gì?”
Thích Hân Nhiên: “……”
Vị này chắc say giấm rồi, bây giờ còn bắt đầu mắng mình là cái thá gì.
“Ngụy Nam, anh quay sang đây nhìn em.” Cô nói.
“……” Người nào đó vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng phản kháng.
“Em bảo anh quay sang đây nhìn em mà.”
“Không quay!” Hai từ này quát lên rất khí thế, còn bất cẩn nhấn còi góp sức: “Dựa vào đâu mà em bắt anh làm thì anh phải…… Ưm.”
Chưa kịp dứt lời đã bị cô túm cổ áo lôi qua, nặng nề ngăn miệng anh.
Không phải hôn mà thực sự ngăn.
Hai người va mạnh vào nhau, răng đập vào môi làm Ngụy Nam đau đến mức nhắm mắt rên rỉ, thậm chí thoang thoáng nếm được mùi máu tươi.
Đệt.
Nhưng rất nhanh sau đó cô gái đang túm lấy cổ áo anh dừng thế tấn công, lấy lùi làm tiến, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm môi anh một chút.
Chỉ một chút.
Đau đớn nháy mắt được khoái cảm thay thế.
Kích thích.
Kích thích vãi lìn.
Ngụy Nam cảm giác chỗ giấm mình uống đã bị đốm lửa này đốt cháy.
Ghen làm vẹo gì nữa, hôn đã rồi tính tiếp!
……
Cuối cùng chẳng rõ đã hôn đủ hay chưa, chỉ biết khi tách ra hai người đều không hẹn mà cùng quay mặt đi thở dốc.
Một người bị túm cổ áo đến khó thở, một người hôn quá lâu dẫn đến thiếu Oxy.
Tới khi bình tĩnh lại rồi thì quay đầu sang nhìn đối phương, kìm nén vài giây, cuối cùng không kìm được lại quay mặt đi bật cười.
Thật xấu.
“Xí, đồ lưu manh.” Thích Hân Nhiên vừa cười vừa tìm giấy trong túi, mở gương trên trần xe ra soi rồi lau miệng: “Em vừa bôi lúc ăn xong giờ lại bị anh làm lem cả rồi.”
“Nói lại xem nào, ai là đồ lưu manh?” Ngụy Nam cũng duỗi tay qua xin một cái khăn giấy, một bên lau son trên môi một bên nói: “Rõ ràng em là người hôn trước mà?”
“Em chỉ hôn đúng một cái, ai hôn lâu như anh chứ.” Thích Hân Nhiên nghiêng đầu liếc anh: “Hơn nữa ai bảo anh không nghe em giải thích đã ghen tuông bậy bạ cơ.”
“Em giải thích bao giờ?” Ngụy Nam tức giận nói.
Ngẫm lại mà vẫn cảm thấy uất ức, anh nói không biết bao nhiêu lời ghen tuông mà cô nàng này chẳng có xíu phản ứng gì, thần kinh thô như…… Tức chít mịa.
“Đồng chí, ban nãy anh cứ như thế thì em có thể giải thích nổi ư?” Thích Hân Nhiên trừng anh, lấy son trong túi ra bôi lại: “Mới rồi là sếp của em, sáng nay thu âm xong thì em đi ăn với mọi người trong phòng làm việc, sếp tốt bụng lái xe đưa em về, thuận tiện trao đổi một số việc thôi.”
“…… Ồ.” Ngụy Nam chậm rãi lên tiếng: “Sáng nay em không có tiết à?”
“Có ạ.” Thích Hân Nhiên nói: “Cơ mà em cúp rồi.”
Lần trước sau khi ai kia gửi lịch làm việc cho cô xong thì cô cũng gửi thời khóa biểu của mình cho anh, tiện thu xếp gặp nhau. Nếu không, thời gian giữa hai người cứ lệch nhau thì có muốn hẹn gặp mặt, ăn cơm, hẹn hò, lăn giường…… Khụ, gì đó đều rất phiền toái.
“Môn chuyên ngành mà em cũng dám cúp hả?”
“Em đâu còn cách nào khác, khoảng thời gian này bận quá trời luôn nên tiến độ bị chậm.” Cô thở dài: “Hôm qua sếp gọi riêng cho em giục tới phòng ghi âm để ghi bù, buổi nay em lại vướng lịch tập luyện nên đành phải trốn học.”
“Ồ.” Giọng điệu nặng nề của người nào đó rốt cuộc dịu đi: “Vậy sao em không nói cho anh……”
“Rạng sáng anh mới xuống máy bay, về nhà ít nhất phải ngủ đến trưa, em không nỡ đánh thức anh được chưa?” Thích Hân Nhiên tỏ vẻ vô cùng khó chịu khi lòng tốt của mình lại bị tên ngốc kia hiểu nhầm: “Ai biết anh đột nhiên tới đây.”
Được rồi, chuyện này coi như anh đuối lý.
Tuy nhiên còn một vấn đề khác.
“Anh ta nói chuyện gì với em?” Ai kia lại hẹp hòi tính toán.
“Hả? Sếp của em á?” Thích Hân Nhiên nhìn mặt anh, sau khi chắc chắn không hề nghi ngờ mới nói tiếp: “Chủ yếu trao đổi về việc em bị phốt trên Weibo á.”
Ngụy Nam ngẩn người, trái lại hơi bất ngờ: “Phòng làm việc của em định ra mặt ư?”
“Không ạ.” Cô bôi xong, đóng nắp lại rồi thả vào trong túi: “Sếp bảo bên acc của công ty không tiện đáp lại nên em phải tự giải quyết.”
Biết ngay.
Nhưng cũng hợp tình hợp lý.
“Việc này có ảnh hưởng gì đến công việc của em bên đó không?”
Ngụy Nam cẩn thận quan sát nét mặt cô lại bị Thích Hân Nhiên bắt gặp, cô không khỏi véo vằm anh lắc lắc, bật cười nói: “Không sao ạ, sếp bảo không ảnh hưởng gì rồi còn dặn em tập trung học cho xong, bao giờ nghỉ qua phòng làm việc nhận đơn tiếp.”
“Chậc, chủ yếu là anh lo cho em thôi.” Ngụy Nam khẽ cắn môi, kéo tay cô xuống nắm lấy: “Vậy hiện tại em định giải quyết thế nào? Có cần anh giúp em không……”
“Em muốn anh ăn cơm trước được không.” Thích Hân Nhiên cắt ngang lời anh, bất lực gõ xuống bảng điện tử: “Giờ này rồi ngài còn không đói bụng hả? Mau tìm chỗ ăn ngồi xuống rồi nói sau.”
Lúc này Ngụy Nam mới buông tay cô ra, khởi động chuẩn bị lái xe.
“Thật ra anh cũng không quá đói.” Người nào đó ăn no giấm được một nụ hôn của cô dỗ đến ngọt ngào, chưa được hai câu lại bắt đầu lảm nhảm: “Anh vừa mới ăn rồi.”
“Hử?” Thích Hân Nhiên thắt dây an toàn, nghe vậy thì quay đầu sang hỏi: “Anh ăn gì rồi?”
Ngụy Nam liếc nhìn môi cô, cười khẽ: “Son đó.”
“…… Độc chết anh luôn.”
“Uầy, em còn định độc chết anh á! Báo cảnh sát!”
“Anh báo cảnh sát mà ôm em làm gì!”
“Anh bảo là ôm chặt đấy chứ, hì hì.”
“Cút ngay! Lái xe của anh đi!”
Vì buổi chiều Thích Hân Nhiên còn phải về trường tổng duyệt nên hai người không chọn nơi quá xa mà tìm một nhà hàng cơm Tây.
Ngụy tiên sinh biết tất cả mọi thứ từ món khai vị đến món tráng miệng, trông cứ như khách VIP thường xuyên tới. Tiếc rằng cô đã ăn rồi, không đành lòng để anh gọi nhiều bèn đặt một phần Tiramisu rồi thong thả ăn với anh.
Nhân tiện kể lại toàn bộ sự việc cho anh.
“Khoan đã, em bảo tên Kế Hoạch là gì cơ?”
“Cố Tây.” Đột nhiên bị anh cắt ngang, cô buông dĩa hỏi lại: “Sao thế, anh quen ạ?”
Ngụy Nam nhíu mày: “Không quen, nhưng…… Hình như từng nghe được ở đâu đó.”
“Biết đâu trước đây anh từng hợp tác với cô ta.” Thích Hân Nhiên nói.
“Không phải.” Anh lắc đầu: “Em bảo cô ta vừa đăng Weibo thì Tụ Lí share luôn?”
“Vâng ạ.” Thích Hân Nhiên cúi đầu chọc bánh kem trong đĩa: “Sau đó em cẩn thận ngẫm lại, cảm giác quan hệ giữa hai người đó có vẻ rất tốt.
Trước đó bởi vì…… Anh ở bên em nên chắc chắn Tụ Lí rất khó chịu với em, đúng lúc chủ biên của kịch này là cô ta, có khi sự việc này do cô ta nhờ Kế Hoạch hỗ trợ.”
Nếu không, Kế Hoạch vốn không thù không oán với cô, ngay từ đầu rõ ràng đã khẳng định sửa được, giọng điệu cũng khách khí lịch sự, tại sao sau khi cô với Ngụy Nam công khai không lâu lại đột nhiên như thay đổi thành một người khác vậy, chẳng những có thái độ kỳ lạ mà còn lật lọng khiêu khích cô?
“Chưa chắc đâu.” Ngụy Nam nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn cô: “Còn có một khả năng khác.”
“Khả năng gì ạ?”
“Tụ Lí và Cố Tây trước giờ là cùng một người.” Anh nói.
“…… Gì cơ?” Thích Hân Nhiên cảm thấy sởn da gà: “Anh dựa vào đâu mà nói vậy, đừng dọa em thế.”
“Lúc anh gặp Tụ Lí, cô ta đã từng bảo tên thật là Cố Tây, có lẽ muốn anh gọi cô ta như vậy. Khi đó anh không quá để ý, bình thường hay gọi nghệ danh của cô ta thôi.” Ngụy Nam giải thích: “Tuy rằng ít khi gặp người dùng tên thật làm nghệ danh nhưng không có nghĩa là không có, nếu đúng thì thực sự quá trùng hợp.”