Ai ngờ hơn nửa tháng sau Kế Hoạch lại quay ra đâm cô một nhát, cắt câu lấy nghĩa chụp một đống ảnh làm chứng cứ diss cô không đúng chỗ nọ không tốt chỗ kia, tự nhiên hạ thấp nhân phẩm làm CV của cô.
…… Và cả Tụ Lí nữa? Cô ta bắt tay với Kế Hoạch dìm chết cô ư?
Thật là phục.
Thích Hân Nhiên tức ói máu, trong lòng như bị hất một chậu nước lạnh cả người.
Không phải sợ hãi mà là cảm thấy đau buồn.
Ra là vậy.
Cho dù bạn có làm tốt thế nào, nỗ lực ra sao thì chỉ cần phạm một lỗi lầm nhỏ, bất kể là thật hay giả sẽ tức khắc có người diss đến thương tích đầy mình, thậm chí đẩy xuống vực sâu.
Đây là hiện thực, tàn khốc lại bất lực.
Mặc dù biết rõ bản thân chưa từng làm, thực sự không như những lời trong Weibo nói.
Nhưng vẫn không kìm được nỗi đau đớn.
Có lẽ những đại thần bị ép rút lui khỏi giới cũng từng mang tâm trạng giống cô chăng.
Không thể giải thích, cũng không có cách giải thích.
…… Đây chính là hiện thực.
“Chủ nhiệm!” Trưởng ban hậu cần gọi cô báo rằng đạo cụ đã xảy ra một số vấn đề, cần cô qua xem.
“Được, chị tới ngay.”
Thích Hân Nhiên lên tiếng, lướt vài cái trên màn hình điện thoại tắt Weibo đi, vừa rảo bước vừa gửi voice cho người nào đó qua WeChat kể tóm tắt lại toàn bộ sự việc.
Cô vốn định không cho anh biết, song sự việc đã phát triển đến nước này thì có muốn giấu cũng chẳng được.
Đã gần cuối tháng 12, bữa tiệc giao thừa của trường sắp diễn ra, buổi tổng duyệt của câu lạc bộ kịch ngày càng khẩn trương. Hôm nào cô cũng phải đến phòng tập để quan sát quá trình tập luyện, bận rộn đến độ chẳng có thời gian đến phòng làm việc thu âm thì nào còn sức lực quan tâm những hành động khiêu khích không đâu kia?
Dứt khoát im lặng không trả lời, mặc cô ta tự biên tự diễn đi.
Có lẽ một phần do tâm lý trốn tránh nữa.
Cô thở dài, cất điện thoại vào trong túi, duỗi tay đẩy cửa phòng chứa đạo cụ ra.
“…… Cô cố tình làm chậm tiến độ của ban chúng tôi đúng không?”
Vừa bước vào đã nghe thấy câu nói này, ngữ điệu sắc bén mang đầy tính công kích, Ôn Thời cúi đầu đứng tại chỗ không nói gì, những thành viên khác đều quay đầu lại nhìn hai người đang giằng co nhau.
Haiz.
Thích Hân Nhiên đau đầu nhíu mày, nhìn sang phía trưởng ban Tiểu Phương, Tiểu Phương lẳng lặng lại gần báo cáo tình hình cho cô —— tóm lại là ý kiến xử lý bối cảnh của hai người bất đồng, Ôn Thời quá có lý nên đàn chị cảm thấy mất mặt, nổi giận bắt đầu làm um lên.
“Sao vậy, mọi người ai làm gì thì làm đi, Tiểu Phương đã phân công nhiệm vụ rõ ràng rồi thì cứ làm tốt việc của mình là được, không xong cũng chẳng sao, mình còn mấy ngày để chuẩn bị cơ mà.”
Mọi người nghe ra chủ nhiệm đang ngầm nhắc khéo bèn yên lặng cúi đầu tiếp tục làm việc.
Đàn chị này là sinh viên năm cuối, một người rất nhiệt tình nhưng tính cách nóng nảy đâm ra mọi cử chỉ lời nói hay làm phật lòng người khác. Hôm nay có thời gian về hỗ trợ làm đạo cụ gặp phải gương mặt lạ thì tưởng là đàn em mới vào clb, quen thói chỉ bảo mấy câu. Ai ngờ đối phương không nghe lời cô ta còn từ chối thẳng thừng đề nghị trước mặt bao người nên cô ta làm um lên.
“Em……” Nét mặt đàn chị khá xấu.
“Đàn chị, chị giúp chúng em bận việc một ngày rồi, vất vả cho chị quá.” Thích Hân Nhiên tỏ vẻ xin lỗi mỉm cười: “Sáng mai chị còn phải đi thực tập đúng không, chị về sớm nghỉ ngơi đi ạ, chỗ còn lại để chúng em tự xử lý cũng được.”
Tuy rằng bản chất vẫn là hạ lệnh đuổi khách nhưng cô nói rất khéo léo, đàn chị cũng không làm căng, sau khi nghe vậy thì gật đầu rồi rời khỏi phòng đạo cụ.
“Cảm ơn cậu.” Ôn Thời tiến đến bên cô nói nhỏ.
“Không sao đâu, tớ còn lạ gì cậu nữa?” Thích Hân Nhiên vỗ bả vai bạn thân: “Aiz, vẽ lâu thế rồi cậu có muốn nghỉ ngơi một lúc không.”
Ôn Thời vốn định nói không cần, lần trước cược vụ áo ngủ kia với cô nếu thua phải tới hỗ trợ, hiện tại ban hậu cần còn đang bận việc, một mình cô ấy ra nghỉ thì hơi…… Nhưng khi trông thấy nét mặt của cô bạn thân như gặp chuyện gì đó thì Ôn Thời lại ừ một tiếng, theo Thích Hân Nhiên ra ngoài.
Phần tổng duyệt trên sân khấu vô cùng sôi nổi, vừa mở nhạc vừa đọc lời thoại, còn xen lẫn tiếng phó chủ nhiệm quát tháo chỉ đạo diễn viên. Thích Hân Nhiên kéo cô ấy vào khán phòng ngồi xuống rồi nhét một cốc trà sữa vào tay cô ấy.
“Úi?” Ôn Thời thoáng ngạc nhiên: “Cậu mua cho tớ à?”
“Không thì sao.” Thích Hân Nhiên giúp cô ấy bóc vỏ ống hút rồi cắm vào cốc, vo giấy gói thành một cục nhỏ nắm trong tay: “Ban nãy cậu không ăn chưa mà? Tớ sợ thân thể nhỏ nhắn này của cậu không chịu nổi.”
“…… Hả.” Ôn Thời ngượng ngùng mỉm cười: “Bệnh nghề nghiệp ý mà, bắt tay vào vẽ rồi là lại không dừng được.”
“Mới nhậm chức mấy năm mà đã có bệnh nghề nghiệp rồi.” Thích Hân Nhiên nói: “Say này cậu định tập trung vào làm cái này ư?”
“Ừ.” Ôn Thời trả lời không hề do dự: “Thời gian làm việc tự do, ngoài tự nuôi sống bản thân còn có tiền tiết kiện, khá tốt.”
“Vậy chuyện ngành cậu đang học hiện tại thì…… Bỏ à?” Thích Hân Nhiên hỏi.
“Không bỏ đâu, có lẽ sau này tớ sẽ kiêm cả phiên dịch, kiểu nhận đơn phiên dịch trên mạng ý.” Ôn Thời ôm cốc trà sữa hút một ngụm, vừa nhai trân châu vừa lúng búng nói: “Nhưng mà nghề chính thì vẫn là hoa sĩ.”
“Vì sao?” Thích Hân Nhiên nhìn cô ấy: “Bởi vì là sở trường ư?”
“Ừm, thật ra tớ cũng chẳng giỏi lắm đâu, rốt cuộc người xuất thân không chính quy với những sinh viên tốt nghiệp từ đại học mỹ thuật ra luôn có sự chênh lệch.” Ôn Thời giải thích: “Tuy nhiên tớ rất thích vẽ tranh. Dù rằng chạy deadline vừa mệt vừa vất vả, lúc không có linh cảm sẽ lo âu khó chịu, song cuối cùng vẫn muốn theo đuổi nghề vẽ.”
“Chỉ vì thích thôi á?” Cô nhướng mày.
Lí do này dường như còn mong manh hơn cả “Sở trường”.
“Đúng vậy, bởi vì thích nên có chênh lệch lớn đến mấy cũng chẳng sao, chỉ cần về sau luôn cố gắng nỗ lực thì có thể dần dần bồi đắp nên.”
Ôn Thời rất ít khi bày tỏ suy nghĩ trong lòng cho người khác, thậm chí trước mặt Thẩm Dục Phàm cô ấy cũng chưa từng nhắc tới, chỉ khi ngồi trước mặt bạn thân mới dễ dàng tâm sự thẳng thắn thế này.
“……” Thích Hân Nhiên không nói gì, yên lặng nhìn cô ấy thật lâu.
Sau đó thở dài, nhẹ cong môi cười.
“Hân Nhiên?” Ôn Thời thoáng thấp thỏm: “Có phải cậu cảm thấy tớ rất…… Ngây thơ không?”
“Đương nhiên không phải.” Thích Hân Nhiên lắc đầu: “Nói thật tớ còn hâm mộ cậu đấy.”
“Hâm mộ tớ chuyện gì cơ?” Ôn Thời khó hiểu.
“Hâm mộ cậu có can đảm lựa chọn tương lai mà mình muốn.” Thích Hân Nhiên đáp.
Thích một việc thật sự rất khó.
Có thể dựa vào sở thích của mình để nuôi sống bản thân lại càng khó hơn.
Giống như cô, trước đây khi điền nguyện vọng cô không hề cảm thấy hứng thú với chuyên ngành đang học hiện tại, chỉ cảm thấy nó có tương lai, dễ kiếm tiền nên cứ thế mơ màng điền vào hồ sơ.
Kết quả hai năm đầu đại học còn mệt mỏi hơn cả thời cấp ba.
Thời khóa biểu kín mít, bài vở nhiều hơn cả lúc học cấp ba. Sau khi tan học giảng viên còn chuồn lẹ hơn cả sinh viên, không có lớp học thêm và sách tham khảo, mọi thứ từ học hành đến luyện đề đều dựa vào bản thân, giữa kỳ cuối kỳ mà tạch còn phải học lại thi lại.
Ngoài việc học thì còn hoạt động các câu lạc bộ, công tác trong hội sinh viên kèm với thi đấu chuyên nghiệp các thứ. Đôi khi sẽ bận đến mức hai ba giờ sáng vẫn chưa ngủ, một mình ngồi đối mặt với màn hình máy tính tự hỏi xem rốt cuộc là vì sao.
Đúng vậy, vì sao chứ?
Cô vẫn chưa thể tìm được đáp án.
Chỉ khi nào ngồi trong phòng ghi âm cô mới có thể tạm quên đi những muộn phiền đó, cởi bỏ áp lực trên người để tập trung nhập vai vào kịch bản, biến mình trở thành một nhân vật rồi diễn một cuộc đời hoàn toàn khác biệt.
Mới đầu là cảm thấy thú vị, sau lại bắt đầu thả lỏng, đến bây giờ dần dần trở nên thong dong.
Có lẽ chưa đến mức thích như trong lời Ôn Thời.
Song ít ra còn tốt hơn nhiều so với việc ngồi trước máy tính soạn kế hoạch, gõ báo cáo, tìm số liệu.
Do đó cô không muốn bỏ cuộc.
Mặc dù tạm thời không có biện pháp được như Ôn Thời, bất chấp tất cả để lựa chọn con đường mình thích nhưng cô cũng muốn nỗ lực thử.
“Ting ——”
Cô vừa mới gửi xong thì có điện thoại gọi đến.
Đó là số của phòng làm việc.
“Alo, sếp ạ?” Trong lòng cô thoáng có dự cảm không tốt: “Có…… Có chuyện gì thế ạ?”
“Ngày mai có thể tới ghi âm không?” Giọng điệu của sếp vẫn như thường, không hề nhắc tới chuyện xảy ra trên Weibo: “Giờ chỉ còn mỗi phần ghi của em thôi đấy, nếu kéo dài thì tuần sau không kịp đăng mới đâu.”
“…… Dạ” Thích Hân Nhiên ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng ạ, ngày mai khi nào ạ?”
“Tốt nhất là buổi sáng, không rảnh thì chiều tới được được.” Boss nói.
Sáng mai có tiết, chiều thì clb kịch phải tập luyện…… Đành trốn học vậy.
“Sáng mai em sẽ đến ạ.” Co khẽ cắn môi.
“Ừ, tới được là tốt.” Boss nhắc: “Đến lúc đó em cứ thu âm trước, thu sớm xong sớm là có thể về sớm rồi.”
“Dạ.” Thích Hân Nhiên đồng ý, không biết sao lại nói một câu: “Em cảm ơn sếp.”
“Chời, đột nhiên khách khí làm gì.” Boss nở nụ cười: “Đừng đến muộn kẻo có người trách.”
Cúp điện thoại, Thích Hân Nhiên ngẩn người nhìn màn hình một lúc, mãi đến khi phát hiện bên cạnh có người nhìn mới hoàn hồn.
Vừa quay mặt lại thì thấy Ôn Thời đang trợn to mắt, cô bị nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhíu mày nói: “Sao vậy?”
“Cậu, cậu xem Weibo, Weibo chưa?” Ôn Thời căng thẳng ấp úng: “Có, có người……”