Mặc dù cảm thấy thần kinh bạn gái nhà mình khá thô, mấy việc nhỏ thế này chắc hẳn không quá để ý, nhưng nếu cô đã nhắc tới thì để đề phòng Ngụy Nam vẫn quyết định hỏi thêm một câu.
“Cũng…… Không có gì.” Ánh mắt Thích Hân Nhiên không rời điện thoại, dường như không chú ý ánh mắt anh nhìn sang: “Chỉ là em cảm giác mỗi lần anh đăng trạng thái thì anh ta lại bình luận, sau đó fan CP cũng ồn ào theo, có một số người còn nói rất khó nghe, nhìn khó chịu.”
“Khó chịu?” Ngụy Nam nhướng mày.
“Đừng tự mình đa tình, em không ghen.” Thích Hân Nhiên nghiêng đầu nhìn anh: “Chỉ đơn thuần cảm thấy anh ta không có liêm sỉ bám anh kè kè để bán hủ ké fame, anh không đáp lại mà trước nay chưa từng làm sáng tỏ nên em mới muốn hỏi anh có thân với anh ta không.”
“Không thân.” Ngụy Nam lập tức phủ nhận.
“Không thân sao còn add WeChat?” Thích Hân Nhiên nói: “Có một lần em nhìn thấy trên màn hình khoá của anh có dòng thông báo WeChat, người liên hệ là Tụ Lí.”
Cô xoay người đến gần, chống một tay xuống kệ bếp, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ ư?”
Ngụy Nam: “……”
Mịa, biết ngay có vấn đề mà.
May thay vừa rồi anh hỏi thêm một câu, nếu không sau này có nhảy vào Hoàng Hà cũng chẳng rửa hết oan ức.
“Cậu ta đó, trước đây làm kịch truyền thanh thì add.” Ngụy Nam không lảng tránh ánh mắt cô, bình tĩnh giải thích nói: “Lúc ấy đoàn phim đề nghị tạo nhóm trên WeChat để tiện liên lạc, cậu ta thấy giới thiệu tóm tắt của anh ghi cũng sống ở thành phố G thì chủ động add anh, bảo rằng gặp được đồng hương cảm giác rất thân thiết, sau lại hẹn gặp mặt cũng là vì chỗ ở gần.”
“Xùy, thế mà anh cũng tùy tiện gặp mặt bạn trên mạng được.” Thích Hân Nhiên không đồng tình lắc đầu: “Anh không sợ người ta là gay, gặp mặt rồi lại muốn ngủ với anh à?”
Xét cho cùng, sau khi đánh giá vẻ đẹp của ai kia thì hai cô hủ nữ thâm niên trong ký túc xá đều nhất trí tán thành anh là thụ…… Khụ, mặc dù bảo bạn trai mình như thế là không đúng, cô cũng không nắm rõ tiêu chuẩn thẩm mỹ của giới đồng tính ra sao nhưng với mặt mũi của anh thì dẫu ở bất cứ đâu cũng sẽ vô cùng nổi tiếng.
Ngụy Nam thở dài: “Nếu cậu ta là gay thật thì đã tốt, anh đánh cho một trận rồi block luôn là xong.”
“……Hả.” Thích Hân Nhiên kinh ngạc mở to mắt: “Còn có tình huống khó hơn á?”
“Khó, thật sự khó.” Ngụy Nam lại thở dài: “Anh nói ra chắc em cũng chẳng tin, không ngờ cậu ta lại là con gái.”
Thích Hân Nhiên: “???”
Củ lạc giòn tan?
Đùa à? Tụ Lí là nữ?!
Cái người được fan CP tung hô là ông tổ của giọng công trầm thấp…… Đậu phộng lại là một cô gái ư?
“Anh chắc chắn không nhận nhầm người chứ?” Cô thật sự không thể nghĩ ra.
“Không, lúc nhìn thấy anh cũng không tin.” Ngụy Nam lắc đầu: “Còn hỏi có phải Tụ Lí rủ tới cùng không, kết quả cô gái kia mở miệng…… Vãi chưởng luôn.”
“Giọng nam?” Thích Hân Nhiên cũng rất ngạc: “Giống giọng lúc thu âm kịch à?”
“Ừ, hoàn toàn giống nhau.” Ngụy Nam nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chắc anh sẽ cho rằng cô ta đeo máy đổi giọng.”
Thích Hân Nhiên cố gắng nhớ lại giọng thu kịch truyền thanh của Tụ Lí, tuy rằng không quá thô nhưng âm sắc còn trầm hơn cả Ngụy Nam, nếu cố tình hạ thấp giọng thì không khác gì giọng nam bình thường. Lấy đó mà đóng vai công đứng đắn dịu dàng tình cảm thì hoàn toàn thực hiện được, mà trước nay hình tượng cô ta nhận cũng đa phần là kiểu này.
“Vậy là giọng gốc của cô ta đã thế rồi? Ngay cả lúc nói chuyện vẫn vậy?”
Ngụy Nam gật đầu: “Từ khi anh gặp cô ta đến giờ luôn như vậy.”
“…… Oimeoi.” Sự tò mò về Tụ Lí của Thích Hân Nhiên đã áp đảo cảm giác phản cảm trước đó: “Sao cô ta lại có giọng đấy nhỉ?”
“Hình như lúc nhỏ từng bị ốm nặng dẫn đến hỏng giọng, hơn hai năm không thể nói chuyện, sau này mở miệng được thì giọng đã thế rồi.” Ngụy Nam đáp.
“Đó rồi cô ta đóng giả con trai làm gì?” Thích Hân Nhiên khó hiểu.
Cô nhớ trên Weibo và phòng live stream Tụ Lí luôn để giới tính nam, cộng với giọng nói đó nên fans đều tin rằng cô ta là con trai.
“Cô ta bảo là không cố tình, lúc tham gia sát hạch vào clb chỉ nói biệt hiệu, sau khi giám khảo nghe thấy giọng thì tống thẳng vào tổ giọng công luôn, trong đó toàn là nam, nếu cô ta bảo mình là nữ chắc cũng chẳng có ai tin.”
“Cũng đúng.” Thích Hân Nhiên gật đầu.
“Hơn nữa, trước đây cô ta thường xuyên bị bạn bè chê cười vì giọng nói của mình nên rất tự ti, đến khi bước vào giới có được rất nhiều fan ủng hộ thì mới bắt đầu chấp nhận giọng nói của bản thân……”
Ngụy Nam vừa rửa bát vừa kể chuyện.
Chờ tới khi nhận thấy người đứng cạnh đã yên tĩnh rất lấu mới dừng lại, thấp thỏm quay đầu nhìn cô.
“Ồ, do đó anh mới hợp tác với cô ta vài bộ kịch truyền thanh, lại ngầm đồng ý bán hủ trước mặt fans cô ta, còn chấp nhận lời đề nghị gặp mặt, tất cả là bởi…… Anh muốn giúp cô ta sao?” Thích Hân Nhiên không hề tức giận, bình tĩnh phân tích nguyên nhân: “Vì muốn giúp cô ta được nhiều người biết đến, được nhiều người ủng hộ ư?”
Ngụy Nam sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ.”
“Tuy nhiên chỉ dựa vào lăng xê gây chú ý thôi không đủ, nếu muốn giữ chân fan thì phải dựa vào tác phẩm chứ.” Thích Hân Nhiên nói.
Anh lại gật đầu một cái: “Anh biết, trong lúc hợp tác đã hướng dẫn cho cô ta khá nhiều kỹ xảo phối ấm, cô ta cũng rất cố gắng. Có điều……”
Có điều hiệu quả không tốt.
Hơn nữa trông biểu cảm trên mặt anh thì dường như còn có phiền toái khác.
“Sau đó thì sao ạ?” Thích Hân Nhiên bình tĩnh nhìn anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau đó.” Ngụy Nam do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn: “Cô ta tỏ tình với anh.”
Thích Hân Nhiên: “……”
Được rồi, dù cốt truyện phát triển khá rắc rối nhưng cũng có thể đoán được.
“Anh từ chối cô ta?” Cô hỏi.
“Anh không nói thẳng, chỉ nhắc cô ta đừng nghĩ linh tinh.” Ngụy Nam thở dài: “Lúc ấy cô ta đã tiếp thu, song thái độ lúc sau lại ngày càng trầm trọng hơn.”
Về phần trầm trọng hơn ở đâu……
Đó chính là đơn phương ép buộc tương tác trên nhiều nền tảng mạng xã hội khác nhau, khiến fan ảo tưởng mối quan hệ giữa hai người vẫn rất thân thiết.
À, còn không ngừng quấy rầy trên WeChat.
Thích Hân Nhiên bĩu môi: “Anh rút lui khỏi clb là vì cô ta hả?”
“Không hẳn nhưng cũng chiếm một phần.” Ngụy Nam để bát đũa và đĩa sạch sang một bên, vắt khô giẻ rồi lau: “Chủ yếu do công việc của anh bận rộn, không nhận thêm kịch bản cũng chẳng có đóng góp gì cho clb nữa nên quyết định rút lui.”
“Nếu anh thật sự sợ phiền thì có thể ra mặt bóc mẽ mà.” Cô rảnh rỗi đến phát chán, buông điện thoại qua đưa đĩa giúp anh.
“Chủ yếu do fan CP tự ship, anh với Tụ Lí vốn chưa từng thú nhận điều gì, nếu tự dưng bóc mẽ thì chẳng khác gì vả mặc họ, có khi lại bảo anh giấu đầu lòi đuôi, hoặc là fan hai bên bắt đầu war nhau nát cả phần bình luận, trừ việc làm anh khó chịu thì chẳng làm được cái vẹo gì, càng phiền.”
Anh vừa mới lau xong một cái, bên cạnh lại đưa một cái sang.
Làm vậy hiệu suất khá cao, có lẽ chừng hai ba phút là xong.
Nghĩ đến đến chuyện sắp làm…… Khụ, chỗ nào đó lại bắt đầu manh động.
Thích Hân Nhiên liếc anh: “Vậy anh định mặc kệ cho cô ta tác oai tác quái à?”
“Không phải mặc kệ mà do lười đối phó thôi.” Ngụy Nam nói: “Dù sao hiện tại anh không còn tương tác với cô ta, đợi đến khi hết hot thì fan cũng sẽ quên dần.”
“Ừm, Weibo không thể làm gì nhưng WeChat có thể block đúng không?”
“Anh đã block rồi, đây là cô ta đổi sang acc khác add anh, anh tưởng là nhân viên của đoàn phim nên lại chấp nhận.” Ngụy Nam chậc một tiếng: “Gần đây vội nên chẳng để ý đến WeChat, chắc anh nói với cô ta lần cuối cùng rồi block luôn vậy, để cô ta dẹp luôn ý định đổi acc khác bám tiếp.”
“Anh định nói gì?” Thích Hân Nhiên hỏi.
“Từ chối lần nữa chứ sao, nhắc nhở cô ta rõ ràng rằng đừng tìm đến anh nữa.”
“Anh tuyệt tình thế?” Thích Hân Nhiên đưa cái đĩa cuối cùng sang, nhân tiện giơ tay xoa vai anh, sát lại gần, khẽ thổi một hơi vào tai anh: “Không sợ làm tổn thương con gái nhà người ta hả?”
“Không dứt tình sợ em ghen…… A.”
Từ cuối cùng bị nụ hôn ẩm ướt đằng sau tai trêu chọc làm âm cuối khẽ run.
Đệch.
Ngụy Nam lau cái đĩa suýt nữa đã làm rơi xuống đất, trong lòng xốn xang mắng một tiếng.
Hôm nay là ngày mấy……
Sao cứ có cảm giác cô nàng này chủ động thế nhở.
Lại còn muốn khai chiến trong phòng bếp nữa?
“Anh bảo này…… Ưm…… Em đợi chút.”
Cơ thể mềm mại ấm áp dán chặt vào lưng anh, cánh tay mảnh khảnh trắng ngần cũng duỗi ra trước ôm lấy eo anh, dừng lại trong thoáng chốc, sau đó đầu ngón tay vén vạt áo anh lên chui vào trong.
“Sao nào.” Cô vuốt ve cơ bụng rắn chắc của ai kia, cười khẽ lẩm bẩm: “Anh không muốn ư?”
Ngụy Nam: “……”
Muốn chứ! Anh sốt ruột mấy tiếng đồng hồ lận!
Cơ mà hình như làm ở đây không tiện…… Cho lắm……
“Ưm!” Anh cầm lòng không đặng kêu lên một tiếng, giữ chặt cái tay đang đè trên đũng quần, cắn răng nói: “Đm em đừng sờ soạng linh tinh!”
“Em không biết là cái này.” Thích Hân Nhiên vô tội rút tay ra, gác cằm lên vai anh, hơi nghiêng đầu, đôi mắt híp lại khiêu khích: “Anh có muốn dậy em không?”
Lời nói mập mờ, ánh mắt quyến rũ.
Ngọn lửa nhỏ vốn đang bập bùng nháy mắt phừng lên thành ngọn lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ.
Ngụy Nam chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân dồn về phía đỉnh đầu.
…… Đệt.
Tiện hay không tiện cái vẹo gì!
“Cưng à.” Ngụy Nam quay người lại nhanh chóng ôm eo cô, bàn tay đặt trên mông cô dùng sức nhấc bổng cả người cô lên, vội vã bước về phía phòng ngủ: “Châm lửa thì đừng hòng hối hận.”
“Ừm.” Lát nữa ai hối hận còn chưa biết đâu.
Thích Hân Nhiên mỉm cười khiêu khích, nâng tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn đôi môi mỏng kia.
Hơi lạnh, mềm mại.
Thoang thoảng mùi bạc hà quen thuộc.
Cô hôn thực sự rất chậm, rất nghiêm túc, tựa như đang cẩn thận nhấm nháp thứ gì đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi anh, sau đó rời đi, khi anh đuổi theo hôn tới thì đầu lưỡi lại thăm dò sâu hơn một chút, khẽ lướt qua răng anh.
Nhưng lại không đi vào bên trong, lập lờ khơi gợi tình dục của người nào đó.
“Em đang nếm mùi đấy à, hửm?”
Ngụy Nam quả thực không chịu nổi nữa, cảm giác vô cùng ngứa ngáy lại chẳng thể gãi khiến cả người bủn rủn. Anh đá văng cửa phòng ngủ ra, không kịp chờ bế lên giường đã ôm cô đè sát vào tường.
“Ưm……”
Khi đầu lưỡi thăm dò tới lần thứ ba, anh nhanh chóng đón nhận, quấn lấy đầu lưỡi cô ra sức liếm mút, hai tay ôm mông cô cũng không ngừng xoa bóp cảm nhận xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay.