Lửa tình không nên để bùng cháy. Bùng cháy rồi, những hồi ức đẹp đẽnhất cũng sẽ hóa thành hư vô. Nếu chúng ta không thể trùng phùng, thì có lẽ ta còn có thể mang đi mọi nhớ nhung, cố chấp của chàng, cho đến ngày thân xác này trở nên già cỗi.
Khi Trang Thiếu Khâm đến Lý Gia Tập thì nơi đây đã liên tục xảy ranhững vụ người mất tích, hơn nữa, số lượng càng lúc càng tăng lên. Là kẻ tài cao lá gan lớn, hắn liền đi thẳng đến núi Trường Cương. Ngọn núivẫn vô cùng yên tĩnh, tiếng gió thổi qua tai, gợi lên cảm giác thê lương buồn thảm.
Trang Thiếu Khâm mở thiên mục, nhưng lại chỉ nhìn thấy một quầng sáng màu vàng nhạt. hắn lấy ra một sợi dây thừng rất dài rồi buộc vào mộtgốc cây tùng to bằng cẳng chân người lớn, dặn hai tên đệ tử: “Ta xuốngdưới xem thử, các ngươi phải cẩn thận đấy”.
Trang Hạo Thiên có chút lo lắng: “Sư phụ, tình hình bên dưới thế nào không rõ, mạo hiểm đi xuống dưới đó, chỉ sợ…”.
Trang Thiếu Khâm không nghe hắn nói hết, đã định thử thăm dò vực sâuphía bên phải vách núi rồi. Trang Hạo Vũ cũng nóng lòng muốn thử: “Sưphụ, đệ tử sẽ đi cùng người!”.
Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Hai ngươi chờ ở đây, cứ nửa canh giờ ta sẽ dùng minh đích [1] thông báo là vẫn an toàn. Còn nếu không… Khụ, haingười các ngươi cứ quay về Thanh Hư quan trước, thông báo cho Đạo tôngbiết”. Hai tên đồ đệ còn muốn nói gì đó, nhưng Trang Thiếu Khâm đã bámvào sợi dây thừng rồi leo xuống: “Đừng phí lời thêm nữa”.
[1] Minh đích tương truyền do Mặc Đốn thiền vu chế tạo ra, “minh”nghĩa là tiếng kêu, “đích” là mũi tên, “minh đích” nghĩa là tiếng tênbắn, là một dụng cụ dùng để tấn công và báo động cho đồng loại, thườngđược làm bằng xương động vật hoặc đồng.
Cây cỏ trên vách đá dốc đứng mọc um tùm rậm rạp, hắn men theo dọcvách đá trèo xuống, cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh, nhưng ngoàitiếng gió thì dường như không có gì khác thường. Cứ sau nửa canh giờ,lại hắn thổi minh đích một lần, rồi lại tiếp tục men theo vách đá trèoxuống vực sâu không thấy đáy. hắn vốn là người tinh thông đạo thuật,ngay lập tức nhận ra phía dưới vách đá này có kết giới, ngăn cản ngườingoài xâm nhập.
Lẽ nào ở đây thật sự có phong ấn thần thú? hắn vô cùng hưng phấn. Từthuở hồng hoang cho đến giờ, thần thú năm nào hoành hành khắp mọi nơi,giờ chỉ còn sống trong truyền thuyết. Nếu có duyên được gặp thì cũng cóthể coi đó là một may mắn trong đời.
hắn men theo vách đá trèo xuống được một nửa, cuối cùng do độ dài của sợi dây thừng không đủ, cũng không thể dùng mắt thường để do thám được, lại không nhìn ra kết giới mỏng hay dày, nên quả thật hắn cũng khôngdám trèo xuống tiếp. Trận pháp cổ này có rất nhiều điểm quái dị, cónhiều trận pháp thậm chí còn trực tiếp thông đến Quy Khư [2], dù gan hắn có lớn đến đâu, cũng không dám coi thường loại trận pháp có lai lịchkhông rõ ràng này.
[2] Quy Khư, theo truyền thuyết nằm ở phía Đông của Bột Hải, không rõ là xa bao nhiêu dặm, có một vùng nước lớn. Thực tế đó là một thung lũng không có đáy. Bởi không có đáy nên thung lũng này được gọi là Quy Khư.
Nhưng hắn cũng lại không cam tâm cứ thế mà trèo lên. Đảo khắp váchđá, phát hiện có một chỗ ở góc phía tây bắc hình như đã bắt đầu yếu đi,trong lớp sương mù dày đặc thấp thoáng lộ ra một mảng màu trắng nhànnhạt, hắn liền lấy chiếc móc câu thăm dò vật thể trong vạn dặm ở eo lưng ra, thả chiếc móc câu xuống rất nhiều lần, sau đó nhấc lên xem thử,thấy phía trên móc câu có dính một chất nhầy màu vàng trong, giống như…giống như trứng gà. hắn thấy vô cùng khó hiểu, bèn đưa thứ đó lên mũingửi thử, rồi lại nhìn xuống phía dưới, rốt cuộc cũng chỉ công cốc.
Lần trước, vì chuyện Lưu Các Lão muốn gả con gái mình cho Dung TrầnTử mà Diệp Điềm đã rất không vui. Lần này đến Lưu phủ, thái độ của nàngvới mọi người nhà Lưu Các Lão cũng rất lạnh nhạt. Lưu Các Lão tiến đếnnở nụ cười làm lành, Diệp Điềm cũng không muốn dông dài, liền nhanhchóng đi tìm Lưu Tẩm Phương.
Thần sắc của Lưu Tẩm Phương vẫn như bình thường, chỉ có điều da thịttrở nên mềm mại trơn láng, hai gò má hồng hào mịn màng, như một quả táochín đỏ trên cây. Trước đây, nàng ta chẳng qua chỉ là một cô bé chưa dậy thì, nhưng giờ thì lại giống như vừa bất ngờ trải qua một đêm gió xuân, trở nên quyến rũ động lòng người vô cùng.
Diệp Diềm khẽ nhíu mày, lệnh cho tên tiểu đạo sĩ đi theo là ThanhLinh đến những nơi gần đó điều tra xem có tin tức gì về đứa bé bị mấttích không. Trong khi cuộc điều tra còn chưa đâu vào đâu, thì trong thời gian bốn năm ngày ngắn ngủi, lại có thêm bốn hộ nữa có trẻ sơ sinh bịmất tích.
Lá gan của Diệp Điềm cũng rất lớn, nàng lập tức chuyển sang ở cùngphòng với Lưu Tẩm Phương, còn dặn dò Lưu Tẩm Phương về sau cùng đi cùngvề với nàng, một tấc không rời.
Lưu Tẩm Phương thoáng ngẩn ra, nhưng vì đang ở trước mặt tất cả mọingười trong Lưu phủ, nên nàng ta cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Nhưng sang đến ngày thứ hai, Lưu phủ báo tin, Diệp Diềm mất tích! Lúc đó, Lưu Tẩm Phương đang nói chuyện cùng mẫu thân mình, Diệp Điềm thìbận rộn rải bột đá đạp ca xung quanh Lưu phủ, sau đó sai người chuẩn bịnước nóng để tắm rửa.
Nửa canh giờ sau vẫn chưa thấy nàng ra ngoài, Lưu Các Lão sai ngườivào giục mấy lần nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì. Lại thêm mộtcanh giờ nữa, Lưu Các Lão hoảng hồn, vội sai người phá cửa xông vào, thì thấy bên trong mọi thứ vẫn xếp đặt gọn gàng, váy áo Diệp Điềm dùng đểthay vẫn treo trên mắc, nước trong thùng thì đã nguội lạnh từ lâu, nhưng xung quanh sàn nhà lại không có vết nước, toàn bộ căn phòng không mảymay một dấu tích nào chứng tỏ đã có một cuộc giằng co.
Lai lịch của Diệp Điềm cũng không phải loại thường, lại thêm việcnàng có vị sư huynh làm Quốc sư chống lưng, Lưu Các Lão càng không muốngây thêm rắc rối, ngay lập tức sai người đi thông báo cho Dung Trần Tửvà Trang Thiếu Khâm.
Ba người Dung Trần Tử là huynh muội đồng môn từ nhỏ đã cùng nhau lớnlên, trước giờ tình cảm gắn bó thân thiết như chân tay, giờnghe tin Diệp Điềm mất tích, đừng nói là Dung Trần Tử, ngay cả Trang Thiếu Khâm mặtmày cũng biến sắc.
Chỉ trong vòng hai canh giờ sau khi nhận được tin, Trang Thiếu Khâmđã vội vàng chạy đến Lưu phủ, tuy rằng thương thế của Dung Trần Tử rấtnặng, nhưng việc sư muội mất tích, khiến hắn nóng lòng như lửa đốt, làmsao có thể yên tâm tĩnh dưỡng cho được? hắn gắng gượng ngồi dậy, nhưngđúng là thương thế quá nặng, nên bắt đầu ho cả ra máu.
Bên trong Thanh Hư quan vô cùng rối loạn, sau khi biết Lưu Các Lãogửi tin cho Dung Trần Tử, sắc mặt Trang Thiếu Khâm ngay lập tức táixanh, vội vàng báo tin lại cho Thanh Hư quan, nói rằng Diệp Điềm chỉ rời đi một lát, hiện giờ đã tìm thấy rồi, cốt để trấn an Dung Trần Tử.
Lưu phủ nhốn nháo như gà bay chó sủa, Trang Thiếu Khâm biết tình hình rất nghiêm trọng, không thể chậm trễ được nữa, nên lập tức thông báocho Hành Chỉ chân nhân của Cửu Đỉnh cung, kể hết ngọn ngành đầu đuôi mọi chuyện. Hành Chỉ chân nhân vốn không định chú ý đến, nhưng tính tìnhTrang Thiếu Khâm không được ôn nhã như Dung Trần Tử, giờ hắn lại còn giữ chức Quốc sư, suy đi nghĩ lại đành chọn ra một nhóm môn đồ đắc lựcnhất, rồi nhanh chóng lên đường.
Lưu Các Lão thấy các nhân vật cỡ bự của đạo môn đều đến, nên cũng antâm phần nào. Cũng may, đất đai Lưu phủ rộng rãi dư dả, ông ta sắp xếpcho tất cả đạo sĩ nghỉ tại Xuân Huy viện.
Lời nói và cử chỉ của Lưu Tẩm Phương vẫn như bình thường, chỉ là dathịt nàng ta càng thêm phần mềm mại mỡ màng, cả người như đang tỏa raánh sáng rực rỡ chói lọi. Trang Thiếu Khâm bắt mạch cho nàng ta, nhưngcũng không thấy gì khác thường. So với Hành Chỉ chân nhân, Trang ThiếuKhâm cảm thấy càng lo lắng hơn – Dung Trần Tử tâm tư tinh tế tỉ mỉ, sớmmuộn gì cũng biết chuyện Diệp Điềm mất tích. trên người hắn lại đang bịthương nặng, nếu lại thêm việc ưu tư quá độ, e rằng sẽ càng tổn hại đếnthân thể hơn.
Tối hôm đó, Hành Chỉ chân nhân bí mật phái môn đồ đến mai phục ởnhững nhà có trẻ sơ sinh, còn phái thêm một toán nữa đi dò hỏi những hộcó con bị mất tích, xem có tìm được chút manh mối nào không.
Chuyện trẻ sơ sinh bị mất tích xảy ra liên tiếp khiến cả trấn Lăng Hà trời còn chưa tối mà nhà nhà đã cửa đóng then cài kín mít. Tin tức dầntruyền đi khắp nơi, nào thì có yêu quái ăn thịt người, người chết sốnglại, phiên bản các câu chuyện ngày một nhiều. Vì thế, trên các đường phố lớn cũng tuyệt không thấy một bóng người. Toàn bộ trấn Lăng Hà, lòngngười hoảng sợ vô cùng bất an.
Trên dưới trong Lưu phủ cũng yên tĩnh dị thường, điều khiến Lưu CácLão lo lắng không yên chính là… nàng thiếp của thằng con trai thứ haicủa ông ta đã gần kề ngày sinh nở.
Đầu tháng Mười một, trời về đêm đã hơi se se lạnh, hậu viện của XuânHuy đường có một chiếc giếng cổ, cạnh đấy có một cây mơ già. Trang Thiếu Khâm đang đứng ở dưới gốc cây mơ ấy, áo xanh lam tóc đen nhánh, dángđứng cao lớn và thẳng tắp. Cơn gió thu cuốn những chiếc lá xoay trònphía sau lưng hắn, khiến cho khắp đình viện lộ ra vài phần đìu hiu ảmđạm. Lưu Tẩm Phương chạy đến, vẻ mặt thấp thỏm không yên, rất lâu saumới lắp bắp hỏi: “Quốc sư… Ngài hẹn tiểu nữ ra đây, có chuyện gìkhông?”.
Thần sắc Trang Thiếu Khâm lạnh nhạt, nói: “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi, những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây rốt cuộc có liên quan gì tới cô không?”.
Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương kinh ngạc: “không ngờ Quốc sư cũng nghĩ nhưvậy, nhưng thân gái như tiểu nữ, bắt trộm những đứa trẻ sơ sinh còn chưa đầy tháng để làm gì cơ chứ?”.
Trang Thiếu Khâm rút từ trong chiếc ủng của mình một thanh đoản đao,hắn ung dung bình thản nhẹ nhàng lau lưỡi đao, vẻ mặt thờ ơ: “thật ramuốn chứng minh cô trong sạch cũng rất dễ. Thanh Hư quan đã từng có mộtcon rắn ba mắt tới giả mạo làm sư huynh, theo sư điệt của bần đạo nói,thì dưới thân hình con người lại là xác rắn”. hắn nhìn về phía Lưu TẩmPhương, ánh mắt sắc nhọn: “Ta chỉ cần xé toạc thân thể của cô ra, thì sẽ biết ngay cô là người hay rắn thôi!”.
Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương biến sắc: “Nhưng xé thân thể tiểu nữ ra rồi, sao tiểu nữ còn sống được nữa?”.
Trang Thiếu Khâm cười lạnh: “Đó không phải là chuyện ta cần quan tâm”.
Ánh mắt của hắn thâm trầm, Lưu Tẩm Phương từng bước, từng bước lùi về phía sau: “Các ngài là người xuất gia vốn dĩ phải cứu khổ cứu nạn, saolại có thể lạm sát người vô tội như vậy được?”.
Trang Thiếu Khâm lại nở nụ cười lạnh lùng: “Giết một trăm có thể cứu được một vạn, thế không phải là cứu khổ cứu nạn sao?”.
Lưu Tẩm Phương không ngờ hắn lại nói vậy, trong mắt chứa đầy vẻ thấpthỏm bất an. Trang Thiếu Khâm không nhiều lời, liền vung đao tới nhưmuốn xé toạc nàng ta ra. Lưu Tẩm Phương phi thân nhảy lùi lại, động tácnhanh nhẹn hoàn toàn không giống động tác của con người. Trang ThiếuKhâm hừ lạnh: “Còn dám nói không phải là ngươi!”.
Trang Thiếu Khâm xuống tay không hề lưu tình, nhưng dường như Lưu Tẩm Phương chỉ lùi về sau mong thoát thân. hắn đâm một đao xuyên qua lưngnàng ta, máu thấm ướt nửa người. Nàng ta gắng gượng chạy về phía XuânHuy đường, vừa chạy vừa kêu cứu.
Trang Thiếu Khâm rượt lên, nắm chặt lấy mắt cá chân nàng ta, thanhđao trong tay sáng loáng lập tức chém xuống. Lưu Tẩm Phương thét lên đau đớn. Bỗng nàng ta linh hoạt xoay người, giống như giữa eo lưng hoàntoàn không có chút xương cốt nào. sự phẫn nộ của nàng ta hừng hực nhưlửa cháy thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Cơn giận bốc lên, nàng ta bỗng há hốc miệng, da thịt mềm mịn bị xé rách.
Đám người Lưu Các Lão nghe thấy tiếng nàng ta kêu cứu vội vã chạytới, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền nhũn hết cả chân, ngồi phệt xuống đấtrất lâu mà không thể cử động được. Trang Thiếu Khâm không hề chần chừ,đoản đao trong tay chém một đường ngang thắt lưng, chỉ nhìn thấy thânngười nằm ngang dọc khắp mặt đất, máu thịt vương vãi tứ phía.
Từ trong đống máu thịt bầy nhầy ấy từ từ trồi lên một con rắn ba mắtto bằng cổ tay người lớn, toàn thân màu xanh lá vân đen, trên đầu nó còn mọc một chiếc sừng màu trắng dài cỡ hai tấc, tuy hình dáng không lớnlắm, nhưng so về độ thông minh thì rõ ràng là hơn hẳn con rắn ba mắtxông vào Thanh Hư quan giả dạng làm Dung Trần Tử.
âm nhãn ở chính giữa trán nó từ từ mở ra, Trang Thiếu Khâm kêu lên: “Mọi người đừng nhìn vào con mắt của nó!”.
Nhưng phản ứng của người bình thường thì sao có thể nhanh bằng dị vật được, xung quanh có một nô bộc vừa khẽ hự một tiếng, thì đã bị nó hútmất hồn phách rồi. Đám người Lưu Các Lão liền hiểu ra, vội vàng che mắtlại không dám nhìn nó nữa, hai chân run lên lẩy bẩy, ai mà nhát gan thìđã sớm són ra quần rồi.
Xung quanh rõ ràng là có đến mười mấy người, nhưng bầu không khí lại im lặng chết chóc.
Lòng bàn tay Trang Thiếu Khâm ướt đẫm mồ hôi, hắn vẽ ra một loạt bùachú trừ yêu, đuổi quỷ, xua ma, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Trong nháy mắt,thứ đó đã trườn đến phía dưới bức tường trong đình viện. Trang ThiếuKhâm rơi vào đường cùng, nện thẳng một loạt những lá bùa lên người conrắn. Con mắt âm ở giữa trán nó đột nhiên trợn trừng lên nhìn hắn, khiếntâm trí của hắn rùng mình ớn lạnh, rồi nó lủi nhanh ra khỏi bức tườngcủa đình viện.
Trang Thiếu Khâm cắn lên đầu lưỡi, hưng phấn đuổi theo, sau đó mộtnhát đao của hắn đâm trúng vào đuôi nó. Lưỡi thanh đao này của hắn đượcrèn bằng thép nguội, có thể cắt được vàng, gọt được ngọc, nhưng đườngđao chém xuống với một lực mạnh như vậy, mà thân rắn lại chỉ bong vàicái vẩy. Trong lòng Trang Thiếu Khâm còn đang cả kinh, thì đuôi của conrắn ấy đã cuốn chặt lấy thắt lưng hắn.
Đuôi rắn càng lúc càng siết chặt, mặc dù chỉ to bằng cổ tay, nhưngchỉ thiếu chút nữa thôi là siết đứt đôi eo lưng Trang Thiếu Khâm. TrangThiếu Khâm vung kiếm lên chém liên tiếp, cuối cùng thân rắn cũng ráchmột vết nhỏ, từ vết rách đó máu bắt đầu chảy. Trong lòng Trang ThiếuKhâm hoảng sợ không thốt nổi lên lời – Từ ngày hắn xuất đạo cho đến naychưa từng có đối thủ. Bình thường chỉ nói đến tu vi thôi đã rất tinhthâm rồi, không ngờ thế gian rộng lớn, thứ kì lạ gì cũng có.
Giãy giụa mãi hắn cũng không thoát được, may thay đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét lớn, một thanh kiếm từ trên cao bay vụt tới, cắmthẳng vào đầu con rắn, con rắn ba mắt sợ hãi, vội vàng nhả Trang ThiếuKhâm ra, nhảy vọt lên hơn hai trượng, rồi nhanh chóng biến mất sau bụicỏ.
Bên ngoài đình viện, Hành Chỉ chân nhân cũng vội vàng chạy vào, ngàythường cao nhân trong Đạo tông đều coi trọng uy nghi, nhưng giờ ai nấycũng hoảng loạn kinh hồn: “thật sự là do yêu xà dùng thân người làm ổsao?”.
Trang Thiếu Khâm lau mồ hôi trên trán: “Phải, hơn nữa nó còn mạnh hơn nhiều so với con trước. Nó không cắn nuốt thức ăn, nhưng lại có thể hút hồn phách”.
Hai chân Lưu Các Lão vẫn đang mềm nhũn, ông ta ngồi phệt dưới đất mãi không dđược. Hành Chỉ chân nhân xem xét mấy gia nô đang ngất, phát hiện trên da thịt họ quả nhiên không có vết thương nào, nhưng hồn phách đãmất, hiện giờ hồn đã lìa khỏi xác.
Ánh mắt ông ta âm u khó đoán, hồi lâu sau, ông ta ngẩng đầu nhìnTrang Thiếu Khâm, cả hai người đều hiểu, tai họa lớn đã đến rất gần rồi.
“Da của nó đàn hồi rất tốt, đến thanh đao Tàng Tinh của ta còn khônglàm rách được, thì nói gì đến những binh khí thông thường khác”. TrangThiếu Khâm thở dốc: “hiện, chúng ta gần như không biết chút gì về mấythứ này, không biết nó sinh sản thế nào, càng không biết cách phân biệtbọn chúng là người hay là rắn? Thứ này, một khi được nhân rộng, hậu quảthật không thể tượng tưởng nổi”.
Lông mày của Hành Chỉ chân nhân nhăn tít lại như nếp gấp trên bánhbao: “Quốc sư, bần đạo biết ngài không muốn làm phiền đến Dung Trần Tửđạo hữu, nhưng việc cấp bách nghiêm trọng thế này, ta và ngài không cònsự lựa chọn nào khác”.
Trang Thiếu Khâm trầm ngâm: “Chỉ sợ dù có nói với sư huynh ta, cũng vô ích mà thôi”.
Trang Hạo Thiên – đại đồ đệ của hắn – nói xen vào: “Sư phụ, lần trước lúc các sư huynh sư đệ đụng độ với con rắn ba mắt kia, có nói rằng contrai tinh ấy chỉ dùng hai mũi tên là giải quyết gọn ghẽ. Đồ nhi nghĩ, có lẽ không phải con rắn nào cũng lợi hại như con rắn chúng ta đã gặp hômnay chăng?”.
Mắt Trang Thiếu Khâm như lóe sáng, hắn tự nói với mình: “Đúng rồi,sao ta lại có thể quên mất mĩ nhân Hà Bạng nhỉ…?”. hắn liếm liếm môi:“Chỉ là với tình hình hiện giờ, làm thế nào để khiến nàng ta chịu ra tay đây?”.
“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy chuyện này kì thực nói đơn giản thì cũng đơn giản thôi. Hà Bạng tiếp cận sư bá chẳng qua là vì thịt thần tiên. Nếuchúng ta mang thịt thần tiên ra làm mồi nhử, sau khi sự việc thành côngrồi tiến hành trừ khử luôn, coi như là một mũi tên trúng hai đích…”.
Khóe miệng Trang Thiếu Khâm khẽ nhếch lên, vươn tay ra vỗ vỗ lên vai tên đồ nhi của mình: “nói hay lắm”.
Hôm sau, có một bức thư với năm ngàn từ vô cùng rõ ràng trôi chảyđược gửi tới cung Hải hoàng. Trang Thiếu Khâm viết rất cảm xúc lay độnglòng người, lời lẽ bay bổng dạt dào. Đáng tiếc thư đã gửi, nhưng lạichẳng có hồi âm. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Trang Thiếu Khâm.hắn nghĩ nhất định là do Hà Bạng không tin tưởng vào Đạo tông, nên đànhphải cưỡi kiếm vội vã trở về Thanh Hư quan, thương lượng với Dung TrầnTử.
Dung Trần Tử nghe thấy sự việc liên quan đến Hà Bạng, rất lâu cũngkhông lên tiếng. Trang Thiếu Khâm hồi tưởng lại nội dung trong thư, cảmthấy không có chỗ nào không thỏa đáng cả, bèn hỏi lại: “Sư huynh, huynhxem sao mãi không có hồi âm… Là do con rắn ba mắt đó thật sự rất lợihại, hay do nàng ta vẫn không yên tâm về Đạo tông?”.
Dung Trần Tử chỉ liếc sơ qua bản thảo gốc của hắn, trầm mặc không nói gì, vẫn là Thanh Huyền một lời vạch trần mọi huyền cơ. hắn cẩn thận dèdặt nói: “Sư thúc… sư điệt thấy… có thể là vì… bức thư của người toàndùng văn tự cổ, nên nàng ta xem không hiểu…”.
Hà Bạng rất tức giận, không biết tên khốn nào biết nàng không nhậnđược nhiều mặt chữ, lại chơi xỏ đi viết cái lá thư lung tung vớ vẩn nàyrồi gửi tới đây sỉ nhục nàng! Lúc đầu, nàng còn nghi ngờ là do con cámập trắng làm, nhưng sau lại phủ định – Con cá mập ấy còn mù chữ hơn cảnàng, không thể nào viết được bức thư như vậy.
Bức thư rõ ràng trôi chảy l㠬ướt là vậy, mà khiến nàng chỉ nhìn thôicũng đau hết cả đầu, nên liếc mắt nhìn một cái xong, nàng liền tiện tayvứt đi luôn, cũng không biết đã quăng đi đâu. Thậm chí lúc Thuần Vu Lâmquay về nàng còn muốn ra ngoài tìm đối phương để báo thù, nhưng tìm thếnào cũng không thấy vật chứng nữa.
Còn ở trong Thanh Hư quan, Dung Trần Tử không tán đồng cũng chẳngphản đối kế hoạch dụ Hà Bạng ra tay tương trợ của Trang Thiếu Khâm. hắnnói: “Từ lâu nàng ta và ta đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi, đệmuốn làm gì, cũng không cần phải nói với ta”. Lúc hắn nói những lời nàyvẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, giống như nhắc đến một người qua đường không hềcó chút ấn tượng nào. nói xong, hắn lại ôm ngực ho nhẹ một trận: “Tạisao tiểu Diệp không về?”.
Đầu Trang Thiếu Khâm như phình to ra, vừa đưa trà thuốc cho hắn vừatrấn an: “Sư muội đang bận canh chừng ở Lưu phủ, đến giờ cũng không biết con rắn đó đã đi đâu, cũng không biết có quay lại nữa không?”.
Dung Trần Tử khẽ gật đầu, đang muốn nói tiếp, thì bên ngoài bỗng cómột gia nô của Lưu phủ xông vào, mặt mày hoảng hốt: “Quốc sư, khu vườnphía sau Lưu phủ phát hiện ra một thi thể nữ, nhưng đã bị trương phềnhbiến dạng rồi…”. Trang Thiếu Khâm còn chưa kịp ngăn, hắn đã nhanh nhảunói nốt những lời còn lại: “Lưu Các Lão lo lắng đó là Diệp chân nhân,nên lệnh cho tiểu nhân mau chóng tới đây thông báo cho ngài biết”.
Trang Thiếu Khâm còn chưa nói câu nào, vẻ mặt Dung Trần Tử đã biếnsắc: “không tìm thấy tiểu Diệp? Đệ!”. hắn ôm ngực, lồng ngực phập phồngkịch liệt, giờ máu từ miệng vết thương được băng bó bằng lớp vải thuốclại bắt đầu thấm ra ngoài: “Thanh Huyền, thay đồ cho ta!”.
Trang Thiếu Khâm quá hiểu tính cách hắn, biết rằng sẽ phí công, nhưng vẫn cố gắng mở lời khuyên nhủ: “Sư huynh, hiện giờ thương thế của huynh vẫn chưa khỏi, cho dù có đi cũng…”.
Dung Trần Tử vô cùng tức giận, quay đầu lại giáo huấn: “Cũng thế nàohả? Trước lúc sư phụ lâm chung đã giao đệ và tiểu Diệp cho ta, giờ tiểuDiệp có xảy ra điều gì bất trắc, sau này sao ta dám nhìn mặt sư phụnữa!”.
hắn gắng gượng đứng dậy, vội vàng thay quần áo: “Đều là lỗi của ta,rõ ràng biết Lưu Tẩm Phương có điều kì lạ, nhưng vẫn để muội ấy bướcchân vào chỗ nguy hiểm!”. hắn buồn bực tự trách mình, lòng nóng như lửađốt. Trang Thiếu Khâm thấy không thể ngăn được, đành phải cưỡi kiếm,cùng hắn vội vàng tới Lưu phủ, xác nhận thi thể.
Khu vườn phía sau Lưu phủ có một cái hồ thiên nhiên đường kính khoảng hơn mười trượng, vài con hạc trắng đang nhàn nhã bước lội trong đó. Hơi giá cuối tháng Mười một càng lúc càng đậm thêm, mặt hồ thoáng rộng, nên vô cùng trống trải.
Thi thể được đặt ở bên hồ, Trang Thiếu Khâm chưa lên tiếng, nên LưuCác Lão cũng không dám xử lí, cũng may giờ đang là đầu đông, nên mùi tửthi cũng không nặng lắm. Dung Trần Tử vẫn một thân đạo bào trắng, vì vết thương nặng kiêng gió, nên bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng màu xanh lá trúc. hắn sải bước nhanh đến gần cái xác, lúc lật chiếckhăn phủ mặt tử thi, tay phải của hắn bỗng run lên.
Thi thể dưới tấm vải trắng còn khó nhận ra hơn cả trong tưởng tượngcủa hắn, vì đã ngâm nước quá lâu, nên toàn bộ khuôn mặt đều đã bị phùthũng biến dạng, làn da trắng bợt như tằm chết khô, hai con mắt bị cárỉa sạch, chỉ còn trơ lại hai hốc mắt đen kịt. trên thi thể không có vết thương nào khác, chỉ có phần gáy bị thủng một lỗ to bằng nắm tay trẻcon, không nhìn thấy phần não đâu.
Dung Trần Tử sờ từ phần vai phải cho đến bàn tay, rất lâu sau mới thở hắt ra, nói: “không phải tiểu Diệp”.
Trang Thiếu Khâm cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu con rắn đó không phảilà Lưu Tẩm Phương, vậy chúng ta có nên phái người đi tìm kiếm khắp Lưuphủ, tìm xem tiểu thư thật của Lưu gia đang ở đâu không?”. hắn liếc conmắt nghi ngờ nhìn thi thể nữ đang đặt bên hồ, dè dặt phỏng đoán: “Lẽ nào cái xác này là chính là của tiểu thư Lưu gia?”.
Lưu Các Lão không dám nhìn cái xác, liên tiếp xảy ra những chuyệnkhông may mắn đã khiến tinh thần và thể xác lão ta kiệt quệ. Lão ta nói: “Quốc sư, lão đã để bà vợ già của mình xác nhận rồi, không giống vớitiểu nữ nhà lão”.
Mọi người đều im lặng rất lâu, khung cảnh lạnh lẽo thê lương. Thi thể đã được khiêng đi, tuy vẫn chưa biết là ai, nhưng máu chảy ruột mềm.Dung Trần Tử trầm ngâm hồi lâu, những cơn gió đầu đông mang theo hơinước táp lên mặt, thổi bay mái tóc, cỏ héo cành khô càng làm lộ ra vẻtiều tụy của hắn. Trang Thiếu Khâm không đành lòng để hắn hao tổn tinhthần thêm, nhưng sự việc liên quan đến Diệp Điềm, có lo lắng cũng đànhphải tạm gác lại: “Sư huynh, đệ đã đối mặt với con rắn ba mắt đó rồi,đao thương không thể đâm thủng da thịt nó, hơn nữa lại còn hút linh hồn, giờ thân thể để trú ẩn của nó đã bị xé rách, sợ sau này sẽ càng hunghăng hơn…”.
hắn chưa kịp nói hết, Lưu Các Lão đã tiếp lời: “Dung Tôn sư, TrangQuốc sư, không giấu gì hai vị, lần trước sau khi yêu nghiệt chạy thoát,chỉ trong hai ngày ngắn ngủi trấn Lăng Hà đã có đến bảy tám người khôngbệnh mà chết. Quan nha địa phương đã báo lên trên, sợ rằng đã kinh độngđến Thánh thượng. Có lẽ triều đình đã gửi văn thư cho quốc sư, hai ngàynữa sẽ tới”.
Năm ngón tay Dung Trần Tử siết chặt lại thành nắm đấm, hắn lấy ốngtay áo che miệng ho rất lâu mới nói: “Đệ cho rằng Hải hoàng thật sự cóthể đối phó được với nghiệt súc này sao?”.
hắn nhìn về phía Trang Thiếu Khâm, Trang Thiếu Khâm nhíu mày: “Bảnlĩnh của nàng trai tinh ấy, đệ chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng thực lựccủa nàng ta thì không còn nghi ngờ gì nữa, nếu có nàng ta tương trợ, sẽnhanh chóng trừ bỏ được con rắn đó, cũng sẽ giảm được rất nhiều thươngvong”. Vẻ âm u trong đôi mắt hắn lại hiện lên: “Hơn nữa, nàng ta lại dám có âm mưu chiếm đoạt máu thịt của sư huynh, suýt chút nữa thì hại chếthuynh. Đợi chuyện này giải quyết xong, thì nhất định phải thanh toán món nợ này cho rõ ràng”.
Sắc mặt Dung Trần Tử trầm lặng như nước: “Tình cảm lúc trước giữa tavà nàng ta đã hết, sau này đừng nhắc đến nữa. Nếu nàng ta có thể giúpđược việc này, thì ta sẽ đến Hải tộc một chuyến”.
Lời vừa thốt ra, đừng nói là Trang Thiếu Khâm, mà cả Thanh Huyền,Thanh Tố cũng lên tiếng phản đối: “Sư phụ, trai tinh kia vì thèm khátmáu thịt của người mà không từ một thủ đoạn nào, nếu như lần này ngườiđi…”.
Dung Trần Tử xua tay ngăn lại: “Nàng ta là người thận trọng lại nhátgan, việc này muốn thành, thì nhất định ta phải đích thân đi mới được”.
Trang Thiếu Khâm vẫn khá bình tĩnh: “đã vậy, đệ sẽ cùng đi với sư huynh, nếu có biến, cũng có thể trợ giúp”.
Dung Trần Tử lắc đầu: “Ta đến Hải tộc không phải để động thủ. Con rắn ba mắt có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đệ nên ở lại đây. Nó là rắn,thì trước tiên hãy tìm những phương pháp có thể đuổi được rắn, rắc nhiều bột hùng hoàng, phân chim tước thử xem sao”.
Hành Chỉ chân nhân nghe tin Dung Trần Tử tới, nên cũng vội vàng tớichào hỏi. Cửu Đỉnh cung và Thanh Hư quan trước nay ngoài mặt thì nướcsông không phạm nước giếng, nhưng vẫn luôn âm thầm so đo kèn cựa nhau,đặc biệt là Dục Dương chân nhân trước giờ vẫn không thoải mái với DungTrần Tử. Chỉ là hiện giờ đại địch ngay trước mắt, tất cả mọi người đềulấy đại cục làm trọng, vì vậy Dục Dương chân nhân cũng ra mặt chào hỏiDung Trần Tử.
Diệp Điềm sống chết ra sao còn chưa biết, Dung Trần Tử không dám chậm trễ, dẫn theo Thanh Huyền, Thanh Tố thẳng tiến đến hải vực Lăng hà.
Lúc ấy, Thuần Vu Lâm đang đi tuần tra thị sát biên giới biển, Hà Bạng đã quen với việc mấy ngày nay hắn thần không biết quỷ không hay, nêncũng không để tâm tới nữa. Nàng vừa ăn no xong giờ đang nằm phơi nắngtrên mặt biển. Ánh mặt trời cuối đông chiếu rọi khiến cả người ấm áp vôcùng, nàng hơi buồn ngủ, liền trở mình ngáp một cái.
đang muốn trở về cung Hải Hoàng đánh một giấc, thì đột nhiên ở đằngxa có một người đạp nước đi tới, giọng nói trong trẻo: “Hải hoàng bệ hạ, lâu rồi không gặp, dạo này người vẫn ổn chứ?”.
Hà Bạng vừa quay đầu lại thì thấy người tới chính là Trang ThiếuKhâm, vẫn một thân đạo bào xanh lam, trên lưng đeo bảo kiếm, trong hànhđộng và cử chỉ của hắn mang theo phong thái trác việt của một bậc Quốcsư trong triều. Hà Bạng lấy làm lạ hỏi hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”.
Trang Thiếu Khâm từ từ tiến lại gần, với dáng vẻ mê mẩn vì sắc đẹp mĩ nhân, hắn nói: “Từ lần trước gặp nhau, tiểu đạo vẫn nhớ mãi không quênđược tư chất thiên tiên của bệ hạ, giờ đang lúc rảnh rỗi, nên đươngnhiên là muốn tới thăm người rồi”.
Hà Bạng cảnh giác lùi lại vài bước, quanh người tỏa ra một làn sóngnước, ngăn cách giữa nàng và Trang Thiếu Khâm. Rồi nàng lớn tiếng quát:“Con rắn ba mắt thối tha kia, đừng giả vờ nữa, ta đã thấy cái đuôi rắncủa ngươi rồi!”.
Biểu hiện của tên Trang Thiếu Khâm trước mắt đột nhiên trở nên rất kì lạ. hắn tự đánh giá bản thân mình từ trên xuống dưới, lại xoay đầu đúng ba trăm sáu mươi độ để nhìn sau lưng mình, rất lâu sau mới nghi hoặcnói: “không thể nào, đuôi của ta không thể thò ra tới tận đây được!”.
Toàn thân Hà Bạng toát mồ hôi lạnh, chẳng nói chẳng rằng xoay người chui thẳng xuống đáy biển.
Lúc ba sư đồ Dung Trần Tử đến được cung Hải hoàng, thì Hà Bạng đanghoảng sợ bất an túm chặt lấy Thuần Vu Lâm kể cho hắn nghe về con rắn bamắt. Hai người đi từ đằng xa đến, Hà Bạng vẫn đang thì thầm to nhỏ, sắcmặt của Thuần Vu Lâm lại rất thờ ơ: “không sao đâu, có thể giết được con thứ nhất thì tất có thể giết được con thứ hai, huống hồ giờ chúng tađang ở dưới nước. Sao phải sợ nó?”.
Hà Bạng vốn nhát gan, giờ vẫn còn toát mồ hôi lạnh: “Nó còn muốn lừata nữa! Ta cảm thấy rất kì lạ, nó tới tìm ta làm gì nhỉ…?”. Lời còn chưa dứt, nàng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dung Trần Tử. Trong làn nướcbiển xanh thăm thẳm, tà áo dài của hắn bay phất phơ, tay áo lay động,tựa tiên nhân. Sau mấy ngày không gặp, thấy hắn gầy đi nhiều, ngay cảthân thể tráng kiện giờ cũng lộ ra vài phần đơn bạc.
Bất chợt nhìn thấy hắn, Hà Bạng hơi chột dạ, nàng liền dụi dụi lênngười Thuần Vu Lâm. Lúc trước Thuần Vu Lâm còn giữ vài phần khoảng cáchvới nàng, giờ thấy Dung Trần Tử hắn lại cố ý ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Dung Trần Tử khẽ ho một tiếng, chắp tay vái chào,lễ số chu toàn: “Hải hoàng bệ hạ, dạo này người vẫn khỏe chứ?”.
Vẻ mặt và ánh mắt giống như một người hoàn toàn xa lạ, Hà Bạng trốnsau lưng Thuần Vu Lâm, rất lâu sau mới thò đầu ra hỏi: “Ngươi… tới đâyđể báo thù?”.
Sắc mặt Dung Trần Tử mang theo vẻ xa cách: “Bần đạo và bệ hạ khôngthù không oán. Hôm nay bần đạo tới đây, là muốn làm một cuộc giao dịchvới người”. Tuy hắn nói chuyện với Hà Bạng, nhưng ánh mắt lại nhìn Thuần Vu Lâm – Mọi việc trong Hải tộc đều do một tay Thuần Vu Lâm quản lí,hắn đã tìm hiểu được điều này trước khi tới đây rồi.
Thuần Vu Lâm che cho Hà Bạng ở phía sau lưng mình, khuôn mặt đầy cảnh giác liếc nhìn ba sư đồ Dung Trần Tử: “đã định giao dịch mà cứ đứng ởbên ngoài thì thật không hay, xin mời vào trong nói chuyện kĩ càng hơn”.
Trong cung Hải hoàng nguy hiểm trùng trùng, nếu ba người vào trong,mà muốn sống sót trở ra thì cũng đâu có dễ. Thanh Huyền, Thanh Tố đềuchần chừ, nhưng Dung Trần Tử lại rất ung dung: “Mời”.
Động vật thân mềm đều rất nhát gan, Hà Bạng cũng không phải ngoại lệ, cung Hải hoàng chủ yếu được trang trí bằng thủy tinh, như thế thì chỉcần liếc bằng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấu, nàng sẽ không cảmthấy thấp thỏm lo lắng nữa. Thuần Vu Lâm sai người dâng trà lên, DungTrần Tử nói lí do mình đến đây, hắn ngược lại không hề né tránh: “Triquan xin hãy đợi ở đây một lát, ta sẽ thương nghị đôi điều với bệ hạtrước, rồi sẽ quay lại sau”.
Dung Trần Tử đương nhiên không phản đối. Thuần Vu Lâm liền kéo HàBạng ra khỏi chỗ ngồi, đi vào một căn phòng khác. Thanh Huyền và ThanhTố đứng hầu ở hai bên Dung Trần Tử, len lén liếc nhìn vẻ mặt hắn. Thầnsắc của hắn đạm mạc, giống như thật sự chưa từng quen biết Hà Bạng.
Thuần Vu lâm kéo Hà Bạng tránh xa khỏi tầm mắt của Dung Trần Tử. HàBạng vẫn còn đang nhớ đến thịt thần tiên, nhớ đến nguyên tinh của DungTrần Tử cũng rất bổ… Trí tượng tưởng của nàng đang bay bổng xa xăm, thìThuần Vu Lâm bỗng tóm chặt lấy hai vai nàng lại, nói với nàng: “Giờ tênđạo sĩ bị trọng thương đó đã tới đây rồi… dù sao thù oán cũng đã hết,nếu người thật sự thèm ăn thịt thần tiên đến vậy, thì chi bằng hãy giamhắn lại”.
Hà Bạng ngước đầu lên nhìn: “Là sao?”.
Thuần Vu Lâm xúi nàng làm chuyện xấu: “Chúng ta có thể nuôi hắn, dùsao hắn cũng đang bị thương nặng, còn hai tên đệ tử kia của hắn lại thếđơn lực mỏng. Người có thể mỗi ngày ăn một tí, không cần phải mất côngtốn sức nữa”.
Hà Bạng chảy nước miếng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nén cơn thèmxuống: “không được, lần này hắn ta đến vì chuyện con rắn ba mắt, là mộthành động chính nghĩa, không chút tà niệm. Giờ nếu ta hạ thủ với hắn,đến lúc Đạo trời xử phạt thiện ác, tội nghiệt sẽ rất nặng, nói khôngchừng sẽ bị trời trừng phạt đó”.
Thuần Vu Lâm bán tín bán nghi, hỏi: “Người luôn nói tới Đạo trời. Đạo trời thật sự tồn tại sao?”.
Hà Bạng gật đầu rất nghiêm túc: “Ngươi đừng lúc nào cũng nghi ngờ tanhư vậy được không, đợi tu vi của ngươi cao hơn chút nữa, ta sẽ dẫnngươi đi xem”. Nàng ôm lấy Thuần Vu Lâm, dáng vẻ yêu kiều: “Nên ngươiđừng tức giận chuyện ta và hắn ngủ cùng nhau nữa. Ta đã nghĩ nếu lúc đóchúng ta giết hắn, thì chung quy cũng là vì hắn đã động một chút dụctâm, cho dù Đạo trời có xử phạt cũng sẽ không nặng lắm đâu. Huống hồ,Dung Trần Tử là người đức cao vọng trọng trong Đạo tông, nếu chúng tathật sự ăn thịt hắn, thì giữa Hải tộc và Đạo tông nhất định sẽ xảy ramột cuộc giao chiến. Ai da, Long Vương không bóp chết ta mới là lạ. Hơnnữa…”. Nàng dựa sát vào Thuần Vu Lâm, vẻ mặt xảo quyệt: “Nhìn dáng vẻcủa con rắn ba mắt kia thì hình như nó biết bơi… chúng ta nên liên hợpcùng Đạo tông giết nó, nó ở trong nước bơi qua lượn lại như vậy, ta sợlắm”.
Thuần Vu Lâm quả thật bó tay, hắn vẫn không thể nào hiểu hết được suy nghĩ của Hà Bạng: “Nhưng, sao người lại biết đây không phải là cái bẫycủa Đạo tông giăng ra, một khi chúng ta rời khỏi nước, bọn họ sẽ đượclợi lớn”.
Hà Bạng lắc đầu: “Dung Trần Tử một mình tới đây, chính là muốn chứng minh đây không phải là một cái bẫy”.
Nàng nhảy chân sáo quay trở lại cung điện. Dung Trần Tử một lần nữalại đứng lên hành lễ với nàng, vừa khách sáo lại vừa xa cách. Hà Bạng có chút không quen, nàng ngồi lên chiếc bàn thủy tinh, dáng vẻ ngây thơhồn nhiên: “Lão đạo sĩ, ta đồng ý với ngươi. Giết được con rắn ba mắt đó rồi, ngươi cho ta bao nhiêu miếng thịt?”.
Dung Trần Tử trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hai lạng”.
Hà Bạng nheo mắt lại, ghé lại gần nói nhỏ: “Ba lạng”.
Khóe miệng Dung Trần Tử co giật, cuối cùng đáp: “Được”.
Hà Bạng vẫn còn có lời muốn nói: “Lão đạo sĩ, lúc ngươi cắt thịt nhất định sẽ chảy máu, số máu đó nếu cứ để chảy không vậy thì cũng phí, chibằng để ta liếm luôn cho, ta hứa chỉ liếm chứ không cắn. Thế nào?”.
“Bệ hạ cũng thật là biết làm ăn buôn bán”. Sắc mặt Thanh Huyền méomó, Thanh Tố thì tức giận, nhưng sắc mặt Dung Trần Tử vẫn không thayđổi: “Được”.
Hà Bạng vui vẻ vỗ tay: “Thuần Vu Lâm, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi bắt rắn!”. Nàng chợt nghĩ ra thứ gì đó, lại đi vào trong cung điện lục lọirất lâu, cuối cùng cầm một chiếc bình nhỏ đựng cao thuốc giơ lên trướcmặt Dung Trần Tử: “Đây là cao tái tạo da liền xương cốt, trước đây cómột lần ta bị thương, không có thuốc, nên đã tự mình điều chế ra cáinày. Hiệu quả lắm đấy, cho ngươi này”.
Thanh Huyền không dám nhận, nhủ thầm – Tự cô điều chế ư? Chỉ sợ là bánh tái tạo da liền xương cốt thì có?
Thanh Huyền cũng không mảy may cảm kích – Sư phụ đối xử với cô tốtnhư vậy, cô lại nảy sinh lòng dạ ác độc, giờ còn ra vẻ làm người tốt cho ai xem?
Dung Trần Tử hơi khom lưng về phía trước, lịch sự nói: “Ý tốt của bệhạ bần đạo xin nhận, nhưng không có công thì không nên hưởng lộc, bệ hạcứ giữ lại để dùng thì hơn”.
Hà Bạng thoáng chút thất vọng. Thuần Vu Lâm liền ôm chặt nàng vàolòng, không biết tại sao, trước mặt Dung Trần Tử, hắn luôn vô tình cố ýthân thiết với Hà Bạng: “Thứ này rất quý, sao bệ hạ lại tùy tiện lấy ratặng người khác như vậy?”. hắn vuốt ve mái tóc dài, đen bóng, đẹp đẽ của nàng, dịu dàng trấn an: “Hơn nữa, Dung Tri quan là người đức cao vọngtrọng trong Đạo tông, sư đệ lại là Quốc sư đương triều, đâu thiếu thuốctrị thương chứ. Chúng ta đi thôi”.
Lúc đoàn người Dung Trần Tử bước chân vào Lưu phủ, Trang Thiếu Khâmđang rắc bột hùng hoàng quanh phủ. Hà Bạng mặc một bộ váy áo làm từ sợibông nhỏ màu đỏ tươi, chất vải mỏng manh tựa cánh ve, tôn lên thân hìnhmềm mại uyển chuyển như chim yến của nàng.
Mọi người đã tụ tập đông đủ, cùng nhau bàn bạc đối sách. Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Thuần Vu Lâm chau mày hồi lâu mới nói: “nói như vậy,con rắn ba mắt hiện giờ đã giả mạo tổng cộng là ba người, Dung Tri quan, Trang Quốc sư và tiểu thư của Lưu gia. Mà ba người này chỉ có một điểmchung duy nhất chính là đã từng đi qua vách núi của ngọn núi TrườngCương”.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người liền ngớ, Hành Chỉ chân nhân đã từnggặp con rắn giả dạng làm Lưu Tẩm Phương, trong lòng vẫn bị bóng ma sợhãi ám ảnh: “Lẽ nào, con rắn ấy học được cách giả giọng và hình dáng của người khác?”.
Hà Bạng rất không tán thành: “không chỉ có giọng nói, dáng người, màcả tính cách, thậm chí là cả trí nhớ nữa. Ta cảm thấy không đơn thuầnchỉ là bắt chước”.
Thuần Vu Lâm ấn nàng xuống bên cạnh, Trang Thiếu Khâm gõ gõ đầu ngóntay xuống mặt bàn: “Nghĩa là lại có thêm một con giả mạo làm bổn Quốcsư, phải nghĩ ra cách gì đó để phân biệt thật giả mới được”.
Hà Bạng nghiêng đầu nghĩ ngợi rất lung: “Chuyện này dễ thôi, chúng ta có thể đặt một ám hiệu, sau này mọi người gặp nhau thì nói ám hiệu, con rắn nhất định không thể biết được”.
Lời vừa dứt, mọi người đều đồng ý. Trong lúc bàn bạc về nội dung ámhiệu, Hà Bạng lại vô cùng đắc ý, nói: “Chi bằng đặt là ‘thịt thăn khotàu’ được không?”.
Mọi người đều là văn nhân nhã sĩ, đương nhiên sẽ không bao giờ đồngý. Trang Thiếu Khâm bèn mở lời: m hiệu phải đơn giản, vậy thì lấy ‘Biểnxa xanh biếc mây trôi’ đối với ‘Lánh đời thuyền pháp ra khơi nhẹ nhàng’[1] thì sao?”.
[1] Hai câu trên nằm trong bài thơ “Tống tăng quy Nhật Bản”, nghĩa là “Tiễn sư về Nhật Bản” của tác giả Tiền Khởi, nguyên văn là: “Phù thiênthương hải viễn/ Khứ thế pháp chu khinh.
Mọi người đồng loạt gật đầu, duy chỉ có Hà Bạng là bất mãn: “Ghét nhất là thuộc thơ!”.
Thuần Vu Lâm khẽ trấn an nàng: “không nhớ rõ thì hỏi thần”.
Mọi người đang nói chuyện, thì bên ngoài có tiếng gia nô tới bẩm báo: “Lão gia, tiểu thư Tẩm Phương trở về rồi”.
Nhất thời mọi âm thanh đều bị đè xuống, Lưu Các Lão cảm thấy lông tóc dựng đứng hết cả lên, nói: “không phải là con rắn đó lại quay lại đấychứ?”.
Dung Trần Tử và mọi người còn chưa nói gì, Hành Chỉ chân nhân đã tiếp lời: “không thể nào!”. Thấy tất cả đều quay sang nhìn mình, ông ta vộivàng bổ sung: “Thân thể để che đậy của nàng ta đã bị hủy, giờ lại giảmạo Lưu tiểu thư thì chẳng phải tự mình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”.
Lưu Tẩm Phương chậm rãi bước tới, đã mấy ngày không gặp, nhưng khísắc của nàng ta hồng hào một cách khác thường. Lưu Các Lão và mọi ngườivẫn không cảm nhận được gì, nhưng Hà Bạng thuộc Nội tu nên nhạy cảm hơnnhiều – Cả người Lưu Tẩm Phương từ trên xuống dưới được bao quanh bởimột luồng linh khí, có người đã tạo căn cơ cho nàng ta, dựng lên cơ sởđạo thuật tu tiên.
“Cha”. Nàng ta hơi nhún người hành lễ với Lưu Các Lão. Lưu Các Lãolùi lại sau một bước, không dám lại gần con gái mình. Trong số nhữngngười ở đây, người ông ta tín nhiệm nhất chính là Dung Trần Tử, nên ôngta lắp bắp hỏi: “Tri quan, ngài xem con bé… có phải thật sự là con gáita không?”.
Dung Trần Tử cũng không thể nói chắc được, đành trầm giọng hỏi: “Mấy ngày qua, cô đã đi đâu?”.
“Bẩm Tri quan, mấy ngày vừa rồi tiểu nữ đã gặp một kì nhân, nhưngngài ấy không cho tiểu nữ nói ra danh tính của ngài ấy”. Lưu Tẩm Phươngcúi thấp đầu, khuôn mặt thoáng bẽn lẽn rụt rè. Dung Trần Tử còn chưa kịp hỏi kĩ hơn, thì Hà Bạng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “không cần hỏinữa, nàng ta không liên quan gì đến con rắn ba mắt cả”.
Mọi người đều đã nói như vậy, Lưu Các Lão cùng đành xua tay: “Lui xuống trước đi, đợi có thời gian rảnh sẽ xử lí đến con sau!”.
Lưu Tẩm Phương khom người hành lễ, xoay người trở về phòng, lúc đingang qua Hà Bạng, Hà Bạng liền gọi lại: “Ngươi dùng loại hương gìvậy?”.
Lưu Tẩm Phương nhấc ống tay áo lên ngửi thử, giọng nói mang theo ýcười: “Đây là hương Đình Vân, là do di nương của ta điều chế, nếu như tỉ tỉ thích, ta sẽ bảo di nương làm cho tỉ tỉ một ít”.
Hà Bạng lạnh lùng nói: “Ta chẳng thích chút nào”.
Lưu Tẩm Phương tự mình rước lấy nỗi xấu hổ, nhưng cũng lại không dám đắc tội với nàng, nên quyết định đi thẳng.
Đêm khuya, Trang Thiếu Khâm điều động quan binh của trấn Lăng Hà điều tra truy tìm tung tích của con rắn ba mặt đã giả dạng làm Lưu TẩmPhương khắp nơi. Hành Chỉ chân nhân cùng người trong Đạo tông đi bảo vệnhững đứa bé sơ sinh trong trấn. Dung Trần Tử bị thương, không tiện chạy đi chạy lại, nên ở lại trông chừng mọi việc. Thuần Vu Lâm dẫn người đikhám xét một lượt tất cả từ trên xuống dưới trong Lưu phủ, nơi này Trang Thiếu Khâm cũng đã từng kiểm tra rất nhiều lần rồi, để triệt để hơn,hắn gần như đã chặt sạch toàn bộ hoa cỏ mọc ở đây.
Những nơi như ao hồ, sức người không thể làm được thì đương nhiên doHà Bạng phụ trách, cũng may Hà Bạng không biết trong hồ từng có ngườichết trương, nên nàng kiểm tra từng ngóc nghách một cách rất cẩn thận.
Thanh Huyền, Thanh Tố cũng đều ở đó giúp một tay, cả nhà Lưu Các Lãotập trung lại trong một đình viện, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, nên DụcDương chân nhân đem theo người bảo vệ họ.
Dung Trần Tử bị thương, thân thể không khỏe, giờ đang nhắm mắt nghỉngơi trong Xuân Huy viện. Trong phòng bỗng vang lên tiếng động khe khẽ,Dung Trần Tử hơi nhấc đầu dậy, thì nhìn thấy Diệp Điềm đang bước từngoài vào. Trong lòng Dung Trần Tử vui mừng khôn xiết, vừa buột miệnggọi một tiếng Diệp Điềm, thì bất chợt lại nảy sinh một mối nghi ngờ –Con rắn ba mắt đã khiến cho lòng người hoảng sợ bất an, thần hồn nátthần tính rồi.
Diệp Điềm cười tỉm tủm bước vào phòng, ngồi xuống đầu giường, giọng nói dịu dàng: “Sư ca!”.
Tay phải Dung Trần Tử âm thầm nắm chặt lấy chuôi kiếm đặt ở dưới gối, sắc mặt không đổi: “Mấy hôm nay muội đi đâu vậy? Vì tìm muội mà ThiếuKhâm thiếu chút nữa đã quật ba thước đất ở trấn Lăng Hà lên rồi đấy”.
Diệp Điềm nhìn hắn, mỉm cười tươi tắn: “Muội bị con rắn đó bắt đi,vừa chạy thoát là tới tìm huynh ngay”. Nàng dựa gần vào người Dung TrầnTử, xem xét vải thuốc băng trên ngực hắn: “Vết thương của sư ca saorồi?”.
Dung Trần Tử không quen với việc người khác nhìn chằm chằm vào ngựcmình như vậy, khẽ ho một tiếng, nói: “không sao, muội quay về được làtốt rồi”. hắn đang rất lo lắng, không biết Diệp Điềm này là thật haygiả? Nếu là con rắn ba mắt, thì hiện giờ trong Lưu phủ người có đủ sứcchiến đấu với nó chỉ có một mình Hà Bạng. Thuần Vu Lâm không có ở đây,một mình Hà Bạng có lẽ sẽ không mạo hiểm đâu. Làm sao kéo dài được thờigian để nàng ấy thông báo cho những người khác đây?
hắn đang suy nghĩ rất lung, thì Diệp Điềm ở trước mặt càng lúc cànggần hắn, rồi đột nhiên nàng vươn bàn tay thon nhỏ ngọc ngà của mình ra,sờ lên vết thương của Dung Trần Tử. Dung Trần Tử vốn dĩ là người coitrọng việc động chạm nam nữ, liền ngả người tránh ra phía sau: “TiểuDiệp!”.
Nụ cười của “Diệp Điềm” ở trước mặt hắn càng ngày càng kì quái, giọng nói thì thào: “thì ra sư ca thật sự bị thương”.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, tay phải của Dung Trần Tử rút thanh bảokiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào ngực nàng ta. Nhưng nàng ta lại nghiêngngười né được, tung một chưởng vào đúng ngực Dung Trần Tử, nhưng đườngkiếm của hắn vẫn rất linh hoạt, nhanh chóng thu lại che chắn. “DiệpĐiềm” cong ngón tay trái lại búng mũi kiếm ra xa, tay phải nhanh nhẹn ấn mạnh lên yết hầu Dung Trần Tử. hắn vốn dĩ đang bị thương nặng, giờ lạiđột nhiên cử động mạnh, nên máu trước ngực lại thấm tràn cả ra.
Hương vị thịt thần tiên kích thích khiến “Diệp Điềm” không ngừng chảy nước miếng, ánh mắt nàng ta sáng lên như ngọc: “Cơ hội, đúng là cơ hộitrời cho ta!”.
Hai ngón tay nàng ta kẹp chặt lấy mũi kiếm, thân hình như một con rắn quấn chặt lấy thắt lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử vừa mới tập trungsức lực, thì ngay lập tức máu ở ngực chảy lại ra đầm đìa. Hơi thở củahắn dần trở nên khó khăn, nước miếng của “Diệp Điềm” đã nhỏ giọt lênquần áo của hắn. Dung Trần Tử không dám kêu cứu, nếu người tới không đềphòng, chỉ sợ rằng lại dâng thêm mạng sống cho nó.
Nỗi băn khoăn ấy của hắn lại vừa hay trở thành lợi thế cho con rắn ba mắt đang mạo danh Diệp Điềm. Nó mút vết máu thấm ra trên miếng vảithuốc băng vết thương của Dung Trần Tử, vẻ mặt tham lam: “Nếu như cóđược nguyên tinh của ngươi, thì ta cần gì phải đi thu thập lũ trẻ conmới sinh nữa? Cũng xem như ngươi chết một cách có ý nghĩa”.
Sức lực của Dung Trần Tử dần giảm sút theo lượng máu đang từ từ chảyra, eo lưng bị thân thể của “Diệp Điềm” cuốn càng lúc càng chặt. MặtDung Trần Tử trắng bệch, con rắn ba mắt đang hút máu, đắm chìm tronghương vị máu thịt thần tiên không thể dứt ra được. Nhưng đúng ra, nókhông nên coi thường cao nhân trong Đạo tông, tuy thanh bảo kiếm trongtay phải của Dung Trần Tử bị khống chế, nhưng tay trái lại đang chốnglên eo của Diệp Điềm, năm ngón tay của hắn đang xòe ra, giờ đột nhiênnắm chặt lại, tung ra một quyền.
Con rắn ba mắt rên lên một tiếng đau đớn, rồi đột nhiên rơi từ trênngười hắn xuống, phun ra một ngụm máu lớn – một quyền kia của Dung TrầnTử đánh xuyên qua thân thể che đậy bên ngoài của nó, suýt chút nữa làthủng cả xác rắn. Nó lăn lộn giãy giụa, rất lâu sau mới hồi lại sức.Dung Trần Tử đã dốc toàn bộ khí lực để ra đòn ban nãy, nên giờ quả thậtkhó có thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từ từ hồiphục.
Con rắn ba mắt vặn vẹo cỡ chừng một khắc, cuối cùng cũng đứng dậyđược, nó lộ ra bộ mặt hung tợn, cắn luôn một miếng lên tay phải DungTrần Tử, rồi uống máu tươi ừng ực. không lâu sau, nó ngẩng đầu lên, lạikhôi phục lại nụ cười tươi tắn: “một thân tu vi này của ngươi, sau khicái xác này chết rồi thì cũng lãng phí lắm, chi bằng để ta hưởng, coinhư là công đức”.
Rồi nó đột nhiên vươn tay cởi trung y màu trắng của Dung Trần Tử ra,khuôn mặt Dung Trần Tử nhất thời biến sắc: “Đừng chạm vào ta!”.
Nó cười hì hì: “Trước khi chết, để ngươi được vui vẻ sung sướng mộtchút”. nói xong, nó chu đáo cởi y phục của Dung Trần Tử ra hệt như mộtnàng thê tử đang hầu hạ cho đấng trượng phu nhà mình. Cả người Dung Trần Tử nổi hết cả da gà, vừa tức lại vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, hắn hét lên: “Dừng tay lại!”.
“Diệp Điềm” cong người trêu chọc đùa nghịch hồi lâu, đột nhiên kêulên một tiếng “Ơ” đầy ngạc nhiên: “Sao lại không có phản ứng gì vậy?”.Nó cau mày: “Lẽ nào ngươi không thích sư muội mình?”.
Gân xanh trên trán Dung Trần Tử như sắp nổ tung, lửa giận trong mắtnhư đang bốc cháy bừng bừng, nếu không phải sức lực của hắn đã cạn kiệt, không thể cử động được, thì đã băm thây con rắn thối này thành ngànmảnh từ lâu rồi. Con rắn vẫn còn đang suy nghĩ: “Vậy ngươi thích ainhỉ?”. Rồi nó tự cho là thông minh: “Lẽ nào người ngươi thích là cô gáivừa tới lúc chiều nay?”.
Nó lắc người biến, hóa thành dáng vẻ của Hà Bạng, đắc ý nói: “Thuật biến hóa huyền ảo ta mới học đấy, thế nào?”.
Nếu là lúc bình thường, kiểu biến hóa thô thiển này cùng lắm cũng chỉ là trò chọc cười cho Dung Trần Tử, nhưng hiện giờ hắn hoàn toàn khôngthể tập trung trấn tĩnh tâm trí được nữa. “Hà Bạng” trước mắt thân thểuyển chuyển tha thướt, kích thước eo lưng cũng không hề sai khác. Thứ đó từ từ ghé sát vào bên tai Dung Trần Tử, học cách dụi dụi vào cánh taychắc khỏe của hắn như Hà Bạng thật vẫn thường làm, giọng nói vừa yêukiều vừa lảnh lót: “Tri quan”.
Dung Trần Tử quay mặt đi hướng khác, trong mắt chứa vẻ chán ghét,nhưng thân thể lại dần dần có phản ứng. Con rắn thối vô cùng kinh ngạc,hí hửng nói: “Quả nhiên là có tác dụng, loài người các ngươi thật kìlạ”.
Con rắn bắt đầu khiêu khích từng chút từng chút một, khiến hơi thởcủa Dung Trần Tử càng lúc càng gấp gáp. Bàn tay của nó nhẹ nhàng ấn ấnlên vùng bụng dưới của hắn, mặt mày vui sướng mừng rỡ: “Bên trong nhiềuquá, đều là của ta, đều là của ta tất!”.
Đầu lưỡi của Dung Trần Tử bị cắn nát, hắn muốn vùng dậy tung ra mộtđòn cuối cùng, thì đột nhiên tiếng cười của con rắn ba mặt trên ngườihắn tắt lịm, nó cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ở nơi đó không biết từ bao giờ đã lộ ra một cột băng nhọn. Con rắn thối quay đầu một trăm tám mươi độ, thì nhìn thấy Hà Bạng xinh đẹp kiều mị đang đứng ở cửa. Nàng vỗ vỗtay, còn cảm thán: “Tri quan, ta cứu ngươi một mạng, coi như trả cho món nợ tình cảm lúc trước”.
Dung Trần Tử không thể mở miệng nói chuyện. Con rắn ba mắt rơi từtrên giường xuống, đang muốn trườn tới chỗ Hà Bạng, thì bàn tay trắngtrẻo của Hà Bạng liền khẽ nắm lại, sau đó cột băng nhọn trong cơ thể nóđột nhiên nổ tung, chỉ kịp nghe thấy một tiếng trầm thấp, nó vặn vẹotrên mặt đất với vẻ không cam tâm, rồi từ từ bất động.
Ảo giác biến mất, trên nền đất chỉ còn lại một thi thể máu thịt bầynhầy. Hà Bạng sợ nó chưa chết hẳn, liền bước lên trước chặt đầu nó, từbên trong cổ rơi ra đầu của một con rắn ba mắt, nền đen vân trắng, âmnhãn ở giữa vẫn chưa kịp mở.
Hà Bạng dùng thuật Ngưng băng đông cứng nó lại, cũng không biết đãthi triển pháp thuật gì, khối băng lạnh lẽo bỗng nổ bùm một tiếng, trênmặt đất không còn thấy bất cứ vết máu nào nữa, chỉ còn lại một vũng nước trong. Lúc ấy, nàng mới yên tâm nói: “Óa óa, con rắn ba mắt thối, dámtranh ăn với bổn tọa, chết cũng chưa hết tội!”.
Trên giường, lồng ngực của Dung Trần Tử vẫn đang chảy máu. Hà Bạngquỳ xuống bên cạnh hắn, nàng liền thực hiện một đạo pháp thuật, trongtay phải hiện ra một màn sương trắng tựa mây trời, màn sương ấy giống ynhư một thực thể. Nàng cúi người chà rửa, màn sương giống như có sinhmệnh từ từ thấm vào người Dung Trần Tử, mang hết bụi bẩn trên người hắnđi.
Quần áo nàng mặc vốn dĩ thường mát mẻ, lại thêm việc đang cúi người,nên Dung Trần Tử đang nằm trên giường có thể nhìn thấy phong cảnh ở ngực nàng, hắn vốn là bậc chính nhân quân tử, nhưng trước đó không lâu lạiphải chịu loại kích thích đó, nên chỉ đành quay mặt đi hướng khác.
Hà Bạng lau đến chỗ quan trọng đó, không khỏi thò tay ra sờ nắn,khiến gân xanh trên trán Dung Trần Tử tức giận gồ hẳn lên, nàng lại nổitính xấu. Nàng nhấc người dậy nằm sấp lên lồng ngực của Dung Trần Tử,vừa liếm miệng vết thương trước ngực hắn, vừa móc lọ cao tái tạo da liền xương cốt từ trong người ra: “Ngươi đã đồng ý rồi, một con rắn ba mắtthì đổi ba lạng thịt, lần trước trong Thanh Hư quan có một con rắn giảmạo ngươi, hôm nay ở đây lại thêm một con khác giả mạo Diệp Điềm, còn cả con rắn giả mạo Lưu Tẩm Phương nữa…”. Nàng bắt đầu xòe bàn tay ra đếm:“Giờ đã biết là có bốn con rồi nhé!”.
Lớp cao vừa bôi lên miệng vết thương, quả nhiên mát lạnh, cơn đaucũng từ từ giảm bớt, Dung Trần Tử gắng gượng mở miệng: “Vậy nên?”.
Hà Bạng liếm vết máu đang tràn ra bên môi hắn, Dung Trần Tử nghiêngmặt tránh đi: “Bốn con rồi thì tặng ta một món quà be bé đi, Tri quan!”. Nàng chép miệng: “Ngươi lại dùng nguyên tinh nuôi người ta thêm một lần nữa đi, được không?”.
Sắc mặt Dung Trần Tử méo mó: “Nam nữ thụ thụ bất thân, dù sao đi nữangười cũng là Hải hoàng do Long Vương đích thân phong…”. hắn nói một hơi dài, nên hơi thở hổn hển gấp gáp. Nhưng Hà Bạng lại không quan tâm,nàng vươn tay che miệng Dung Trần Tử lại, lại ghé vào tai hắn, hỏi: “Cóđược hay không? không trả lời ta sẽ coi như ngươi đã đồng ý!”.
Dung Trần Tử không thốt nổi lên lời, nàng vui vẻ đến mức đôi mắt cũng cười híp cả lại: “một, hai, ba, ngươi đồng ý rồi nhé!”.
Dung Trần Tử tức giận xấu hổ không để đâu cho hết. hắn chẳng muốn dây dưa gì với Hà Bạng nữa, nhưng không ngờ vừa nãy dưới trăm ngàn cách giả vờ õng ẹo của con rắn ba mắt, hắn lại khó lòng khống chế được.
Trong lúc lòng dạ hắn đang mâu thuẫn tự trách, thì Hà bạng đã xôngtới muốn tấn công, Dung Trần Tử thấp giọng hừ một tiếng, nhất thời mặtmũi đầu cổ đều đỏ bừng tím tái. Mấy lần trước, Hà Bạng được Dung Trần Tử lấy nguyên tinh bồi bổ, lúc đầu cũng không cảm thấy gì, về sau mới phát hiện ra thể chất được cải thiện đáng kể. Nàng vốn là Nội tu, thân thểlà khuyết điểm chết người, lại thêm việc lười vận động, mới chạy có vàibước đã thở hồng hộc, giờ có phương pháp kì diệu vừa có lợi lại thoảimái, lẽ nào cam tâm bỏ qua. Nhưng đúng lúc ấy nàng lại chia tay với Dung Trần Tử. Nên lần này, nàng canh sẵn trước cửa phòng nhưng lại khôngkinh động gì đến người ta, cũng là có ý ăn trộm của ăn trộm. Dung TrầnTử có đồng ý hay không, nàng mặc kệ.
Nhưng Dung Trần Tử lại từ chối phối hợp, nên nàng cảm thấy khó chịuvô cùng. Thân thể mềm mại mỏng manh không chịu nổi loại ma xát này, nàng thấy rất đau, thử mấy lần đều giống như con hổ cắn phải con nhím –không thể ngậm miệng vào được.
Dung Trần Tử lâm vào cảnh khổ sở vui sướng đan xem khó có thể dùnglời để miêu tả, cổ hắn trướng lên như sắp chảy máu tới nơi, gắng gượngnói: “Đừng…”.
Hà Bạng dùng nước để làm ướt bản thân, lần này thì dễ dàng hơn nhiều, nàng khẽ rên lên một tiếng, thân thể vừa mềm mại vừa mịn màng nằm sấplên ngực Dung Trần Tử, hơi thở ngọt ngào thanh mát. Lần đầu tiên DungTrần Tử tỉnh táo để cảm nhận loại khoái cảm này, cả người hắn như runlên, máu nóng kêu gào sôi sục, hơi thở gấp gáp, trong ngực dường như cómột ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Hà Bạng bên ngoài tuy xinh đẹp nhưng bên trong lại vô dụng, chưa được bao lâu, mồ hôi đã vã ra đầm đìa. Nàng nằm sấp trên người Dung Trần Tử, Dung Trần Tử tiến không được lùi cũng chẳng xong, thần trí có phần hỗnloạn, trong tiềm thức hắn cũng không rõ mình hi vọng nàng tiếp tục haynên yêu cầu nàng dừng lại nữa. Hai người đang dây dưa dính lấy nhau, thì đột nhiên cửa phòng bị mở, Dung Trần Tử vội hạ màn trướng xuống, dốchết sức kéo một chiếc chăn bông qua, cuốn chặt lấy Hà Bạng đang ở trênngười mình.
Ở phía ngoài, Thanh Huyền đang bưng thuốc bước vào: “Sư phụ, Đại tưtế của Hải tộc đang chuẩn bị phá thông tất các bức tường ngăn cách đểtìm kiếm sư cô. Người hãy uống thuốc trước đi ạ”.
Thân thể mịn màng của Hà Bạng dính chặt lấy hắn, hơi thở của DungTrần Tử cũng vì thế mà trầm đục hơn, trong lòng xấu hổ không sao nóihết, con rắn ba mắt làm hại biết bao sinh linh, sư muội sống chết ra còn chưa rõ, bản thân hắn lại… Cảnh tượng hoang đường này nếu để đồ đệ củahắn nhìn thấy, sau này làm sao gặp người khác được nữa đây?
Hà Bạng lại rất ngoan, kề sát lên hõm cổ hắn không hề động đậy, cònbiết ý không đè vào miệng vết thương trên ngực hắn nữa. Dung Trần Tử cốgắng điều hòa lại hơi thở, không muốn để Thanh Huyền nghe ra điều gìkhác thường: “Cứ để thuốc xuống đó, ngươi ra ngoài trước đi”.
Thanh Huyền vâng lệnh, đặt thuốc xuống cái tủ thấp. Hà Bạng nghịchngợm, khẽ cử động thân thể, nàng quả thực quá chặt, khiến Dung Trần Tửkhông khỏi rên lên một tiếng buồn bực. Thanh Huyền vội vàng quay ngườilại hỏi: “Sư phụ, vết thương của người lại tái phát ư?”.
hắn bước lên trước định vén màn trướng lên, thì Dung Trần Tử dùngtoàn bộ sức lực ấn chặt Hà Bạng xuống, hắn gần như nghiến chặt răng mởmiệng nói: “Ta không sao, ra ngoài đi”.
Thanh Huyền tuy rất lo lắng, nhưng cũng không dám làm trái ý sư phụ,liền lùi lại ba bước rồi quay đầu bước ra khỏi phòng. Đợi đến khi cửaphòng được đóng lại rồi, Dung Trần Tử không thể chịu đựng thêm được nữa, lồng ngực như muốn nổ tung. hắn cắn môi đến bật máu: “Đừng tưởng rằngta không dám giết người!”.
Lần đầu tiên hắn có ý muốn giết người, tay phải tóm chặt lấy yết hầu Hà Bạng.
Hà Bạng đau đến chảy cả nước mắt. Dung Trần Tử nghiến chặt răng, tayphải từ từ tăng thêm lực, nàng ra sức giãy giụa, với sức lực này nếu vào lúc bình thường, thì đối với Dung Trần Tử mà nói căn bản không có gìđáng kể, nhưng vào giờ phút này nàng vẫn giãy ra được.
Váy áo của Hà Bạng lộn xộn, trên cổ xuất hiện một vết hằn đỏ chóimắt, nàng chật vật trèo xuống giường. Suy cho cùng cũng là đại yêu ngànnăm, nàng đã bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế này chứ, nhất thờithẹn quá hóa giận. Nàng liền nổi máu bắt nạt Dung Trần Tử đang bị thương nặng, xông lên trước nhằm đúng chỗ bị thương của hắn đấm một cú đauđiếng. Cũng còn may là lực của nắm đấm nhỏ nhắn này không mạnh, nếukhông thì sợ rằng có đến mười Dung Trần Tử cũng không sống nổi.
Bị một đấm khiến khí huyết trong người Dung Trần Tử cuộn trào, máuthấm cả ra chăn, rực rỡ chói mắt. Hơi thở của hắn hổn hển thô khàn, HàBạng thì lạnh lùng bàng quan, hồi lâu sau mới tức giận, hừ hừ nói: “Sớmbiết vậy thì đã không cứu ngươi rồi, hừ, nên để con rắn đó nuốt luônngươi đi mới phải!”.
Cửa phòng đóng lại, Hà Bạng đi tìm Thuần Vu Lâm. trên cơ thể DungTrần Tử dường như vẫn còn phảng phất lưu lại sự mềm mịn ấp áp của nàng.hắn nhắm chặt mắt, rất lâu sau mới có thể vất vả lau rửa cơ thể đượcsạch sẽ. hắn mặc trung y lại tử tế, cố gắng chống người dậy, bưng bátthuốc đặt ở trên chiếc tủ thấp uống một hơi cạn sạch, có nóng không, cóđắng không, hắn cũng không biết.
Lưu phủ, sảnh chính.
Tiếng khóc của Lưu Tẩm Phương từ xa vọng lại, hóa ra sau khi nàng tavề phòng, tắm rửa xong liền tới tiểu viện tìm mẹ, nhưng tìm mãi cũngkhông thấy bóng dáng bà đâu. Cuối cùng tìm đến khắp cả trên dưới Lưuphủ, lúc ấy Lưu Các Lão mới phát hiện nàng tiểu thiếp của mình đã mấttích. Lại nhớ tới cái xác trương lên trong hồ ngày hôm nay, tung tíchcủa Huệ Nương không cần nói cũng biết.
Lưu Tẩm Phương tuổi hãy còn nhỏ, không thể chấp nhận được sự thậtrằng mẹ mình đã chết thảm như vậy. Lưu Các Lão lại không kiên nhẫn,mắng: “Chết thì cũng đã chết rồi, gào khóc như thế làm gì? Im miệng lạicho ta!”.
Hai mắt Lưu Tẩm Phương trừng lớn: “Sao lại chết thì cũng đã chết rồi? Lẽ nào di nương không phải là người sao? Di nương được gả vào trong phủ suốt bấy nhiêu năm, chịu biết bao khổ cực, đã bao giờ cha để tâm đếnchưa? Ở trong phủ nhiều ngày như vậy, mà không một ai phát hiện ra dinương đã mất tích! Giờ di nương đã chết rồi, cha lại còn nói ra nhữnglời vô tình vô nghĩa đó nữa!”. Suốt mười mấy năm nay, nàng vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng giờ hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú chỉ trực chờ nuốt chửng người khác: “thật uổng phí cái danh thầy giáo củaThánh thượng, vậy mà bản thân lại coi mạng người như cỏ rác! Cha khôngsợ hồn ma của di nương không được yên nghỉ, quay về tìm cha sao?”.
Bị con gái bác bỏ trước mặt bao nhiêu người, Lưu Các Lão không kìm được lửa giận quát: “Hỗn xược!”.
Lát sau, Lưu phu nhân chạy tới, bà ta là bà lớn trong nhà, nên lờinói cũng không cần phải kiêng nể gì ai: “Ngươi thân là con gái, suốt mấy ngày mấy đêm đi đâu không về, đi cũng không nói với ai một tiếng, vềđến nhà lại dám nghỗ nghịch với lão gia! Hừ, Lưu gia tốt xấu gì cũngnuôi dưỡng hai mẹ con ngươi suốt từng ấy năm, không nhận được chữ ơn thì thôi, lại còn bị chuốc lấy oán trách vào người”. Bà ta khẽ ra hiệu,liền có một gia nô đi tới kéo Lưu Tẩm Phương đi.
Suy cho cùng cũng là chuyện trong nhà người ta, người của Đạo tôngcũng không tiện can dự vào. Dung Trần Tử đằng hắng một tiếng, lúc ấy Lưu Các Lão mới thu lại cơn giận, nói: “Gia môn vô phúc, đã khiến mọi người chê cười rồi”.
Hành Chỉ chân nhân và mọi người dĩ nhiên không muốn nhiều lời, nênđành an ủi vài câu, rằng mẹ đẻ nàng ta vừa mới mất, nên nàng ta nói năng không kịp suy nghĩ, vấn đề này đến đây là dừng lại. Câu chuyện lúc đólại chĩa sang Minh xà. Dù sao người chết cũng chỉ là một phụ nữ khôngquan trọng, nếu có đặt trong một vở hát tuồng thì đó cũng chỉ là một vai diễn không có lời thoại, ai sẽ để tâm đến chứ?
Hà Bạng dĩ nhiên càng không quan tâm, nàng tấp tểnh chạy đến bên cạnh Thuần Vu Lâm: “Thuần Vu Lâm, cổ người ta đau”. Thuần Vu Lâm nghiêngngười qua xem, da thịt Hà Bạng mềm mịn, vết hằn đỏ trên cổ lại càng thêm nổi bật. Lông mày Thuần Vu Lâm nhăn lại: “Là ai làm?”.
Hà Bạng dựa vào trong lòng hắn, chuyện này vẻ vang gì chứ, ngay cảmột người như nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào để mách tội: “Đều tại conrắn ba mắt đó hết, hu hu hu hu”.
Thuần Vu Lâm tưởng nàng gặp phải con rắn ba mắt, nên vội vàng lấy cao thuốc bôi lên cổ cho nàng, giọng dịu dàng: “Được rồi, đều tại thầnkhông tốt, thần nên đi theo bệ hạ. Lần sau chúng ta bắt được bọn chúng,cũng bóp cổ bọn chúng để trả thù nhé!”.
Hà Bạng vốn chỉ giả vờ khóc, nhưng nước mắt lại như những hạt đậuvàng thánh thót rơi xuống. Thuần Vu Lâm bế nàng lên, đi ra khỏi phòng:“Được rồi, đừng khóc nữa, có đói không, chúng ta đi xem thử xem có thứgì ăn được không nhé!”.
Cả đám người ở trong phòng trầm ngâm, Trang Thiếu Khâm nhìn thấy cảnh ấy khuôn mặt đầy vạch đen.
Thuần Vu Lâm tìm rất nhiều đồ ăn cho Hà Bạng, nàng chẳng còn miệngđâu để khóc lóc, rốt cuộc cũng yên tĩnh được một lát. Thuần Vu Lâm dỗdành nàng xong, lại ra khỏi cửa. Hà Bạng đuổi theo, hỏi: “Ngươi đi đâuvậy?”.
Bước chân của Thuần Vu Lâm hơi khựng lại, nở nụ cười miễn cưỡng: “sựviệc khẩn cấp trước mắt vẫn là tìm ra Diệp Điềm, thần đi xung quanh Lưuphủ tìm thử xem sao”.
Hà Bạng ăn bánh hoa quế, hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Buổi tối hôm ấy, quan binh gõ lên tất cả những vách tường có trongLưu phủ, thiếu chút nữa là phá hủy luôn toàn bộ trang viên này, cuốicùng tìm thấy Diệp Điềm tại một khu vườn bỏ hoang cách vườn chính tầmmột canh giờ đi bộ.
Chỉ là Diệp Điềm hôn mê bất tỉnh, Trang Thiếu Khâm bắt mạch cho nàng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Xem tình trạng, thì có vẻ như muội ấy bị trúngmột loại pháp thuật nào đó, có người đã phong kín thần thức của muội ấyvào trong tâm khiếu [1] rồi”.
[1] Tâm khiếu là chỉ lỗ hổng trong trạng thái tinh thần. Người xưacho rằng đàn ông có bảy khiếu, đàn bà có chín khiếu. Khi sống tất cả các khiếu sẽ đều đóng hay mở theo những thời điểm phù hợp để con người hòahợp được với thời đại vũ trụ, nhưng khi chết thì tất cả các khiếu phảiđóng lại để hồn có thể thoát ra từ trên đỉnh đầu lên trời, tức là giúpcho hồn không bị siêu tán, để sau này có thể đầu thai trở lại làm người
Lời vừa dứt, Dục Dương chân nhân cũng nhíu chặt mày, nói: “Tâm khiếucủa con người rất phức tạp, chỉ cần sơ ý một chút thôi thì sẽ sa vào vàrất khó tìm được đường ra. Phải dẫn thần thức ra bằng cách nào đây?”.
Trang Thiếu Khâm nhìn đăm đăm về phía Hà Bạng, nàng đang mải mê ăncánh gà, còn ngồi xổm luôn xuống bàn nhai nhồm nhoàm. Trang Thiếu Khâmmặt dày nói: “Hải hoàng bệ hạ, thuật pháp của người thuộc mệnh thủy, nếu dùng nước để dẫn đường thăm dò tâm khiếu của con người, chắc là khôngkhó lắm nhỉ?”.
Hà Bạng gặm cánh gà, nói: “không khó”. Nàng cũng chẳng thèm quay đầulại: “Nhưng trước khi ra khỏi biển, ta đã giao hẹn với tên đạo sĩ thốiđó rồi, chỉ chuyên tâm lo chuyện giết rắn, một con rắn ba lạng thịt,hiện giờ ngươi lại còn muốn ta cứu Diệp Điềm nữa sao?”.
Nàng sờ sờ vào vết hằn đỏ trên cổ, càng nghĩ lại càng thấy tức, bèntrợn trừng cả hai mắt lên, nói: “Dựa vào đâu mà bổn tọa phải cứu DiệpĐiềm! Cứu được nàng ta rồi còn bị nàng ta mắng nữa!”.
Trước đó, Trang Thiếu Khâm có hơi nghi ngờ – Vết hằn trên cổ nàng tarõ ràng là do người nào đó gây ra, con rắn ba mắt không quen bóp, mà chỉ nuốt và giết mà thôi. Nguồn gốc của vết thương kia rất đáng nghi. Giờthấy thái độ của Hà Bạng như vậy, hắn liền hiểu ra được đến bảy tám phần – Sư huynh à, huynh lại chọc giận nàng ta rồi đúng không? Quân tử báothù mười năm chưa muộn, giờ động vào nàng ta làm gì?
Biết Diệp Điềm vẫn còn sống, Dung Trần Tử mới cảm thấy an tâm. Bìnhthường, hắn sẽ có cách dẫn hồn phách của Diệp Điềm ra, nhưng nội lựchiện giờ của hắn lại không đủ. hắn im lặng rất lâu, Trang Thiếu Khâmhiểu rõ, nói: “Thần thức của Diệp Điềm bị phong ấn trong tâm khiếu suốtmột thời gian dài, sợ là thân thể có chút tổn hại, nếu sư huynh nhấtquyết không chịu nhiều lời với Hà Bạng kia nữa, thì chi bằng để đệ dẫnhồn…”.
Dung Trần Tử đương nhiên phản đối: “Đệ coi đây là trò đùa à? Nếu ngay cả đệ cũng bị vây hãm trong đó, thì tính sao hả?”.
Trang Thiếu Khâm nhún nhún vai: “không thử thì làm sao biết được?”.
Dung Trần Tử trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Bảo Hà Bạng vào đây, ta có lời muốn nói với nàng ta”.
Hà Bạng nhất định không chịu vào, Thuần Vu lâm biết rõ tính nàng, nên phải dỗ dành rất lâu. Nàng đồng ý đến phòng Dung Trần Tử nhưng vẫn còngiận nên quyết không hé răng nói nửa lời. Dung Trần Tử là người biếtphân rõ nặng nhẹ hơn Trang Thiếu Khâm nhiều, hắn không muốn dính líu gìtới Hà Bạng nữa, nhưng tình thế cấp bách, không thể không nhân nhượngnàng: “Cứu Diệp Điềm, ta sẽ cho người thêm ba lạng thịt nữa”.
Hà Bạng không chịu đến gần hắn, mà đứng phía trước giá mắc áo gần cửa nói: “Khi nào cho?”.
Dung Trần Tử sợ nàng lại nhắc đến chuyện lấy nguyên tinh bồi bổ, giờnghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, hắn đáp không chút do dự: “DiệpĐiềm tỉnh lại lúc nào thì cho lúc đó”.
Ngoài dự đoán, Hà Bạng cũng không hề quấy lấy hắn, mà thoải mái đồng ý ngay: “Được”.
Hà Bạng xoay người đi đến phòng Diệp Điềm. Dung Trần Tử nhìn theobóng nàng, hắn chưa từng tiếp xúc với Nội tu, nên không biết nhiều vềthói quen của Nội tu. Nhưng Hà Bạng này thì… dường như đã thật sự khôngcòn quấn lấy hắn nữa rồi.
Hà Bạng dẫn hồn cho Diệp Điềm, Thuần Vu Lâm làm nhiệm vụ bảo vệ. hắnđứng canh phía ngoài phòng Diệp Điềm, không cho phép những người khôngliên quan bước vào trong. Trang Thiếu Khâm phái hai tên đệ tử đến đứng ở ngoài cửa chờ dặn dò, còn mình cùng Hành Chỉ chân nhân đi tìm kiếm tung tích của hai con rắn ba mắt kia – Con rắn giả mạo Lưu Tẩm Phương rốtcuộc đã chạy đi đâu vậy chứ? Còn con rắn giả mạo hắn hiện giờ đang ẩnnáu nơi nào?
Thuần Vu Lâm đương nhiên rất đề phòng những người trong Đạo tông, hắn đứng đợi trên một cây hòe trồng trong sân suốt nửa canh giờ. Dẫn hồn là một việc rất phức tạp, không thể vội vàng, nên hắn cũng chẳng việc gìphải gấp gáp.
không lâu sau, Lưu Tẩm Phương từ ngoài sân đi vào. Nàng mặc một bộváy áo màu đỏ tươi, toát lên vẻ đoan trang, kín đáo của một một cô gáisinh ra trong chốn khuê các. trên tay nàng bưng ba đĩa thức ăn, một bình rượu, khuôn mặt nàng ta mang theo vẻ e thẹn của một tiểu thư lá ngọccành vàng, ngượng ngùng nói: “Ăn… Ăn một chút trước đi”.
Thuần Vu Lâm thoáng ngẩn người, nhưng hắn từ chối rất nhanh: “khôngcần đâu, đợi bệ hạ của ta dẫn hồn xong, ta ăn cùng với nàng ấy cũngđược”.
sự thất vọng hiện lên rõ ràng trong đôi mắt của Lưu Tẩm Phương: “Suốt mấy ngày nay, người đều bận rộn chăm sóc cho nàng ấy… không thể ăntrước một chút thôi sao?”.
Trái tim Thuần Vu Lâm liền mềm hẳn đi. hắn đi theo Hà Bạng đã lâu,nàng là người tham ăn, lại vui buồn thất thường, trước giờ hắn toàn ởvào thế yếu, đã quen với việc mọi chuyện đều nghĩ cho nàng trước tiên,cũng sinh ra cái tính dịu dàng thương hoa tiếc ngọc. Lần đầu gặp Lưu Tẩm Phương ở Lưu phủ, hắn thương hại nàng ta quá yếu đuối, nên đã tạo căncơ cho nàng ta, hi vọng sau này nàng ta có thể bước chân qua ngưỡng cửatu tiên, thoát khỏi nóng lạnh thất thường của chốn nhân gian thế tục.Lưu Tẩm Phương cũng là người khéo léo hiểu chuyện, từ đó trở đi luôn coi hắn là sư phụ, cung kính vô vàn.
hắn cầm chiếc đũa lên nếm thử lần lượt các món, ý cười trên môi đã ủi phẳng nếp nhăn vương trên hàng mày của Lưu Tẩm Phương: “Mùi vị rấtngon, cảm ơn. Rượu thì không thể uống được, dẫn hồn không phải là tròđùa, tuyệt đối không thể để người khác làm phiền được. cô cũng mệt rồi,nên quay về nghỉ ngơi đi”.
Có lẽ vì lời khen nhạt nhẽo của hắn, nên khuôn mặt Lưu Tẩm Phương liền đỏ ửng lên như trái táo mùa thu: “Ừ”.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, lúc sắp ra đến cửa tiểu viện lại ngoái đầunhìn về phía Thuần Vu Lâm đang ở trên cây hòe. Thuần Vu Lâm khẽ nở nụcười, áo đỏ tóc đen, tao nhã như thơ. Máu trong người Lưu Tẩm Phương tựa hồ như đang sôi lên, nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thêm nữa, đi mà như trốn chạy.
Hà Bạng mất một canh giờ mới dẫn hồn xong cho Diệp Điềm, khi nàngbước ra khỏi phòng cũng là lúc Diệp Điềm đã tỉnh lại. Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ vội vàng bước vào trong chăm sóc. Thuần Vu Lâm nhảy từtrên cây hòe xuống, một tay ôm chặt lấy eo nàng, một tay bóp vai chonàng, hỏi: “Có đói không? Muốn ăn gì?”.
Vẻ mệt mỏi trên gương mặt Hà Bạng vẫn chưa tan hết, tâm tư rõ ràngđang đặt ở nơi khác: “Có người đã hứa cho ta ba lạng thịt, ngươi đi lấyvề đi”.
Thuần Vu Lâm khẽ cau mày: “Bệ hạ, tình hình lúc này rất đặc biệt, rắn ba mắt hiện đã xuất hiện đến bốn con rồi, thật giả thế nào vẫn chưaphân biệt được. Dung Trần Tử lại là người có đạo pháp cao cường, nếu vết thương của hắn ta khỏi, thì chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiềusức lực. Người hà tất vì chút tham ăn nhất thời mà khiến vết thương trên người hắn nặng thêm?”.
Đôi mắt tròn xoe của Hà Bạng trừng lớn: “Nhưng hắn đã hứa với ta rồi!”.
Thuần Vu Lâm dịu dàng trấn an nàng: “hắn ta là kẻ quân tử, đã hứa thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời đâu, chuyện này cứ tạm ghi lại đã, đợi saukhi xử lí được mấy con rắn ba mắt đó rồi nhắc lại cũng chưa muộn. Thầnsẽ đi làm vài món mà bệ hạ thích nhất”.
Lúc này, Hà Bạng mới vui vẻ lên một chút: “Vậy thì được, cứ tạm thời ghi nợ đã. Hừ hừ”.
Thuần Vu Lâm ôm nàng đi vào nhà bếp. Hà Bạng không quen ăn uống cùngngười lạ, việc ăn uống trong suốt mấy ngày nay đều do một mình Thuần VuLâm đảm trách. hắn vừa đi vừa thắc mắc: “Con rắn ba mắt tuy rằng rất kìlạ, nhưng hình như không mảy may uy hiếp đến Hải tộc. Từ đầu đến cuốithần vẫn không hiểu, bệ hạ cứ đường hoàng ở lại trong cung Hải hoàng ung dung quan sát mọi việc, hà tất gì phải dính vào mấy chuyện rắc rốinày?”.
Hà Bạng ngó quanh, thấy không có ai, mới nói nhỏ: “Ta làm chuyện nàyđương nhiên là có lí do của nó. Con rắn ba mắt đầu tiên xuất hiện, giảmạo Dung Trần Tử, việc đầu tiên nó làm khi quay về Thanh Hư quan chínhlà tìm ta. Khi linh hồn của ta về Hải tộc, lúc quay lại, con rắn giả mạo Lưu Tẩm Phương đang đứng án ngữ ngay trước mặt ta, tuy rằng không biếtnó định làm gì, nhưng ta nghĩ nhất định là phải có nguyên do nào đó!”.
Lúc nàng phân tích sự việc nghiêm túc giống hệt như khi đang ăn đồăn: “Con rắn ba mắt thứ ba giả mạo làm Trang Thiếu Khâm, việc đầu tiênnó làm không phải là đi tìm tên Dung Trần Tử đang bị thương nặng, mà lại đến Hải tộc tìm ta. Con rắn ba mắt thứ tư tuy đến tìm Dung Trần Tử,nhưng cũng vì nhìn thấy hắn bị thương, nên muốn đoạt lấy tinh lực và hồn phách”.
Sắc mặt Thuần Vu Lâm dần trở nên nghiêm trọng: “Ý của bệ hạ là… có khả năng con rắn ba mắt đó chạy tới đây là vì người ư?”.
Hà Bạng cười lạnh: “không biết, nhưng ta chẳng có chút mảy may thíchthú gì với bọn chúng hết. Nên đương nhiên, tranh thủ cơ hội giúp Đạotông tiêu diệt bọn chúng mới là thượng thượng sách”.
Thuần Vu Lâm hiểu ra, liền nói: “hiện giờ, chỉ có thể khiến cho đámđạo sĩ kia tưởng rằng rắn ba mắt đến là vì Dung Trần Tử hoặc đến là vìmuốn làm điên đảo chốn nhân gian. Bằng không, chỉ dựa vào sức của ngườivà thần, e là lực bất tòng tâm”.
Hà Bạng nhảy tung tăng về phía trước: “không nói về vấn đề này nữa!Ta đói sắp chết rồi! Thuần Vu Lâm ngươi đi nhanh lên chút đi!”.
Mọi người tập trung lại trong phòng Diệp Điềm, nàng vẫn còn nhớchuyện xảy ra lúc đó: “Người hầu trong Lưu phủ giúp muội chuẩn bị nướcnóng. Lưu phu nhân đang tâm sự cùng Lưu Tẩm Phương, muội nghĩ nàng ta sẽ không làm gì đâu, bèn đóng cửa chuẩn bị đi tắm. Nhưng lúc đó bỗng thấyđầu ngón tay tê dại, gần như ngay sau đó liền bất tỉnh”.
Dung Trần Tử nhíu chặt hàng mày rậm: “không phải là sư muội bị trúng nọc độc rắn chứ?”.
Trang Thiếu Khâm gật đầu: “Có thể lắm, nhưng cho dù có là trúng nọcđộc rắn đi chăng nữa, thì sao có thể xuất hiện một cách lặng lẽ bêntrong bức tường ở vườn hoa bỏ hoang được chứ?”.
Dung Trần Tử nhìn Hành Chỉ chân nhân, nói: “Có một số trận pháp xoayđổi được không gian, liệu bọn rắn đó có thể hiểu được sự tinh thâm bêntrong trận pháp cổ xưa này không nhỉ?”.
Hành Chỉ chân nhân không có vẻ gì là kinh ngạc, nói: “Có thể bọnchúng không hiểu được, nhưng đừng quên rằng, trận pháp phong ấn quái vật dưới núi Trường Cương cũng chính là một trận pháp từ thời thượng cổ,nếu thứ ở dưới đó có thể hiểu được, thì đương nhiên cũng không có gì làlạ cả”.
một vài người gật đầu, Hà Bạng đang ăn món vịt chiên giòn, nấm rơmxào, súp vây cá mập mà Thuần Vu Lâm làm cho mình, bất chợt ngẩng đầu lên liếc nhìn ông ta, trầm ngâm không nói gì.
Trang Thiếu Khâm nhắc tới trận pháp cổ dưới núi Trường Cương, liềntrở nên nghiêm túc: “Trước mắt, muốn đối phó với bọn quái xà này, thìnhất định phải hiểu rõ tập tính của chúng. Ý của ta là nên đến thăm dònúi Trường Cương thêm lần nữa, ta nghi ngờ chất dịch nhầy lần trước làtrứng. Nếu như chúng ta có thể mang một ít về, thì sẽ có thêm chút đầumối”.
hắn vừa dứt lời, Hành Chỉ chân nhân đã lắc đầu nói: “Nếu tất cả những người trèo xuống vách núi đều có khả năng bị con rắn ba mắt kia giảmạo, vậy đến lúc đó chúng ta làm cách nào để phân biệt thật giả?”.
Vẻ mặt Trang Thiếu Khâm rất kiên quyết: “hiện giờ, đây là manh mốiduy nhất mà chúng ta có, dù sao lúc trước ta cũng đã trèo xuống đó rồi,giờ cũng không ngại trèo thêm lần nữa. Lần này có thể dùng thêm gậy trúc dính keo hoặc vợt lưới, nhưng dây thừng thì nhất định phải thật dài mới được, vì nơi đó quả thật sâu không thấy đáy”.
Mọi người đều cau mày, vẻ mặt người nào người nấy trông rất nghiêmtrọng. Hà Bạng nuốt một miếng nấm rơm xào, sắc mặt của nàng cũng rấtnghiêm trọng: “không biết trứng rắn chưng ngon hay là luộc ngon nhỉ?”.Nàng trầm ngâm hồi lâu: “Có lẽ chúng ta nên thử món trứng tráng phù dung xem sao?”.
Mọi người câm nín.
Trấn Lăng Hà lại có thêm người đột tử, tình hình càng lúc càng tệ,không khí trong Lưu phủ nặng nề không lời nào diễn tả được. Thánh thượng ở trong cung trầm mê đạo thuật, Trang Thiếu Khâm cũng vốn là một ngườithật sự có chút bản lĩnh, lại thêm tài ăn nói khéo léo, sở trường làlung lạc người khác, đã dỗ dành được Thánh thượng gửi nước dãi chimphượng hoàng vô cùng trân quý từ trong cung tới. Nước dãi chim phượnghoàng là một thánh phẩm trị thương, rất hiệu quả trong việc làm liềnmiệng các vết thương ngoài da.
Dung Trần Tử định từ chối không dùng, nhưng thấy tình hình rắn ba mắt càng lúc càng trầm trọng, mà bản thân hắn lại không thể nào dốc toànlực ra được, đành miễn cưỡng dùng một chút. Dược tính của nước dãi chimphượng hoàng lại cần mượn nội lực từ bên ngoài làm chất xúc tác, hiệnTrang Thiếu Khâm và Diệp Điềm đang ngồi xếp bằng vận công hỗ trợ chohắn. Dục Dương chân nhân trông nom những người khác trong Lưu phủ, HànhChỉ chân nhân nhận nhiệm vụ bảo vệ. Hà Bạng lấp đầy dạ dày rồi, nghiêngmình ngồi dựa vào Thuần Vu Lâm. Mọi người đã bày binh bố trận rất cẩnthận, chỉ sợ con rắn ba mắt lại nhân lúc mọi người không đề phòng để đột nhập vào.
Hà Bạng đã no căng rồi, nhưng miệng lại không chịu nhàn rỗi, đang dựa vào người Thuần Vu Lâm gặm bánh đậu vàng. Thuần Vu Lâm mặc một bộ quầnáo mềm mại, trên người cũng không mang theo trang sức hay ngọc bội, bởiHà Bạng da mịn thịt mềm, sợ cọ vào người nàng, nên bình thường nhưng đồvàng ngọc hắn không bao giờ đeo, ngay cả thắt lưng cũng chọn cái có chất liệu mềm mại nhất. Hà Bạng vốn coi hắn như cái gối dựa, mỗi lần ngồixuống, là lại rất tự nhiên dựa vào người hắn, từ lâu hắn cũng đã quenvới việc này.
Trong phòng nhất thời trở nên rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gặm bánh của Hà Bạng, thỉnh thoảng vang lên rúc rích như chuột.
Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm hai tay kết ấn, cùng Dung Trần Tử tạothành một vòng tròn thiên ấn, lập tức hơi thở cùng tương thông với nhau. Cả ba người đều nhắm mắt lại. Bình thường Dung Trần Tử nghiêm túc đãthành thói quen, từ sau khi bị thương lại càng không tùy tiện cười nóivới người khác, nhưng khi nhắm mắt lại ngũ quan đường nét trên khuôn mặt hắn lại mang theo vẻ nhu hòa hơn nhiều.
Hà Bạng vừa gặm bánh đậu vàng, vừa đánh giá hắn một lượt từ trênxuống dưới, nhưng chỉ trong thoáng chốc suy nghĩ của nàng đã quay ngoắtsang hướng khác – hiện giờ ta đã có đến mấy lạng thịt rồi, đến lúc đó sẽ xẻo ở đâu nhỉ…? Chân? ngực? Mông? Oa oa, dù sao thì cái thứ gốc rễ củaloài người kia, lão tử cũng tuyệt đối không thèm đâu! Quá cứng, khôngnhai được – Nàng suy nghĩ rất nghiêm túc.
Sáng sớm hôm sau, vết thương của Dung Trần Tử đã có chuyển biến đángkể, nhưng cơ thể đã bị tổn hại, dù có dùng các loại thuốc kì diệu hơnnữa cũng không thể phục hồi lại ngay trong một chốc một lát được, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn mà thôi. hắn cũng không để tâm lắm, vốn dĩ pháp môn của đạo gia đa phần chuyên về dưỡng sinh, những thứ công pháp nhưhoạt huyết thông khí, dưỡng thần bổ tinh đều là sở trường của hắn.
Thương thế vừa đỡ, hắn đã lập tức muốn đến núi Trường Cương: “Tìnhhình hiện giờ đã quá rõ ràng rồi, tất cả những người xuống dưới núiTrường Cương đều có thể bị con rắn ba mắt giả mạo hình dáng. Ta xuống dù sao cũng sẽ an toàn hơn”. hắn thờ ơ liếc nhìn Hà Bạng, nhưng ý tứ trong lời nói lại thể hiện ra quá rõ ràng – Bất kể con rắn ba mắt có giả mạothế nào đi nữa, thì Hà Bạng đều có thể nhận ra được hắn.
Trong Đạo trời không bao giờ xuất hiện hai Chính thần có cùng một thứ tự cấp bậc, huyết mạch thần tiên là thứ không thể nhân bản được, thậmchí thân hình dù có giống nhau đến mức nào đi nữa, thì trên người conrắn cũng tuyệt đối không thể có được mùi hương hấp dẫn mê người của thịt thần tiên. Mà loại mùi hương này, thì không một yêu quái nào có thểkháng cự được sự mê hoặc của nó.
Trang Thiếu Khâm lo lắng: “Sư huynh, vết thương của huynh vừa mới đỡ…”.
Dung Trần Tử phẩy tay, cắt ngang lời hắn: “Ta không sao nữa rồi. Đệcứ ở lại đây tiếp tục tìm kiếm tung tích của con rắn ba mắt đi. Nếu thực sự không được nữa, thì hãy bảo cả trấn rải tro cây cỏ lên toàn bộ đường đi lối lại, nếu nó bò lên, tất sẽ để lại dấu vết”.
Trang Thiếu Khâm gật đầu, rồi lại liếc nhìn Hà Bạng: “Đệ sẽ sai người phủ vôi lên tất cả những nơi bùn đất trong trấn Lăng Hà, chắc chắnkhông lâu nữa sẽ tìm thấy manh mối của con rắn này thôi”.
Dung Trần Tử gật đầu, định dẫn theo Thanh Huyền, Thanh Tố đến núiTrường Cương. Nhưng Trang Thiếu Khâm ngăn hắn lại: “Sư huynh, nếu nhưhuynh vẫn nhất quyết muốn đi, thì hãy để Hải hoàng bệ hạ đi cùng vớihuynh”. hắn nhìn về phía Hà Bạng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hải hoàng bệ hạtiên thuật cao minh, cho dù có gặp nguy hiểm, thiết nghĩ cũng có thể gặp dữ hóa lành”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp từ chối, Hà Bạng đã kêu táng lên: “Ta không thèm đi chung với hắn!”. Rồi sau đó nàng ôm chặt lấy cổ Thuần Vu Lâm.Thuần Vu Lâm lặng lẽ nắm chặt tay nàng, giọng nhàn nhạt: “Bệ hạ đã quencó ta ở bên hầu hạ, ta nhất định phải đi cùng với nàng ấy”.
Dung Trần Tử cũng không đồng ý: “Chẳng qua chỉ đi lấy vài quả trứngrắn thôi mà, không cần phải như đi đánh trận thế, ta sẽ đi nhanh vềnhanh, không mất nhiều thời gian đâu”.
Tròng mắt của Trang Thiếu Khâm khẽ đảo, hắn bước đến tách Thuần VuLâm ra: “Cũng không lâu đâu, bệ hạ và sư huynh ta đi cùng nhau, Thuần Vu Tư tế không có gì phải lo lắng cả. Hôm nay, chúng ta sẽ phủ vôi bộttoàn bộ trấn Lăng Hà, nhất định phải tìm cho ra tung tích của con rắn ba mắt, vậy nên rất cần Thuần Vu Tư tế ra tay giúp đỡ thì mới xong việcđược”.
Thuần Vu Lâm nhìn Hà Bạng, hắn đương nhiên sẽ nghe theo ý kiến củanàng. Hà Bạng vươn vai đầy vẻ yêu kiều uể oải, đường cong tinh tế kiakhiến Dung Trần Tử bất giác phải quay mặt đi.
“Vậy ta và Thuần Vu Lâm sẽ đi, các ngươi ở lại đây”.
Nàng căn bản lười không muốn nhắc đến tên Dung Trần Tử, nhưng TrangThiếu Khâm lại không chịu: “Sở trưởng của sư huynh ta là trận pháp, đivới huynh ấy an toàn hơn nhiều so với vị Tư tế của người. Huống hồ, nếuvị Tư tế này trèo xuống đó, làm thế nào để phân biệt thật giả?”.
Hà Bạng bĩu môi vẻ không tình nguyện, Dung Trần Tử thì không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, lời của hắn giống như đang nói với Thuần Vu Lâm và Trang Thiếu Khâm, nhưng người nào có mắt đều biết thính giả rốt cuộc là ai: “đi nhanh về nhanh, cũng chỉ mất nửa ngày thôi”.
Hà Bạng vẫn cứ mè nheo: “Nhưng ta vẫn không muốn đi”.
Thuần Vu Lâm cũng khá yên tâm về tư cách của Dung Trần Tử, nghĩ rằngcũng chỉ đi có nửa ngày thôi, cứ chần chừ mãi cũng không hay, liền trấnan Hà Bạng: “Vậy thì bệ hạ đi cùng Tri quan đi, nhưng đừng xuống váchnúi, hãy ở trên tiếp ứng cho Tri quan là được rồi. Mọi việc phải cẩnthận đấy!”.
Hà Bạng hừ một tiếng, không nói gì. Dung Trần Tử cũng đành nhẹ giọng nói: “Vậy đi thôi, đi nhanh về nhanh”.
Rời khỏi Lưu phủ, Dung Trần Tử dẫn đầu, Hà Bạng đi theo phía sau hắnkhông xa cũng chẳng gần, Thanh Huyền và Thanh Tố đi sau cùng làm nền tôđiểm. Thanh Tố huých huých khuỷu tay vào người Thanh Huyền, nhỏ giọnghỏi: “Sư huynh, sư phụ sẽ không bị yêu quái che mắt nữa chứ?”.
Thanh Huyền nghiêm sắc mặt: “Chuyện của bậc trưởng bối, sao có thểđến lượt ta và đệ nói những lời suy đoán vớ vẩn được?”. Giáo huấn sư đệxong, hắn lại liếc nhìn bóng lưng cao lớn của Dung Trần Tử: “Tính cáchcủa sư phụ, đệ còn không hiểu ư? Từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đếnchuyện này nữa”.
Trong đạo gia, cưỡi kiếm, xua đuổi dã thú, ngồi mây, đều cần đến chân khí, vết thương của Dung Trần Tử vừa mới hồi phục, không dám động bừa.Tu vi của Thanh Huyền và Thanh Tố lại chưa đến nơi đến chốn, cưỡi kiếmtrong thời gian dài thì linh khí của cả hai lại không đủ. Nhưng nếu dùng xe ngựa thì lại mất khoảng chừng hơn hai canh giờ. Dung Trần Tử đangchần chừ gắng gượng vận chân khí, lại gấp thêm hai lá bùa giấy, thì độtnhiên xung quanh xuất hiện một vòng tròn sóng nước, một luồng linh khítrong vắt tản ra khắp bốn phía, trước mắt Thanh Huyền và Thanh Tố nhưnhòa đi, chỉ trong thoáng chốc đã đứng dưới chân núi Trường Cương.
Hà Bạng rất cẩn thận – Lúc này dùng pháp thuật bừa bãi, nói khôngchừng sẽ kinh động tới thứ được phong ấn dưới núi, nên chỉ đến chân núilà dừng lại. Nhưng Dung Trần Tử lại vô cùng sửng sốt, lúc trước hắn chỉbiết tu vi của Hà Bạng không thấp, nhưng giờ xem ra, tu vi của nàngkhông chỉ dừng lại ở mức ấy! Ít nhất cũng không dưới hai nghìn năm! Dựavào tu vi hai nghìn năm, tuyệt đối không thể chỉ là một Hải đại vương ởhải vực Lăng Hà được. Rốt cuộc nàng là ai?
Nhưng Hà Bạng lại không cho hắn thời gian để hỏi những điều ấy, nàngngồi dưới một tán cây bách, thời tiết rất lạnh, nàng liền biến trở vềnguyên hình, dùng hai vỏ trai to lớn của mình để ngăn cản khí lạnh,trưng ra vẻ mặt không muốn nghĩ nhiều nhìn Dung Trần Tử, nói: “Ta đi ngủ trước, có việc gì thì gọi ta”.
Đương nhiên, Dung Trần Tử sẽ không so đo tính toán với nàng, nhưngnàng lại ngẫm nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm một câu: “Sau khi xuống dưới đó rồi thì mang nhiều trứng lên nhé”.
Chẳng ai buồn lên tiếng hỏi xem nàng định làm gì với số trứng ấy.
Sau khi nhóm người của Dung Trần Tử đã xuất phát, thì Hành Chỉ chânnhân lại bất ngờ chạm mặt Trang Thiếu Khâm đang vội vàng quay về Lưuphủ. Hành Chỉ chân nhân quan sát Trang Thiếu Khâm hồi lâu, đầy vẻ nghingờ hỏi: “Quốc sư ra ngoài lúc nào thế?”.
Trang Thiếu Khâm hậm hực: “Giờ Tí đêm qua lại có hai người bị con rắn hút mất hồn phách, ta dẫn theo người truy đuổi đến tận miếu ThànhHoàng, nhưng vẫn để nó chạy thoát”.
Mặt Hành Chỉ chân nhân tái xám: “Cho nên đêm qua sau khi chữa trị vết thương cho Dung Trần Tử đạo trưởng xong, Quốc sư vẫn chưa hề quay lạiLưu phủ?”.
Ánh mắt Trang Thiếu Khâm sắc nhọn: “Vậy là có ý gì?”.
Dục Dương chân nhân ở phía sau vô cùng kinh hãi: “Vậy sáng sớm nay,người thuyết phục nàng trai tinh kia đi cùng Dung Tri quan tới núiTrường Cương là ai?”.
Dung Trần Tử trèo xuống vách núi, rất nhanh đã tìm ra chỗ uy lực ởtrận pháp góc phía đông nam yếu hơn những nơi khác, cây cối ở gần đó mọc lên xum xuê rậm rạp. hắn dùng thần thức thử thăm dò, chỉ thấy phía dưới núi là một mảng trắng xóa rộng mênh mông, như thể có một lớp sương mùbàng bạc che phủ mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ, trái tim hắn trùng hẳn xuống – Nếu như toàn bộ mảng trắng đó đều là trứng của rắn ba mắt thì…
Thấy bên trong trận pháp không có pháp thuật gì bất thường, hắn liềntừ từ tiến lại gần, đang định vươn chiếc gậy trúc dính keo ra, thì dướivách núi đột nhiên truyền đến một lực hút cực lớn. Trong lòng Dung TrầnTử thầm hoảng sợ, hắn vốn dĩ bị trọng thương vừa mới khỏi, khí tức vẫnchưa ổn định, tuy đã cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn không chống lại được,bị hút thẳng xuống dưới. hắn thầm hoảng hốt, nhưng lại không thể cấttiếng kêu cứu – Thanh Huyền và Thanh Tố ở phía trên vách núi không rõ sự tình, nếu như nghe được lời kêu cứu của hắn, nhất định sẽ trèo xuống,đến lúc ấy, sợ rằng khó lòng tự bảo vệ được mình. Còn về phần Hà Bạngkia thì… Trong tâm trí hắn hình bóng của nàng chợt lóe lên như một tiachớp, nhưng dừng lại ở đây thôi, hắn không muốn nghĩ sâu thêm nữa. Đó là một vết sẹo trong lòng hắn, hắn muốn giấu nó ở một nơi mà ngay cả chính bản thân mình cũng không thể nhìn thấy.
Hà Bạng vốn đang nằm trên vách đá, nhưng đột nhiên nàng hóa thànhhình người, chỉ kịp lưu lại cái bóng mờ nhạt trước mắt Thanh Huyền vàThanh Tố, rồi lao xuống vách núi. Tốc độ rơi xuống dưới của Dung Trần Tử đột nhiên chậm dần lại, nhưng lực hút phía dưới trận pháp lại không hềsuy giảm. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp, đã có một người kẹpgiữa ngay trước mặt hắn – Đúng là kẹp thật, trận pháp cổ này giống nhưmột lớp băng cứng, ép chặt hắn và Hà Bạng lại với nhau.
Hà Bạng dính sát vào người hắn, trong tình thế cấp bách, nàng sử dụng thuật Ngưng băng kết hơi nước ở dưới vách núi lại, phối hợp với trậnpháp cổ chống lại lực hút phía dưới, nên giữa hai người không hề có chút khe hở nào.
Thân thể của nàng quá đỗi mềm mịn, không chịu nổi sự chèn ép của băng cứng, chỉ còn cách co người lại nép trong lòng Dung Trần Tử, khiến cơthể hai người dính sát vào nhau.
Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng, nhưng Dung Trần Tử vẫn bất độngtựa núi đá: “Trận pháp này vỡ rồi, nếu lúc này chúng ta lao ra ngoài,thứ phía dưới vách núi có thể cũng sẽ thoát ra theo. Bất luận thế nào đi nữa, tuyệt đối không được để nó lên mặt đất, nếu không hậu sẽ không thể tượng tưởng được”.
Hà Bạng rõ ràng là không thật sự lắng nghe những lời hắn nói, từ lầnbị hắn bóp cổ đến giờ, nàng vẫn không sao gần gũi hắn được. Lúc này toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều nhăn lại, cơ thể gắng hết sức dồn về phía trước, không liếc nhìn đến Dung Trần Tử lấy một cái.
Dung Trần Tử nhíu mày, giọng nói trầm ổn: “Ta cần một khắc để ngưngkết linh khí trong núi vá lại trận pháp này, thuật Ngưng băng của ngườicó thể duy trì được không?”.
Hà Bạng khẽ chun mũi, ngoác miệng định khóc, nhưng khi ngước lên thấy khuôn mặt nghiêm túc của Dung Trần Tử, nàng lại thu hết nước mắt vào,hất cao đầu hừ lạnh một tiếng. Ý tứ này Dung Trần Tử hiểu.
Dung Trần Tử kết thủ ấn bắt đầu thu thập linh khí ở gần xung quanh.Lát sau, nhìn thấy Hà Bạng đang cắn môi, nước mắt ngân ngấn như đangchực khóc, hắn khẽ thở dài, rồi đột nhiên duỗi tay phải ra, cố gắng ngăn cách eo lưng Hà Bạng với lớp băng cứng. Nhưng khoảng hở thật sự quáhẹp, khiến phần mu bàn tay của hắn do bị cọ xát mà xước hết cả da thịt,máu tươi nhuộm đỏ cả lớp băng.
Hà Bạng ngẩng đầu lên nhìn hắn, Dung Trần Tử lại cúi xuống vừa hayđón được ánh mắt nàng, trong khoảng khắc trầm mặc, hai người không ainói một câu nào. không biết hắn đã dùng pháp thuật gì, mà trận pháp cổdưới chân đã được vá lại bằng linh khí, bắt đầu dày dần lên. Lực hútphía dưới dường như không thể kiên trì lâu hơn được nữa, bỗng nhiên biến mất.
Hà Bạng thu lại thuật Ngưng băng, hắn khẽ nhún chân, rồi ôm Hà Bạngnhảy lên vách núi. Trước khi Thanh Huyền và Thanh Tố lao tới, hắn đã kịp rút tay về, khuỷu tay phải do bị cọ xát nên rách toạc, máu thịt lẫnlộn. Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, nhìn máu thịt bầy nhầy nhưvậy, nhưng thực ra cũng không cần quá lo lắng. Lông mày cũng không hềnhăn lấy một lần, chỉ tiện tay thực hiện một câu thần chú cầm máu, rồixé một một góc của chiếc áo trong băng bó vết thương lại.
Hà Bạng ngửi thấy mùi thơm của thịt thần tiên, cũng không biết đãnuốt nước bọt bao nhiêu lần, nhưng thấy sắc mặt nghiêm nghị của DungTrần Tử, nàng cũng không mở miệng đòi thịt, chỉ lặng lẽ nhặt một miếngbăng thấm đầy máu tươi của hắn ngậm vào miệng cho đỡ thèm.
Thuần Vu Lâm đang dẫn đội quan binh đi rắc tro cây cỏ khắp trấn LăngHà. Thời tiết đầu đông hơi giá đã đậm dần lên, đám quan binh đều mặc áogiáp độn bông, mà cả người hắn vẫn mặc bộ quần áo đỏ lấp lánh như màumáu, nhẹ nhàng phiêu lãng, giống như không phải người phàm chốn nhângian.
Hắn dựa vào một cây bạch đàn đã rụng hết lá vàng, bầu trời toàn mộtmàu xám xịt, như một khuôn mặt thâm trầm lặng lẽ. Vầng thái dương nhợtnhạt, giống một miếng băng mỏng tròn tròn, yếu ớt treo trên không trung. Thuần Vu Lâm nhìn những con nhạn bay lúc chiều muộn, đột nhiên nhớ tớinhững năm tháng tựa cát bụi chốn hải vực Lăng Hà.
“Tư tế”. Sau lưng vang lên giọng nói mềm mại dịu dàng như ánh mặttrời trong buổi trời đông của một cô gái: “Trời lạnh rồi, người… nên mặc nhiều áo”. Rồi một chiếc áo choàng màu xám nhạt được khoác lên vai hắn. Thuần Vu Lâm quay người lại thì nhìn thấy Lưu Tẩm Phương.
Nàng ta mặc một bộ váy áo màu xanh khói thêu hình chim sơn ca đangngậm một viên chân trâu vàng, trang sức bằng ngọc cài ở eo lưng, đôibông tai ngọc trai đeo trên tai được lựa chọn cẩn thận phối hợp rất tinh tế, khuôn mặt với làn da trắng đôi mày đen xinh đẹp vô cùng. Tuổi mườiba, giống như một nụ hoa đang e ấp nở, trẻ trung yêu kiều. Chỉ là cặpmắt, không hiểu vì sao lại đỏ bừng giống như bị hầm chín.
Thuần Vu Lâm hơi lùi về phía sau, rồi lại lùi thêm nửa bước nữa: “thật ra cô không cần làm những việc này, ta…”.
không đợi hắn nói hết câu, Lưu Tẩm Phương đã xấu hổ bỏ đi.
Thuần Vu Lâm cũng hết cách, đành tiếp tục chỉ huy mọi người rắc tro lên mặt đường.
Lúc quay về đến Lưu phủ, Lưu Tẩm Phương mới phát hiện chân rất đau,đôi chân nhỏ của nàng được bó không quá ba thốn, không thể đi bộ đượcđường xa. Nàng bèn ngồi xuống một tiểu đình ba góc nằm ngay bên mặt hồtrong hậu viện, trong lòng tràn đầy bóng hình người đó với màu áo đỏrực, mái tóc đen dài, nụ cười khe khẽ, phong nhã hào hoa tuyệt thếkhuynh thành.
“Trong lòng ngươi thương nhớ hắn, nhưng hắn lại không hề để ý gì đếnngươi”. Sau lưng vang lên giọng nói được hạ xuống rất thấp, mang theovài phần giễu cợt cay nghiệt, âm sắc lại gần giống với giọng của Lưu Tẩm Phương.
Lưu Tẩm Phương cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng phía saulại không thấy ai. Nàng liền đứng bật dậy. Giọng nói đó lại cười lạnh,nói: “Dung mạo của tên Tư tế kia quả thật như tiên nhân, nhưng con traitinh bên cạnh hắn ta cũng không phải là loại yêu quái bình thường, thứnàng ta nuôi bên người, sao có thể dễ dàng cho ngươi được?”.
“Ngươi lại dám ở đây à!”. Lưu Tẩm Phương cảnh giác nhìn khắp bốnphía, giọng nói đó… lại phát ra từ phía dưới hồ! “Là các ngươi đã giếtchết di nương của ta?”.
trên mặt hồ bên cạnh tiểu đình, đầu của một con rắn đột nhiên nhôlên, cái đầu có kích thước bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh, thân to bằng cổ tay của người trưởng thành, nền xanh lá vân đen. Đây là lần đầu tiên Lưu Tẩm Phương nhìn thấy một con quái vật gần đến vậy, trong lòngnàng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ: “Tại sao các ngươi lại giết chết di nươngcủa ta?”.
Con mắt thứ ba của con rắn này vẫn đóng chặt, nó hừ một tiếng, rồilại nở ra nụ cười lạnh lẽo: “Nếu không phải vì thân phận của di nươngngươi, nếu ngươi là con gái do vợ cả của Lưu Các Lão sinh ra, thì giờthiết nghĩ đã có một người chồng tướng mạo song toàn từ lâu rồi. Sao lại bị phụ thân ngươi đem tặng cho một tên đạo sĩ để làm thiếp chứ?”.
Lưu Tẩm Phương siết chặt nắm tay, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.Con rắn không thò đầu lên nữa, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: “Hơnnữa, nếu bà ta không chết, thì sẽ phải ở lại Lưu phủ tiếp tục bị ngườita ức hiếp, như vậy thà chết đi còn hơn. Bọn ta đang giúp bà ta thôi. Vả lại bà ta chết rồi, ngươi vẫn phải sống tiếp. Mà hiện giờ, ta có thểgiúp cho ngươi có được người đàn ông mà ngươi yêu thương, hơn nữa còncùng hắn chung sống hạnh phúc bên nhau, mãi mãi không xa rời nữa kìa.Ngươi là một đứa trẻ thông minh, việc ngươi cần làm nhất bây giờ khôngphải là báo thù, càng không phải trốn vào một góc oán trời trách người.Cái ngươi cần nhất chính là thực lực. Thế gian này sẽ tiếp tục đến hàngngàn hàng vạn năm nữa, nhưng quy tắc thì không bao giờ thay đổi – Ngườikhông có thực lực, thì không có quyền lên tiếng”.
Hà Bạng và Dung Trần Tử ở trên vách đá, đang muốn xuống núi, thì độtnhiên có hai người tiều phu từ trên đỉnh núi đi xuống, trên lưng mỗingười đều gùi một bó củi, ở thắt lưng còn treo một chiếc rìu sắc và mộttúi da đựng nước, quần xắn tới cẳng chân, thân hình cơ bắp, vô cùngtráng kiện.
Hà Bạng còn lâu mới thèm để tâm đến hai người đó, nàng coi như khôngnhìn thấy, tung tăng quay trở về, trong lòng nghĩ tới bữa cơm tối màThuần Vu Lâm làm. Dung Trần Tử bước đến trước mặt nàng, mặt mày khôngchút cảm xúc, xòe tay trái ra. Hà Bạng chun mũi, rất lâu sau mới lẳnglặng lấy ra một quả trứng rắn màu trắng thả vào lòng bàn tay Dung TrầnTử. hắn lạnh nhạt nói: “Hử?”.
Nàng do dự một lát, rồi lại lấy ra thêm một quả nữa. Thấy Dung TrầnTử vẫn không nói lời nào, mới bĩu môi đưa toàn bộ mấy quả trứng còn lạira. Mấy quả trứng rắn ấy to cỡ trứng gà, màu trắng như tuyết, lúc soivào ánh sáng mạnh có thể nhìn thấy thấp thoáng một bóng đen màu xanhnhạt bên trong.
Dung Trần Tử không biết phải hình dung thế nào về Hà Bạng nữa – đanglà thời khắc quan trọng liên quan đến chuyện sống chết, mà cô nàng vẫncòn tâm trí nghĩ tới món trứng rán phù dung…
Hai người tiều phu càng lúc càng tới gần, Dung Trần Tử từ từ tụt lạiđi sau cùng, Thanh Huyền và Thanh Tố đi theo phía sau Hà Bạng. Hai người tiều phu đi tới bên cạnh bốn người, lấy tay áo thấm mồ hôi trên trán,trên áo vẫn còn dính vết bùn, nói: “Đạo trưởng, huynh đệ ta lên núi đốncủi, lương khô bị rơi xuống vách núi rồi, từ sáng đến giờ chưa có thứ gì bỏ vào bụng. Đạo trưởng có thể…”.
Hai người này liền áp sát Dung Trần Tử, rồi đột nhiên lật hai taylên, hai chiếc rìu bén sắc xé gió bổ xuống. Sắc mặt Dung Trần Tử trầmtĩnh như nước, hắn vung phất trần trong tay lên, hai chiếc rìu liền tuột khỏi tay hai người đó. Tên tiều phu mặc chiếc áo màu nâu liền vọt người lao tới, tên tiều phu còn lại ngoác to miệng, phun ra một luồng chấtđộc màu xanh đen!
Dung Trần Tử dùng chưởng phong ngăn lại, bên kia Hà Bạng đã đứng ngay bên cạnh Thanh Huyền và Thanh Tố. Hai cột băng nhọn xuất hiện từ trongkhông trung, giọng nói của Hà Bạng yêu kiều lảnh lót: “Sáu lạng!”. Sauđó chỉ kịp nghe thấy một tiếng phập, cột băng nhọn như một mũi tên, đâmthẳng vào giữa ngực hai tên tiều phu. Dung Trần Tử còn chưa kịp lùi vềphía sau, thì một tiếng nổ lớn vang lên. Tim phổi, ruột gan bắn ra khắpnơi, trong lồng ngực vẫn còn lại hai cái xác rắn bị mất đầu. Dung TrầnTử không kịp tránh, nên bị một ít máu thịt bắn lên dính vào tóc, hắnquay đầu nhìn Hà Bạng, nàng lại vô tư nhảy chân sáo đi tiếp, giả nhưkhông nhìn thấy gì.
Thanh Huyền và Thanh Tố đi theo sau Dung Trần Tử, hỏi: “Sư phụ đã nhìn ra hai người kia có điểm kì lạ từ lâu rồi phải không ạ?”.
Dung Trần Tử gật đầu: “Bây giờ đang là đầu đông, hai người đó lại mặc quần áo mùa hè, sao lại không kì lạ cho được?”.
Thanh Huyền thấy khó hiểu, hỏi: “Sư phụ đã biết hai người đó có điều cổ quái, tại sao còn đợi bọn họ lại gần mới động thủ?”.
Sắc mặt Dung Trần Tử nghiêm trọng: “Liên quan đến mạng người lẽ nào là chuyện đùa sao? Làm việc thì phải hết sức cẩn thận chứ”.
Lời vừa nói xong, thì lại thấy Hà Bạng chạy lùi về phía này.
Dung Trần Tử ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên con đường mòn trênnúi, một toán mười mấy người dáng vẻ như là nông dân đang chậm rãi mentheo con đường tiến lại gần.
Buổi tối, đoàn người của Dung Trần Tử vẫn chưa trở về.
Thuần Vu Lâm dẫn theo quan binh đi rắc tro xong xuôi, lúc quay về Lưu phủ việc đầu tiên đương nhiên là đi tìm Hà Bạng. Trang Thiếu Khâm ngănhắn lại: “Sư huynh và Hải hoàng gặp phải mấy con rắn, giờ đang đuổitheo, chắc rằng không lâu nữa sẽ quay về ngay thôi”. hắn đã liên lạcbằng bùa Truyền âm với Dung Trần Tử rồi, nên cũng không quá lo lắng.
Nhưng Thuần Vu Lâm lại cau mày: “Bệ hạ nhà ta không chịu được vất vảnặng nhọc, thức ăn nước uống nhất định phải là loại thơm ngon tinh tế,nếu như đi qua đêm, thì ta phải lên núi Trường Cương tìm nàng ấy!”.
hắn xoay người định đi, Trang Thiếu Khâm đành khuyên can: “Ngươi đichưa được nửa đường, không chừng bọn họ đã về tới nơi rồi cũng nên. Nếunhư ngươi rảnh rỗi như vậy, thì chi bằng đi tìm mấy con rắn ba mắt đócùng với ta”.
Thấy Thuần Vu Lâm vẫn còn hơi do dự, Trang Thiếu Khâm đành lấy bùaTruyền âm ra, ở bên kia giọng nói của Hà Bạng vô cùng khí thế: “Óa óa óa óa, con thứ sáu, mười tám lạng!”.
Giọng nói của nàng lanh lảnh trong trẻo như một chiếc chuông bạc,lông mày Thuần Vu Lâm nhăn lại: “Thần qua đấy tìm người được không?”.Giọng nói của hắn rất dịu dàng, nhưng Hà Bạng dường như đang chơi rấtvui: “không cần đâu, mấy con rắn này quá ngốc, ha ha ha ha”.
Sau đó, nàng quăng luôn bùa Truyền âm đi, rồi chạy biến ra xa. ThuầnVu Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rốt cuộc đành im lặng.
Giờ Tí ban đêm, Lưu phủ.
Lưu Tẩm Dung đang ngủ rất say, thì đột nhiên bị đánh thức bởi mộtloạt những tiếng động bất thường. Nàng ta vừa mở mắt ra, thì nhìn thấycô em Lưu Tẩm Phương đang đứng ngay trước giường, lúc đó Lưu Tẩm Phươngtóc tai rũ rượi, đôi mắt đỏ ngầu như máu. Nhất thời khuôn mặt Lưu TẩmDung biến sắc.
Những năm qua, trong Lưu phủ tuy Lưu Tẩm Phương và nàng danh nghĩa là chị em, nhưng trên thực tế chỉ là quan hệ chủ – tớ, mặc dù nàng khôngđến mức đánh đập ức hiếp sỉ nhục người em gái này, nhưng từ trước tớinay cũng chưa bao giờ thực sự coi trọng.
Thỉnh thoảng Lưu phủ lại có triều thần hoặc những gia đình nhà giàumới nổi tới nhà thăm hỏi, cũng có nhiều nhà có ý kết thân, nhưng trongmắt mọi người, vị tiểu thư đích thực của Lưu phủ, chính là Lưu Tẩm Dungnàng. Số phận Lưu Tẩm Phương đã được định sẵn là chỉ làm nền cho nàng mà thôi.
“Muội… Muội làm gì vậy?”. Giờ đã quá nửa đêm, xung quanh vô cùng yêntĩnh, Lưu Tẩm Dung chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thư chốn khuê các,nhìn thấy Lưu Tẩm Phương như vậy, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Lưu Tẩm Phương khẽ cười, cánh môi đỏ rực một cách tà mị: “Tỉ tỉ, muội tới thăm tỉ”.
Nàng bước từng bước lại gần, bóng người lay động như một tờ giấy cắtdán. một cảm giác sợ hãi dâng lên từ tận sâu bên trong người Lưu TẩmDung. Nàng muốn hét toáng lên, nhưng cổ họng lại không thể phát ratiếng. Lưu Tẩm Phương nhấc tay lên chạm vào mặt nàng, trong thời khắccuối cùng này, có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và nỗi oán hận của nàngta đang tràn ra ngoài: “Tỉ sợ à? không phải tỉ luôn là người ngạo nghễđứng ở trên cao sao? Chúng ta đều là con gái, cùng là huyết nhục củaphỠthân, vậy mà cũng phải phân cao sang và thấp hèn sao tỉ?”. Móng taycủa nàng ta vừa dài vừa nhọn, như một con dao dọc giấy rạch một đườnglên khuôn mặt mịn màng mềm mại của Lưu Tẩm Dung, máu chảy ướt đẫm, cànglúc càng nhiều, nhưng nàng ta dường như không cảm thấy gì. “Muội luôntiếc thương cho di nương mình, nếu lúc đó bà được gả cho một người mổlợn hay một kẻ bán giày, thì nhất định sẽ không phải chịu nỗi tủi nhụcgiống như ngày hôm nay”.
một lớp da mặt mỏng bị lột xuống, Lưu Tẩm Dung muốn gào thét muốnkhóc lóc, nhưng nàng chỉ có thể duy trì tư thế bị đánh thức lúc nửa đêmấy, duy chỉ có từ đôi mắt là còn có thể nhìn ra được nỗi sợ hãi tronglòng nàng.
“Muội cũng thương tiếc cho chính bản thân mình nữa. Tỉ tỉ, muội thânlà con gái, nhưng lại không thể đòi lại công bằng cho di nương mình, giờ bà chết rồi, ngay cả thi thể của bà muội cũng không tìm thấy được, tỉ,muội không biết bọn họ đã vứt xác bà ở đâu nữa…”.
Năm đó, Lưu Tẩm Phương mười ba tuổi, lần đầu tiên được nếm thử cảmgiác tuyệt vời mà thực lực mang lại. Chỉ cần ngươi có năng lực, thì vạnvật trên thế gian này đều có thể tùy ngươi vươn tay nắm lấy. Cũng khôngcó một ai có thể ức hiếp, sỉ nhục được ngươi, càng không có ai to gandám coi thường ngươi, giữa chốn hồng trần mỏng manh này, mọi sinh mệnhđều sẽ nằm dưới gót chân ngươi.
“Cảm giác thế nào?”. Phía sau nàng ta, một con rắn từ từ bò tới, giữa đống máu tanh vương đầy trên nền đất, nó mở miệng nói! “Chủ nhân làthần thú thượng cổ, năng lực từ lâu đã khiến quỷ thần phải run sợ. Giờngươi đã có được một giọt máu giao long, hừ, chí ít là không cần phải để mấy tên Đạo tông kia vào trong mắt. Chăm chỉ làm việc cho chủ nhân, đợi sau này ngài thoát được giam cầm, tất nhiên sẽ không thiếu phần củangươi đâu. Đúng rồi, chủ nhân còn có một thứ muốn thưởng cho ngươi”.
Lưu Tẩm Phương cảm thấy trong cơ thể mình trào dâng một luồng sứcmạnh không thể nói rõ được, cả người giống như tái sinh lại lần nữa.Trước đây Lưu Các Lão cũng đã nhiều lần nhắc đến sự thần kì của tiênđạo, nhưng giờ được tận mắt nhìn thấy, nàng mới cảm thấy những lời củaông là thật. Nghe những lời con rắn nói, nàng sao phải do dự gì thêmnữa, lập tức xoay đầu lại hỏi: “Thứ gì?”.
Con rắn ngóc cao đầu, thè thè lưỡi một cách đầy kiêu ngạo: “Bây giờ, tới hồ nước”.
Đêm đông lãnh lẽo, mảnh trăng lưỡi liềm treo dính phía chân trời,chim chóc côn trùng đều đã đi nghỉ, Xuân Huy viên nằm bên hồ vô cùng yên tĩnh. Thỉnh thoảng có thể nghe được cả tiếng giọt nước tí tách rơi từnhững hòn non bộ xuống mặt hồ. Rất lâu sau, từ giữa hồ truyền tới tiếngkêu rên rỉ, giống như có một nỗi thống khổ đã bị kìm nén trong một thờigian quá dài. không lâu sau, một bóng người ướt sũng từ dưới hồ đi lênbờ, hơi thở hổn hển, nằm vật ra dưới một gốc cây đa.
Lưu Tẩm Phương nấp sau tấm bia đá chữ phúc ở bên đình chờ rất lâu.Nàng lặng lẽ thăm dò, trong làn ánh sáng mờ nhạt, vị Đại tư tế của Hảitộc từ trước tới giờ cử chỉ vẫn luôn tao nhã nay toàn thân ướt đẫm, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
hắn chủ yếu tu Võ đạo, đặc điểm là kiên cường dũng mãnh. Bình thườnghắn và Hà Bạng tuy rất thân thiết, nhưng trước giờ chưa từng thân mậtxác thịt. Hà Bạng tu luyện pháp thuật thuộc mệnh thủy, cơ thể thuần âm,dựa vào tu vi hiện giờ của Thuần Vu Lâm mà nói, nếu giao hợp cùng vớinàng thì quả thật lợi bất cập hại. Thuần Vu Lâm hiểu rõ điều đó, nhưnghắn là một người đàn ông, cũng có những nhu cầu của riêng mình, hơn nữatu luyện Xí dương quyết vốn rất dễ bị kích động.
Bờ hồ giữa đêm đông đã bắt đầu kết một lớp băng mỏng, trên người hắnvẫn sót lại những vụn băng nhỏ. Hơi lạnh thấm vào lỗ chân lông ngấm vàotận xương tủy, buốt đến tận tim gan. Cơn buốt giá khiến ngọn lửa trongngười hắn dần nguội lạnh, hắn nằm bên hồ thở dốc. Giờ này nàng đang làmgì? Nghịch ngợm suốt cả một buổi chiều, chắc là mệt lắm? Da thịt nàngmềm mịn như vậy, không biết Dung Trần Tử sẽ đưa nàng đến đâu để nghỉngơi, núi đá thô ráp có khiến da nàng bị cộm không? Bữa tối ăn gì, DungTrần Tử có cho nàng ăn no không? Nàng vốn dĩ thích (thịt) Dung Trần Tử,sẽ không nối lại tình xưa với hắn chứ?
hắn đột nhiên lật người lại, nhoài về phía mặt hồ, ngâm nửa người xuống hồ nước lạnh giá.
Lưu Tẩm Phương hồi hộp tới độ mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay, trướcgiờ nàng chưa từng nhìn thấy một Thuần Vu Lâm lúc về đêm, rời xa nàngtrai tinh kia, trên người hắn dường như đong đầy một nỗi niềm cô đơnkhông cách nào hóa giải. Nàng chậm rãi tiến lại gần hắn, vẻ tàn nhẫn độc ác lúc trước đã tan biến trong nháy mắt, sau khi báo thù xong, trongtrái tim nàng chỉ còn lại lại sự dịu dàng ấm áp. Đôi giày thêu hoa nhỏnhắn giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, phát ra những tiếng lạo xạo.
Thuần Vu Lâm đứng phắt dậy, giây phút nhìn thấy Lưu Tẩm Phương khuônmặt hắn như được phủ một lớp mây mù: “cô”, giọng nói của hắn thô khàn:“Sao cô lại ở đây?”.
Lưu Tẩm Phương cắn chặt môi, cảm giác da mặt mình nóng bừng như đangcó lửa đốt, nàng cố gắng để không thối lui: “Sư phụ, chuyện đêm nay… tasẽ không nói cho ai biết đâu”. Đôi giày thêu hoa của nàng giẫm lên đámcỏ khô ướt đẫm sương đêm, bàn tay chỉ khẽ vươn ra, đã chạm vào góc áovẫn đang nhỏ nước của Thuần Vu Lâm. Xuyên qua ánh trăng mờ ảo, Thuần VuLâm nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ như một trái táo xanh, cùng với vẻngượng ngùng đong đầy trong đáy mắt nàng.
Lưu Tẩm Phương đưa tay ra chạm lên khuôn mặt hắn, da thịt hắn lạnh và trơn nhẵn như mặt băng. Nàng kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên cằm hắn nhưchuồn chuồn lướt nước. Đây đích thực là thứ nàng luôn muốn có nhất, hắnđối với nàng mà nói, giống như thiên đình trong mắt người phàm. Nàngthật sự có thể có được hắn sao?
Thuần Vu Lâm từ từ bước cách xa nàng, giọng nói đã bình tĩnh trở lại: “Đêm khuya sương dày, quay về phòng đi”.
Đột nhiên, Lưu Tẩm Phương ôm chặt lấy hắn, sống lưng Thuần Vu Lâm bắt đầu cứng đờ rồi lan ra đến cả người – Cơ thể nàng ấm áp quá, mùi thiếunữ thoang thoảng quanh quẩn bên chóp mũi hắn mãi không tan, hắn chợt nhớ tới Hà Bạng.
Ban đêm nàng luôn thích trèo lên giường của hắn, lúc bình thường cũng ôm ấp rất nhiều, thân thể nàng cũng ấm áp thế này. hắn như bị ma quỷsai khiến liền duỗi tay ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lưu Tẩm Phương.Lưu Tẩm Phương ngước đầu lên, ánh trăng bàng bạc thấp thoáng hiện lêntrong đôi mắt đang lấp lánh ấy, giọng nói của nàng như một liều thuốcđộc, mang theo sự cám dỗ kì lạ: “Nếu như người thật sự muốn… ta đồng ý,dù cho chỉ có một đêm nay, ta không cần gì hết cả, cũng sẽ không kể vớibất kì ai. Chỉ cần người đừng ngâm mình trong nước lạnh nữa”.
Nàng nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng màu đỏ thêu vàng của Thuần Vu Lâmra, trong giọng nói không kìm nén nổi niềm đau đớn: “Chỉ cần người muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể…”.
Chiếc áo choàng đỏ rơi xuống, bàn tay ấm áp vuốt ve ngực hắn, nămngón tay Thuần Vu Lâm siết chặt, rồi lại từ từ thả lỏng: “cô là một tiểu thư chốn khuê các, không nên đến đây”. Giọng nói của hắn chợt tắt lịm:“Lưu…”.
Đôi môi mềm mại đột nhiên áp lên môi hắn, rất lâu sau hắn mới phảnứng lại được. Nhưng bàn tay nhỏ xinh ấy đã lại kéo tay hắn áp lại vào cơ thể mình: “Gọi ta là Tẩm Phương… hoặc nếu người muốn… thì coi ta lànàng ấy cũng được”. Nàng chậm rãi cởi váy áo của mình ra, ban đêm trờirất lạnh, người nàng run lên.
Thuần Vu Lâm cũng đang run rẩy, trong lòng như bị nọc rắn xuyên qua,ngón tay của hắn chuyển động trên cơ thể thiếu nữ đang nóng bừng như lửa đốt, Lưu Tẩm Phương khỏa thân ôm lấy hắn, hắn cũng không hề cự tuyệt.Hơn ba trăm năm, từ khi tu thành hình người tới nay, đây là lần đầu tiên hắn được nếm thử tư vị, biết được xúc cảm và ngửi được mùi thơm từ cơthể của một thiếu nữ. Dường như ngọn lửa tích tụ trong lòng cuối cùng đã tìm được nơi trút bỏ, hắn đặt Lưu Tẩm Phương dựa vào tấm bia chữ phúclạnh buốt, từng chút từng chút một nhấp nháp vị ngọt ngào tươi mát từđầu lưỡi của nàng. Tấm bia đá quá lạnh, Lưu Tẩm Phương lại ngoan ngoãnnhư của một chú cừu non, hạ thân truyền đến một cơn đau nhói, nàng ômchặt lấy cổ Thuần Vu Lâm, bỗng nhiên muốn rơi lệ.
Khi Hà Bạng quay về Lưu phủ, trời đã sắp sáng. Thời tiết rất lạnh,nhưng nàng lại rất phấn khích – Dung Trần Tử đã nợ nàng năm mươi mốtlạng thịt rồi… Nàng chạy ào tới đá tung cửa phòng Thuần Vu Lâm, cũngkhông quan tâm xem hắn có đang ngủ say hay không, cả người toàn khí lạnh chui vào trong giường: “Thuần Vu Lâm, cha mẹ ơi, người ta sắp chết vìlạnh mà ngươi vẫn còn ngủ được hả! Mau dậy cọ rửa vỏ trai cho ta đi!”.
Thuần Vu Lâm sờ bàn tay mềm mại như không xương của nàng, quả nhiênlạnh toát, đành phải rời giường đi tìm nước ấm. Hà Bạng ngả người xuốngchiếc giường nóng hôi hổi hắn vừa nằm, chỉ lát sau đã ngủ rất say.
Thuần Vu Lâm định nói với nàng thêm vài câu, thấy vậy đành lấy khănướt lau mặt mũi tay chân cho nàng, rồi hỏi: “Buổi tối đã ăn gì chưa?”.
Hà Bạng chỉ nghe thấy có ăn, nàng lập tức trả lời lại ngay: “Chẳng có gì ăn! Tên đạo sĩ ấy không mua đồ ăn cho. Người ta đã đói lắm rồi, hừhừ, vậy mà hắn còn bắt phải chạy suốt cả đoạn đường dài nữa”.
Thuần Vu Lâm quấn chặt chăn lại cho nàng, định đến nhà bếp làm chútđiểm tâm, nhưng còn chưa bước vào cửa lớn nhà bế, thì vừa hay gặp LưuTẩm Phương đang từ trong đi ra. hắn thực sự không muốn dính dáng gì tớinàng ta thêm nữa, nên giọng nói lúc này cũng lạnh nhạt hơn hẳn! “Trờivẫn còn sớm, sao cô lại ở đây?”.
Hai gò má Lưu Tẩm Phương đỏ ửng: “Ta nghe nói Tri quan và Hải hoàngbệ hạ đã trở về, nên nghĩ rằng người sẽ đi nấu đồ điểm tâm cho nàng ấy”. Nàng ta bưng một cái khay đưa cho Thuần Vu Lâm, giọng nói nhỏ như muỗikêu: “Ta nghĩ người cũng chưa ngủ được nhiều, nên…”.
Trong khay có một vài món nhẹ, còn có cả hai đĩa bánh ngọt nóng hôihổi, màu sắc hình dáng vô cùng tinh tế. Thuần Vu Lâm nhận lấy cái khay,chợt nhớ tới chuyện hoang đường xảy ra bên hồ ở Xuân Huy viên, hắn nhẹnhàng nói: “Được rồi, quay về ngủ đi”.
Thái độ của hắn chẳng qua chỉ thoáng chút dịu dàng, vậy mà khuôn mặtcủa Lưu Tẩm Phương đã tựa như hoa xuân tháng Ba: “Ừ, người cũng ngủ sớmmột chút đi”.
Nàng đỏ mặt nói một câu, rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Thuần Vu Lâm bưng khay đồ ăn về phòng, Hà Bạng bị mùi thơm thu hút.Nhưng chỉ ăn được một gắp nàng đã cau mày: “không phải do ngươi nấu!”.
Thuần Vu Lâm nghĩ tiết trời đang lạnh, nên rót cho nàng nửa chén rượu hoa quả, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Phòng bếp có sẵn, thấy còn nóng nên mang về luôn cho người. Bây giờ mới nấu thì rất mất thời gian, người cứ ăn lót dạ trước đi đã”.
Hà Bạng nếm thử ở mỗi món một ít, rồi mới cầm chén rượu lên uống mộthớp: “Mùi vị cũng không tồi đâu”. Nàng vui vẻ gắp một miếng dạ dày heođút cho Thuần Vu Lâm, hắn há miệng nếm thử. Lưu Tẩm Phương sinh ra trong nhà gia thế, từ nhỏ đã được học thêu thùa nấu nướng, tay nghề đươngnhiên không cần phải bàn cãi.
hắn gật gật đầu: “Thích thì ăn nhiều thêm chút nữa đi”.
Hà Bạng ăn uống no nê, rồi lại trèo lên giường ngủ tiếp. Thuần Vu Lâm thu dọn bát đũa. Trời sáng muộn nên bên ngoài vẫn còn rất tối, hắn cũng leo lên giường. Hà Bạng lập tức như một chú cún con cuộn người nép vàolòng hắn, giọng nói mềm mại trong trẻo: “Thuần Vu Lâm, chiếc khăn lụa vi cá của người ta dính máu rắn rồi, không muốn dùng nữa!”.
Thuần Vu Lâm ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, không biết tại sao lạinhớ tới cảnh phong lưu tình ái bên hồ. hắn trả lời nàng mà tâm trí phiêu du nơi khác: “Thần sẽ bảo người cá dệt cho người một chiếc khăn khác”.
Lúc ấy Hà Bạng mới vui vẻ trở lại, dựa sát vào ngực hắn rồi chìm dầnvào giấc ngủ. Nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của nàng, Thuần Vu Lâm thaothức mãi cho đến tận hửng đông.
Sáng sớm hôm sau, Lưu phủ xảy ra chuyện lớn – Đám người hầu phát hiện ra tiểu thư Lưu Tẩm Dung của Lưu gia đã đột tử trong phòng, toàn bộkhuôn mặt đều bị rạch nát, dáng vẻ lúc chết vô cùng đáng sợ. trên dướiLưu phủ lập tức bị bao trùm trong bầu không khí u ám, Lưu phu nhân khócđến chết đi sống lại, Lưu Các Lão người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, nên dĩ nhiên là bi thương gấp bội.
Dung Trần Tử và mọi người cũng đến hiện trường, nhìn thấy thảm cảnhtrong phòng, ngay cả Trang Thiếu Khâm cũng không khỏi thở dài. Lưu phunhân bắt đầu nói năng không suy nghĩ: “Đạo tông các ngươi không phải tựxưng là biết trừ ma diệt quái sao? Giờ các ngươi ở đây đông như vậy, màcon gái ta vẫn phải chết oan uổng! Lão gia tôn kính các ngươi thì có tác dụng gì chứ?”.
Những lời này khiến tất cả mọi người đều sượng sùng, duy chỉ có HàBạng là không hề để tâm, một lòng một dạ chờ ăn cơm. Lưu Các Lão dù saocũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, tuy sắc mặt bi thương,nhưng đầu óc vẫn sáng suốt – Vào lúc này, cho dù có là quan phủ cũng vôdụng, cũng chỉ có thể trông cậy vào bọn họ mà thôi, nên ông ta mở miệngmắng: “nói lung tung cái gì vậy? Người đâu, đưa phu nhân xuống. Hải Phú, chuẩn bị một cỗ quan tài, lo hậu táng cho tiểu thư, nói với bên ngoàirằng tiểu thư… bị đột tử”.
Hải chấp sự vội vàng đi làm việc, Lưu Các Lão chấm nước mắt, nói:“Đàn bà thiển cận, mong các vị đừng trách. Chuyện đã đến nước này, cũnglà do tiểu nữ phúc bạc. Chỉ hi vọng sẽ nhanh chóng bắt được con rắn bamắt gây ra những tội ác tày trời này, nghìn đao vạn chém, báo thù chotiểu nữ”.
Bầu không khí trong bữa sáng vô cùng nặng nề âm u, trên bàn ăn khôngai nói năng gì. Lời của Lưu phu nhân, tuy nói ra trong lúc tức giận đauthương, nhưng không phải là không hoàn toàn có lí.
Hà Bạng không quan tâm đến những chuyện đó, nàng là người khó tínhtrong việc ăn uống, cũng không có thói quen ăn cơm cùng người khác.Thuần Vu Lâm chia riêng thức ăn ra đĩa cho nàng trước. Nàng ngồi ở bêncạnh bàn nghịch mấy món đồ trang trí bằng thủy tinh đặt trên chiếc tủlâu đời ở gần đấy, tiện thể đợi cơm. Lưu Tẩm Phương ngồi ở bàn của đámphụ nữ, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên liếc trộm Thuần Vu Lâm một cái.
Thuần Vu Lâm vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ, mái tóc đen dài mềm mượt nhưtơ, buông đến thắt lưng. Da thịt hắn trắng nõn như ngọc, đôi mắt rấtđẹp, khóe mắt hơi cong lên, ánh nhìn trong trẻo ấm áp, quả thật rất thuhút ánh nhìn của người khác. Đây mới là yêu ma chân chính, cho dù có bon chen chìm nổi giữa chốn hồng trần, cũng vẫn có thể khiến cho người khác vừa liếc nhìn là đã nhận ra ngay hắn không thuộc về chốn nhân gian hỗnloạn này.
hắn đặt cơm canh xuống trước mặt Hà Bạng, thân thể Hà Bạng mềm mạinhư không xương dựa vào lòng hắn, dáng ngồi xinh đẹp quyến rũ, nhưngtướng ăn thì không có chút nhã nhặn lịch sự nào. Ánh mắt Thuần Vu Lâmlại giống như những giọt nước chảy tí tách: “Bánh rán đã rất ngọt rồi,đừng cho thêm đường nữa”. sự yêu chiều của hắn xuất phát từ tận đáylòng, giọng nói hoàn toàn không còn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách lúcngày thường. Hà Bạng đưa chiếc đĩa ra, trừng đôi mắt tròn xoe lên nói:“Nhưng người ta chỉ muốn ăn đường thôi!”.
Thuần Vu Lâm hết cách, đành phải gác đũa lại rắc thêm chút đường trắng lên bánh rán cho nàng.
Hà Bạng ăn bánh rán xong, lại đưa đũa ra gắp một miếng khoai lang rán giòn, Thuần Vu Lâm vội dùng đũa của mình đè đũa cùa nàng xuống: “Ngườikhông thể ăn toàn đồ ngọt được, húp chút cháo trước đi đã, dưa muối hômnay cũng rất ngon, nào, nếm thử một miếng đi”.
Hà Bạng bĩu môi, tủi thân đành ăn chút dưa muối cùng với một hớpcháo, rồi lập tức gắp ngay một miếng bánh khoai lang rán giòn. Thuần VuLâm thở dài, lại gắp thêm cho nàng một cái bánh cuốn vừng.
Trang Thiếu Khâm, Hành Chỉ chân nhân và những người khác đều là người xuất gia, những cử chỉ thân mật giữa nam và nữ thế này quả thật rấthiếm khi được nhìn thấy, mọi người cũng không tiện nhìn lâu. Diệp Điềmngồi cùng Dung Trần Tử, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền liếc nhanh sangphía Dung Trần Tử một cái. Dung Trần Tử mặc áo bào trắng tinh như mới,vẻ mặt ung dung, ánh mắt bình thản.
Diệp Điềm không biết có phải hắn thật sự hoàn toàn không để ý haykhông, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót. Tuy trước giờ không hiểutại sao nàng rất ghét cô ả Hà Bạng kia, thậm chí ghét đến tận xương tủy, nhưng từ nhỏ cho đến lớn, những thứ có thể khiến Dung Trần Tử thực sựyêu thích… quả thật không nhiều.
Nàng đứng dậy lấy thêm cho Dung Trần Tử chút cháo, cố nặn ra mộtkhuôn mặt tươi cười gượng gạo: “Sư ca, hôm nay có kế hoạch gì không?”.
Dung Trần Tử trầm tư một lúc rồi nói: “Hôm nay sẽ lần theo dấu trothảo mộc để tìm mấy con rắn ba mắt trong trấn Lăng Hà. Thiếu Khâm, đệxem xét cẩn thận mấy quả trứng rắn vừa đem về đi, hi vọng sắp tới có thể ấp cho trứng nở, rồi tìm ra nhược điểm của chúng”. hắn dứt lời, cũnglại thấy Trang Thiếu Khâm đang cúi đầu trầm tư, không hề có chút phảnứng nào.
Dung Trần Tử cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt hắn, ngay lập tức có một dòng máu nóng vọt thẳng lên trán – Ánh mắt của Trang ThiếuKhâm đang dính chặt lên đôi chân nhỏ nhắn của Hà Bạng.
Nàng ngưng kết nước thành một đôi giày, thân giày trong suốt, ở haibên sườn còn có một chú cá vàng chỉ bằng cỡ móng tay út đang bơi lượn.Đôi chân nhỏ cách chú cá vàng một lớp nước, vừa mượt mà đầy đặn lại vôcùng tinh tế. Thêm vào đó là tướng ngồi mà chẳng ra ngồi của nàng, đôichân nhỏ gác ở chỗ rất xa, nhưng vừa hay lại chắn ngang trước mặt TrangThiếu Khâm.
Hai con mắt Trang Thiếu Khâm đảo tròn sống động, trước giờ nhìn phụnữ, hắn chỉ nhìn vào cái rãnh sâu hun hút trước ngực, chưa bao giờ nghĩrằng một đôi chân nhỏ nhắn cũng có thể đẹp được đến nhường này. Đôi chân xinh xắn này còn đẹp đẽ tinh tế hơn cả tự nhiên ban tặng. Trái tim Dung Trần Tử đột nhiên đập loạn nhịp – hắn biết rõ tư vị khi cầm nó trongtay rồi ngắm nghía, đó là cảm giác trơn láng mịn màng như sờ vào mộtmiếng ngọc bích. Tâm tư vừa nhớ đến, hồn vía liền dao động. Dung Trần Tử vội vàng niệm một đoạn Thanh Tâm chú, dời ánh mắt khỏi đôi chân đẹp đẽkia. hắn ho khan một tiếng, không muốn nghĩ nhiều thêm nữa. Diệp Điềmđương nhiên cũng phát hiện ra Trang Thiếu Khâm đang nhìn thứ gì, nàng đi đến trước mặt hắn, chẳng nói chẳng rằng, giẫm mạnh lên chân hắn mộtcái!
Trang Thiếu Khâm chợt bừng tỉnh, trước mặt tất cả mọi người mà lạithất lễ như vậy, cảm thấy quả thật đã làm tổn hại đến sự uy nghiêm củachức vị Quốc sư mà bản thân đang đảm nhiệm, nên hắn cũng ho khan mộttiếng nói: “Trứng rắn, à, việc cấp bách trước mắt chính là chúng ta phải nghiên cứu về trứng rắn”.
nói xong mấy lời ấy, ánh mắt lại rơi xuống người Hà Bạng.
Hà Bạng ăn bữa sáng mất đến một canh giờ, Dung Trần Tử không đợiđược, đành dẫn đám đệ tử cùng Hành Chỉ chân nhân ra ngoài tìm kiếm conrắn trước. Lúc Thuần Vu Lâm thu dọn bát đũa quay trở lại phòng bếp, thìcác đầu bếp đang làm bữa trưa. Toàn bộ dụng cụ ăn uống của Hà Bạng đềudo Thuần Vu Lâm đích thân cọ rửa sạch sẽ, còn có cả một tủ bếp riêngbiệt để úp lên, hắn không muốn người khác chạm tay vào. Hà Bạng lại cảmthấy buồn chán, nàng ăn no rồi, giờ lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nàng ngáp một cái nói: “Thuần Vu Lâm, ta đi ngủ trước đây, có chuyện gì thì gọi ta”.
Thuần Vu Lâm vâng lệnh, cúi đầu rửa bát: “Trời lạnh rồi, nhớ đắp chăn cẩn thận”.
Hà Bạng áp mặt lên lưng hắn, quần áo hắn mềm mượt như tơ, nàng dụi qua dụi lại nói: “Nhưng phòng ta lạnh lắm”.
Thuần Vu Lâm hết cách: “Vậy người ngủ ở phòng thần có được không?”.
Hà Bạng lập tức đồng ý ngay, xoay người nhảy chân sáo ra ngoài.
Thuần Vu Lâm rửa xong bát đi ra, thì nhìn thấy Lưu Tẩm Phương đangđứng trước chiếc lồng chim trên hành lang. Hôm nay nàng mặc một bộ váyáo hai lớp màu hoa anh đào trắng, trên búi tóc cài một bông hoa lụa,khuôn mặt được trang điểm đơn giản nhưng tinh tế. Bước chân Thuần Vu Lâm hơi khựng lại, chỉ khẽ gật đầu rồi lại sải bước về phía trước.
Phía sau lưng hắn, Lưu Tẩm Phương vẫn đứng lặng lẽ trên hành lang,toàn bộ số thức ăn cho chim rơi cả xuống đất, con chim họa mi cuống quýt kêu chích chích không ngừng trong lồng.
Thuần Vu Lâm đi được vài bước, rốt cuộc không kìm được liền dừng lại. Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng lập trường lại vô cùng rõ ràng:“Chuyện lần trước… ta xin lỗi”. hắn thật lòng không muốn làm tổn thươngcô gái này, nhưng hắn lại càng không muốn để nàng ta tiếp tục ôm niềm hi vọng hão huyền không tưởng ấy thêm nữa. “Từ lúc vẫn chỉ là một con cáthì ta đã đi theo nàng ấy rồi. thật ra dựa vào tu vi của ta, vốn dĩkhông xứng làm Võ tu cho nàng ấy. Nên nếu nói rằng ta là Võ tu của nàngấy, thì chi bằng nói rằng ta là gia thần, à không, là gia nô của nàng ấy thì đúng hơn”.
“Ta biết cả mà!”. Lưu Tẩm Phương vội vàng nói: “Ta biết người muốn nói gì. Ta…”.
Thuần Vu Lâm cắt ngang lời nàng ta: “cô chẳng biết gì hết! Nếu nhưkhông gặp được nàng ấy, thì một con cá chỉ hơn ba trăm tuổi như ta, ngay cả hình người cũng không thể biến thành được! Đối với ta mà nói, nàngấy rất quan trọng, cực kì quan trọng!”. hắn hạ mi mắt xuống, ánh mắtnặng nề ảm đạm và đầy bi thương: “Có lẽ trong mắt của nàng ấy ta chẳnglà gì cả, nhưng mọi cố gắng nỗ lực của ta, đều chỉ để có một ngày đượcđứng sánh vai cùng nàng ấy dưới trời đất này, ngoài ra không vì điều gìnữa cả”.
Lời đã nói xong, Lưu Tẩm Phương nhắm mắt lại, lệ từ khóe mắt lăn dàixuống gò má: “Ta hiểu mà”. Nàng xoay lưng lại, vẻ mặt không hiểu chuyệnđời của một cô gái mới mười ba tuổi thật khiến người ta xót xa: “Ta biết người yêu nàng ấy nhiều đến thế nào. Chỉ đáng tiếc là dù ta hiểu hếtmọi chuyện, nhưng vẫn không thể kiềm chế được việc yêu người”.
Dòng nước mắt làm nhòe lớp trang điểm, nàng dùng hai tay che mặt lại: “Người cảm thấy hơn ba trăm năm rất ngắn, nhưng đối với ta mà nói, hơnba trăm năm là đã trải qua mấy kiếp luân hồi. Ta thật sự rất ngưỡng mộhai người có thể được ở bên nhau suốt một quãng thời gian dài như vậy,có thể yêu thương một người, có thể cố gắng nỗ lực làm tất cả vì ngườimình yêu”.
Nàng che mặt rồi quay người bỏ chạy, Thuần Vu Lâm buông thõng tayxuống đứng lặng người, không đuổi theo, đối với hắn hơn ba trăm năm thật sự rất ngắn, ngắn đến nỗi còn chưa kịp viết xong một lời mở đầu.
Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân đi men theo đám tro thảo mộc đểtìm kiếm tung tích của con rắn ba mắt, Trang Thiếu Khâm đang nghiên cứutrứng rắn, Dục Dương chân nhân dẫn người đi tuần tra trên dưới khắp Lưuphủ, bảo vệ Lưu Các Lão và mọi người, còn Hà Bạng thì đang ngủ.
Thuần Vu Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ngồi xuống bên giường. hắn chỉmới ngồi xuống thôi, vậy mà Hà Bạng đã cuộn chăn dựa sát lại. Nàng gốiđầu lên chân hắn, cặp mắt tròn xoe mở to tính toán: “một con ở Thanh Hưquan, ba lạng! một con mạo giả Diệp Diềm, sáu lạng. Cứu Diệp Điềm, chínlạng…”.
Thuần Vu Lâm vuốt ve mái tóc đang phủ lên một nửa gối, rồi đột nhiêncúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng. Hà Bạng không hề né tránh,vẫn tiếp tục đếm: “Hai tên thợ săn ở núi Trường Cương, lại thêm sáu lạng nữa…”.
Thuần Vu Lâm không nhịn được liền hôn lên môi nàng, tay phải sục vàotrong chăn thăm dò, bắt đầu tìm kiếm từ eo lưng nàng. Hà Bạng bỗng giữchặt tay hắn lại, nhưng không hề tức giận: “Ngươi lại thế nữa rồi! Ta đã từng nói với ngươi, công pháp hiện giờ của ngươi là Xí dương tâm quyết, dùng thân thể của bé trai để tu luyện là tốt nhất”.
Thuần Vu Lâm đè lên người nàng, kìm nén rất lâu, cuối cùng hắn cóphần hấp tấp nỏng nảy: “Nhưng thần muốn, một lần thôi được không, chỉmột lần thôi!”.
Hà Bạng sử dụng thuật Ngưng thủy khống chế hắn, rồi trèo lên trướcngực, dùng Minh tâm quyết gột sạch những ham muốn đang hỗn loạn của hắn: “Từ xưa tới nay có biết bao nhiêu yêu quái, nhưng thực sự có tiền đồthì lại chẳng có mấy người. Vì sinh mệnh quá dài, nên càng phải nhẫnnhịn, tham lam niềm vui sướng nhất thời, không tốt cho ngươi”. Đây làlần đầu tiên nàng nhắc đến người này, nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng:“Giang Hạo Nhiên, Tôn chủ sông Gia Lăng cũng tu luyện Xí dương quyết,luyện Xí dương quyết dễ sinh nóng nảy kích động, nhưng hàng ngàn năm qua người ta vẫn luôn nhịn được”.
Nàng vuốt ve khuôn mặt Thuần Vu Lâm, rồi thơm lên trán hắn: “Conngười tồn tại được trong nhân gian vốn không phải việc dễ dàng, yêu quái muốn tồn tại lại càng khó hơn. Nếu muốn sống lâu hơn chút nữa, thì nhất định phải học được cách nhẫn nại”.
Thuần Vu Lâm quay đầu đi, không nói lời nào. Hà Bạng lật người gốilên cánh tay hắn, một lúc lâu sau đột nhiên nói: “Nếu như ngươi thật sựcần, thì có thể làm cùng tiểu cô nương của Lưu gia cũng được. Nàng ta là người, tuy có một chút âm khí, nhưng không ảnh hưởng gì lớn tới ngươicả”.
Cả người Thuần Vu Lâm chấn động, xoay đầu lại nhìn nàng, trong ánhmắt có chột dạ, vừa có hổ thẹn áy náy, vừa có chút ngại ngùng: “Người…Người biết rồi ư?”.
Hà Bạng từ từ nâng cánh tay lên, trên tay phải mềm mịn của nàng cómột vết hằn màu đỏ, Thuần Vu Lâm cúi đầu nhìn xuống giường mình. Lưu Tẩm Phương tặng cho hắn một chiếc áo choàng, hắn tiện tay đặt lên giường,mà đường thêu trên áo lại hằn lên da nàng.
“Cách thêu này rất giống với đường chỉ thêu trên áo của nàng ta”.Giọng nói của nàng rất bình tĩnh. Thuần Vu Lâm nhẹ nhàng duỗi tay raxoa, vết ngấn trên làn da trắng trẻo đã nhạt bớt: “Bị hằn vào tối quađúng không?”.
Hà Bạng ôm lấy thắt lưng hắn: “Ừ”.
Thuần Vu Lâm chăm chú nhìn nàng: “Nhưng người không hề nhắc đến”.
Hà Bạng lắc đầu: “Chẳng có gì hay ho để nhắc đến cả, ngươi muốn ngủvới nàng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là Xí dương quyết khôngnên tiết ra quá nhiều dương khí, đừng quá thường xuyên”.
Thuần Vu Lâm đè chặt người nàng, đột nhiên nổi cáu: “Thần ngủ cùng một người con gái khác, người không để ý chút nào sao?”.
Hà Bạng nhìn thẳng vào mắt hắn, rất lâu sau mới từ từ nhắm mắt lại: “Buổi trưa ta muốn ăn bánh gạo chiên”.
Bàn tay đang tóm chặt lấy bờ vai nàng của Thuần Vu Lâm bỗng nhiênbuông thõng, giọng nói của hắn đầy vẻ oán hận: “Thần sẽ đi ngủ với LưuTẩm Phương một lần nữa, rồi sẽ làm bánh gạo chiên cho người!”.
hắn xuống giường đi giày, đạp tung cửa bước ra ngoài. Hà Bạng mở mắtra, giơ tay nghịch nghịch chiếc áo choàng màu xanh lá trúc. Chất liệutốt thật, cách thêu cũng rất tinh xảo. Đầu ngón tay nàng lướt theo hìnhdáng bông hoa lan uốn lượn trên áo, đột nhiên nhớ tới những năm thángrất dài, rất dài trước kia.
Thuần Vu Lâm bước ra khỏi phòng, đi một vòng quanh vườn hoa Huy Xuânđường, thấy Trang Thiếu Khâm đang chuyên tâm nghiên cứu mấy quả trứngrắn.
Mặt trời ngày đông ló rạng rất ít, bầu trời nặng nề âm u, giống nhưbáo trước sẽ có tuyết rơi. Có vẻ như mấy quả trứng rắn đã lớn hơn lúcmới lấy về khá nhiều. Thuần Vu Lâm đứng ở một bên quan sát một hồi, độtnhiên Trang Thiếu Khâm lên tiếng: “Đôi chân của Hải hoàng các ngươi thực sự rất đẹp”.
Thuần Vu Lâm thoáng sững người, lập tức quay người đi thẳng, vứt lại một câu: “Hạ lưu!”.
Trang Thiếu Khâm không để ý tới lắm, kẻ có thể đảm nhận được chức vị Quốc sư, da mặt không thể mỏng được.
Ra khỏi khu vườn đi về phía đông, là một hòn giả sơn, bên cạnh đó cómột trường đua ngựa, Lưu Các Lão tuy là quan văn, nhưng cũng là mộtngười thích ngựa. Thuần Vu Lâm đứng cạnh trường đua thổi một trận gió,cũng thấy cơn giận dần dần tan biến. hắn xoay người đi đến phòng bếp,làm bánh gạo chiên mất rất nhiều thời gian, phải bắt tay vào làm từ sớmmới được.
Đó cũng là lúc các đầu bếp đang bận rộn làm cơm trưa, Thuần Vu Lâmkhông muốn làm cùng một chỗ với họ. hắn đang cau mày, thì bên ngoài cómột tiểu nha đầu vẫy vẫy tay với hắn: “Đại tư tế, tiểu thư bảo tôi dẫnngười đến phòng bếp nhỏ ở Vọng Quy uyển”.
Thuần Vu Lâm thoáng chút do dự, lại nhìn thấy dầu mỡ bụi than bám đầy trên người đầu bếp, nên đành xoay người đi theo tiểu nha đầu đó đếnVọng Quy uyển.
Phòng bếp nhỏ của Vọng Quy uyển là nơi giành cho tiểu thư và các vịphu nhân của Lưu phủ rèn luyện tài nghệ nấu nướng, bên trong rộng rãisáng sủa, dụng cụ nhà bếp đầy đủ. Phòng bếp lớn hoàn toàn không thể sánh được.
Lúc Thuần Vu Lâm bước vào bên trong, Lưu Tẩm Phương đã đợi ở đó rồi.Nhìn thấy Thuần Vu Lâm, trong đôi mắt nàng như có một ngọn lửa đang bùng cháy, ánh mắt sáng ngời mà nóng bỏng: “Trưa nay Hải hoàng muốn ăn gì?”.
Thuần Vu Lâm tiến lại gần bệ bếp, xem xét vị trí các loại gia vị, đồdùng nấu nướng một lượt, rồi mới chậm rãi nói: “Cám ơn, để ta làm”.
Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương ửng đỏ: “Quân tử tránh xa phòng bếp, cứ để ta làm”.
Người hầu gái bê đến một chiếc ghế bọc da hổ, Lưu Tẩm Phương bận rộntrước bệ bếp, Thuần Vu Lâm không giúp gì được, đành ngồi xuống ghế. LưuTẩm Phương nhảy nhót vui mừng như có một cơn gió mát thổi đến: “Ngườithích ăn gì?”.
Thuần Vu Lâm khẽ ngẩn người, sau đó cười nhạt: “Ta không quan trọng, nàng ấy ăn món gì thì ta ăn món ấy”.
Lưu Tẩm Phương giống như chú chim hỉ tước: “Sao lại có thể không quan trọng được, mỗi người đều có khẩu vị riêng. Người có ăn cay không? Haylà thích ăn đồ ngọt?”.
Thuần Vu Lâm lắc đầu: “Đều được cả”.
Lưu Tẩm Phương liền chọn một con cua, cua ngày đông vốn hiếm, huốnghồ lại ở một tiểu trấn như Lăng Hà, nói: “Ta làm cho người một bát cháocua nhé, người nhất định sẽ thích”.
trên mặt nàng phảng phất như ngưng đọng một tầng ánh sáng vui vẻ. Thuần Vu Lâm chỉ còn cách gật đầu: “Đa tạ”.
Hà Bạng bị Thanh Huyền đánh thức, Dung Trần Tử và mọi người đã pháthiện ra tung tích của con rắn ba mắt. Hà Bạng vẫn rề rà chậm chạp mặcquần áo, Thanh Huyền không chịu được nói: “Bệ hạ người có thể nhanh lênchút được không, đợi người chải đầu trang điểm xong rồi lên đường, sợ là năm mới cũng qua luôn rồi”.
Hà Bạng trừng mắt lên nhìn hắn: “Sư phụ ngươi vẫn còn nợ ta năm mươi mốt lạng thịt đấy!!”.
Thanh Huyền lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói thêm lời nào nữa.
Thời gian quá gấp, nàng không kịp gọi Thuần Vu Lâm, vội vàng đi theo Thanh Huyền chạy tới sơn động mà con rắn ba mắt đang trốn.
Nơi đó rất gần biển, nhưng lại không thấy con rắn đã giả mạo làm LưuTẩm Phương đâu, chỉ thấy bốn người nông dân trong trấn Lăng Hà, trong số đó còn có một đứa trẻ. Hà Bạng nhìn trái ngó phải hỏi: “Mấy người nàylà rắn hả?”.
Hành Chỉ chân nhân khẳng định chắc nịch: “trên đường có dấu tích củarắn ba mắt trườn đến đây, mấy người này là rắn, không có gì phải nghingờ nữa”.
Hà Bạng liếc Dung Trần Tử, Dung Trần Tử cũng gật đầu: “Bần đạo vừa mới cùng Hành Chỉ chân nhân giết một con, đúng là rắn”.
Hà Bạng liền cảm thấy yên tâm hẳn, nàng sảng khoái xắn ống tay áolên, đếm đầu người rồi nói: “Năm người!”. Dứt lời, lại liếc nhìn sangphía Dung Trần Tử. hắn vội ho một tiếng: “Tập trung làm việc đi”.
Hành Chỉ chân nhân cùng môn đệ đem cả bốn thôn dân cùng đứa bé đi rakhỏi sơn động, da của con rắn ba mắt vô cùng chắc khỏe, đao kiếm thôngthường rất khó xé rách được nó, ông ta liên thủ với Dung Trần Tử, đếntận khi Hà Bạng ăn hết bữa sáng rồi ngủ một giấc xong mới chém đứt đượcmột con trong số đó. Cực chẳng đã họ đành phải đi tìm Hà Bạng.
Hà Bạng đứng trên một con dốc nhỏ, cây cỏ ngày đông tiêu điều xơ xác, khung cảnh vô cùng thê lương. Màn sương trắng la đà trên mặt đất vẫnchưa tan hết, gió đưa chúng vương lên tay áo nàng, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng tinh tế, đến tiên nữ trên trời cũng chỉ đẹp đến mức này mà thôi.Ánh mắt Dung Trần Tử vừa lướt qua, đã không dám dừng lại thêm một phútgiây nào nữa.
Năm người vừa ra khỏi sơn động, bàn tay trắng nõn của Hà Bạng khẽnhấc lên, một vòng tròn sóng nước bao lấy cả năm người, như một bứctường bằng băng, mấy người ở trong đó nghiêng ngả lảo đảo, nhưng rất khó phá vỡ được bức tường ấy.
Năm cây cột băng lấp lánh ánh sáng, sắc lạnh như một thứ binh khíthần thánh xuất hiện trong không trung, mỗi cột băng đều chứa một viêntrân châu màu hồng phấn. Bốn người trong bức tường băng phía trước, đứabé đang trốn sau lưng một người phụ nữ, ánh mắt sợ sệt.
Cột băng như những mũi tên rời khỏi dây cung, mấy thôn dân liền đồngloạt há to miệng, phun nọc độc ra ngoài. Sắc mặt Hà Bạng khẽ thay đổi,mọi người chỉ cảm thấy phía trước một làn sương khói xanh nhạt nhẹ nhàng lướt qua,ó cảm giác như bóng dáng nàng vẫn còn thấp thoáng trước mắt,nhưng thân hình thì đã xông vào bên trong bức tường băng rồi.
Bên tai khẽ vang lên một tiếng động, cột băng phát nổ, máu thịt bắnlên khắp mặt mũi đầu cổ Hà Bạng. Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân đềukhông hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy người xông đến trước mặt nàng, chỉ thấy tay phải của nàng giữ chặt lấy cột băng đã bị nổ tung, cả bàn taytoàn là máu tươi, trong máu có thể thấy thấp thoáng những mảnh băng vừabị nổ và những vụn hạt trân châu bị vỡ còn sót lại. Trước mặt nàng làđứa trẻ mặc bộ quần áo bằng vải đay với khuôn mặt hoảng sợ.
“Sao vậy?”. Hành Chỉ chân nhân cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Hà Bạng thu tay lại coi như không có việc gì, nàng thi triển thuật Hộthân, lúc cột băng còn chưa nứt đã bóp vụn chúng ra rồi, vì thế tuy cộtbăng đã bị nổ, nhưng vết thương trên tay phải của nàng cũng không nặnglắm. Nàng rút ra một chiếc khăn tay lụa vi cá cuốn quanh bàn tay phải,ngữ khí thản nhiên: “Thằng bé không phải là rắn, hỏi kĩ xem nhà nó ởđâu, rồi đưa về đi”.
Hành Chỉ chân nhân không hiểu hỏi: “Sao người biết?”.
Hà Bạng bị đau, nhe răng nhếch miệng: “Bởi vì tất cả những con rắnkia lúc nhìn thấy cột băng lao đến gần đều có phản ứng, hoặc là trốntránh, hoặc là phun nọc độc, chỉ có mình thằng bé là không biết nên làmgì, đứng ngây ngẩn ở đó như một tấm bia”.
Hành Chỉ chân nhân trầm ngâm: “Có lẽ thằng bé rất giảo hoạt chăng?”.
Hà Bạng liếc nhìn ông ta một cái: “Thằng bé đâu có giảo hoạt bằng chân nhân ông?”.
Mặt mũi Hành Chỉ chân nhân biến sắc, nhìn lại nàng, nhưng dường nhưnàng không để ý, chỉ mải cúi đầu xem xét vết thương trên tay mình.
Dung Trần Tử dắt đứa bé bị dọa cho ngây người kia ra khỏi sơn động,giọng nói ủ dột: “Tại sao nó lại muốn chúng ta giết đứa bé này chứ?”.
Hà Bạng mở chiếc khăn ra, máu trên tay phải nàng đã ngừng chảy. Chỉlà da thịt nàng quá trắng, nên vết thương trông càng đáng sợ: “Vì tộinghiệt của đứa bé này nhẹ nhất, trong Đạo trời, vô duyên vô cớ giết hạiChính thần có thể sẽ khiến trời phạt. Lạm sát người vô tội cũng là tộinghiệp rất nặng”. Nàng liếc nhìn Dung Trần Tử, hừ lạnh, “Hơn nữa nếu đứa bé này bị giết chết như vậy, thì nhất định ở đây sẽ có một người cảmthấy vô cùng áy náy hổ thẹn, nó sẽ càng có cơ hội để lợi dụng”.
Dung Trần Tử không nói lời nào, nhưng Thanh Huyền thì lại vô cùng lolắng và nghi ngờ: “Nàng ta quả thật không giống kiểu người như vậy”.
Thanh Tố cũng có chút hoài nghi: “Lẽ nào nàng ta cũng bị con rắn ba mắt giả mạo?”.
Hai người bàn luận còn chưa có kết quả, thì Hà Bạng đã dùng thuật Độn thủy rời khỏi đó. Dung Trần Tử vẫn đứng yên chỗ cũ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Về tới Lưu phủ Hà Bạng liền đi khắp nơi tìm Thuần Vu Lâm, dọc đườnghỏi tất cả nô bộc cũng không có ai nhìn thấy hắn. Nàng tìm đến hòn giảsơn trong Xuân Huy đường. Hòn giả sơn có một thạch động, bên ngoài trồng một cây trường xuân, là một nơi chắn gió rất tốt.
Gần đây tu vi của cô rất tiến bộ, tiến triển quả thực nhanh vô cùng.Trước kia ta không nhìn ra đấy, về phương diện tiên thuật, cô rất có tưchất”.
“Cũng may là nhờ sư phụ có phương pháp dạy bảo, hơn nữa, ta cũng muốn sớm giết được con rắn ba mắt đó, trả thù cho di nương mình”.
“Ừ. Nhưng các loại công pháp này đều chú trọng việc tiến dần từng bước một, cô cũng không nên quá vội vàng”.
“Sư phụ, chúng ta luyện chiêu Xuân ngoại phi hoa thêm một lần nữa được không?”.
“cô ấy, lúc nào cũng nóng vội…”.
Hà Bạng không nghe tiếp nữa, nàng xoay người rời khỏi hòn giả sơn, đến phòng bếp xem có gì ăn được không.
Các đầu bếp quả thật có để phần thức ăn lại cho nàng, còn có rấtnhiều điểm tâm nữa. Nhưng tay nàng đau, gắp tới gắp lui cũng không thấyngon, bèn đi thẳng về phòng của mình ngủ một giấc. đang trong lúc mơmàng ngủ, thì Thuần Vu Lâm từ bên ngoài bước vào phòng, tay bưng một ítđiểm tâm, đương nhiên là món bánh gạo chiên mà nàng thích, nói: “Dậy ănmột chút nhé?”.
Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng ấm áp như ngày thường, nhưng Hà Bạng lại xoay người đi: “không ăn”.
Thuần Vu Lâm kéo nàng dậy, hắn vốn dĩ là người chu đáo cẩn thận, lậptức phát hiện ra vết thương trên bàn tay phải của nàng: “Tay củangười…”. hắn nhíu chặt mày: “Dung Trần Tử và Hành Chỉ làm việc kiểu gìvậy! Bị thương như vậy cũng không đưa thuốc!”.
hắn tìm lọ cao tái tạo da liền xương cốt, nhẹ nhàng bôi lên tay nàng: “Còn đau không?”.
Nước mắt Hà Bạng lập tức rơi lã chã: “Đau lắm!”.
Thuần Vu Lâm thở dài, bưng điểm tâm đến trước giường, đặt lên chiếctủ thấp, rồi lại rút chiếc khăn tay trong người nàng ra. trên khăn đãthấm không ít máu tươi, hắn đành giặt sạch nó giúp nàng. Vừa bước chânra khỏi cửa, hắn đã thấy Lưu Tẩm Phương đứng chờ ở bên ngoài rồi, nàngđón lấy chiếc khăn loang lổ máu tươi trong tay hắn, đôn hậu hiền lươngnhư một cô vợ nhỏ: “Để ta đi giặt cho, đây không phải là việc mà mộtngười đàn ông nên làm”.
Nàng vừa nói dứt lời, thì có một giọng nói vang lên: “Đừng để chongười khác đụng vào đồ của ta, nếu như ngươi không muốn giặt, sẽ cóngười khác vui vẻ làm!”.
Thuần Vu Lâm nhanh chóng lấy lại chiếc khăn vi cá từ trong tay Lưu Tẩm Phương nói: “Để ta tự làm”.
Hà Bạng đứng ở trước cửa, nàng nheo nheo mắt, vừa yêu kiều lại vừa ngang ngược: “không cần, ta không muốn nữa!”.
Thuần Vu Lâm khẽ thở dài: “Ừ”.
Hà Bạng quay về phòng tiếp tục ngủ, Lưu Tẩm Phương vẫn đứng yên tạichỗ, lúc ngẩng đầu lên lệ đã nuốt vào trong hốc mắt, đôi mắt ngân ngấnlệ gượng cười: “Ta xin lỗi”.
Thuần Vu Lâm cuốn chiếc khăn vào trong người, nhỏ giọng an ủi: “không sao. Từ lâu nàng ấy đã muốn đổi một chiếc khăn khác rồi, không liênquan gì tới cô. Đừng để bụng”.
Lưu Tẩm Phương cắn môi, rất lâu sau mới gật gật đầu. Thuần Vu Lâmxoay người ra khỏi Lưu phủ, hắn phải trở lại biển sâu một chuyến, đi tìm người cá xem thử chiếc khăn lần trước đặt đã có chưa. Chiếc khăn cầmmáu rất hiệu quả, chất liệu vừa mềm mại lại vừa trơn mịn, rất hợp với Hà Bạng.
Buổi tối, Thuần Vu Lâm đem về cho Hà Bạng một chiếc khăn tay mới. Tay phải của nàng vô cùng đau đớn, tính tình cũng vì thế mà rất tệ. ThuầnVu Lâm chú ý cẩn thận, làm rất nhiều những món điểm tâm mà nàng thíchăn, lại kể vô số những câu chuyện kì lạ thú vị cho nàng nghe, vất vả mãi mới dỗ dành được nàng đi ngủ.
hắn vừa bước ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Lưu Tẩm Phương đứng ở bậcthềm trước cửa, có thể nhìn thấy những hạt sương đêm thấp thoáng vươngtrên mái tóc, không biết nàng đã đứng đây bao lâu rồi. Thuần Vu Lâm khẽgiật mình, sợ làm Hà Bạng thức giấc, vội kéo nàng ta đi xa đến hơn mườitrượng, rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Lưu Tẩm Phương lôi từ trong người ra một chiếc túi thơm, cúi đầu không dám nhìn hắn: “Cái này… tặng cho người”.
Trong lòng Thuần Vu Lâm thoáng rúng động, hắn từ từ nhận lấy. Chiếctúi thơm được thêu bằng tay rất tinh tế, từng đường chỉ đều rất dày dặn, hoa văn trang nhã vô cùng, bên trong không biết đã nhồi loại hương liệu gì, mỗi lần đưa lên gửi, thì lại có một mùi khác nhau, lúc thì nồngđậm, lúc lại thanh tân, khiến tinh thần người ta trở nên thư thái. Thuần Vu Lâm rất ít khi nhận được quà của con gái, hắn ở bên Hà Bạng nhiềunăm, nhiều nhất cũng chỉ là lúc thu mua hải sản ở Đông Hải được LongVương tặng cho vài thứ đại loại như rùa biển, hay cua bá vương mà thôi.Chiếc vòng nhật nguyệt của hắn cũng là do Hà Bạng đi tìm vật liệu, nhưng nàng thìao có thể biết cách tặng quà chứ, lúc ấy nàng chỉ vào hai khốisắt đen sì cứng cáp, nói một cách vô cùng hào sảng: “Cầm lấy đi, rồi chế tạo thành binh khí”.
Thuần Vu Lâm nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, trong lòng hắn biết bao xúc động: “Cám ơn”.
Lưu Tẩm Phương ngẩng đầu lên, hai má đỏ ửng như mây chiều: “Hải hoàng bệ hạ ngủ rất lâu đúng không?”.
Thuần Vu Lâm gật đầu: “Bình thường sẽ ngủ khoảng năm canh giờ, hômnay có lẽ sẽ ngắn hơn, tầm ba bốn canh thôi, nàng ấy bị thương nên ngủkhông được ngon”.
Con gái làm dáng cho người mình yêu, Lưu Tẩm Phương giống như một đóa hoa mẫu đơn ngạo nghễ nở rộ trong tiết trời xuân, vẻ phong tình yêukiều mĩ lệ như muốn trào ra trong đáy mắt: “Người… có muốn sang phòng ta ngồi một lát không?”.
Thuần Vu Lâm thoáng sững người, hắn đương nhiên hiểu được ẩn ý tronglời nói của nàng. hắn cũng biết mình không nên đi, nhưng nam nhân khiđứng trước mặt người con gái yêu mình sâu đậm, thì trái tim đều có chútmềm yếu. Huống hồ hắn quen mui bén mùi ăn mãi, đàn ông lần đầu tiên được nếm thử mùi vị của thiếu nữ thì sẽ chẳng bao giờ kháng cự lại được.Thấy hắn im lặng không nói, ráng mây hồng trên khuôn mặt của Lưu TẩmPhương càng đỏ thêm, nàng vội vàng giải thích: “Ta nấu một ít canh sâm,người lại vừa mới từ Hải tộc về, uống vào sẽ thấy ấm hơn đấy”.
Mi mắt Thuần Vu Lâm cụp xuống, rất lâu sau đó mới nói: “Cũng được”.
Vẻ ngọt ngào như đong đầy trong đôi mắt của Lưu Tẩm Phương.
Lúc Hà Bạng tỉnh dậy mới là canh ba, lại không thấy Thuần Vu Lâm đâu. Vừa nãy khi ngủ nàng không cẩn thận đè lên vết thương ở tay, đau vôcùng. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, sương lạnh phủ khắp mặt đất, tuy không có tuyết rơi, nhưng không khí lại lạnh hơn cả khi có tuyết. Nàng lữngthững đi về phía trước, dọc theo dãy hành lang được trang trí bằng những giá đỡ chậu hoa. Những giá đỡ ấy được tô điểm bằng rất nhiều hoa lụa,tuy đẹp đẽ nhưng lại không hề có sức sống. Cuối hành lang chính là khuvườn nơi ở của đám nữ quyến, cánh cổng khu vườn không thể ngăn đượcnàng, nhưng nàng lại đứng ở trước cửa không muốn bước vào.
“Thuần Vu Lâm!”. Nàng đứng luôn ở trước cổng hét lớn.
Thuần Vu Lâm đang cùng Lưu Tẩm Phương bước vào giai đoạn quan trọng,nghe thấy tiếng gọi thoáng sững sờ, sau đó hắn đột nhiên rút người ra:“Nàng ấy đang gọi ta”.
thật ra lầu gác của Lưu Tẩm Phương cách cổng viện khá xa, Lưu TẩmPhương không nghe thấy gì cả, nhưng Thuần Vu Lâm lại nghe thấy rất rõ.hắn nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, Lưu Tẩm Phương vẫn còn cảm thấy mơ màng: “Ai?”.
một chữ còn chưa nói xong, nàng đã nghĩ ra ngay được là ai. Trừ contrai tinh kia ra, giờ này còn có ai có thể gọi hắn ra từ trên giường của nàng được nữa?
Thuần Vu Lâm đi rất vội vã, chiếc khăn tay Hà Bạng không cần nữa vẫnđể trên giường của Lưu Tẩm Phương. Lưu Tẩm Phương cầm lên, chiếc khăn đã được giặt sạch sẽ, chất liệu vừa mềm dai, sáng bóng đến chói mắt. Nàngnắm lấy chiếc khăn rồi đuổi theo, thấy Thuần Vu Lâm đã bước nhanh chạyđến cánh cửa ở đại viện.
ìn thấy Hà Bạng, trong giọng nói của hắn không giấu được nỗi đau đớn: “Trời lạnh như vậy, không phải đã chuẩn bị áo khoác lông cáo cho ngườirồi ư, sao lại ra ngoài thế này?”. hắn bước lên trước ôm lấy Hà Bạng, áp hai bàn tay ấm áp của mình lên má nàng, hành động đương nhiên như thểkhi thức dậy thì phải mở mắt vậy.
Lệ trong hốc mắt Hà Bạng rơi lã chã: “Tay đau quá, hu hu, đau lắm”.
Thuần Vu Lâm ôm nàng vào lòng, cởi chiếc áo choàng của mình ra ủ ấmcho nàng, sau đó xem xét tay nàng. Giọng nói của hắn vừa yêu chiều vừadịu dàng: “Là do đè lên vết thương thôi. không sao đâu, cũng không chảymáu, quay về phòng chúng ta bôi thuốc thêm lần nữa”.
hắn ôm lấy hai vai nàng định trở về phòng, thì đột nhiên Lưu TẩmPhương với khuôn mặt vẫn còn vẻ ngượng ngùng bước đến, quần áo của nàngta không chỉnh tề, đôi má hoa đào hồng rực, cơn sóng xuân tình trong mắt còn chưa tan, dáng vẻ kiều diễm cá nước thân mật vẫn chưa hết: “Tư tế”, nàng giơ chiếc khăn tay trong tay lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đồcủa người rơi ở chỗ ta”.
Thuần Vu Lâm thoáng ngẩn người, bất giác liếc trộm về phía Hà Bạng,tiện tay nhận lấy chiếc khăn mà Lưu Tẩm Phương đang cầm, thản nhiên nói: “Cám ơn”.
hắn đỡ Hà Bạng đi về phòng, nhưng Hà Bạng lẽ nào lại chịu đi bộ?Thuần Vu Lâm đành phải bế nàng lên, giọng nói của hắn trầm thấp như đang thì thầm: “Có đói không, bôi thuốc xong thần sẽ làm chút gì đó chongười ăn nhé”.
Chiếc khăn lụa trong tay Lưu Tẩm Phương xoắn lại với nhau, thít chặtkhiến các ngón tay biến sắc. Đúng vậy, lúc đầu nàng cảm thấy chỉ cần cóthể được ở bên cạnh Thuần Vu Lâm, cho dù chỉ một lần thôi thì cả cuộcnày cũng không có gì phải hối tiếc. Nhưng dục vọng của con người luônthay đổi vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ ở đâu.
Hà Bạng đó chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, nàng ta chẳng làm gì hết, chỉbiết đòi hỏi. Nàng ta dựa vào cái gì để có được sự yêu chiều từng litừng tí của Thuần Vu Lâm như vậy? Dựa vào cái gì để khiến Thuần Vu Lâmbất cứ lúc nào cũng không chút do dự vứt nàng sang một bên? Chỉ vì mộttiếng gọi của nàng ta ư?
Thậm chí nàng còn nghĩ, Hà Bạng nhất định là biết Thuần Vu Lâm đangthân mật cùng với mình, nên cố ý chạy tới phá? Lần đầu tiên khi tới Lưuphủ, nàng ta vẫn còn ân ân ái ái cùng Dung Trần Tử, dây dưa không rõràng. Giờ nàng ta dựa vào đâu mà ngăn cản Thuần Vu Lâm qua lại với mình? Thế gian này không công bằng, thật sự không công bằng.
Nàng lại tìm đến con rắn ba mắt, nó vẫn đang bơi ngửa như lúc trước,cười vô cùng khoái trá: “Ta biết ngươi nhất định sẽ tới mà. Tính cáchcủa loài người thật kì lạ, ha ha ha ha”.
Lưu Tẩm Phương cắn môi: “Ta chỉ muốn biết, làm thế nào mới có thể khiến chàng yêu ta?”.
Con rắn ba mắt xoay tròn trong nước: “hắn ta yêu con trai tinh kia,tiếp theo là đến ngươi. Nếu con trai tinh đó không còn nữa, chẳng phảihắn ta sẽ chỉ yêu một mình ngươi thôi sao? Huống hồ trên người con traitinh đó có một thứ rất quý giá, nếu không ngươi tưởng rằng chỉ dựa vàomột con yêu quái như nàng ta, mà người trong Đạo tông lại để mặc chonàng ta khoa chân múa tay như vậy sao?”.
Trong đôi mắt Lưu Tẩm Phương chứa đầy lửa hận: “Nhưng dựa vào đạo hạnh của con trai tinh đó, sao ta có thể làm gì được nó chứ?”.
Dường như con rắn ba mắt đã có toan tính sẵn: “Việc này không cần ngươi phải bận tâm”.
Buổi sáng, Thuần Vu Lâm thức dậy rất sớm. Ngày nào Hà Bạng cũng phảicọ rửa vỏ trai một lần, nếu không thân thể sẽ ngứa ngáy. hắn xách mộtchiếc thùng gỗ đi lấy nước, thì gặp Lưu Tẩm Phương ở trước cửa phòng.Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngoài màu trắng thêu hoa mai, phía dưới là lớp váy đỏ rực, trong vẻ thanh tân mang vài phần rực rỡ, khiến mắtThuần Vu Lâm cũng nhiễm sắc đỏ đầy diễm lệ ấy.
Hai người nhìn nhau một lát, thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Hà Bạngthò đầu ra ngoài. Hôm nay nàng vẫn mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, trên đầu đội một chiếc vòng được tết lỏng tay bằng những cành hoa mai non mềmnhất, hàn mai phảng phất như đang nở rộ trên mái tóc nàng, mùi hươngthơm mát tỏa ra xung quanh, quyến rũ không sao kể xiết.
Lưu Tẩm Phương chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi không nhịn được quaysang nhìn Thuần Vu Lâm, ánh mắt Thuần Vu Lâm nhìn nàng ta tựa như nhìnmột vị thần. Hà Bạng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Thuần Vu Lâm”. Giọng nói của nàng giòn tan như khoai tây chiên, hai cánh tay trắng nõn nhưrắn nước cuốn lấy cổ Thuần Vu Lâm: “Bữa sáng người ta muốn ăn củ cảiviên”.
Thuần Vu Lâm khẽ cau mày, chỉ gật gật đầu với Lưu Tẩm Phương rồi kéonàng vào phòng, giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống nhưgió xuân vờn nhành liễu: “Củ cải viên thần chưa làm bao giờ, buổi sángchúng ta ăn thịt lừa nướng cùng canh dê thập cẩm trước đã nhé. Củ cảitiết khí, mùa đông nên ăn ít thôi”. Hà Bạng dựa vào lòng hắn, không biết đã nói gì mà Thuần Vu Lâm lại nhỏ giọng trấn an: “Vậy để thần xem thửthực đơn trước, rồi buổi tối sẽ làm nhé”.
Hà Bạng vẫn đang suy nghĩ, thì Thuần Vu lâm đã bưng chậu nước âm ấm đến: “Nào, cọ rửa vỏ trai thôi”.
Hà Bạng thích nhất là cọ vỏ trai, bèn gác chuyện củ cải viên qua mộtbên, xoay người biến về hình dạng của một con trai to lớn đen nhánh.Thuần Vu Lâm xắn tay áo lên, dùng khăn mềm nhẹ nhàng cọ rửa bên ngoài vỏ cho nàng.
Lưu Tẩm Phương lặng lẽ đứng ở cửa, bầu trời lất phất tuyết rơi, hànmai nhẹ nhàng rơi rụng, bầu không khí lạnh lẽo đó làm nàng choáng hết cả tầm mắt, chỉ nhìn thấy khung cảnh một màu tuyết trắng ấy trải dài ratít tắp.
Cuối cùng, nàng cũng đã hiểu, thật ra từ trước tới nay Hà Bạng chưatừng coi nàng là đối thủ, bởi vì nàng không hề có bất cứ sự uy hiếp nào. Trước đây, Lưu Tẩm Dung cũng đối xử như vậy với nàng. Mọi đối thủ củanàng, trước giờ chưa từng bắt nạt nàng, nhưng cảm giác phớt lờ này, chao ôi là nhục nhã và nhức nhối. trên thế gian này, điều tàn nhẫn nhấtkhông phải là gặp kình địch, mà là sau một cuộc chiến, bỗng nhiên pháthiện ra rằng bản thân mình ngay cả tư cách để làm địch thủ của đốiphương cũng không có.
Buổi trưa, Dung Trần Tử cùng Hành Chỉ chân nhân đi khắp nơi tìm tungtích của con rắn ba mắt, nhưng đành tay trắng quay về. Con rắn ba mắtdường như biết được đường đi nước bước của mọi người, lần nào cũng khéoléo tránh trước được. Mà mấy loại chuyện khổ sai này, từ trước tới nayHà Bạng chưa từng tham gia, nàng vẫn đang ngủ trưa.
Dung Trần Tử đi đến phòng của Trang Thiếu Khâm, trên đường đi qua hòn giả sơn, bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen tai vang ra từ phía sauhòn giả sơn: “Sư phụ, chiêu thức này khó học quá, ta thật là ngốc mà”.
Lại thêm một giọng nói khác rõ ràng trong trẻo, Dung Trần Tử lập tứcnghe ra ngay đó là giọng của Thuần Vu Lâm: “Ta làm mẫu lại một lần nữa,cô xem cho kĩ”.
“Vâng. Sư phụ…”. Giọng nói của cô gái càng lúc càng nhỏ, tư thế càng lúc càng thân mật, “Người thật đẹp”.
Dung Trần Tử thoáng sững người, rồi mới nhớ ra được cô gái đó là LưuTẩm Phương, tiểu thư của Lưu gia. hắn là ai chứ, dĩ nhiên đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, nhưng thấy cảnh bất nhãquân tử không nhìn, không nghe, nên vội vàng bỏ đi luôn, không hề dừnglại lấy một khắc.
Phòng Trang Thiếu Khâm ngay sát vách phòng Hà Bạng, Dung Trần Tửngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt, trong lòng muốn nhắcnhở nàng một câu, nhưng lại chần chừ không muốn nói những chuyện mà mình không có bằng chứng xác thực. Huống hồ, giờ nàng đang ngủ trưa, mộtmình xông vào phòng, cô nam quả nữ cũng không tiện. Cuối cùng, hắn cũngchẳng nhắc nhở gì nữa.