Đối với nhiều người, tám năm, mười năm chẳng qua chỉ là việc trôi qua giữa những kẽ ngón tay; nhưng đối với một số người, ba năm, năm năm cóthể là một đời một kiếp.
Ngày hôm sau, quả nhiên Lưu Các Lão đã đích thân tới. Ông ta đã hơnsáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn rất nhanh nhẹn minh mẫn, chòm râu màu hoa râm làm toát lên phong thái chỉ có ở những bậc trí giả. Conngười khi đã đến cái tuổi này thì ai cũng sợ chết cả, Lưu Các Lão cũngkhông phải ngoại lệ. Ông ta một lòng muốn học tiên thuật, rất nhiều lầnmuốn bái Dung Trần Tử làm thầy, nhưng đều bị Dung Trần Tử khéo léo từchối. Cũng may, Lưu Các Lão đã nghĩ ra một cách vô cùng thâm hiểm.
Nhìn thấy Dung Trần Tử ở Thu Vân uyển, Lưu Các Lão nở nụ cười hằn hai vết chân chim nơi khóe mắt, nói: “Lão già này đúng là không biết cáchdạy dỗ kẻ dưới, lần này đã phạm lỗi lớn rồi!”.
Dung Trần Tử mặc đạo bào trắng theo thói quen từ trước đến nay, mũ áo chỉnh tề, vẻ mặt điềm nhiên: “Phúc sinh vô lượng, Các Lão nặng lờirồi”.
Lưu Các Lão nở nụ cười nồng nhiệt: “Tôn sư khoan dung độ lượng, ngànvạn lần đừng chấp nhặt với hạng cẩu nô tài thấp kém trong nhà”. Ông tavừa đi vừa nắm lấy cánh tay của Dung Trần Tử, tuy luôn miệng xin lỗi,nhưng cử chỉ lại thân thiết vô cùng. Dung Trần Tử đương nhiên không tính toán với tên gia nô ấy, mà cũng chẳng thèm để tâm.
Cả đoàn người bước chân vào Lưu phủ, Diệp Điềm cùng nhị sư huynhTrang Thiếu Khâm đã ở trong hoàng cung một thời gian, nên giờ tuy cảmthấy lầu gác đình viện này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại thiếu đi vẻ trang trọng uy nghiêm, chẳng qua cũng chỉ xếp vào loại thường thường bậctrung thôi. Nhưng Hà Bạng lại là người không có chút kiến thức nào vềkiến trúc của đất liền, suốt cả đoạn đường nhìn trái ngó phải, thấy gìcũng lạ mắt.
Lưu Các Lão dĩ nhiên đã có tính toán riêng, đầu tiên là dẫn Dung Trần Tử gặp nội quyến nhà mình. Lưu lão phu nhân vừa nhìn thấy hắn tư chấtcao sang, tướng mạo đàng hoàng, lời nói cử chỉ khiêm tốn cương trực,trong lòng đã có vài phần yêu mến, nhưng vẫn âm thầm bàn bạc với Lưu Các Lão: “Con trai, người này có bản lĩnh, nhưng trăm nghe không bằng mộtthấy, già này vẫn chưa yên tâm, nhất định phải mục sở thị mới được, đừng để cháu gái nhà mình phải lỡ dở cả đời”.
Tất nhiên Lưu Các Lão muốn mẹ già yên tâm, bèn nói: “Chuyện này cũngkhông có gì khó, mấy ngày trước Giả Nghiệp đại sư vân du đến đây, nghỉtại Hàm Huyền tự. Ngày mai, con sẽ sai người đến mời ông ta tới, cùngDung Trần Tử đấu pháp, xem thử bản lĩnh của ngài ấy, và cũng để mẫu thân yên lòng”.
Lưu lão phu nhân lập tức cười tủm tỉm: “Con trai, con suy nghĩ rất chu đáo, được vậy thì tốt rồi”.
Cả đoàn Dung Trần Tử được sắp xếp nghỉ tại Trầm Hương viện, đây lànơi rất yên tĩnh và thoải mái. Dung Trần Tử ở trong sân chính, Diệp Điềm cùng Hà Bạng ở trong mấy căn phòng thông liền nhau, vốn cũng là có dụng ý tốt, để hai người chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng, Lưu Các Lão thựcsự là người rất tinh nhanh, hai cô gái ấy có quan hệ đặc biệt với DungTrần Tử, lẽ nào ông ta lại không nhìn ra? Đây chính là lấy mèo kiềm chếchó, hai người phụ nữ giám sát lẫn nhau, đừng hòng có ai trộm được DungTrần Tử. Hà Bạng lúc đầu không muốn, nhưng chỉ là khách, Dung Trần Tửtuôn ra một sọt lời dễ nghe, mãi cũng dỗ được nàng.
Đến tối, mọi người dùng bữa xong, lần lượt đi nghỉ. Diệp Điềm ở gianphía ngoài, có ý trônghừng Hà Bạng. Cũng tránh việc để lạc mất nàng talần nữa, khiến Dung Trần Tử lại phải đi khắp nơi tìm kiếm.
Đêm tháng Mười rất yên tĩnh, mảnh trăng sáng treo cao trên ngọn cây,bốn bề xanh biếc. Dung Trần Tử chỉ mặc trung y màu trắng, đắp chăn nằmnghiêng. Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng bước chân uyển chuyển, thính lựccủa Dung Trần Tử rất nhạy, hắn lập tức xoay người ngồi dậy, cổ tay phảilật lên, nắm chắc bảo kiếm dưới gối.
Về lí, trong Lưu phủ phải vô cùng an toàn mới đúng. Là ai? Hà Bạng bướng bỉnh và Diệp Điềm sư muội không sao chứ?
Hắn nhíu chặt hàng mày rậm, lật người giả vờ ngủ.
Then cửa bật ra, người đó lặng lẽ nhìn ngó thăm dò căn phòng mộtlượt, rồi đắc ý cười thầm. Cơ bắp đang căng cứng của Dung Trần Tử đượcthả lỏng, tay phải nắm bảo kiếm đặt dưới gối cũng từ từ buông ra, giọngquở trách của hắn pha chút bất lực không biết phải làm sao: “Lại khôngnghe lời rồi, ngày mai để chủ nhà nhìn thấy thì không hay đâu”.
Hà Bạng chui tọt vào chăn của hắn. Đêm tháng Mười đã bắt đầu se lạnh, nàng đi chân trần, lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thân thể như sợi tóctrơn bóng mát lạnh.
Dung Trần Tử hơi khựng lại, rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Ra ngoài phải mặc thêm áo biết không?”. hắn lại sờ xuống chân nàng: “Lại khôngđi giày rồi!”.
Hà Bạng ở trong lòng hắn giở trò vô lại: “Ta muốn ngủ cùng ngươi!”.
Dung Trần Tử muốn kéo nàng ra, nàng sống chết không chịu, đã thế cònlưu manh vô đối cởi sạch quần áo trên người mình: “Khốn kiếp, ngươi màđẩy ta ra thì ta sẽ kêu toáng lên cho cả nhà họ Lưu tới xem!”.
Dung Trần Tử khóc dở mếu dở, lúc chạm vào da nàng chỉ thấy ấm áp mềmmại tựa dòng nước giữa tiết xuân dưới ngón tay. Cổ họng hắn giật giật,hồi lâu mới nói: “Mặc quần áo vào đi”.
Hà Bạng vẫn lăn qua lộn lại: “Ta muốn ngủ ở đây!”.
Ánh trăng như bạc vỡ, da thịt nàng như tuyết đông, mái tóc như đượcgiội mực. Dung Trần Tử nhặt chiếc áo mỏng manh nàng vừa quăng sang mộtbên lên, nói: “Hãy cứ mặc vào đã”.
Hà Bạng thấy hắn muốn đuổi mình đi thật, liền thương lượng: “Hay là…ta cho ngươi sờ chân ta, ngươi để ta ngủ ở đây được không?”.
Dung Trần Tử đang không biết nên khóc hay cười, thì nàng đã duỗithẳng đôi chân nhỏ nhắn tinh tế của mình ra: “Người sờ đi, ta ngủ đây!”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp nói gì, Hà Bạng đã quả quyết nằm thẳngxuống giường, ôm lấy nửa cái chăn đi ngủ, đôi chân nhỏ gác lên đùi hắn.hắn khẽ thở dài, rất lâu sau mới thò tay chạm lên vết thương bữa trước.Miệng vết thương lành lại rất nhanh, giờ nhìn đã không thấy có gì kháclạ nữa.
Ngón tay của hắn bắt đầu mơn trớn từng tấc, từng tấc da thịt mềm mịn, chỉ lát sau, trong lòng liền nảy sinh một cảm giác ngứa ngáy kì dịkhông thể chịu nổi. hắn vội rụt tay lại, nhất thời cảm thấy xấu hổ vôcùng, đành kéo Hà Bạng vào lòng đợi nàng ngủ say, còn mình thì cố gắngbình tĩnh lại, đầu óc không nghĩ tới những tà niệm nữa.
Đêm đã khuya, Hà Bạng dần chìm vào giấc ngủ. Tranh thủ lúc không cóai, Dung Trần Tử liền ôm nàng trở về phòng. Diệp Điềm vẫn đang ngongiấc. Dung Trần Tử sợ Hà Bạng giở trò nghịch ngợm, nên kiểm tra lại,thấy không có gì khác lạ, lúc ấy mới yên tâm.
Hà Bạng dựa vào lòng hắn, ngủ say như chết. Dung Trần Tử nhẹ nhàngđặt nàng nằm xuống giữa giường, năm ngón tay trắng trẻo mềm mại dù đang ở trong mộng đẹp vẫn nắm chặt vạt áo hắn. hắn nhẹ gỡ tay nàng ra, kéochăn đắp cho nàng. Lúc sắp đi, nhìn thấy dung nhan nàng khi say ngủ, đột nhiên cúi người xuống, khẽ hôn lên trán nàng một cái. Thấy nàng khôngtỉnh giấc, hắn mới lặng lẽ bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, phấtống tay áo, then cài cửa ở bên trong liền được chốt lại.
Tiếng bước chân xa dần, Hà Bạng mở mắt, ánh trăng sắc lạnh xuyên qualớp giấy cửa sổ, tạo thành những bóng đen lay động. Nàng uể oải xoayngười, ngáp một cái, lại chẹp chẹp miệng – Vừa nãy nên tranh thủ cơ hộihỏi xin hắn một miếng thịt mới phải, hai ngày nay hắn nói chuyện vô cùng dễ nghe, xin một miếng thịt chắc là sẽ cho thôi…
Sáng hôm sau, Diệp Điềm dậy từ rất sớm. Có khách quý trong nhà, LưuCác Lão tất nhiên cũng dậy sớm để tiện bề đón tiếp. Mới bảnh mắt, trêndưới Lưu phủ đã vô cùng bận rộn. Duy chỉ có mình Hà Bạng là không hề cótính tự giác, ngủ liền một mạch đến lúc mặt trời lên tận ba ngọn sào,thậm chí đến tận giờ Tí cũng vẫn chưa chịu dậy!
Cuối cùng vẫn là Dung Trần Tử lo nàng đói, nên bảo Diệp Điềm tới đánh thức nàng.
Lưu Các Lão đã chuẩn bị từ trước, hôm nay sẽ thết yến ở hậu viện.đang là đầu thu, cúc vàng nở khắp đình. Trong hồ nước ở hậu viện, sắcsen đã sắp tàn. Lưu Các Lão tổ chức tiệc Ỡtrong đình, đặc biệt mời GiảNghiệp đại sư và Dung Trần Tử cùng đối ẩm.
Trong các bữa tiệc, thứ tự chỗ ngồi thường được coi trọng, người đứccao ngồi trên, Giả Nghiệp pháp sư ngồi ở vị trí đầu tiên, Lưu Các Lãocũng không nhiều lời, xếp Dung Trần Tử ngồi ở vị trí thứ hai. Nữ quyếnthực ra phải tránh đi, nhưng vốn có dụng tâm khác, nên Lưu Các Lão đã bố trí thêm chỗ ngồi ở hai bên, rồi tập trung tất cả mười mấy người gồmcác phu nhân, sáu người con trai, ba cô con gái cùng những thân quyếnkhác lại.
Diệp Điềm và Thanh Tố, Thanh Linh đều là khách, địa vị đương nhiêncũng được nâng cao hơn. Thanh Linh, Thanh Tố được xếp ngồi chung bàn với các con trai của Lưu Các Lão, Diệp Điềm ngồi cùng với Lưu lão phu nhânvà Lưu phu nhân. Mọi người đều đã yên vị thì Hà Bạng mới khoan thai đitới.
Lưu Các Lão đã chuẩn bị cho mọi người vài bộ quần áo để thay giặt tắm rửa. Hôm nay, Hà Bạng mặc một bộ váy dài màu lá sen, cổ áo hình chữ Vrất rộng, gần như phơi trọn nửa bờ vai trần. Nàng lại không choàng thêmkhăn, chỉ đeo một chuỗi vòng cổ trân châu màu trắng. Từng viên trân châu tròn đầy trơn bóng tôn lên làn da tuyết đông, nên càng thêm rực rỡ tỏasáng.
Nàng bước lên khu vườn thu đầy hoa lá, tuy không diễm lệ cao sang,nhưng lại toát lên vẻ tươi tắn tinh tế rất riêng, giống như sen trongđầm lặng lẽ nở hoa giữa tiết thu vàng tháng Mười. Trong thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng lại, ngay cả Lưu Các Lão – một người sành sỏi về hoa thơm gái đẹp – trong lòng cũng bất giác run lên. Nhưngđang trong bữa tiệc, nên không ai dám mặt dày nhìn nàng thêm.
Hà Bạng như chú nai con tung tăng chạy lại, dựa vào Dung Trần Tử,định ngồi xuống. Dung Trần Tử vốn là người cứng nhắc, những cô gái màhắn từng tiếp xúc, hoặc là tu đạo giống như Diệp Điềm, hoặc là tiểu thưkhuê các con nhà quyền quý, tất cả bọn họ đều e dè bảo thủ, đâu có ai ăn mặc giống nàng. Hai bờ vai trắng nõn như ngọc, khe rãnh thấp thoáng ẩnhiện giữa cổ áo chữ V khiến máu trong người hắn vọt thẳng lên đỉnhđầu.nhất thời bực bội, thấp giọng nói: “Người người người… còn ra thểthống gì nữa! Mau đi thay bộ quần áo khác đi!”.
Hà Bạng không thèm để ý đến hắn, ngồi ngay xuống bên cạnh, rồi độtnhiên trợn trừng cả hai mắt lên, nhìn chằm chằm về phía Giả Nghiệp đạisư. Vừa thấy thế, Dung Trần Tử đã biết ngay là không ổn, còn chưa kịpngăn lại, nàng đã mở miệng, nói: “Đại hòa thượng ở đâu đến đây khônghiểu chuyện chút nào! Có Tri quan của chúng ta ở đây, dựa vào đâu mà ông dám ngồi ghế đầu? Mau mau đứng dậy đi!”.
Tuy nàng to tiếng quát, nhưng vẻ mặt lại bướng bỉnh giống như một con thú nhỏ không chút ác ý. Giả Nghiệp đại sư nhất thời không nổi giậntranh chấp với đàn bà con gái, bởi làm thế sẽ khiến hình tượng trangnghiêm của ông ta sẽ bị tổn hại. Ông ta còn đang lúng túng, thì DungTrần Tử đã khẽ nạt một câu: “không được vô lễ”.
Lúc này, Giả Nghiệp đại sư mới chắp tay lại, miệng a di đà phật, nói: “Bần tăng và Dung Tri quan đều là người xuất gia, hà tất phải phân biệt ghế đầu, ghế thứ?”.
Người ta biết chừng mực bao nhiêu, thì Hà Bạng lại thích so bì bấynhiêu. Nàng trừng mắt lên, đáp trả ngay lập tức: “đã thế thì ông đứnglên đi, để Tri quan của chúng ta ngồi chỗ đó!”.
Giả Nghiệp đại sư dở khóc dở cười, Dung Trần Tử liền gắp một miếnghạch đào giòn xốp vào đĩa của Hà Bạng, trọng tâm chú ý của nàng lập tứcthay đổi. Lúc ấy, Dung Trần Tử mới đáp lễ: “Vô lượng thiên tôn, phật tổrộng lượng, có thể bao dung cho vạn vật. Giả Nghiệp đại sư là cao tăngđại đức, sao lại không xứng ngồi ở vị trí ghế đầu nhỏ nhoi này? Xin đạisư đừng so đo tính toán với nàng ấy”.
Giả Nghiệp đại sư cũng nói mấy câu khách sáo, bữa cơm chay này có phần thâm trầm khó nắm bắt.
Hà Bạng lại chỉ lo nhét đầy thức ăn vào miệng, Lưu Các Lão thấy quanhệ giữa nàng và Dung Trần Tử quá đỗi thân mật, đương nhiên cũng để ýnhiều hơn vài phần: “không biết cô nương đây thích ăn gì nhất, lão phusẽ bảo nhà bếp làm vài món đưa tới…”.
Hà Bạng ngó quanh một hồi, ngón tay trắng nõn chỉ vào Dung Trần Tử, đáp không chút do dự: “hắn!”.
Tất cả mọi người đều bối rối, còn Dung Trần Tử suýt chút nữa thì phun sạch ngụm trà trong miệng ra ngoài, thấp giọng quát: “Đừng nói nănglung tung”.
Lưu Các Lão vốn có dụng tâm khác, lập tức hỏi thêm câu nữa: “Diệpchân nhân là sư muội của Tri quan, lão phu cũng có chút quen biết, nhưng không biết nên xưng hô với vị cô nương này thế nào, là gì của Triquan…?”.
Dung Trần Tử đang định trả lời, thì Hà Bạng đã nói tiếp. Nàng vừa mởmiệng, ngay cả Thanh Tố cũng phải bịt cả hai mắt lại. Nàng thẳng thắnlưu loát, nói: “Ta là đỉnh khí của hắn”.
Mọi người đều ngượng ngùng không biết phải làm sao, ngay đến GiảNghiệp đại sư cũng phải dùng ống tay áo che mặt, mượn cớ uống trà để che miệng cười. Dung Trần Tử tiến thoái lưỡng nan, đành ho khan một tiếng,rồi gia cố lại da mặt. Hà Bạng nuốt một miếng điểm tâm, rồi quay đầu hỏi Thanh Tố: “Đúng rồi, đỉnh khí là cái gì vậy?”.
Thanh Tố không ngừng ho khan: “Đỉnh khí ấy hả… À…”. hắn suy nghĩnhanh, cũng học theo cách nói nhảm của đại sư huynh, lời lẽ rất nghiêmchỉnh đứng đắn: “Nhà Hạ chia thiên hạ thành chín châu, lại đúc đỉnh bằng đồng thau, một đỉnh là một châu, cửu đỉnh tượng trưng cho thiên hạ.Đỉnh khí… là thứ cực kì, cực kì có giá trị…”.
Giải thích một thôi một hồi, Hà Bạng vô cùng hài lòng: “Bổn tọa đương nhiên là cực kì có giá trị rồi, đâu chỉ là một con trai nước tầm thường chứ…”.
Quen thói như ở trong Quan nuôi, Thanh Tố gật đầu như gà mổ thóc,nịnh nọt không chút tiết tháo: “Đúng vậy, đúng vậy, sao người có thể làmột con trai nước tầm thường được chứ, mà cứ cho là một con trai nước,thì cũng sẽ là con trai nước gấu nhất trong các loại trai nước…”.
Bên này, hai người nói qua đáp lại, bên kia, Lưu Các Lão lại có chúttâm tư nho nhỏ – thì ra Dung Tri quan quả thực có sử dụng đỉnh khí, lờiđồn đại quả không sai. Trong lòng ông ta vừa vui vừa sầu. Vui là, có thể chọn đỉnh khí như vậy, chứng tỏ Dung Tri quan cũng là người hiểu chuyện phong tình, xem ra, để ngài ấy chấp nhận con gái mình cũng không phảilà việc gì khó. Sầu là, nhan sắc của cô nàng đỉnh khí kia quá sức diễmlệ, ngay cả nhúm xương già như ông ta nhìn thấy mà tim gan cũng khôngkiềm chế được nhảy múa loạn nhịp nữa là, nếu gả con gái cho hắn, thì sao qua được chướng ngại vật này chứ…
Đương nhiên, lúc đó Dung Trần Tử không nhìn ra tâm tư của ông ta. Nếu biết, chắc chắn hắn sẽ thay ông ta bổ sung thêm một câu – Lưu Các Lão,ông nghĩ quá nhiều rồi…!
Tiệc chưa được nửa, Lưu Các Lão đã bắt đầu xích gần tới mục tiêu củamình: “Phật tổ phổ độ chúng sinh, tiên đạo lấy việc độ mình độ người làm trọng, không biết pháp môn của hai vị đây, ai thông hiểu huyền cơhơn?”.
Giả Nghiệp hơi sợ Hà Bạng, nên không dám tiếp lời. Dung Trần Tử không nóng không lạnh, thản nhiên đáp: “Phật không phân đông tây, đạo khôngchia nam bắc, từ cổ chí kim mọi thứ đều bình đẳng, sao phải nói đến việc phân chia cao thấp?”.
Lưu Các Lão vuốt râu gật đầu: “Tôn sư nói rất phải, chẳng mấy khi gặp được hai vị, chi bằng hai vị thực hiện một vài pháp thuật nho nhỏ đểlão già này được mở rộng tầm mắt, hiểu thêm về sự huyền bí của phật vàđạo. Ý hai vị thế nào?”.
Dung Trần Tử nghe ra được ý đồ muốn giật dây đấu pháp ông ta, nhấtthời có chút không vui, nên không nói tiếp nữa. Nhưng Giả Nghiệp chânnhân khó có cơ hội gặp được cao thủ, nên tinh thần rất phấn chấn, nói:“Vậy thì, xin gia chủ dựng một pháp đài cao ba trượng ba cho hai ngườingồi, ta sẽ thi triển chút thuật mọn, góp vui cho buổi tiệc. không biếtTri quan thấy thế nào?”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã sán lại: “Pháp đài cao ba trượng ba à, chẳng thấy được gì thì có gì mà vui?”.
Dung Trần Tử lại gắp tiếp thức ăn cho nàng, giọng điệu bình thản:“Giả Nghiệp đại sư đã có lời, bần đạo nào dám không theo? Chỉ là đã dùng chút thuật mọn để góp vui, vậy thì pháp đài xin miễn cho, cũng khôngcần phải huy động nhiều người”.
Giả Nghiệp chân nhân vân vê tràng hạt trên cổ áo, nở nụ cười ôn hòa: “Vậy thì cứ theo ý của Tri quan đi”.
Hai người rời khỏi chỗ ngồi, ai cũng hướng mắt nhìn theo.
Hà Bạng tay trái cầm một miếng bánh hạt dẻ chưng đường hoa quế, tayphải bưng một li nước hoa hồng, mắt sáng long lanh: “Tri quan cố lên,không được để thua lão đại hòa thượng đó đâu đấy!”.
Dung Trần Tử không nói gì, chuyển bánh ngọt, hoa quả ở trước mặt mình đến trước mặt nàng. Diệp Điềm hơi lo lắng, liền rời bàn ăn bước đến gần hỏi: “Sư ca, Giả Nghiệp chân nhân là một cao tăng đại đức có tiếng,phải đối phó hết sức cẩn thận mới được”.
Dung Trần Tử khẽ gật đầu, giơ một tay lên hành lễ rồi nói: “đã vậy thì, đại sư, mời!”.
Giả Nghiệp đi hài cỏ mặc áo cà sa, tay cầm thiền trượng, cũng chắp hai tay lại trả lễ: “Tri quan, mời!”.
Dì Chín khẽ khàng bắt chuyện Hà Bạng: “cô thật sự là… đỉnh khí của Dung chân nhân sao?”.
Hà Bạng bỏ tọt miếng bánh ngọt hoa hạnh vào miệng: “Cái này cũng có thể giả được sao?”.
Dì Chín mím môi khẽ mỉm cười, sắc mặt ửng hồng: “Ta nghe nói nhữngngười tu đạo… cái đó của bọn họ vô cùng lợi hại, có thật không vậy?”.
Mười ba tuổi dì Chín đã được gả cho Lưu Các Lão, lúc ấy Lưu Các Lãocũng đã gần năm mươi, đương nhiên luôn tò mò hiếu kì về những trang namtử khỏe mạnh tráng kiện. Hà Bạng không hiểu lắm, nàng nghiêng đầu nói:“Cái đó là cái gì? hắn có nhiều cái lợi hại lắm!”.
Dì Chín rất muốn thảo luận về thuật Song tu huyền bí, nàng ta cànglúc càng thêm tuổi, hai năm nay không bằng được với những người mới đắcsủng. Nhìn thấy Hà Bạng da mịn thịt mềm, tươi non mơn mởn, cảm thấythuật Song tu này quả thật rất kì diệu, hi vọng sẽ học lỏm được đôichút, nên cố ý nói vài câu khách sáo: “cô… năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìndáng vẻ thì chắc còn rất trẢ.
Vấn đề này quá thâm sâu ảo diệu, Hà Bạng suy nghĩ cẩn thận một hồirồi trả lời: “Quên mất rồi, nhưng ta cũng không còn trẻ nữa đâu”.
Nghe vậy, dì Chín càng thêm phấn khích, hai mắt phát sáng như hai đèn pin – Tuổi trẻ chính là vốn liếng đáng kiêu ngạo nhất của phái nữ, nếuHà Bạng đang thì con gái, chẳng có lí nào lại không nói ra? Nếu khôngnói, nhất định là đã nhiều tuổi rồi.
Dì Chín đột nhiên lén lút tháo chiếc vòng bích tỉ trên tay ra ném đá dò đường: “cô có thể…”.
Nàng ta xoa xoa tay, còn đang do dự không biết nên hỏi sao cho khéomột tí, thì những bà vợ bé khác đâu có thể cam chịu được cảnh lạc hậu?Lòng yêu cái đẹp, ai mà chẳng có. Huống hồ, nếu dì Chín thật sự có đượcphương pháp thần diệu này, chẳng phải quãng đời tiếp theo, bọn họ chỉbiết cúp đuôi mà sống thôi sao? Vậy là, cả đám vợ bé nhất loạt xông lên, chen chúc kéo Hà Bạng về bàn của mình, kính nàng ngồi lên ghế đầu. DìMười Sáu là người gần đây được sủng ái nhất, nàng ta vứt bỏ dáng vẻngông nghênh, cười xun xoe lấy lòng Hà Bạng: “Tiểu tỉ tỉ, trên giườngDung Tri quan… có phải… làm được rất lâu không?”.
Hà Bạng trả lời không chút do dự: “Là về sức khỏe và độ dẻo dai củahắn có tốt không ấy hả? Tối nào hắn cũng ngồi [1] trên giường, làm xongviệc cũng phải mất một hai canh giờ! Vừa ngồi lại vừa bấm niệm khẩuquyết nữa, rất phiền phức”.
[1] Trong tiếng Trung chữ “làm” và chữ “ngồi” phát âm giống nhau, còn một canh giờ tương đương với hai tiếng.
Lời vừa nói ra, khiến cả đám vợ bé nước miếng chảy tong tong, một,một, một hai canh giờ… Nhất thời ánh mắt các nàng nhìn về phía Dung Trần Tử biến dị hẳn đi! Ngay cả Nhị phu nhân là người đoan trang nhất cũngkhông kìm lòng được dùng tay che nửa mặt, nói xen vào: “Vậy một mình cô… có ứng phó nổi không?”.
Hà Bạng đánh giá Nhị phu nhân một lượt từ trên xuống dưới, trên mặtrõ ràng thể hiện ra năm chữ “Ngươi đúng là đồ ngốc”: “Có cái gì mà không ứng phó được, hắn ngồi thì cứ việc ngồi, ta ngủ thì việc cứ việc ngủthôi!”.
Biểu hiện trên mặt đám vợ bé là “cô đúng là có phúc mà không biếthưởng”. Tam phu nhân không nhịn được hỏi: “Thứ đó của ngài ấy… chắc làrất lớn nhỉ…”.
Nói xong, nàng ta giơ ống tay áo lên bưng kín mặt lại. Hà Bạng nhétthẳng chiếc bánh hương hoa mai vào miệng, hỏi: “Thứ nào cơ?”. Rồi cônàng tự cho mình là thông minh, phán: “À, các ngươi nói cái thứ vừa dàidài, lại vừa có lông đấy ấy hả!”. Nàng chỉ về phía Dung Trần Tử (với cái phất trần đang ở trên tay), rồi vô cùng bất bình nói: “nói lớn thì cũng không lớn lắm, nhưng lại rất cứng! Lần trước, ta chẳng qua chỉ xé mộtcuốn sách của hắn, hắn liền dùng thứ đó đánh ta!”. Nàng khoa trương sotới đo lui: “Vỏ của lão tử dày như vậy, mà thiếu chút nữa cũng bị hắnđánh đến nứt toác ra kìa!”.
Ánh mắt của đám phu nhân nhà họ Lưu một lần nữa lại hướng đến hìnhdáng cao ráo thẳng tắp của Dung Trần Tử đang đứng dưới tán tam túy phùdung [2]. hắn mũ áo chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, lời nói cử chỉ đoanchính ôn lương. Tròng mắt đám phụ nữ nhìn về phía hắn như muốn rớt luônra ngoài, nước miếng chảy nhỏ giọt xuống bãi cỏ. Ngay cả vỏ còn bị đánhgần nứt, vậy, vậy, vậy, vậy thì cái thứ đó cũng cứng quá đi ý chứ…
[2] Tam túy phù dung là một chi của loại Mộc phù dung sống trên cạn(khác với thủy phù dung là hoa sen sống dưới nước), một ngày thay đổimàu sắc ba lần, sáng trăng, trưa phớt hồng, chiều hồng đậm. Vì hoa dầndần ửng hồng giống người con gái say rượu nên được gọi là Tam túy phùdung.
Kể từ đó, nữ quyến trong Lưu phủ không ai gọi hắn là Tri quan nữa,cũng không gọi là chân nhân luôn, mà lén gọi sau lưng hắn là “Hai canhgiờ”. Chưa đến nửa ngày, sự tích về cái tên “Hai canh giờ” đã được nộiquyến của Lưu phủ “phổ cập rộng rãi”, khiến Dung Trần Tử mỗi lần nhìnthấy ánh mắt của đám đàn bà con gái trong phủ, thì không hiểu sao lạithấy sợ nổi cả da gà…
Trở lại cuộc đấu pháp giữa Giả Nghiệp và Dung Trần Tử, chỉ nhìn thấy ở giữa sân một luồng phật quang long lanh như nước, mười hai vị GiảNghiệp giống như mười hai đức phật tôn kính. Dung Trần Tử lẩm bẩm mộttiếng vô lượng phật, cũng không tiến đến phân biệt thật giả, mà giơ tayngắt một đóa mộc phù dung màu hồng đào, nở nụ cười: “Giả Nghiệp đại sưphật pháp vô biên, bần đạo đúng là đã được mở rộng tầm mắt”.
Sau đó, Dung Trần Tử cầm theo bông hoa về chỗ ngồi, mọi người đềukhông hiểu đầu đuôi ra sao, đang nghi hoặc, thì thấy bông phù dung trong tay hắn đột nhiên phát ra tiếng nói: “Tri quan pháp nhãn thông thiên,bần tăng kém cỏi rồi”.
Dung Trần Tử tủm tỉm cười nhạt, thả bông phù dung trong tay xuống mặt bàn. Lát sau, quả nhiên nhìn thấy có một làn khói nhẹ bốc lên, bông hoa biến thành hình người, đúng là vị Giả Nghiệp. Đại hòa thượng lộ tẩychiêu thức, tuy bị Dung Trần Tử nhìn thấu, nhưng cả nhà Lưu Các Lão đềulà người trần mắt thịt, nào đã được nhìn thấy những phép thuật huyền bíkì diệu như thế bao giờ, nên vẫn rất hào hứng cổ vũ nhiệt liệt.
Vị Giả Nghiệp đặt chân xuống đất, thái độ với Dung Trần Tử cũng trở nên cung kính hơn nhiều: “Lần này đến phiên Tri quan ra đề”.
Dung Trần Tử đáp lễ: “Đại sư đã tu được thuật biến hóa huyền diệu như vậy, thì vài món thuật pháp mọn như Cách không thủ vật [1], Ngũ quỷ vận tài [2] đoán chừng chỉ là trò vặt mà thôi”. hắn từ từ bước đến giữa bàn tiệc, lấy chén trà xanh trước mặt Hà Bạng hắt lên trời, cũng không nhìn thấy đã thực hiện pháp thuật thế nào. Nhưng, lát sau, một trận mưa tràrơi xuống cả khu vườn, mùi hương thanh nhã, thấm cả vào ruột gan. Mọingười còn đang cảm nhận sự huyền diệu, thì lại nhìn thấy một bông hoasen đỏ rực như lửa mọc lên trong hồ, lớp lớp cánh sen e ấp, tản ra thứánh sáng màu vàng kim lấp lánh lưu chuyển, khiến mọi người lóa mắt.
[1] Cách không thủ vật là lấy một vật ở cách xa mình bằng ý nghĩ.
[2] Ngũ quỷ vận tài là lợi dụng sự bài bố của Cửu tinh để đem lại tài vận một cách nhanh chóng.
Giả Nghiệp khẽ cười, pháp thuật đạo gia đúng là chướng mắt, có gì mới mẻ đáng ngạc nhiên chứ. đang định mở miệng ra nói, chợt cúi nhìn xuống, nhất thời biến sắc – Chiếc áo cà sa màu đỏ cùng những sợi vân màu vàngkim trên người ông ta đã không cánh mà bay, trên người còn độc bộ tăngbào màu vàng mà thôi!
“Tri quan…”. Ông ta mở miệng gọi một tiếng, chợt quay đầu nhìn vềphía hồ nước – Bông sen màu đỏ ấy, chẳng phải được biến ra từ áo cà sacủa ông ta sao?
Dung Trần Tử thu lại thuật pháp, cơn mưa trà cũng tạnh hẳn, bông hoasen đỏ như một ngọn lửa trong đầm từ từ vút lên cao, rồi quay trở vềtrong tay Giả Nghiệp. Từ đó, Giả Nghiệp không dám kiêu căng tự phụ nữa,còn rót trà kính Dung Trần Tử. Dung Trần Tử sắc mặt không đổi, tư tháikhông kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, hai người tương kính, cũng coi như hòa hợp êm thấm.
Lưu Các Lão đưa mắt ra hiệu với Lưu Lão thái thái, Lưu Lão thái tháilúc này thấy được bản lĩnh thật sự của Dung Trần Tử, không còn chút hoài nghi gì nữa, ngay lập tức cười mãn nguyện gật đầu.
Bữa tiệc kết thúc, Dung Trần Tử và Giả Nghiệp tuy theo đuổi hai đạopháp khác nhau, nhưng nói chuyện cũng rất vui vẻ. Dung Trần Tử học nhiều hiểu rộng, Giả Nghiệp cũng được coi là bậc cao tăng đắc đạo, hai ngườicó dịp gặp gỡ, có lí nào lại không tâm đầu ý hợp?
Nhưng, Giả Nghiệp vẫn không có chút thiện cảm nào với Hà Bạng, cônàng lúc nào cũng kè kè bám lấy Dung Trần Tử kia. Lúc tàn tiệc, GiảNghiệp cũng nói vài lời đầy ẩn ý: “Bất luận là tin phật hay thờ đạo,chung quy lại đều chú trọng việc lòng không sinh tà tâm, giữ cho ý niệmđược thanh tịnh. Tri quan phẩm hạnh cao khiết, bần tăng đã nghe nói từlâu, chỉ là một chữ ‘sắc’, rất dễ khiến lòng nảy sinh tạp niệm. Tuy pháp môn nhiều chỗ có ích, nhưng chung quy lại cũng không nên quá mức. Triquan cũng nên suy xét kĩ càng, cẩn thận một chút vẫn hơn”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp tiếp lời, Hà Bạng đã cất giọng lanh lảnh:“Đại hòa thượng nói thật chẳng có lí gì cả, sao lại xúi bẩy Tri quan nhà ta như thế chứ?”.
Dung Trần Tử lên tiếng can ngăn, Giả Nghiệp cũng không thể nói rànhmạch chuyện này với đàn bà con gái như nàng được, đành thôi. Nhưng, HàBạng vốn lòng dạ hẹp hòi, nàng vẫn ghi hận trong lòng mãi!
Buổi chiều, Lưu Các Lão cùng Dung Trần Tử bàn về phong thủy của cáimóng nhà mà ông ta mới xây. Thuật phong thủy vốn là thế mạnh của DungTrần Tử. Giả Nghiệp miễn không tham gia, đứng bên hồ ngắm những đóa senđang sắp tàn, cũng không biết đang suy tư điều gì.
Diệp Điềm cũng có thể giúp được chút chuyện, nên đương nhiên đi theophía sau Dung Trần Tử. Đám vợ bé của Lưu Các Lão chưa lấy được phươngthức Song tu kì diệu kia, nên cũng âm thầm tính toán không chịu giảitán.
Hà Bạng tung tăng nhảy chân sáo tới bên hồ, cười với Giả Nghiệp hòa thượng: “Đại sư!”.
Giả Nghiệp lùi về sau một bước, chắp hai tay trước ngực: “A di đà phật. Nữ thí chủ có gì chỉ giáo?”.
Hà Bạng cười nói duyên dáng, đôi mắt đẹp tựa ngàn con sóng biển xanh biếc, dập dềnh: “Thời tiết nóng thật, đại sư nhỉ?”.
Giả Nghiệp ngẩn người, cũng cảm thấy thời tiết tháng Mười thật sự quá nóng. Khuôn mặt Hà Bạng không giấu được nụ cười: “Nước hồ mát thật, nếu có thể nhảy xuống mà tắm một cái thì tốt biết mấy!”.
“Đúng vậy!”. Giả Nghiệp nhẹ nhàng lặp đi lặp lại: “Nước hồ mát thật!”.
Tiếng cười của Hà Bạng tựa chiếc chuông bạc: “Ánh trăng sáng thật, hoa sen cũng nở rất đẹp nữa!”.
Trong mắt Giả Nghiệp trời bỗng tối đi, bóng đêm dần dày hơn, vầngtrăng sáng bạc treo lơ lửng trên trời cao, trong đầm hoa sen hồng phấnnở rộ như đang trong tiết trời tháng Sáu. “Đầm sen đẹp quá!”, ông ta khẽ tán thưởng theo.
Hà Bạng từ từ lùi về phía sau, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, yêukiều, ngọt ngào: “Xung quanh không có ai, nhảy xuống tắm một cái đi?”.
Giả Nghiệp chỉ nghe thấy tiếng côn trùng râm ran trời hè, gió lướtqua những chiếc lá sen, hương thơm vương vấn ống tay áo. Ông ta đặtthiền tr xuống, từ từ cởi bộ tăng bào màu vàng ra, cởi đến trung y bêntrong, rồi cởi tiếp cả chiếc quần thụng và đôi hài mũi nhọn.
Hà Bạng phi như bay đến cạnh Dung Trần Tử, nắm lấy ống tay áo hắnnghe hắn nói chuyện phong thủy. Giả Nghiệp đại sư toan cởi khố, thì vang lên tiếng thét chói tai của một vị phu nhân trong vườn. Dung Trần Tử và Lưu Các Lão đang nói chuyện nhất loạt đều ngước mắt về phía đó. Chỉnhìn thấy bên hồ với những đóa hoa sen đang tàn úa, Giả Nghiệp đại sư đã cởi gần hết quần áo, có vẻ như định “nhảy xuống tắm một cái”.
Dung Trần Tử giật mình hoảng hốt, vội bước lên trước, ngón trỏ tayphải từ trong không khí hóa ra một lá bùa, miệng lầm bầm niệm khẩuquyết, lúc sau một tiếng hét to, rõ ràng vang lên: “Phá!”.
Giả Nghiệp chợt thấy cảnh đêm trước mắt đột nhiên lay động, tựa nhưmực đen đang dần dần chảy hết đi, thay vào đó là ánh mặt trời tháng Mười rực rỡ. Thấy mình gần trần như nhộng, tâm trí của vị cao tăng đại đứcliền rúng động. Ông ta vốn rất kiêu ngạo về nguyên thần của mình, nhiềunăm qua chưa gặp được đối thủ xứng tầm. Bữa nay gặp Dung Trần Tử, cũngđã ngộ ra được nhiều điều, nhưng sao ngờ được, lại có người dùng thứthuật pháp huyền hoặc vặt vãnh này mê mị mình chứ?
Ông ta ngước mắt nhìn Hà Bạng, vẻ mặt khiếp sợ. Hà Bạng lại kéo áoDung Trần Tử, cười nói: “Giả Nghiệp đại sư, thân đặt ở cõi thoát tục,đáng tiếc lòng vẫn lưu lại chốn hồng trần. Dù cốt cách có thanh cao kìdiệu thế nào, gặp được sư phụ tốt ra sao, tóm lại vẫn khó tránh khỏi tạo hóa”.
Dung Trần Tử giận nàng nghịch ngợm, vung phất trần đập vào lưng nàngmột cái, khiến nàng kêu “ai da”, cú đập này quả thật thiếu chút nữa làkhiến vỏ lưng nứt toác rồi.
Buổi tối, Lưu Các Lão sắp xếp cho đoàn của Dung Trần Tử nghỉ tạiNgưng Huy đường. Sau bữa tối, ánh trăng sáng như chiếc mâm bạc, Lưu CácLão cùng Dung Trần Tử ngồi trong lương đình ở hoa viên thưởng trà ngắmtrăng, nói chuyện phiếm. Diệp Điềm tuy là con gái, nhưng cũng rất amhiểu thuật phong thủy địa lí, lại là đồ đệ yêu của Tử Tâm đạo trưởng,địa vị không hề thấp, đương nhiên cũng ngồi cùng bên cạnh.
Thứ Hà Bạng không thích nhất chính là những nơi như thế này, thêmviệc vẫn bực mình vì ban sáng bị Dung Trần Tử đánh cho một cái, nên cơmtối chẳng ăn được mấy miếng đã chạy tới bên hồ ở hậu viên nghịch nước.
Giờ này, trăng thanh gió mát, bốn bề thỉnh thoảng lại vang lên tiếngcôn trùng rả rích. Hà Bạng ngồi cạnh một tảng đá xám nhạt bên hồ, đôichân nhỏ nhắn khỏa nghịch dưới làn nước trong xanh mát lạnh. Bỗng saulưng có một cái bóng mờ nhạt chợt lóe lên, nàng không quay đầu lại,nhưng giọng nói lại trầm lặng như sắc trời đêm: “Có chuyện gì vậy?”.
Cái bóng phía sau nghiêng người ngồi xuống cạnh nàng, bàn tay mịnnhẵn như một chiếc bình sứ đang bưng một chiếc đĩa bằng bạch ngọc, tayphải nhấc đũa, gắp một chút món ngon bón cho Hà Bạng. Là hải sâm khohành lá. Suốt mấy ngày nay Hà Bạng toàn phải ăn chay, nên giờ có thểđánh một bữa thịnh soạn thế này, nàng đương nhiên không có ý kiến gì.
Ăn xong, nàng mới mở miệng: “Tránh xa ra một chút, đừng làm hỏng việc chính của ta”.
Cái bóng vâng lệnh, cúi đầu lặng im hồi lâu, rồi nói: “Thuộc hạ sợ đám đạo sĩ đó… không chăm sóc bệ hạ chu đáo”.
Sắc mặt Hà Bạng không có vẻ gì là không vui, chỉ lười biếng nói: “Thuần Vu Lâm, từ khi nào ngươi trở nên nhiều lời như vậy hả?”.
Cái bóng không dám lên tiếng nữa, nàng liền đứng dậy, chạy tung tăng về phía hoa viên.
Bóng Hà Bạng bị đám hoa lá chằng chịt che khuất. Dưới ánh trăng,Thuần Vu Lâm từ từ hiện về hình dáng con người. hắn mặc y phục đỏ rựccủa viên quan Đại tư tế chốn Hải tộc, tỏa ra luồng ánh sáng lấp lánh,mái tóc đen tắm dưới ánh trăng, dung mạo ưu nhã thoát tục. Trong lúc hắn đang ngẩn người, thì sau lưng vang lên một giọng nói non nớt: “Chaơi…”.
Vụt cái, Thuần Vu Lâm lao thẳng xuống hồ, hóa thành con cá chép đuôivàng. một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi đang tiến lại bên hồ, theo sau cô bé là Lưu Các Lão. cô bé đang có vẻ vô cùng căng thẳng, hai taynắm chặt lấy tà váy dài: “Con…”.
Lưu Các Lão đang tiếp khách, bị cô bé gọi ra, tất nhiên có chút không nhẫn nại: “nói đi”.
Cô bé cắn chặt môi, hồi lâu mới hạ quyết tâm mở miệng, nói: “Conkhông muốn bị tặng cho ông đạo sĩ đó làm đỉnh khí đâu! Cha, dù sao đinữa con cũng là con gái của người, dù có gả làm lẽ cho một gia đình đoan trang đứng đắn, cũng vẻ vang hơn là đi theo một ông đạo sĩ không danhkhông phận! Cha…”.
Cô bé sụt sịt bước đến, túm lấy góc áo của Lưu Các Lão. Lưu Các Lãohẩy tay nàng ra: “Đúng là suy nghĩ của đám bà con gái! Con phải biếtDung Tri quan là đồ đệ đầu tiên của Tử Tâm đạo trưởng, khắp Đạo tông đều truyền tụng rằng ngài ấy là Chính thần chuyển thế, hơn nữa đạo pháp lại tinh thâm. Nếu con đi theo ngài ấy, sau này một khi cơ duyên đến, nóikhông chừng lại có cơ hội lấy được bí quyết để trở nên trường sinh bấttử”.
Cô bé vẫn còn nhỏ, thấy ý cha đã quyết, lập tức tóm chặt lấy góc áo,khóc không thành tiếng: “Nhưng con không cần bí quyết trường sinh gì đóđâu. nói gì thì con cũng là máu mủ ruột già của người, người nỡ nhẫn tâm đem con tặng cho một kẻ xuất gia như tặng một con chó con mèo ư? Nếungài ấy quả tốt như vậy, sao người không tặng tỉ tỉ cho ngài ấy? Saonhất định phải là con?”.
Lưu Các Lão nhất thời không biết nói gì. cô bé này là con gái út củaông ta, tên là Lưu Tẩm Phương, con của tiểu thiếp Huệ nương, năm nay mới mười ba tuổi. Ông ta vừa thở dài, thì sau lưng lại vang lên một giọngnói của một vị phu nhân: “Lão gia, khách khứa vẫn còn đang chờ ông trong vườn, sao ông lại ở đây?”.
Lưu Các Lão rút tay áo ra, chậm rãi nói: “Con nhìn cô gái bên cạnhDung Tri quan đi, nói về váy áo, trang sức, có chỗ nào thua kém ngườikhác chứ? Đừng suy nghĩ lung tung nữa”. Ông ta ngẩng đầu nhìn vị phunhân quý phái đang tiến lại gần, nói: “Người làm mẹ như bà cũng nên khéo léo khuyên bảo con đi, ta đi tiếp chuyện với khách trước đây”.
Vị phu nhân nở nụ cười dịu dàng: “Là thiếp không phải. Lão gia bận việc cứ đi trước đi, để thiếp từ từ khuyên nhủ con bé”.
Lưu Các Lão khẽ gật đầu, dù gì ông cũng là thầy giáo của Hoàng đếđương triều, sao lại có thể không biết nhục khi đem con gái mình tặngcho một người xuất gia làm đỉnh khí? Lưu Tẩm Phương đúng là có một tỉ tỉ năm nay mười bảy tuổi chưa lấy chồng, nhưng con bé đó lại do vợ cả sinh ra. Xưa nay con cái của chính thất và các thê thiếp vốn có sự khácbiệt. Sao ông ta có thể tặng con gái của chính thất cho một kẻ xuất giađược, làm vậy chẳng phải sẽ khiến người ta chế nhạo hay sao?
Ông ta xoay người trở lại bàn trà. Ánh mắt của Lưu phu nhân ở phíasau càng lúc càng sắc nhọn: “Ngươi vừa nói những gì với lão gia?”.
Đầu Lưu Tẩm Phương càng cúi thấp, hai cánh môi mím chặt, không dámthở mạnh. Lưu phu nhân hừ lạnh nói: “Đừng quên xuất thân của mình! Mẹ đẻ ngươi chẳng qua chỉ là một ả giặt vải, ngươi nghĩ mình là ai mà dámbằng vai phải lứa với Tẩm Dung của ta? Bảo ngươi đi theo Dung Tri quan,đó là sự nhân từ của lão gia. Đừng có tự cho mình là thiên kim tiểu thư, nếu không phải trong người ngươi có dòng máu của lão gia, thì ngươi đãlà đứa lang thang nơi đầu đường xó chợ từ lâu rồi, ngay cả việc ăn xincũng không biết. Nuôi không ngươi suốt mười mấy năm nay, đâu thể để vôích như vậy được”.
Lưu Tẩm Phương gục đầu xuống. Thuần Vu Lâm đang ở dưới nước, có thểnhìn thấy rất rõ vẻ mặt của nàng. Nàng nói bằng giọng rất nhỏ, rất nhỏ:“Xin lỗi mẫu thân, con biết lỗi rồi”.
Giọng Lưu phu nhân lạnh như băng: “Biết lỗi rồi thì mau đi chuẩn bịđi. Tốt nhất ngươi nên hi vọng Dung Tri quan thích ngươi. Nếu không,hừ!”.
Bà ta phất tay áo bỏ đi, để lại Lưu Tẩm Phương một mình cô đơn đứngbên hồ. Mặt hồ ánh lên bóng hình bé nhỏ gầy yếu vô cùng đáng thương củanàng.
Thuần Vu Lâm cũng không biết mình đã trồi lên khỏi mặt nước từ baogiờ. Mảnh trăng tròn soi xuống mặt hồ như bạc vỡ, nàng cúi người ngồixuống, khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước, bất lực và hoảng sợ. Thuần Vu Lâm tiến đến quá gần, vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng. Nàng cũngphát hiện ra con cá chép vàng tỏa ra ánh sáng trong veo, nhưng chỉ thìthầm hỏi: “Ta nên làm thế nào đây?”.
Ánh trăng tròn vành vạnh nơi đình viện xa hoa tráng lệ. Dung Trần Tửđang cùng Lưu Các Lão và Giả Nghiệp đại sư bàn luận về những giai thoạiphong thủy, nhưng rõ ràng là hắn không tập trung. Cơm tối Hà Bạng ănkhông nhiều, giờ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, trước mặt mọi người hắncũng không tiện dỗ dành…
Khi ánh trăng lên cao, Hà Bạng mới chạy tung tăng tới, nhưng lạikhông để ý gì tới hắn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diệp Điềm, nhặt mấyloại hoa quả trên bàn bỏ vào chiếc đĩa trước mặt. Dung Trần Tử thở dài,cầm một chùm nho thả vào trong đĩa của nàng, hắn vốn là người kín đáo,hành động này cũng coi như đã thể hiện sự dịu dàng rồi.
Nhưng, Hà Bạng lại không chút cảm kích, cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
“Nghe đồn Đạo tông có Tuyết tâm định, không biết Tri quan có biếtloại pháp thuật này kì diệu ở chỗ nào không?”. Lưu Các Lão cất tiếnghỏi, nhưng mãi không thấy hắn trả lời, đành liên tục gọi: “Tri quan, Tri quan?”.
Đến lúc ấy, Dung Trần Tử mới bừng tỉnh, có Hà Bạng ngồi bên cạnh,trái tim hắn trấn tĩnh, tinh thần cũng tập trung hơn: “Chỉ là chút tàimọn thôi. Thời xưa, các thuật sĩ giang hồ dùng thuật này để khiến nướctrong bình sứ, gạch men, không thể đun sôi được…”.
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Hà Bạng, nhưng cô nàng đã nhấc người lênchuẩn bị về phòng, đi được nửa chừng, như nhớ ra điều gì, liền quayngười lại vơ vét tất cả số hoa quả và điểm tâm vào đầy một chiếc đĩa rồi cầm theo.
Đến giờ Tí, buổi thưởng trăng mới kết thúc. Cuối cùng, Dung Trần Tửcũng thấy nhớ Hà Bạng, nhưng không tiện nói ra, đành mượn cớ nói chuyệnvới Diệp Điềm để đến chỗ nàng. Hà Bạng ở trong phòng, đã ngủ say từ lâu. Dung Trần Tử đứng ở cửa, chần chừ không biết nên mặt dày bước vào hayquay người về phòng luôn.
Diệp Điềm sao lại không hiểu tâm tư của hắn chứ. Nàng đẩy cửa bướcvào, còn cố ý để cửa ngỏ. Khuôn mặt Dung Trần Tử thoáng ửng hồng, cuốicùng vẫn sải bước vào trong. Chăn đệm trên giường mềm mại, Hà Bạng đãthay một chiếc áo ngủ khác rộng rãi hơn, nằm sấp trên giường, mái tócdài mượt đen huyền để lộ ra một khoảng cổ tuyệt đẹp.
Dung Trần Tử khẽ thở dài, nhấc chăn lên nhẹ nhàng đắp cho nàng, nàngliền lật người, rồi kêu lên một tiếng, cái miệng nhỏ lớn tiếng làu bàu:“Lưng đau”.
Hàng lông mày của Dung Trần Tử nhíu chặt lại, hồi lâu mới cởi chiếcáo choàng của nàng ra, quả nhiên trên làn da mịn màng trơn nhẵn có mộtvết bầm xanh tím. Ánh mắt hắn khẽ run lên, lúc sau liền lấy ra một lọthuốc, cẩn thận bôi lên cho nàng, trong lòng cũng tự trách mình. rõ ràng biết nàng chỉ nhất thời ham vui, bản thân mình xuống tay cũng có chừngmực, nào ngờ da thịt nàng lại mềm mịn đến vậy, khiến vết thương trở nênnghiêm trọng đến thế. Ngón tay hắn xoa lên vết thương, Hà Bạng liền hấpháy mở đôi mắt đen lay láy ra, nhưng cuối cùng cũng không tỉnh, chỉ nhìn hắn một loáng rồi lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Dung Trần Tử bôi thuốc xong, rồi cho nàng ăn một viên đan dược. Bênphòng ngoài, Diệp Điềm vẫn trầm mặc, nàng không thể khống chế nổi bảnthân mình đừng để ý đến Dung Trần Tử. Động tác của hắn cẩn thận tỉ mỉ.Nàng quen biết hắn đã mười mấy năm trời, hai người luôn nghiêm thủ lễnghĩa chuẩn mực, chưa bao giờ có nửa điểm vượt quá giới hạn. Thế nhưng,hắn chẳng qua cũng chỉ quen Hà Bạng kia có mười mấy ngày, mà đã nhẹnhàng dịu dàng hết mực như vậy rồi. Diệp Điềm cố gắng không nghĩ tớinữa, nhưng lại không thể khiến trái tim mình ngừng xót xa.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Các Lão dẫn Dung Trần Tử đi thăm mảnh đất ôngta dựng nhà, ý định ban đầu đương nhiên là dẫn theo Lưu Tẩm Phương đicùng, để Diệp Điềm và Hà Bạng ở lại trong Lưu phủ. Nhưng Diệp Điềm cũnghiểu đôi phần về thuật phong thủy địa lí, huống hồ, nàng cứ kè kè bênDung Trần Tử, nên hiện giờ đương nhiên cũng muốn đi theo.
Hà Bạng bị Dung Trần Tử đánh, đang hấm hứ bực mình, hơn nữa xem phong thủy cũng chẳng có món ngon mà ăn, nên nàng không muốn đi. Nếu DungTrần Tử ngọt ngào thêm tí nữa, dùng lời hay ý đẹp dỗ dành, nói khôngchừng nàng sẽ chuyển ý; nhưng hắn là người xuất gia, lại là đại đệ tửcủa Tử Tâm đạo trưởng, từ nhỏ ở đâu cũng được tôn trọng, nên đã hìnhthành phong thái trầm ổn chín chắn như hiện giờ. Nhiều năm qua, địa vịdần được nâng lên, môn đồ nhiều thêm, hiện giờ hắn tự cho mình là một vị Tôn sư, lời lẽ cử chỉ tuân theo quy củ ngặt nghèo, sao có chuyện dỗdành người khác? Huống hồ, hắn lại là chính nhân quân tử, trọng đứchạnh, tránh thị phi. Giả Nghiệp đại sư là người trong phật môn, tuy kiêu ngạo, nhưng đâu có ác ý, sao có thể tùy tiện sỉ nhục người ta? Nên, hắn không những không dỗ dành, mà còn giáo huấn Hà Bạng nửa ngày trời. Nàng tức phát điên, đương nhiên không chịu ra ngoài cùng hắn.
Dung Trần Tử cũng hết cách, đành dặn Lưu Các Lão một hồi, ông tađương nhiên hứa hẹn đủ kiểu, lệnh cho nhà bếp đưa thức ăn lên phòng choHà Bạng liên tục, đều như nước chảy. Dung Trần Tử cũng tạm yên lòng –Chỉ cần thức ăn không ngừng được đưa lên, nhất định nàng ấy sẽ không tự ý ra ngoài.
Lưu Các Lão vừa dẫn Dung Trần Tử đi, thì Hà Bạng đã bị một đám ngườivây lấy. Đám người ấy đương nhiên là mấy bà vợ bé của Lưu Các Lão. LưuCác Lão từng là thầy giáo của Hoàng đế, nên quần áo trang sức của mấy bà vợ bé này món nào món đấy đều rất quý giá, thậm chí không thiếu nhữngthứ là do thiên tử ngự ban.
Hôm nay dì Mười Sáu mang tới cho Hà Bạng một cặp ngọc như ý, vừa nhìn đã biết chỉ ở trong cung mới có: “Tiểu tỉ tỉ… nếu có cách chăm sóckhiến dung nhan thêm xinh đẹp, liệu có thể truyền thụ lại đôi chútkhông?”.
Hà Bạng đang bận ăn, không rảnh để ý đến nàng ta. Cạnh Hà Bạng, ngọcngà châu báu xếp chồng thành đống. đang lúc ồn ào huyên náo, thì Lưu phu nhân bước vào. Năm nay, bà ta đã ngoài năm mươi tuổi, phong vận ngàymột già đi, nếp nhăn trên trán cũng rất sâu, nhưng trong lời lẽ cử chỉ,vẫn toát lên khí thế uy nghiêm của bậc nữ chủ nhân. Quả nhiên, bà ta vừa xuất hiện, đám thê thiếp tuy ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng đànhphải hành lễ rồi lui xuống.
Lưu Các Lão đã nhiều năm lăn lộn trên chốn quan trường, Lưu phu nhâncũng đã gặp đủ loại người, chứng kiến đủ mọi chuyện. Sắc mặt bà ta rấthiền lành hòa nhã, nhưng giọng nói lại toát ra vẻ cả vú lấp miệng em:“cô nương còn trẻ, dung mạo lại xinh đẹp như hoa, đi theo một người xuất gia một cách không minh không bạch thế này, thiết nghĩ chắc cũng vất vả khổ sở lắm nhỉ?”.
Hà Bạng đang ăn bánh hoa quế, mơ hồ hỏi lại: “Vậy là có ý gì?”.
Cánh tay phải hơi mập của Lưu phu nhân hơi duỗi ra, trên cổ tay đeođầy vòng vàng, vòng ngọc tinh xảo đắt tiền: “Lão gia nhà chúng ta tuychỉ ở nhà, nhưng vẫn còn có rất nhiều môn sinh bạn bè cũ trong triều,giao du với không ít công tử tuổi trẻ tài cao diện mạo anh tuấn. Vớinhan sắc này của cô nương, dù… không còn toàn vẹn, nhưng nếu lão gia nhà chúng ta nói một câu thôi, thì việc muốn kết thân với tân khoa trạngnguyên gì đi nữa thì cũng không phải là chuyện khó”. Bà ta kín đáo quansát thần sắc Hà Bạng, rồi chậm rãi nói nốt vế sau: “Dung Tri quan có tốt đến mấy, chung quy lại vẫn là người xuất gia, đâu cho cô nương một danh phận được. Sao có thể so với mối lương duyên tốt này chứ?”.
Lúc này, Hà Bạng mới vỡ ra nhiều điều: “Ý bà là chỉ cần ta rời khỏiDung Trần Tử, thì Lưu Các Lão có thể chọn một vị quan làm hôn phu cho ta đúng không?”.
Khóe mắt đầu mày Lưu phu nhân tươi vui hẳn lên: “Đúng vậy! Mà vị quan này, chức tước chắc chắn là không hề bé, nhân phẩm tướng mạo cũng rấttốt, quan trọng là, lão gia nhà chúng ta có thể đảm bảo rằng cô nương sẽ là chính thất. một khi gả qua đó rồi, cô sẽ trở thành quan bà!”.
“Dùng một lão đạo sĩ đổi lấy một tên quan ư?”. Hà Bạng ngậm một miếng bánh hoa lê, nói: “không đổi”.
Sắc mặt Lưu phu nhân khẽ tái đi: “Hay là chúng ta sẽ cho cô nươnghoàng kim vạn lượng, chỉ cần cô nương rời xa Dung Trần Tử, Lưu gia cóthể đảm bảo cho cô nương phú quý một đời”.
Hà Bạng lắc đầu không chút do dự: “không đổi”.
Nàng cắn thêm một miếng bánh hoa lê nữa, thầm nghĩ, hoàng kim cắnkhông nổi, đổi làm gì? một tên đàn ông làm quan trong triều tuy có thểcắn được, nhưng chắc chắn là không ngon bằng Dung Trần Tử…
Vẻ hiền lành hòa nhã trong mắt Lưu phu nhân từ từ tan biến: “đã vậy thì, thân già này xin cáo từ”.
Sau này của sau này, Lưu Các Lão đã khen với Dung Trần Tử rằng HàBạng là người nhìn thấy tiền vàng như nhìn thấy phân, Tri quan quả làngười có phúc – May mà lúc đó Lưu phu nhân không mang đầu bếp nhà bà tara đổi với nàng…
Sau khi Lưu phu nhân đi khỏi, Hà Bạng tiếp tục ăn uống nhiệt tìnhtrong phòng, thì lại có người gõ cửa. Nàng cũng lười chẳng buồn ra mở,người đó gõ một lúc lâu, rồi không thể nhịn được nữa, đành đẩy cửa bướcvào: “A di đà phật”. Người đến chắp hai tay hành lễ bất ngờ thay lại làGiả Nghiệp đại sư. Ông ta nói thẳng: “Nữ thí chủ tuy là thân yêu, nhưngcuối cùng lại tu hành chính đạo. Hà tất gì phải vất vả khổ sở dây dưatới Dung Tri quan vậy?”.
Ông ta thốt ra những lời này, là muốn bóc trần lai lịch thân thế củaHà Bạng. Nhưng nàng lại chẳng mảy may để ý tới: “Đại hòa thượng, vàothẳng ý chính đi”.
Giả Nghiệp tay lần tràng hạt, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thịt thần tiênvốn kì diệu, nhưng tu vi trên người nữ thí chủ, e cũng không dưới ngànnăm, hà tất vì chút lòng tham ăn mà hủy đi căn cơ tu hành của bảnthân?”.
Hà Bạng nheo mắt, nói: “Khốn kiếp, bảo ông nó thẳng mục đích đến đây, ông lại cứ lải nhải những chuyện linh tinh vớ vẩn mãi. Ông tới diệt yêu trừ ma à?”. Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, rồi lại trưng ra khuônmặt thương xót: “Đại hòa thượng, không phải ta công kích ông đâu, nhưngdựa vào bản lĩnh của ông hiện giờ, muốn diệt yêu trừ ma, sợ là phải bơikhỏa thân trong hồ sen nhà Lưu Các Lão thêm lần nữa đấy”.
Giả Nghiệp khẽ thở dài: “Bần tăng tự biết tu vi của mình không đủ,chỉ có một chuyện muốn hỏi, Dung Tri vốn là đệ tử của Tử Tâm đạo trưởngtừ hang Vô Lượng, lại là bậc quân tử nghiêm thủ lễ nghĩa. Bần tăng quansát thần sắc ngài ấy, thấy có chân linh kì diệu ngụ trong người, đã đạttới cảnh giới hợp nhất cùng thiên địa. Dù nữ thí chủ có dung mạo tuyệtsắc, ngài ấy cũng tuyệt nhiên không thể nảy sinh những vọng tưởng vềnhững thứ không thuộc về mình”. Uy thế trong ánh mắt ông ta dần rõ hơn:“Chỉ có thể là do ngài ấy trúng thuật mị hoặc của nữ thí chủ thôi, đúngkhông?”.
Hà Bạng vừa cúi đầu ngoạm hết nửa chiếc bánh hương hoa mai, thì bịnghẹn không nói được câu nào. Giả Nghiệp từ từ bước từng bước truy hỏi:“Thuật mị hoặc bần đạo cũng đã từng được nhìn thấy, nhưng dựa vào tu vicủa Dung Tri quan, để khiến cho ngài ấy rơi vào thuật này mà bản thânlại không hề hay biết, thì nhất định không phải là loại thuật pháp thông thường. Chân thân của nữ thí chủ là một con trai nước, giọng nói lạimang khẩu âm của vùng Xuyên Thục… Liệu có phải có quen biết với GiangHạo Nhiên Tôn chủ của sông Gia Lăng không? Nghe nói Giang Tôn chủ đãtừng…”.
Cuối cùng Hà Bạng cũng nuốt trôi được nửa miếng bánh hoa mai, nànguống thêm nửa chén nước hoa hồng cho xuôi hẳn, phủi phủi hết vụn bánh,rồi nói: “Khốn kiếp, ông vẫn còn chưa xong sao? không thèm nói với ôngnữa. Tri quan nhà ta đâu?”.
Giả Nghiệp lại niệm phật hiệu nói: “Nữ thí chủ, Dung Tri quan đi cùng Lưu Các Lão tới núi Trường Cương rồi, thí chủ…”.
Hà Bạng hừ một tiếng, đột nhiên ánh mắt khẽ tối đi: “Núi TrườngCương?”. Nàng khựng lại trong giây lát, sau đó nhảy chân sáo ra khỏi cửa phòng, bất ngờ quay lại mỉm cười, thản nhiên nói: “Đại sư, ông nhiềulời quá, sau này chết xuống âm ti sẽ bị rút lưỡi đấy”.
Nàng nở nụ cười đẹp mê hồn, Giả Nghiệp bị luồng ánh sáng tươi róitrong đôi mắt ấy dọa cho chết khiếp, mãi lâu sau cũng không nói lên lời. Đến khi đầu óc bình tĩnh trở lại, thì bóng dáng nàng nào còn ở đó nữa.
Về phần Lưu Các Lão, miệng nói mời Dung Trần Tử đi xem phong thủydương trạch [1], nhưng đến nơi, Dung Trần Tử mới vỡ lẽ ông ta có ý phánúi xây âm lăng. Ngọn núi này tên là núi Trường Cương, thoạt nghe tênthì cũng không thấy có gì nổi bật cho lắm. Nhưng, chẳng biết Lưu Các Lão nghe theo ông thầy phong thủy nào, nói ngọn núi này là nơi cất giữhuyệt mộ rất tốt. Ông ta là người cẩn trọng, đương nhiên phải mời thêmmột vị cao đạo như Dung Trần Tử tới xác định lại lần nữa mới yên tâm.
[1] Dương trạch là phần đất dùng để làm nhà cửa, đình chùa miếu mạo,làng mạc, thị trấn, thành phố,… Dương trạch phải hài hòa với thiênnhiên, có không gian tốt, khiến con người thấy vui tươi, mạnh khỏe, hạnh phúc. Dương trạch tốt tức là môi trường tốt.
Núi Trường Cương cây cối um tùm tươi tốt, thế núi không quá dốc,nhưng khúc khuỷu khó đi. Lưu Các Lão dẫn theo Lưu Tẩm Phương cùng đi.Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Lưu Tẩm Phương răng trắng môi đỏ, dáng vẻ vôcùng thanh tú mĩ lệ.
Dung Trần Tử tuy không lí giải được sao phải dẫn cô bé cùng đi, nhưng e ngại nên không tiện hỏi nhiều. Chỉ là, giờ đường núi xe ngựa khó đi,nếu đi bộ, thì cô nương được nuông chiều từ bé với đôi chân nhỏ nhắnđang bị bó chặt này sao có thể leo nổi. Nên Dung Trần Tử mới mở miệngnói: “Thủy lưu nơi này chảy thẳng vào huyệt, giống như Triều thủy cục[2]. Chỉ là địa khí [3] luân chuyển xoay vòng trong núi, cần phải lênnúi để xem kĩ hơn”. hắn ra hiệu về phía chiếc túi bảo bối mà Thanh Tốđang đeo phía sau: “Chi bằng Lưu Các Lão hãy đợi ở đây đi”.
[2] Triều thủy cục, còn gọi là Nghịch thủy cục – một trong bốn đạithủy cục trong phong thủy, bao gồm Hoành thủy cục, Nghịch thủy cục, Tụthủy cục, Thuận thủy cục. Nghịch thủy cục là dòng nước chảy hướng thẳngvề phía mặt.
[3] Địa khí là những dòng năng lượng xấu hoặc tốt trong lòng đất bốclên mặt đất. Địa khí chiếm giá trị khoảng 70 – 80% trong phong thủy, còn lại là Thiên khí và Nhân khí.
Lưu Các Lão vốn đang có mưu tính, đương nhiên không chịu, khăng khăng đòi cùng lên núi.
Đám người leo mất khoảng hai canh giờ, cuối cùng cũng đến được sườnnúi, nhưng lúc này trời đã tối. Lưu Các Lão cho phát quang một chỗ, rồinhóm lửa nghỉ qua đêm. Ông ta đã toan tính trước, nên thức ăn nước uống, đồ dùng dụng cụ cũng đều mang đủ cả.
Khói bếp lượn lờ bay lên, Dung Trần Tử cầm la bàn đi một vòng xungquanh. hắn đang tập trung, Lưu Các Lão liền nháy mắt với con gái mình.Suy cho cùng, Lưu Tẩm Phương cũng còn quá nhỏ, nên chưa hiểu chuyện. Lưu Các Lão đành phải vừa kéo Diệp Điềm lại nói chuyện, vừa ra hiệu cho con gái đến gần chỗ Dung Trần Tử.
Lưu Tẩm Phương tuy không muốn, nhưng lại không dám làm trái ý cha,đành tiến gần đến cạnh Dung Trần Tử, hỏi: “Tri quan, ngài đang xem gìvậy?”.
Tuổi tác nàng còn nhỏ, nên Dung Trần Tử không hề có chút suy nghĩxiên xẹo nào, chỉ chú tâm vào cây kim trên la bàn: “Xem phong thủy địahình quan trọng nhất là không được qua loa đại khái, thuật Tầm long điểm huyệt [4] bần đạo chỉ biết sơ qua thôi, thật sự không phải là sởtrưởng. Đành phải thật cẩn thận hơn nữa, nếu không sẽ phụ sự giao phó”.
[4]Tầm long điểm huyệt là một thuật ngữ trong phong thủy, dùng để tìm kiếm thế đất đắc địa, đòi hỏi thầy phong thủy phải có kiến thức uyênthâm mới có thể chọn được chính xác.
Lưu Tẩm Phương cũng không biết làm thế nào để tiếp cận hắn, đành cố gắng hết sức sáp lại gần hắn: “Tri quan đây là la bàn hả?”.
Lưu Tẩm Phương sáp lại quá gần, khiến Dung Trần Tử có thể ngửi đượcmùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc của nàng ta. hắn lập tứcnghiêng người bước tránh ra xa, giọng nói không vui: “Đường núi khó đi,Lưu tiểu thư cũng đã mệt mỏi rồi, nên đi nghỉ đi”.
Dứt lời, hắn liền thu la bàn lại, bước lên trước mười mấy bước, vốc một nắm đất lên tỉ mẩn quan sát.
Nhìn Lưu Tẩm Phương tốn công vô ích, lại còn khiến Dung Trần Tử thấyphản cảm, Lưu Các Lão lén trừng mắt lên với nàng một cái, đang muốn rachiêu khác thâm hơn, thì đột nhiên dưới núi có tiếng gọi vô cùng yêukiều: “Tri quan!”.
Thanh âm trong veo như tiếng kim ngọc rơi, vang lên khắp nơi. DungTrần Tử nhíu chặt lông mày, lần theo tiếng gọi. Sắc mặt Diệp Điềm và Lưu Các Lão đều vô cùng khó coi. Chỉ riêng tiểu thư của Lưu gia là bìnhthản như không. Dù sao nàng ta cũng vẫn còn nhỏ, Dung Trần Tử lại hơnnàng quá nhiều tuổi, hơn nữa cũng đã nói chuyện riêng với nhau bao giờđâu, giờ đi theo tới đây chẳng qua cũng vì nghe lời của phụ thân màthôi.
Nơi này cách Lưu phủ khá xa, Hà Bạng phải thi triển thuật Độn thủyđến hai lần mới tới được, nên cũng có chút mệt mỏi, dứt khoát ngồi lênmột phiến đá hoa cương không đi tiếp nữa, đợi Dung Trần Tử tới bế. DungTrần Tử khẽ thở dài: “Sao lại tự mình chạy đến đây thế này? Chân còn đau không?”.
Nàng bĩu môi làm nũng: “Đương nhiên là đau rồi, ngươi cũng đâu có thèm quan tâm gì đến người ta!”.
Dung Trần Tử cũng bó tay hết cách với nàng, nàng không phải là ngườibiết nói lí lẽ, hắn đành bế nàng lên núi. Hà Bạng hay tay ôm chặt lấy cổ hắn, vẫn chưa chịu yên: “Tri quan, lưng người ta cũng đau nữa”.
Hơi thở của nàng quấn quýt quanh cổ hắn, Dung Trần Tử khẽ nghiêng mặt tránh sang một bên, rồi tìm một chỗ khuất tầm mắt những người xungquanh, nhìn nhanh phía sau lưng nàng, váy áo vừa cởi ra, quả nhiên thấytrên tấm lưng trắng nõn như tuyết có một vết bầm tím màu xanh nhạt. Đầumày của hắn nhăn tít lại, nhưng miệng vẫn hừ lạnh: “Ai bảo người gâyrối”.
Tuy nói vậy, nhưng ngón tay lại không kìm được nhẹ nhàng xoa lên vếtbầm. Hà Bạng yên lặng nằm trong lòng hắn, khuôn mặt dính sát vào lồngngực hắn: “Tri quan”.
Dung Trần Tử ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, giọng điệu cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn: “Sao?”.
Đầu ngón tay trắng xanh vẽ vòng tròn lên ngực hắn: “Ngươi có thích ta không?”.
Dung Trần Tử khẽ quay mặt đi hướng khác: “… Đừng nghịch nữa”.
Dung Trần Tử ôm Hà Bạng trở lại sườn núi, gió núi hơi lạnh, sắc mặtDiệp Điềm âm u nặng nề, Lưu Các Lão cũng ý thức được chướng ngại vật lại tăng thêm một cái. đã thế, hai tay Hà Bạng kia ôm siết lấy cổ Dung Trần Tử, lại còn ngâm nga một bài dân ca Tứ Xuyên vớ vẩn – Bài hát con cua.
“Con cua ấy à con cua anh, có tám là tám cái cẳng, có hai là hai mắttròn, với một cái mai cứng ơi là cứng”. Đám người ngồi đấy ai cũng cóđịa vị, chưa từng nghe qua những thứ thô thiển tầm thường như thế baogiờ, nên lông mày người nào người nấy nhăn tít lại. Dung Trần Tử khôngbiết nên cười hay mếu, nhưng cũng kệ nàng.
Vì ra khỏi nhà, nên bữa tối cũng đơn giản đi rất nhiều. Hà Bạng không thích vét thức ăn trong cùng một nồi với cả đám người, nên chỉ ăn vàimiếng rồi ra chỗ khác chơi. Trước mặt mọi người, Dung Trần Tử không tiện dỗ dành, nên mặc nàng tự do nghịch ngợm.
Lưu Các Lão xoắn xuýt lấy Dung Trần Tử, đàm đạo về những giai thoạiphong thủy. Dung Trần Tử cố gắng ứng đối, nhưng rốt cuộc một phần tâmtrí vẫn đặt chỗ Hà Bạng. Thấy nàng đang thích thú nghịch chiếc la bàncủa mình, Dung Trần Tử liền bước tới gần. Chiếc la bàn của hắn đã lâuđời, là vật được truyền từ đời sư tổ, sau đó Tử Tâm đạo trường truyềnlại cho hắn. La bàn được làm bằng gỗ sơn hạch đào rất chắc chắn, ngoàivuông, trong tròn, vì lâu đời, nên thậm chí nó còn bóng đến mức soigương được.
Bữa nay Hà Bạng không ngủ được, nên cầm la bàn xoay đi xoay lại trênsườn núi rộng rãi. Dung Trần Tử đi tới, rồi nắm chặt lấy hai tay nàng từ phía sau: “Cầm thế này này!”. hắn đỡ lấy chiếc la bàn đặt chắc chắntrong tay, giọng nói rất nhẹ: “La bàn dùng để xác định phong thủy chútrọng đến Kỳ châm bát pháp, kim la bàn dao động không cố định là Đườngchâm; đầu kim ngóc lên là Phù châm; đầu kim hạ xuống là Trầm châm; kimxoay chuyển không dừng là Chuyển châm, chìm nổi bất định là Đầu châm;kim quy trung tuyến nhưng không thuận là Nghịch châm; nếu kim tránhtrung tuyến là Trắc châm; Chính châm là kim ở chính giữa, bình ổn”.
Gió trên sườn núi thổi qua tai, Lưu Các Lão và cả đoàn người đangnhắm mắt nghỉ ngơi, âm sắc của Dung Trần Tử trầm thấp mê hoặc: “Nếuthường xuyên chọn nhà, bảy biện pháp trấn giữ an toàn có thể bỏ qua hết, chỉ cần lấy Chính châm thôi”.
Hà Bạng nghiêng đầu: “Thế nếu lấy Đường châm thì sẽ thế nào?”.
“Vấn đề này nói ra rất dài”. Dung Trần Tử ngồi dựa lưng dưới tán mộtcây dâu, tiện tay nhặt một cành cây ngắn vẽ lên mặt đất: “Đường châmbiểu thị dưới đất có tà dị, ở lại đó sẽ chuốc lấy tai họa. Phù châm biểu thị dưới đất có âm thần đón cửa, nhất định phải cẩn thận cung kính.Trầm châm là nơi ấy có âm khí tích tụ, không có lợi cho người ở đó…”.hắn vô cùng kiên nhẫn giảng giải kĩ càng, tỉ mỉ cho Hà Bạng nghe.
Dung Trần Tử ngồi rất ngay ngắn, nhưng Hà Bạng lại như người khôngxương, ngồi chán ngồi chê rồi ngồi luôn vào lòng hắn, say sưa mê mảinghe. Dung Trần Tử không tiện thân mật quá mức, nên lấy tay tách ngườinàng ra, rồi để nàng dựa lưng vào thân cây dâu. Hà Bạng chạm vào chiếcla bàn, vô cùng hiếu kì hỏi: “Có linh không? Tại sao cây kim này cứ daođộng không ngừng suốt vậy?”.
“Có thể vì người là thân yêu”. Dung Trần Tử lấy chiếc la bàn ra khỏitay nàng, đặt ngay ngắn: “Kinh nghiệm đúc kết từ người đi trước, tấtnhiên là linh nghiệm rồi”.
Thanh âm của Hà Bạng vừa yêu kiều vừa lảnh lót mà lại nhẹ nhàng: “Các ngươi đúc kết nhiều kinh nghiệm như vậy, nhưng bấy nhiêu đó chỉ toàndùng để bắt yêu, đúng là đáng ghét”.
Bàn tay nàng trắng trẻo mềm mại, giọng Dung Trần Tử ấm áp: “Đạo tôngcũng có rất nhiều cao đạo là thân yêu tu thành tiên, Đạo tông đối vớiyêu hay người đều bình đẳng như nhau. yêu làm việc ác mới bị bắt, nếukhông thì bắt làm gì?”.
Hà Bạng hừ hừ mấy tiếng, sóng vai ngồi với hắn dưới tán cây dâu, lúcmới bắt đầu vẫn còn ngửa cổ ngắm sao, nhưng chỉ lát sau đã ngáp dài, dựa vào thân cây dâu thô ráp ngủ thiếp đi. Dung Trần Tử không ngủ, thờiđiểm xem khí tốt nhất là giờ Dần [1], giờ Dậu [2] và giờ Sửu [3], đếngiờ Sửu hắn phải lên đỉnh núi một chuyến.
[1] giờ Dần là khoảng từ 3h đến 5h sáng
[2] giờ Dậu là khoảng từ 5h đến 7h chiều
[3] giờ Sửu là khoảng từ 1h đến 3h sáng
Lưu Các Lão vốn dĩ muốn con gái mình qua đó nghĩ cách tiếp cận, nhưng Hà Bạng kia lại cứ dính lấy Dung Trần Tử như keo, ngay cả cơ hội nóiriêng vài câu với hắn cũng không có. Nghĩ đến đây, ông ta liền trừng mắt nhìn về phía đứa con gái út của mình. Lưu Tẩm Phương chẳng qua cũng chỉ là cô bé mới lớn, không hiểu chuyện đời, lúc này đang nằm ngủ cạnh bàvú già, nhìn thấy ánh mắt của cha mình mà vẫn còn mờ mịt.
Hà Bạng ngủ được một giấc lại tỉnh, theo thói quen nàng dựa vào DungTrần Tử, Dung Trần Tử lại để nàng dựa lưng vào gốc cây dâu, nói: “Ngồihẳn hoi vào nào”.
Hà Bạng hơi bực mình, dùng sức đẩy hắn một cái, Dung Trần Tử cũngkhông muốn so đo tính toán với nàng. Nhưng chỉ lát sau nàng liền bắt đầu gãi gãi lên cánh tay mình, càng lúc càng gãi nhiều, thấy thế Dung TrầnTử hỏi: “Sao vậy?”.
Hắn khẽ vén ống tay áo của nàng lên, trên cánh tay mềm mại của nàngđầy những vết lằn đỏ, nàng còn lẩm bẩm: “Vừa ngứa lại vừa đau”. DungTrần Tử cau mày ôm nàng lại gần, thấy phần da dựa vào thân dâu của nàngbị cộm lên không khác gì một cái bánh nướng áp chảo, hắn vừa buồn cườivừa có phần xót xa, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa cho nàng.
Giữa lúc cả hai đang tình nồng, thì Diệp Điềm bước nhanh tới, khôngnói không rằng, ném cho Dung Trần Tử một tấm chăn mỏng, rồi quay ngườivề nằm cạnh đống lửa. Mặt Dung Trần Tử ửng đỏ, hắn ho khan một tiếng,rồi lấy chăn quấn quanh người Hà Bạng, sau đó lại để nàng dựa vào ngựcmình: “Ngủ một lát đi, đến giờ Sửu ta sẽ lên đỉnh núi một chuyến, quansát địa khí nơi này, nhé?”.
Hà Bạng bất mãn, nói: “Đâu phải chuyện của ngươi, sao cứ phải tận tâm tận lực như vậy làm gì?”.
Dung Trần Tử vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Nhận sự ủy thác của người ta thìphải làm đến nơi đến chốn”. hắn bỗng nhớ bữa tối nàng chẳng ăn gì nhiều, liền thấp giọng hỏi: “Có đói không? Ta lên núi xem có quả gì ăn khôngnhé?”.
Hà Bạng chần chừ giây lát, rồi dính chặt lấy hắn, phá lệ nói: “Giờ chẳng muốn ăn quả gì hết”.
Chốn thâm sơn cùng cốc gió đêm thổi qua không ngừng, thỉnh thoảng đâu đó lại truyền tới tiếng kêu của những con thú hoang. Đống lửa giữakhoảng đất cháy rất to, Dung Trần Tử thay đổi tư thế để Hà Bạng dựa vàothoải mái hơn. Hai tay nàng ôm chặt lấy phần thắt lưng rắn chắc của Dung Trần Tử, vùi đầu hít sâu mùi hương của hắn, hương vị thịt thần tiêntrên người hắn phảng phất tản ra xung quanh, khiến nước miếng Hà Bạngtuôn ra như lũ về.
“Tri quan?”.
“Ừ?”.
“Cho ta một miếng thịt đi!”. Nàng chảy hết cả nước miếng, lộ ra bộ dạng tham ăn: “Nhá nhá, cho ta một miếng đi!”.
Đầu mày Dung Trần Tử nhíu chặt: “Buổi tối còn có việc”. hắn vỗ vỗ lên lưng nàng: “Đợi khi nào về Quan đã”.
Hà Bạng vặn vẹo không yên: “Tri quan… cho ta một miếng đi, chỉ một miếng bé xíu thôi cũng được”.
Thân thể mềm mại của nàng cứ cọ tới cọ lui khiến tâm tư Dung Trần Tửcó phần xao động, hắn đè chặt vai Hà Bạng: “Đừng ngọ nguậy lung tung”.
Tới giờ Sửu, hắn đứng dậy định đi, thì Hà Bạng cũng nhảy dựng lên nói: “Ta cũng muốn đi”.
Hắn cũng bó tay với nàng chỉ còn cách, đơn giản nhất là kéo nàng cùng đi, Thanh Tố cũng dợm bước đi theo, thì hắn xua tay: “Ngươi không cầnđi, ở lại chăm sóc cho sư cô và Lưu đại nhân. trên núi có suối nướcngầm, ta đưa nàng ấy đi ngâm nước”.
Thanh Tố vừa đưa túi càn khôn cho Dung Trần Tử, vừa ngầm đánh giá Hà Bạng – Quả nhiên vẫn là sư nương có cách, chẹp chẹp…
Tốc độ di chuyển của Dung Trần Tử đương nhiên Lưu Các Lão không thểbì được, ánh trăng trên trời đêm bạc mỏng, hắn tay dắt Hà Bạng, rấtnhanh đã lên được đỉnh núi, như thể đi trên mặt đất bằng phẳng. Hà Bạngđược hắn dắt đi, ngay cả một nhành cây nhỏ cũng không đụng được đếnnàng. Ước chừng nửa canh giờ sau, suối nước ngầm đã hiện ra ngay trướcmắt, Dung Trần Tử thả Hà Bạng xuống, nước suối trong lành thấm ướt áováy của nàng, dưới lớp váy là những đường cong rõ nét. Dung Trần Tử vốcnước làm ướt toàn bộ người nàng rồi nói: “Người đợi ở đây, ta đi lênđỉnh cao nhất xem thử”.
Hà Bạng nắm lấy tay hắn, lúc sau đột nhiên nói: “Tri quan, ngươi bảovới cái lão Lưu gì gì đó đừng chôn cất ở đây, ta cảm thấy chỗ này cóđiều không ổn”.
Sơn thủy nơi này đều không có vấn đề gì, nhưng Hà Bạng là Nội tu, cảm giác trước giờ rất nhanh nhạy. không biết tại sao nàng cứ thấy sởn hếtcả tóc gáy. Dung Trần Tử xoa xoa đầu nàng: “Ừ, ta đi xem thử, ngườingoan ngoãn ở đây đợi, ta sẽ quay lại ngay”.
Hà Bạng gật gật đầu, Dung Trần Tử vẫn chưa yên tâm, liền lấy chiếcbùa Hộ thân làm bằng gỗ đàn hương từ trên cổ mình đeo lên cổ nàng: “Cảnh giác một chút, đừng ngủ nữa. Ta đi rồi sẽ về”.
Hà Bạng nghịch nghịch chiếc bùa Hộ thân, khẽ ừ một tiếng. Dung TrầnTử bèn khoác túi càn khôn lên, quay người nhắm thẳng đỉnh cao nhất, bước đi như bay.
Hắn đảo một vòng quanh đỉnh cao nhất, nhưng không phát hiện ra điềugì khác lạ. Từ trên nhìn xuống, toàn bộ huyệt khí kết lại rực rỡ đẹpmắt, thanh nhã mà kì lạ, là một huyệt tốt phúc quý. Vậy có chỗ nào không ổn nhỉ?
Hắn mở thiên mục [4], đứng trên đỉnh núi quan sát tỉ mỉ hồi lâu, rồimới xoay người quay về. Hà Bạng vẫn còn đang ngâm nước, xung quanh tĩnhmịch, chỉ có tiếng nghịch nước ùm ùm của nàng vang lên. hắn nhìn khắplượt trái phải, vẫn không thấy có điều gì kì lạ, quay lại nhìn thấy váyáo trên người Hà Bạng đã trút xuống được một nửa, nàng đang dùng chiếckhăn lụa vi cá thấm nước chà lên chỗ vừa nãy đã dựa vào thân cây dâu.Trăng lưỡi liềm lạnh như băng, tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc, khiến lànda để trần của nàng ánh lên sáng bóng như ngọc.
[4]Thiên mục còn được gọi là con mắt thứ ba, theo giả thuyết thì conmắt thứ ba là cơ quan giúp một số người có được những khả năng hết sứcđặc biệt như tiên tri hay thần giao cách cảm… và bất cứ ai trong chúngta cũng con mắt đó, vẫn đề là có biết mở ra hay không.
Dung Trần Tử chậm rãi bước lên trước, lấy chiếc khăn lụa vi cá laugiúp nàng, có lẽ nàng rất thích nước, dựa vào chân hắn thoải mái rên lên khe khẽ. Dung Trần Tử ngồi xuống, hình ảnh đập vào mắt, cảm giác trêntay, đâu đâu cũng là da thịt trơn bóng mềm mại trắng nõn. Tâm trí củahắn vừa bị kéo đi, liền lập tức tỉnh táo lại ngay. Hà Bạng cũng có chútnghi ngờ bất an, xoay chiếc đầu nhỏ nhắn nhìn tứ phía.
Trên núi thoáng chấn động, thoảng trong gió như có tiếng rì rào khekhẽ. Dung Trần Tử vội kéo váy áo của Hà Bạng lên, bảo vệ phía sau lưngnàng, ngón trỏ tay phải giơ lên vạch vào không trung, lúc sau kết thànhmột thế trận bảo vệ. Luồng tà khí màu đen dày đặc từ sâu dưới chân núivọt lên không trung, trông giống như một thực thể. Sắc mặt Dung Trần Tửđại biến, hắn lập tức sử dụng một lá bùa màu vàng. Lá bùa tự bốc cháy,nhưng trọc khí xung quanh càng lúc lại càng dày. Dung Trần Tử ôm chặt Hà Bạng vào lòng, một tay bấm niệm khẩu quyết, gạt bỏ màn sương mù chắntầm mắt. hắn chợt nhớ ra Diệp Điềm và mọi người vẫn đang ở sườn núi, nên không chần chừ, vội vàng xuống núi.
Phong thủy trong ngọn núi này rõ ràng là rất tốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Màn sương dày đặc màu đen bắt đầu trở nên kì dị, tiếng gió cũng thayđổi. Hà Bạng là Nội tu, vốn rất nhạy cảm, giờ ngay cả lông tơ cũng dựngđứng cả lên. Dung Trần Tử cảm nhận được nỗi sợ hãi của nàng, lập tức ômsiết lấy người nàng: “không sao đâu, đừng sợ”.
Màn sương càng lúc càng dày đặc tiến đến gần. Bàn tay trắng trẻo củaHà Bạng bấm niệm khẩu quyết, Dung Trần Tử chỉ cảm thấy dưới chân vanglên âm thanh kì lạ, cúi đầu nhìn, thì cây cỏ đã được phủ một lớp sương,mặt đất thì đóng băng. Màn sương đen cũng không tiến lại thêm nữa, giống như bị nhốt trong luồng khí lạnh. Dung Trần Tử nhíu mày: “đi mau”.
Hà Bạng cẩn thận nhắc nhở hắn: “Dưới ngọn núi này hình như có phongấn thứ gì đó”. Nàng vẫn đang run rẩy: “Nó màu đen, có một đôi cánh rấtrất lớn. Ta chỉ nhìn thấy bóng dáng của nó thôi”.
“Ừ, từ thuở hồng hoang đến nay, hung thú trong đất trời vốn không ít, có rất nhiều thần tướng thời cổ có liên quan đến căn mạch, lại có cảnhững mãnh thú bị nhiễm tà khí đều bị phong ấn lại. Trong ngọn núi nàynếu có phong ấn thứ gì đó thì cũng không có gì là lạ cả”. hắn ôm Hà Bạng nhanh chóng xuống núi, hắn vốn là người hành sự thận trọng, không baogiờ mạo hiểm liều lĩnh. “Hôm nay chúng ta kinh động đến nó, nhưng lạichưa kịp chuẩn bị chu đáo, trước hết cứ rời khỏi nơi này đã”.
Đôi con ngươi đen lay láy của Hà Bạng đảo tròn mấy vòng, cánh môihồng xinh xắn bĩu ra làm nũng: “Tri quan, người ta vừa bị dọa, ngươi cho người ta ít thịt ăn cho bớt sợ đi”.
Câu trả lời của Dung Trần Tử là nện thẳng một chưởng lên đầu nàng.
Dung Trần Tử đưa Hà Bạng xuống đến sườn núi, kể sơ qua tình hìnhtrong núi với Lưu Các Lão, nhưng không nhắc gì đến chuyện quái thú cóđôi cánh dài màu đen, mà chỉ nói tà khí trên núi rất nặng, dùng làm âmtrạch thì cực kì bất lợi.
Tuy Lưu Các Lão rất thất vọng, nhưng tóm lại chuyện ông ta thật sựquan tâm cũng không phải là chuyện này, nên khuôn mặt cũng không có biểu hiện gì khác. Dung Trần Tử thúc giục mọi người khởi hành, rời khỏi đâylà chuyện cấp thiết nhất.
Trước mắt ngọn núi này đang phong ấn thứ gì còn chưa rõ, đối với thân xác của thần hay ma nếu chỉ dùng phong ấn bình thường thì rất khó đểtiêu diệt, thiết nghĩ thực lực của thứ này không hề thấp chút nào. Nếunhư thực sự phải động tay động chân, Dung Trần Tử, Diệp Điềm, thậm chílà Hà Bạng có lẽ còn có sức để đấu một trận, nhưng Lưu Các Lão và nhữngngười khác thì không thể đem ra so với những người tu đạo được, chỉ sợkhó mà bảo toàn được tính mệnh. Huống hồ ban nãy Hà Bạng thi triển thuật Ngưng băng, nên hiện giờ nhiệt độ trên núi cực kì thấp, không xuống núi cũng không được.
Tất cả mọi người bảo nhau xuống núi, tiểu thư Lưu gia vốn là nữ nhichốn khuê các thể trạng yếu ớt, để tới được đây đã phải trải qua mộtlượt thuyền xe mệt nhọc, buổi tối ở trên núi lại không được ngủ nghỉ tửtế, giờ cũng mới chỉ chợp mắt được có một lúc đã phải vội vã lên đường,sức đâu mà chịu cho thấu.
Đường lên núi không tiện ngồi kiệu, Lưu Các Lão đành lệnh cho một bàvú già khỏe mạnh cõng nàng ta đi. Dung Trần Tử nắm tay Hà Bạng đi đằngtrước, Diệp Điềm, Thanh Tố và Thanh Linh bọc hậu. Lúc đi qua một khe núi hẹp, ánh mắt Lưu Các Lão chợt lóe sáng, ông ta khựng hẳn người lại,chắn trước mặt bà vú già đang cõng Lưu Tẩm Phương trên lưng. Đường núivốn khó đi, giờ đất lạnh dưới chân đóng thành băng, lại thêm việc trênlưng có người, bà vú già trượt chân, ngã về phía trước. Lưu Các Lão giơtay ra vẻ đỡ lấy, nhưng lại không cẩn thận sẩy chân, vừa hay xô luôn Lưu Tẩm Phương vào trong khe núi hẹp đó. Cũng không biết khe núi sâu baonhiêu, Lưu Tẩm Phương hét lên chói tai, tiếng hét còn chứa đựng vẻ nonnớt của con trẻ.
Nghe thấy tiếng hét, Dung Trần Tử xoay người lại, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, liền phi thân lao xuống khe núi, bắt kịp tiểu thư Lưu gia vẫn đang trên đà rơi. Lưu Tẩm Phương chỉ là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi,Dung Trần Tử liền dang tay ôm cô bé vào lòng. Khe núi rất hẹp, khôngtiện phi kiếm, nên hắn cắm mạnh thanh kiếm trong tay vào vách đã, làmgiảm tốc độ rơi xuống của cả hai.
Lưu Tẩm Phương vô cùng hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ hắn, nói thế nào cũng không chịu nới lỏng tay ra. Dung Trần Tử cũng chẳng có hơi sức đâu màđi so đo với một đứa trẻ con, huống hồ lúc này cô bé ôm chặt cũng có cái tốt, nếu như ngã xuống đây thật, nói không chừng tan xương nát thịt chứ chẳng chơi.
Dung Trần Tử hít mạnh, đang định nhảy lên, thì bất ngờ phía dưới tỏara một lực hút, như thể có hàng trăm cánh tay lôi hai người lại. hắn khẽ cau mày, tay trái nhanh chóng lấy vạt áo buộc chặt Lưu Tẩm Phương vàongười mình, rồi vọt mình nhảy lên chỗ thanh kiếm đang cắm ở vách đá, tay phải niệm khẩu quyết và một màn biến hóa xảy ra.
Đoàn người trên núi chỉ kịp nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên độngđịa, đã thấy Dung Trần Tử ôm Lưu Tẩm Phương nhảy lên. Lưu Tẩm Phương thì bình an vô sự, còn hổ khẩu [5] của Dung Trần Tử đã bị rách toạc, tayphải toàn máu là máu. hắn không kịp đặt Lưu Tẩm Phương xuống, nhanhchóng hô hào mọi người: “Xuống núi ngay.”
[5] Hổ khẩu là kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Hà Bạng lại không có ý tốt cứ nhìn chằm chằm vào tay phải của hắn,Dung Trần Tử thở dài, kéo Hà Bạng lướt đi rất nhanh. Khi cả đoàn xuốngđến chân núi rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Diệp Điềm nặng nề:“Sư ca, rốt cuộc trong núi này ẩn giấu thứ gì mà ngay cả huynh cũng…”.
Dung Trần Tử đặt Lưu Tẩm Phương xuống, nhìn vết thương trên tay phảimình, rồi tiện tay đưa tới trước mặt Hà Bạng, nàng sướng rơn, liền liếmmạnh lên tay hắn. Sắc mặt Dung Trần Tử trầm lặng như nước: “Nhìn khôngrõ lắm, nhưng pháp lực rất mạnh. May mà nó chỉ nhất thời nổi hứng, chưadốc hết sức, nên đã bị ta dùng Huyền thiên cửu lôi quyết làm tổn thươngnguyên thần rồi, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được”.
Diệp Điềm cũng giật mình: “không ngờ ngọn núi này lại phong ấn mộtcon quái vật như vậy, có cần thông báo cho Đạo tông biết không, tiện ratay tiêu diệt nó luôn, tránh để lại tai họa cho thế nhân”.
Dung Trần Tử lắc đầu: “Chuyện này không vội, ít nhất cũng phải điềutra đống sổ sách của huyện trấn, để biết được đó là quái vật gì, tại sao lại bị phong ấn ở đây, là ai đã làm vậy? Hiểu rõ ràng rồi quyết địnhcũng chưa muộn”.