Tảo Tình mỗi lần làm chuyện xấu, hoặc là mỗi khi xin lỗi Lý Bình Xuyên, đều sẽ dùng cách thức uyển chuyển mà cầu xin sự tha thứ, rất vụng về, nhưng lần nào cũng thành công.
Ngay cả khi cách nhiều năm như vậy mới cùng anh tái hợp.
Đều là giống y như vậy dùng cách thức này.
Khi đó anh 18 tuổi, còn biết mặt đỏ xấu hổ, biết trốn tránh, nói bọn họ còn quá nhỏ, như vậy không tốt.
Hiện tại thì sẽ không.
Rất trực tiếp mà đem cô mang về nhà, sau đó tất cả mọi thứ đều cứ như vậy mà thành.
Tảo Tình có chút hồ đồ, luôn cảm thấy chính mình là bị lôi kéo, nhảy vào cái hố này, vậy mà khi anh đi làm đều nhịn không được muốn đến nhìn xem, đến dưới lầu rồi mới nhớ tới phải gọi điện thoại cho Triệu Nguyên Trình.
Suy cho cùng cô tới.
Để có cái lý do chính đáng.
Gọi hai lần đều không có người nhận.
Tảo Tình chỉ có thể căng da đầu tự mình đi lên, vốn định nghênh ngang, nhưng đi chưa được hai bước đã bị nhân viên lễ tân gọi lại, nhìn từ trên xuống dưới rồi lại liếc nhìn cô một cái, ngữ khí cổ quái, "Cô tìm ai, có hẹn trước không?"
Tảo Tình vuốt tóc nói thầm: "Đến công ty còn phải hẹn trước."
Cũng chỉ là bản thân Triệu Nguyên Trình muốn cho chính mình mặt mũi mà thôi, còn dám ngăn cản cô, cô cười rộ lên, nụ cười có năng lực mê hoặc, nâng má, nhìn về phía em gái lễ tân, "Tôi tìm Triệu tổng của các người, tới đưa đồ ăn cho anh ta, người nhà."
Lời vừa nói xong, cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt em gái lễ tân thoáng hiện lên một tia hoảng sợ.
"...Cô, cô đợi đợi đã."
Tảo Tình không cảm thấy chính mình giống như là yêu quái, nhưng người này lại sợ cô sợ cực kỳ, vội đi gọi điện thoại, nhưng khi trở về, mặt trắng bệch, "Cô vào đi, từ nơi đó đi thẳng lên là được."
Tảo Tình cảm ơn rồi mới đi vào.
Cô chưa từng tới nơi này, cũng không rõ chỗ này có thể trang hoàng thành cái dạng gì, lúc trước Triệu Nguyên Trình một mình đi gây dựng sự nghiệp, là đi theo mấy người bạn cùng trường, nhưng sau đó thua lỗ lớn, bọn họ liền sụp đổ, cái lỗ thủng đó, vẫn là người trong nhà cho đắp vào.
Nói đến cùng, cái công ty này vẫn là người trong nhà lấy lại dùm.
Bởi vậy anh ta cũng thành thật rất nhiều, không hề tuổi trẻ khí thịnh, hai năm hỗn độn này, cũng quả thực có chút khéo đưa đẩy.
Chưa đi hai bước, Tảo Tình liền thấy được khuôn mặt quen thuộc, Anna nhận được điện thoại liền ra tới đón cô, đứng ở nơi xa vẫy vẫy tay, nhẹ giọng gọi cô, "Tảo Tình."
Theo giọng nói đi đến.
Tảo Tình lại âm thầm nhìn nơi khác, ý đồ trong những người đó tìm kiếm Lý Bình Xuyên, nhưng phần lớn tầng 1 này là dùng để làm một vài công việc vụn vặt, cũng không giống như mấy người trợ lý ở bên cạnh Triệu Nguyên Trình, mỗi ngày đều tây trang giày da.
Lý Bình Xuyên không có ở chỗ này.
Tảo Tình héo một chút, rất nhanh cùng Anna đi qua, cô ấy dẫn cô lên lầu, quay đầu lại híp mắt cười nhìn cô, "Cô hôm nay sao lại đến đây, khó có được nha."
Cô thốt lên lời nói dối đến cả bản thân cũng không xác định được thật giả.
"Hôm nay tan học sớm, mẹ tôi nói bảo tôi nhìn chằm chằm anh tôi ăn cơm, này không phải đến đưa đồ ăn cho anh ấy sao."
Dẫm lên bậc thang, cô duỗi cổ hướng mắt nhìn lên lầu, "... Bọn họ đâu rồi?"
Anna ở bên cạnh Triệu Nguyên Trình rất nhiều năm, rất biết xem mặt đoán ý, nghe câu hỏi của Tảo Tình, liền nghe ra điều mờ ám, "... Bọn họ?"
Tảo Tình suýt cắn đầu lưỡi, vội sửa lại lời nói.
"Không phải... Anh tôi đâu?"
"Bọn họ đang họp," Anna nhìn thời gian, "Sắp xong rồi, tôi mang cô đến nơi đó của anh ta chờ thử xem."
Khó trách.
Mấy người kia đều không thấy.
Văn phòng Triệu Nguyên Trình rất không có cảm giác an toàn, không kéo cửa sổ, cửa đều là trong suốt, nhưng lại thuận tiện cho anh ta giám sát người khác có lười biếng hay không.
Người này vẫn luôn rất keo kiệt.
Anna dẫn Tảo Tình vào văn phòng liền đi vội, cô trái phải quan sát một phen, sờ sờ cây xanh Triệu Nguyên Trình trồng, mới phát hiện là giả.
"Xì" một tiếng.
Lại nhàm chán ngồi xuống.
Cuộc họp này đã mở 40 phút, lúc đoàn người đi ra, Tảo Tình vật vờ, cơn buồn ngủ kéo đến, cửa bỗng nhiên đẩy ra, thanh âm quấy nhiễu làm cô tỉnh lại.
Triệu Nguyên Trình cũng không kinh ngạc.
Cuộc họp kết thúc Anna liền thông báo cho anh ta.
Ánh mắt anh ta quái dị mà quét đến mặt Tảo Tình, còn nhăn mày lại, "Em rảnh đến mức không có việc gì làm có phải không?". truyện teen hay
Triệu Nguyên Trình là yểm trợ, Tảo Tình không thể không lấy lòng anh ta một chút, "Em làm sao, cố ý tới đưa đồ ăn cho anh, còn không tốt?"
"Vô sự hiến ân cần."
*Nguyên câu là vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo: không có chuyện gì cũng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm
" Họp xong rồi?"
Cô lần này hỏi đều là câu hỏi đứng đắn, lại làm Triệu Nguyên Trình không rét mà run, run run vai, ngồi vào chỗ chính mình, "Em làm gì vậy, không có việc gì thì về nhà ngủ đi."
Tảo Tình nịnh nọt lại nhiệt tình, nhiệt tình như lửa, cả người liền không thích hợp.
Cô cầm hộp cơm đi qua, giống như hiến vật quý đẩy qua cho Triệu Nguyên Trình.
"Nhanh, mở ra nếm thử đi, đều là em đích thân làm đó."
Triệu Nguyên Trình nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn hộp cơm, giống như nhìn thấy phần tử khủng bố, gót chân dẫm lên, lui về phía sau, "Em không phải là muốn trả thù thế giới chứ?"
Liên tưởng đến bộ dạng hạ mình tối hôm qua của cô.
Không sai.
Tảo Tình lại tươi cười thoải mái, lắc đầu, "Không phải mà, anh làm việc vất vả, em đương nhiên cũng nên chăm sóc anh."
Triệu Nguyên Trình có chút hoảng, "Chỗ này hẳn không phải là bom?"
"Sao có thể?!"
"Mau mở ra đi, có kinh hỉ."
Thứ đó nhìn không có mới như thế, giống như hộp cơm được để lâu ngày ở siêu thị không ai mua, Triệu Nguyên Trình nơm nớp lo sợ, cẩn thận mà đem nắp xốc lên, tốc độ cực nhanh xẹt qua một giây, liền đậy lại.
Biểu cảm của Tảo Tình vẫn luôn chờ đợi, "Làm gì vậy, ăn đi."
Triệu Nguyên Trình lắc đầu, "Này so với phim kinh dị còn khủng bố hơn."
Tảo Tình chịu đựng không được muốn mắng anh ta.
Cô tự thấy cũng được mà, bản thân cũng đã thử qua, ít nhất có thể ăn, chính là cái hộp nàu của Triệu Nguyên Trình, giống như là đồ dư lại, đều là làm qua loa, mấy thứ làm qua loa đó, quả thực nhìn không đẹp mắt lắm.
Chưa kịp giải thích, cửa đã bị gõ vang lên, bọn họ cùng đi qua nhìn, là Lý Bình Xuyên, trên tay anh còn cầm văn kiện, từ góc độ Tảo Tình nhìn thấy là mấy xấp giấy, anh rũ mắt, còn chưa nhìn thấy cô.
Cửa mở ra, mới ngẩng mặt lên.
Trong văn phòng ánh sáng thông thấu, ánh sáng rất tốt, Tảo Tình ngồi ở chỗ ngược sáng, có thể nhìn thấy vài sợi tóc con lơ lửng bồng bềnh trên đầu do tĩnh điện, còn có khuôn mặt...tươi cười hơi giống hoa si.
Lý Bình Xuyên nhất thời không biết có nên đi vào hay không.
Vẫn là Triệu Nguyên Trình đã mở miệng trước, "Hợp đồng kiểm tra xong rồi?"
"Ừm." Anh nhẹ nhàng đáp lại.
Làm Tảo Tình nghe, lỗ tai ngứa, giống như có con sâu nhỏ chui vào. Cô nâng má, nhìn anh vào, mọi thứ đều quy củ, cúc áo gài đến tận cổ, mang kính sát tròng, cùng với lần gặp đầu tiên y hệt.
Giống như không thấy cô.
Đứng ở bên cạnh cô, Tảo Tình vừa vặn đến eo anh.
Không hiểu sao lại nhớ đến trước kia ở trên giường nhà anh dây dưa, anh nắm lấy chân cô, thẳng lưng kích thích, hoặc là sáng tinh mơ ở nhà vệ sinh, đem cô chặn ở bồn rửa tay, gương mặt đẹp trai phản chiếu trong gương, eo cùng hông lại hướng về mông cô đâm tới, một chút so với một chút càng mạnh hơn.
Hiện tại tốt rồi, trời sáng ngời, lại mặc thêm lớp da này, ngay cả nhìn cô cũng không thèm nhìn.