Tháng ba, đã đến thời điểm hái chè xuân, trong Trà Hành công việc trở nên rất lu bù. Trong khoảng thời gian này, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều bôn tẩu đến các thôn trang, việc bận đến mức chân không chạm đất. Công tác bận rộn làm cho Tần Thiên tạm thời dứt bỏ mấy việc phiền lòng, có điều lúc đêm dài nhàn tĩnh, luôn nhịn không được mà cảm thấy phiền muộn chua chát.
Hôm nay, Tần Thiên mang theo Phạm Thiên cùng hai quản sự thu chè đi thị sát thôn trang ở ngoại thành. Quanh thôn trang này đều là đất để trồng cây trà, năm nay là lần đầu tiên ngắt lấy, cho nên Tần Thiên mới muốn đích thân đến xem. Trùng hợp Trang Tín Ngạn cũng đến thôn trang khác để thị sát hình hình hái trà Bích loa xuân, cho nên lần này không thể đi cùng nàng.
Đến thôn trang, đi ra nghênh đón là nhi tử của một gia thúc trong tộc, tính đúng ra là Tứ đường huynh của Trang Tín Ngạn, vị thúc thúc trong tộc kia thấy nhi tử nhà mình không giỏi kinh thương, cũng không thích đọc sách, thường ở nhà chơi bời lêu lổng, liền cầu Đại phu nhân ban chức vị quản sự ở thôn trang này cho hắn.
Người này tên là Trang Tín Chẩn, ở trong tộc nổi danh hết ăn lại nằm, Đại phu nhân cũng không thích, bất quá thấy thân thích cầu tới tận cửa cũng không tiện cự tuyệt, liền ban cho hắn hư danh, hắn vốn không biết quản lý, chỉ biết cầm bạc của chức vị quản sự, nhưng không có quyền lợi của quản sự, cứ coi như dưỡng nhi tử của thân thích thôi vậy.
Cũng may người này vốn chỉ được chăng hay chớ, không có dã tâm, chỉ cần cho hắn bạc cho hắn cơm ăn, không bảo hắn quản lý thì hắn lại càng cảm thấy thanh nhàn.
Thấy người của Trang phủ tới, Trang Tín Chẩn cũng chỉ thu thập tính lười, lên tinh thần tới đón tiếp. Hắn mang Tần Thiên đi ngắm cây trà, lại dâng lên trà mới thu về để nàng nếm thử. Tần Thiên thử qua thấy mùi thơm ngát hợp lòng người thì tỏ vẻ vừa lòng.
Trang Tín Chẩn nhẹ nhàng thở ra, trước mắt nữ hài tử tuy rằng so với hắn nhỏ hơn một tuổi, nhưng bất cẩu ngôn tiếu, vô cùng uy nghiêm, ẩn chứa phong phạm của Đại phu nhân thời kỳ toàn thịnh, làm cho hắn khẩn trương. Kỳ thật ngày thường Tần Thiên cũng không mang gương mặt nghiêm túc như vậy, có điều trong khoảng thời gian này tâm tình khó có thể vui sướng, ngay cả tươi cười cũng đều miễn cưỡng.
Nàng rất muốn giống như những lần trước gặp phải khốn cảnh có thể tự an ủi bản thân, khiến mình cảm thấy lạc quan, nhưng lúc này đây nàng dù thế nào cũng đều không thể bảo bản thân lạc quan nổi. Đối với chuyện này, nàng theo bản năng trốn tránh, thậm chí cũng không dám suy nghĩ kỹ lưỡng, dường như chỉ cần không thèm nghĩ nữa, sẽ không phải đối mặt với nó vậy.
Nhưng lý trí lại nói với nàng, rốt cục có một ngày, nàng không thể không đối mặt với chuyện này, không thể không đưa ra lựa chọn, đưa ra quyết định.
Bởi vì nơi này khoảng cách địa lý khá xa, cho nên buổi tối Tần Thiên không thể không ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Trang Tín Chẩn, Tần Thiên dùng cơm chiều cũng có chút tinh thần, sau đó bọn họ chuẩn bị sương phòng cho nàng nghỉ ngơi. Lần này nàng chỉ mang theo Thu Lan đi cùng. Thanh Liễu bởi vì thân thể không khoẻ nên không theo.
Thu Lan vì Tần Thiên trải giường rồi nói: “Đại thiếu phu nhân, người hiện tại muốn nghỉ ngơi luôn không? Ta đi bảo người chuẩn bị chút nước ấm.” Tần Thiên xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài, lắc đầu nói: “Ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút.” “Vậy để ta đi cùng người.”
“Không cần, chỉ quanh sân viện thôi, là thôn trang của mình, có thể có nguy hiểm gì chứ?” Tần Thiên lắc đầu, nàng thầm nghĩ muốn yên lặng một mình, không có người khác quấy rầy.
Thấy nàng nói như vậy, Thu Lan cũng không kiên trì.
Trang Tín Chẩn chuẩn bị cho nàng tự nhiên là tiểu viện tốt nhất ở Trang lý. Bên ngoài sân chính là một tiểu đình viện, bên trong gieo trồng các loại hoa cỏ cây cối, nay đã đến thời điểm nở hoa, rất có hơi thở của mùa xuân.
Tần Thiên ở đình viện thong thả bước, nương theo ánh trăng xinh đẹp để tâm tình của mình có thể bình phục một ít. Bỗng nhiên, nàng tâm giật thót một cái, cảm thấy sau lưng có người, nàng theo bản năng quay đầu, rõ ràng nhìn thấy một bóng đen cao lớn lao về phía nàng, nàng còn chưa kịp kêu ra tiếng, còn chưa kịp thấy rõ diện mạo đối phương đã bị người đó làm cho hôn mê bất tỉnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Thiên chỉ cảm thấy thân thể giống như nằm trong đám mây, lắc qua lắc lại. Mở to mắt nhìn đã thấy bầu trời tờ mờ sáng.
Thân mình cảm giác được một loại ẩm ướt, trong mũi ngửi thấy một cỗ mùi tanh.
Tần Thiên đột nhiên bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, phóng mắt nhìn quanh, khiếp sợ mở to hai mắt.
Chỉ thấy nàng đang ngồi trên một con trên thuyền nhỏ, chung quanh đều là nước, dường như là một hồ nhỏ, Tần Thiên nhìn nhìn cảm thấy có chút quen mắt, đột nhiên nhớ tới đây là hồ nước ở phía sau thôn trang, ngày hôm qua Trang Tín Chẩn đã mang nàng đến đây.
Nhưng nàng sao lại ở chỗ này?
Tần Thiên nhất thời cảm thấy lẫn lộn.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng rên rỉ rất nhỏ ngay tại phía sau nàng. Tần Thiên quay đầu vừa thấy, chính là Phạm Thiên. Hắn tóc tai tán loạn, trên người mặc trung y, ngoại bào dĩ nhiên không thấy đâu, hắn cau mày, giật giật thân mình, như là sắp tỉnh lại.
“Phạm Thiên, Phạm Thiên, tỉnh tỉnh!” Tần Thiên vỗ vỗ mặt hắn.
Phạm Thiên con mắt giật giật, lập tức mở mắt, hắn nhìn thấy Tần Thiên, mỉm cười, loại tươi cười này thật sự không giống như bình thường, có một loại nhu hòa, có một loại thỏa mãn.
Tuy rằng cảm thấy quái dị, Tần Thiên lúc này cũng không có tâm tư suy nghĩ kỹ càng, nàng tiếp tục gọi tên của hắn. Sau khi gọi vài tiếng, Phạm Thiên đôi mắt dần dần hồi phục sự tỉnh táo, cái loại cảm giác này giống như từ mộng ảo trở lại với sự thật, hắn nhảy dựng lên một cái, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Thiên, giống như gặp phải quỷ.
“Đại thiếu phu nhân, sao người lại ở đây?” Hỏi ra những lời này, Phạm Thiên mới phát hiện tình cảnh hiện tại, lập tức ngây dại.
“Vậy còn ngươi?” Tần Thiên hỏi.
“Ta cũng không biết, nhớ mang máng ta muốn trở về phòng, thời điểm trên đường trở về, bỗng nhiên gáy đau xót, sau đó hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại đã ở trong này!” Phạm Thiên nhớ chuyện trước khi hôn mê.
“Ta cũng vậy…” Tần Thiên thở dài.
“Đại thiếu phu nhân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Phạm Thiên nhìn mình quần áo hỗn độn, lại nhìn Tần Thiên ngồi đối diện cũng có bộ dạng như vậy, bỗng biến sắc, lập tức đứng dậy!
Thân thuyền bởi vì động tác kịch liệt của hắn mà nhoáng lên một cái. Mặt nước quanh thân thuyền tạo nên từng vòng tròn nhỏ, lan truyền đi rất xa
“Không tốt, Đại thiếu phu nhân, chúng ta dường như đã ở đây qua một đêm, phải thừa dịp người khác chưa phát hiện, nhanh chóng rời khỏi đây!” Phạm Thiên kích động nói.
Tần Thiên cũng ý thức được điểm ấy, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
Trong khoảng thời gian này, nàng không bận bịu vì việc của Trà Hành thì cũng bị tâm sự quấy nhiễu, thả lỏng cảnh giác, vì vậy mới khiến người khác lợi dụng cơ hội!
Phạm Thiên kinh hoảng tìm mái chèo thuyền, nhưng hắn tìm quanh một lúc cũng không nhìn thấy bóng dáng của nó.
“Không cần tìm nữa, chắc hẳn đã bị bọn họ vứt bỏ!” Tần Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
“Bọn họ? Bọn họ là ai?”
“Người muốn vu cho chúng ta tội tư thông!” Tần Thiên ánh mắt trầm xuống, rất nhanh tay nắm chặt thành quyền.
“Tư thông…” Phạm Thiên nháy mắt mặt trắng bệch.
Dựa theo quy của của Trang phủ, tư thông sẽ phải chịu cảnh bỏ lồng trôi sông, thân là Đại thiếu phu nhân, đương gia của Trà Hành có lẽ có thể miễn hình phạt này, nhưng gia nô như mình tuyệt đối không thể sống nổi!
“Chúng ta phải nhanh chút rời khỏi chỗ này…” Phạm Thiên hoảng lên, hắn chung quy mới chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, chưa từng gặp phải sự tình như thế này?
“Ta biết bơi, ta đi trước… Chỉ cần ta cùng Đại thiếu phu nhân không ở cùng một chỗ, sẽ không có việc gì!” Nói xong, Phạm Thiên định nhảy xuống nước.
Nhưng Tần Thiên lại gắt gao kéo hắn lại. Tần Thiên chỉ vào phía trước, nặng nề nói: “Không còn kịp rồi…”
Phạm Thiên theo hướng ngón tay nàng chỉ nhìn lại, thấy Trang Tín Chẩn mang theo một ít người chèo thuyền nhỏ hướng về phía bọn họ. Người trên thuyền nhìn bọn họ chỉ trỏ, thực rõ ràng đã phát hiện bọn họ.
Phạm Thiên kinh ngạc nhìn hết thảy, tim dường như ngừng đập. Bên tai truyền đến thanh âm bình tĩnh của Tần Thiên: “Phạm Thiên, nhớ kỹ, chúng ta cái gì cũng chưa làm. Ai cũng không thể định tội chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể yếu đuối, nếu không chính là làm vừa lòng đẹp ý kẻ đã hãm hại chúng ta!”