Bầu trời đại mạc vô che vô dấu, vô biên vô hạn, những chấm nhỏ vụn vặt giống như kim cương được khảm trên tấm màn cao rộng xa xưa, tỏa ra ánh sáng thản nhiên, xinh đẹp thần bí khó lường.
Dưới màn đêm, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên mặt đối mặt ngồi trên lưng ngựa, tùy ý để con ngựa chậm rãi chạy trên thảo nguyên mênh mông.
Bởi vì Trang Tín Ngạn không thể nghe thấy, vì vậy hai người ngồi mặt đối mặt cưỡi chung một con ngựa để tiện trao đổi, có điều cưỡi ngựa xóc nảy, Tần Thiên không quen luôn ngồi không yên, sau lại đơn giản dựa sát tiến vào ôm ấp rộng lớn của Trang Tín Ngạn, hai tay vòng ôm tấm lưng rắn chắc của hắn, thư thư phục phục tựa vào trên người hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.
Hành động thân mật như vậy khiến Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên vô tận nhu tình.
Một trận gió lạnh thổi qua, thiên hạ trong lòng nhẹ nhàng mà run rẩy, hắn vội vàng đem áo choàng kéo lại, hơi hơi cúi hạ thắt lưng, tay nắm lấy dây cương cũng thu lại gần nhau, cứ như vậy đem nàng hoàn toàn ủ trong lòng hắn, vì nàng tạo ra một không gian nhỏ bé ấm áp.
Cảm giác được săn sóc của hắn, Tần Thiên chỉ cảm thấy ấm áp, nàng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm hắn, cảm giác ngưa ngứa trên môi truyền đến tận đáy lòng, làm cho toàn thân nàng đều mềm yếu.
“Tín Ngạn, chờ sự tình ngày mai chấm dứt, chúng ta sẽ trở về ngay.” Tần Thiên nói.
Trang Tín Ngạn buộc chặt ôm ấp, như đang ôm nàng, hắn cúi đầu xuống, ở trên môi nàng hôn một cái, hơi hơi cười, lại gật gật đầu.
“Tín Ngạn, cùng ta nói chuyện đi, đã lâu cũng chưa được nghe thanh âm của chàng.” Tần Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm nhũn nói.
Không biết vì sao, thời điểm một mình ở cùng hắn, toàn thân dường như trở nên mềm nhũn, tâm mềm như một nhúm bông, theo ánh mắt của hắn, mỉm cười của hắn, hành vi động tác của hắn, ý tứ biến hóa đa dạng, không thể không làm cho nàng kinh hãi, nhưng cứ như vậy cũng rất ngọt ngào làm cho nàng tim đập nhanh.
“Trở về… Đứa nhỏ…” Thanh âm khàn khàn của Trang Tín Ngạn vang lên tại thảo nguyên yên tĩnh, phát âm không đúng tiêu chuẩn giống như một chú ngữ thần bí từ xa xưa, nghe vào trong tai có một loại ý tứ hàm xúc đặc biệt.
“Đứa nhỏ? Cái gì đứa nhỏ?”
“Chúng ta… Đứa nhỏ…” Hắn nói mỗi một chữ, đều phải trước hết nghĩ một lúc, như phải phí rất nhiều khí lực, nhưng nói ra cũng khá rõ ràng.
Tần Thiên hiểu được ý tứ của hắn, trên mặt nóng lên, người này nghĩ quá xa rồi… Bất quá nhớ tới hắn luôn luôn phải khắc chế trong một thời gian dài như vậy, cũng khó cho hắn.
Ngoài miệng lại nhịn không được trêu chọc hắn: “Ta sẽ không sinh đứa nhỏ cho chàng…”
Hắn như rất nóng nảy, lập tức ôm chặt nàng; “Ta chỉ… Muốn nàng.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại bao hàm toàn bộ tình cảm chân thành tha thiết của hắn, Tần Thiên chỉ cảm thấy một lòng nóng hừng hực, nàng ngẩng đầu, hôn lên môi hắn, nhìn hắn đôi mắt so với sao trên trời còn sáng ngời hơn, nhẹ giọng nói: “Được, sau khi về phủ, ta sẽ sinh đứa nhỏ cho chàng.”
Hắn nở nụ cười, cúi đầu ôn nhu hôn lên môi nàng.
Tần Thiên hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nhỏ ngọt ngào này, bầu trời đêm thâm trầm, thảo nguyên mênh mông, gió lạnh gào thét hòa quyện với tiếng hoan hô cười đùa huyên náo xôn xao ở lửa trại cách đó không xa.
Hết thảy đều là bối cảnh hạnh phúc của bọn họ.
Thẳng đến khi thanh âm huyên náo xôn xáo cách đó không xa dần dần biến mất, hai người mới cưỡi ngựa chậm rãi thong thả trở về.
Trang Tín Ngạn phi ngựa đưa Tần Thiên đến phía ngoài lều trại, lúc này mọi người đã ngủ, ngoài lều trại một bóng người cũng không có.
Ở chỗ này không mấy khi có những thời điểm như vậy, lúc này hai người lưu luyến không rời. Thừa dịp không có người, Trang Tín Ngạn ôm Tần Thiên không chịu buông tay, cúi đầu hôn lên thái dương của nàng, đầu nàng, hết sức triền miên.
Nhưng đúng lúc này, Tạ Uyển Quân bỗng nhiên xốc cửa lều lên, đem một màn hai người thân thiết này xem ở trong mắt, nhất thời ngây người.
Tần Thiên phát hiện, quẫn bách vội vàng đẩy Trang Tín Ngạn ra. Trang Tín Ngạn cũng rất ngượng ngùng, mặt đỏ lên, hắn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh hướng về Tạ Uyển Quân thi lễ, thái độ đạm mạc cùng với vẻ ngoài lúc trước nhiệt tình với Tần Thiên như cách biệt một trời một vực. Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của hắn, Tạ Uyển Quân chỉ cảm thấy tâm như bị cái gì đó đột nhiên bóp chặt.
“Chàng cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Tần Thiên đối với Trang Tín Ngạn nói.
Trang Tín Ngạn nghe vậy quay đầu nhìn về phía nàng, gương mặt lạnh lùng như bỗng nhiên bị hòa tan, ôn nhu như nước, hắn nhìn nàng cười cười, xoay người dắt ngựa rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, Tần Thiên lúc này mới đi vào lều trại, thấy phía sau không hề có động tĩnh, không khỏi quay đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Uyển Quân vẫn đang đứng ở cửa, si ngốc nhìn phương hướng Trang Tín Ngạn rời đi.
“Tạ tiểu thư?” Tần Thiên gọi một tiếng.
Tạ Uyển Quân giống như tỉnh lại từ trong mộng, thần sắc hoảng hốt tiến vào lều trại.
Tần Thiên tất nhiên hiểu được nàng vì sao lại như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tuy rằng Tạ Uyển Quân từ trước đến nay cũng không có hành động gì thực tế, nhưng bất luận kẻ nào nhìn thấy có nữ tử dùng ánh mắt như vậy nhìn trượng phu của mình cũng không thể cao hứng nổi.
Vốn định nói hai câu nhắc nhở nàng, nhưng sau đó lại thấy gương mặt nàng thê lương, lời đến miệng không khỏi lại nuốt xuống.
Thôi, qua ngày mai, bọn họ cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Tạ gia không có khả năng để nàng gả đến làm thiếp, Tín Ngạn cũng sẽ không thu nhận nàng.
Nghĩ vậy, Tần Thiên xoay người nằm xuống đệm chăn của mình, không quan tâm đến nàng ta nữa. Đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, lại nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Tạ Uyển Quân thổi qua: “Tỷ tỷ, tỷ thực có phúc khí.”
Trong thanh âm lộ ra vô tận chua xót.
Tần Thiên nhịn không được nói: “Tạ không cần người bên ngoài hâm mộ, sau này muội cũng sẽ có phúc khí của mình.”
Tạ Uyển Quân xoay người, trong đầu hiện ra gương mặt tuấn mỹ ôn nhu như trích tiên kia của Trang Tín Ngạn, chậm rãi, gương mặt hắn tiêu tán như đám mây, gương mặt âm lãnh dâm tà kia của Ti Mã Xương dần trở nên rõ ràng.
Nước mắt lập tức trào ra, Tạ Uyển Quân dùng chăn che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.
Ngày hôm sau là một ngày nắng. Màu vàng ánh mắt trải dài trên thảo nguyên, chiếu rọi khiến mọi thứ ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Sáng sớm, các Khương nhân đều mặc đồ mới, tụ tập tại tòa kiến trúc kiến trúc màu đỏ kia trước Đan Chu thần miếu.
Những người đến từ nơi khác tụ tập ở bên ngoài, cũng quần áo chỉnh tề, vẻ mặt thành kính nghiêm túc. Tại đây trên thảo nguyên, nếu biểu hiện ra bất kính đối với tôn giáo bọn họ, có khả năng chết thế nào cũng không hay biết.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đứng ở bên ngoài, nhìn đám người đông đúc phía trước, liếc mắt một cái nhìn lại thế nhưng nhìn không tới giới hạn, cũng không biết có bao nhiêu người.
Nhưng mặc dù có nhiều người như vậy, lại như kỳ tích lặng ngắt như tờ, toàn cảnh một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy cách đó không xa đàn ngựa đang chạy bộ, cùng với trên bầu trời, tiếng chim diều kêu vang.
Một lát sau, mọi người không hẹn mà cùng quỳ xuống, phần phật một mảnh. Bên này mấy người Tần Thiên đã được Tạ Đình Quân ý bảo quỳ xuống. Tần Thiên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, lại thấy phía trước Đan Chu thần miếu, một gã Lạt Ma phục nhân thân mặc màu đỏ chậm rãi đi tới đàn tế, bởi vì khoảng cách quá xa, nhìn không ra hắn có bộ dạng như thế nào. Bất quá nhìn mọi người đối với hắn tôn kính, cũng không khó đoán được thân phận của hắn. Hẳn đó là người được mọi người coi như thần minh trên hạ giới —— Cáp Y Lạt Ma.
Cáp Y Lạt Ma đi lên đài, được hai người giúp đỡ, dâng hương đốt đèn, niệm kinh tụng phật, hướng lên trời cao cầu nguyện, trong miệng niệm ra liên tiếp mấy lời không thể nghe hiểu, vận luật thong thả kỳ lạ, giống như chú ngữ, chung quanh Khương nhân bái rồi lại bái, cũng lẩm bẩm theo. Mấy vạn người đồng thời phát ra tiếng, thanh âm giống như sấm rền rổn rảng, thanh thế kinh người.
Hiến tế lễ như vậy giằng co mất một canh giờ. Sau khi kết thúc, Cáp Y Lạt Ma rời đi, người còn lại cũng đều tản ra, Tần Thiên chú ý tới đám binh lính Khương nhân vây quanh một đám người quần áo hoa lệ đi về phía lều trại lớn màu đỏ không cắm cờ xí lúc trước nàng vừa thấy qua kia.
Tần Thiên biết, thịnh yến của các thủ lĩnh hẳn đã bắt đầu.
Cũng là thời điểm nàng dâng lên lễ vật.