Lúc Vương Thịnh nhìn thấy Khang vương phi cũng bị dọa sợ, ánh mắt hắn tối tăm nhìn nàng trang điểm lóa mắt, y phục được may thêu tinh xảo, cảm thấy như một đóa hoa xinh đẹp dưới ánh chiều ta rơi xuống phàm trần, hắn ở trong cung đã gặp qua lắm chuyện như vậy rồi.., thế nhưng đột nhiên nhìn thấy cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Trong lúc Khang vương đang bệnh nặng, thân thể Thái hậu không tốt mà Khang vương phi lại ăn mặc xa hoa trang điểm lộng lẫy đến đây gặp Hoàng thượng, rốt cuộc có ý gì, chỉ sợ ai cũng có thể nghĩ ra.
Chẳng lẽ nàng ta không biết liêm sỉ sao?
Vương Thịnh nhớ tới tình cảnh Khang vương hình như cũng có thể hiểu được tâm tình Khang vương phi, người không vì mình trời tru đất diệt, bây giờ cảnh tượng bên kia như vậy, Khang vương phi này lại trong độ tuổi tươi đẹp, làm sao cam tâm ngồi chờ chết?
Những ý nghĩ này cũng chỉ trong thoáng chốc, dù sao Vương Thịnh cũng là người hiểu biết rộng, mặt cũng không lộ vẻ gì, cười như không cười hỏi, “Khang vương phi có chuyện gì phải đến gặp Bệ hạ? Nô tài hôm nay nghe nói Khang vương gia bị bệnh nặng, chẳng lẽ Khang vương phi là vì bệnh tình Khang vương gia?”
Khang vương phi không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt Vương Thịnh mang theo vài phần châm chọc, nàng nghĩ đến mục đích tới đây, lại nghĩ đến chuyện Khang vương bị bệnh mà Vương Thịnh mới nhắc tới, trong lòng cảm thấy hơi chột dạ, cố trấn định mình, “Ta có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo Bệ hạ.”
Vương Thịnh nhíu mày, cũng không vạch trần nàng, “Vậy trước Khang vương phi đợi nơi này một lát, Bệ hạ mới vừa hạ triều thôi.”
Khang vương phi ưỡn thẳng thắt lưng, giống như thiên nga trắng vẫn cao quý như ngày xưa, nói, “Vậy thì ta chờ.”
Vương Thịnh đè khó chịu trong lòng xuống, phân phó cung nữ cạnh bên trông coi Khang vương phi quay đầu liền đi, chờ đi tới cửa cũng hơi do dự, edit by ,,, chuyện này phải nói thế nào?
Lúc này Hoàng đế đang giao phó Chu Thanh Nhược chuyện sau khi y rời kinh, “Nếu nàng thật buồn bực thì đi Bạch Mã Tự một chuyến, chủ trì bên kia là một vị cao tăng đắc đạo, có chút kiến thức.”
Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế nhắc tới Bạch Mã Tự đã lần thứ năm rồi, rốt cuộc không nhịn được cười, nắm tay Hoàng đế nói, “Bệ hạ, lời này chàng nói năm lần rồi.”
Hoàng đế thấy bàn tay trắng nõn của Chu Thanh Nhược nắm tay mình, lòng rất hưởng thụ, kết quả nghe được lời này..., bỗng hơi lúng túng, y theo thói quen sờ mũi một cái, ho nhẹ một tiếng, “Vậy sao, sao Trẫm không biết.”
Nhìn tai Hoàng đế đã đỏ lên cả rồi, lòng Chu Thanh Nhược ngọt ngào như ăn mật, tình cảm hai người dần ấm lên, lần này Hoàng đế xuất chinh..., chia ly ngắn ngủi làm họ phát hiện lúc còn chung một chỗ thật trân quý biết bao, giống như trong lúc bất chợt đã phá được chướng ngại, ngay cả chỉ một phút cũng không muốn xa nhau, mỗi nụ cười, mỗi thần thái, đều khiến người say mê.
Chu Thanh Nhược cảm thấy cái ví dụ này thật không thỏa đáng, nhưng thật là hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt..., cưới trước yêu sau?
Nhìn gương mặt hơi xấu hổ của Hoàng đế, Chu Thanh Nhược nhớ tới lúc bình thường y xử sự quả quyết sát phạt, nhớ tới lúc y nổi giận khí thế uy nghiêm bức người, lòng càng không đành lòng thấy y trước mặt nàng lại giống như đứa trẻ phạm sai lầm, nói rất nghiêm túc, “Nhưng Bệ hạ, thiếp rất thích.”
Hoàng đế nhìn Chu Thanh Nhược, ánh mắt nàng ngập nước sáng rỡ tựa sao, hết sức dịu dàng, nói, “Thật ra Bệ hạ xuất chinh lần này, lòng thiếp thật không yên lòng, nhưng dù có không yên tâm, truyện Thịnh thế sủng phi_Bích Vân Thiên editor hoacodat mừng sinh nhật box tiểu thuyết diễn đàn Lê, Quý, Đôn lần 6,, dù sao đây cũng là chuyện đại sự triều đình, tất nhiên thiếp không thể nghị luận gì, nhưng ngoài việc Bệ hạ là hoàng đế Đại Chu triều cũng là phu quân của thiếp, thiếp lo lắng cho phu quân mình cũng là chuyện đương nhiên.
Trong nhà yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe rõ.
Hoàng đế cảm thấy trong đầu như bị cái gì đó hung hăng tập kích, tâm thần nhộn nhạo.
Chu Thanh Nhược và Hoàng đế nhìn thẳng vào mắt nhau, nhìn thấy ánh mắt y lộ vẻ xúc động, giọng nói càng dịu dàng hơn, “Cho nên phu quân chàng lo lắng thiếp như vậy... lòng thiếp thật rất vui.”
Hoàng đế nhìn sườn mặt dịu dàng của Chu Thanh Nhược, chỉ hận không thể mang người giấu trong thân thể.
Vương Thịnh ở bên ngoài đi qua lại đã nửa ngày, nói là Hoàng đế cùng Huyên phi nương nương đang nói chuyện bên trong, nhưng bẩm lên đã nửa ngày Hoàng đế vẫn không triệu kiến hắn..., hắn cũng không vội, dù sao hắn cũng không tin Khang vương phi sẽ chuyện quan trọng gì, thật ra cũng chỉ muốn lấy cớ gặp Hoàng đế mà thôi.
Hắn ở ngoài cửa cùng mấy người khác tán gẫu một lúc, hỏi ra thế nhưng hai người là đồng hương, kết quả lần tán gẫu này, từ món ăn vặt quê hương đến danh thắng chuyện xưa, nhiệt tình nói một phen.
Kết quả hai người nói đến miệng đắng lưỡi khô, một bình nước trà châm năm sáu lần, cũng không thấy ai ra ngoài, Vương Thịnh rất bất đắc dĩ, nghĩ tới mấy chuyện rải rác linh tinh vậy mà nói không hết, cũng không biết có gì mà nói lâu như vậy?
Có phải lúc yêu thích một người sẽ như vậy?
Hắn nhớ trước khi mình tiến cung cũng từng yêu một người trong thôn tên là Tiểu Xuân, dáng dấp Tiểu Xuân nhỏ nhắn nhìn cũng không xinh đẹp, có chút gầy, mắt rất nhỏ, thậm chí da dẻ xanh xao vì hàng năm dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng lúc đó trong mắt hắn Cửu Thiên Tiên Nữ trên trời cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vương Thịnh ngẫm lại thấy mình lúc ấy thật đúng là buồn cười, trong hậu cung này tùy tiện tóm lấy một cung nữ tới cũng đẹp hơn Tiểu Xuân nhiều, made by , nhưng lúc ấy hắn bị quỷ ám mới thích nàng như thế.
Mẫu thân Tiểu Xuân không đồng ý hôn sự của bọn họ, lúc đó hắn thậm chí từng suy nghĩ muốn nhảy sông tự tử luôn rồi.
Kết quả bây giờ nhớ tới đoạn thời gian cùng người trong mộng kia bất quá cũng là một người bình thường mà thôi.
Vương Thịnh biết rõ dựa theo đánh giá bây giờ Tiểu Xuân chẳng xinh đẹp gì, cũng không đáng để hắn lo lắng, dù sao địa vị của hắn bây giờ do với trước kia cũng khác nhau một trời một vực, hắn là thái giám, những cũng là thái giám có thể quyết định nhiều chuyện của, tất nhiên cũng còn là tiểu tử nghèo không có quần áo mặc trong thôn trước kia.
Nhưng vì sao nhớ tới lại phiền muộn như vậy?
Tâm thần Vương Thịnh chấn động, nghĩ, chẳng lẽ Bệ hạ cũng thích Huyên phi nương nương như vậy?
Giống như đang nhấm nháp trái cây chưa chín, vừa chua vừa chát, nhưng cũng ngọt, xâm nhập đến tận xương cốt?
Chờ Hoàng đế gọi Vương Thịnh đi vào sau khi hỏi chuyện Khang vương phi xong, bỗng nhiên con người dường như cũng thay đổi, cả người đều toát ra lệ khí bức người, nàng nhìn Hoàng đế như thế cũng hơi sợ hãi.
Mặc kệ thế nào, thân phận người này vĩnh viễn chính là Hoàng đế, sau đó mới là trượng phu nàng.
Đây gọi là gần vua như gần cọp.
Một lúc lâu, Hoàng đế đứng dậy đi ra ngoài, bóng lưng kia nói như thế nào đây, thế nhưng lại làm Chu Thanh Nhược cảm thấy có chút quỷ dị, tại sao lại như vậy? Khang vương phi tới đây làm gì?