Chung quanh cũng ồn ào lên, ai nấy đều tò mò cùng kinh hoàng ai dám ở trước cống chúng dám đối với Trương Đông Kiệt nặng tay như thế.
“Người cặn bã như vậy, chết cũng không đủ.” Một thanh âm thanh thúy dễ nghe của nữ tử bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người, trong giọng nói mang vài phần chính trực, cũng mang theo một cổ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Mọi người theo âm thanh nhìn lại, tất cả đều phát ra thanh âm thán phục.
Bạch Phong Hoa lúc này cũng thấy được nữ tử vừa nói chuyện kia, nữ tử vận một thân trang phục màu đỏ, chói lọi, diễm lệ nhưng cũng không tục khí, thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi. Đôi mắt tròn trợn to trên khuôn mặt xinh đẹp, căm tức nhìn Trương Đông Kiệt đang hôn mê trôi. Lông mi uốn cong, thật dài làm cho người ta rung động, khéo léo hồng nhuận môi càng là có người. Mái tóc dài màu đỏ được vấn bằng ngọc trâm, vô cùng cao quý. Y phục trên người đỏ thẫm chói mắt, phía trên thêu một con Phượng Hoàng màu vàng, dây tơ tằm quấn ngang hông màu hồng, phối hợp lại tuyệt không chói mắt, ngược lại còn đẹp hơn vài phần. Bạch Phong Hoa chú ý thấy giày của nữ tử này cũng màu đỏ, bên trên thêu hoa văn theo phong cách cổ xưa bằng sợi tơ màu vàng. .
Chánh khí, uy nghiêm, xinh đẹp, hào phóng…
Hơn nữa một thân trang phục này của nàng, bên trên thêu Phượng Hoàng màu vàng, tựa hồ chỉ có một người có thể mặc trang phục như vậy .
Đó chính là…
“Thánh giả đại nhân, thỉnh lên xe đi, nơi này để chúng ta xử lý là tốt, không nên làm bẩn hai tay của ngài.” Sau một khắc, mấy người nam nhân trẻ tuổi ăn mặc giống nhau đồng thời xuất hiện ở chung quanh nữ tử này, cung kính dị thường nói. Mấy nhân đều này vận trang phục màu đỏ, bên hông đều dắt một thanh bảo kiếm theo phong cách cổ xưa. Bảo kiếm tỏa ra hồng sắc.
“Hừ! Tại trước mặt công chúng, Kinh thành Đông Mộc quốc lại phát sinh chuyện cưỡng bức dân nữ như thế này!” Nữ tử xinh đẹp vẻ mặt vẫn còn phẫn nộ.
“Thánh giả đại nhân, thỉnh không cần lo lắng, chúng ta sẽ xử lý tốt. Thỉnh ngài nhanh chóng đi hoàng cung trước đi.” Người hầu cầm đầu cung kính khuyên bảo.
“Hừ! Hôm nay có chuyện quan trọng, nếu không…” Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Đông Kiệt đang hôn mê, tiếp theo, xoay người cất bước đi về phía trước, lên một chiếc xe ngựa màu đỏ xa hoa.
Bốn người hầu, một người ở lại, còn lại đều rời đi.
Người chung quanh huyên náo vô cùng, đều bàn luận nhao nhao, bị dáng vẻ của hồng y nữ tử (nữ tử áo hồng) kia hoàn toàn chấn trụ. Người có kiến thức rộng đã nhỏ giọng suy đoán được thân phận của nàng, thấp giọng nói ra thì càng làm cho thanh âm xung quanh ồn ào cùng thán phục lớn hơn nữa. Rất nhiều người nhìn theo hướng của chiếc xe, thậm chí có người muốn đuổi theo nhìn dáng vẻ của hồng y nữ tử kia một lần nữa.
Ba người Bạch Phong Hoa không có hứng thú nhìn người kia xử lý Trương Đông Kiệt như thế nào, mà lúc này, Bạch Phong Hoa đã mơ hồ biết được thân phận của nữ tử trang phục đỏ thẫm kia.
“Trời ạ, Thiếu Minh, có phải ta nhìn lầm hay không! Thánh giả Chu Tước tới Đông Mộc quốc!” Bạch Tử Mặc hưng phấn nắm chặt nắm tay, “Thật xinh đẹp, ta lần đầu tiên nhìn thấy người thật đó.”
“Là Thánh giả Chu Tước, nhưng, đến Đông Mộc quốc làm cái gì chứ?” Đồng Hòa Vương nhíu mi nghi hoặc, “Phải biết rằng, mỗi lần ngũ quốc tranh đấu, Đông Mộc cho tới bây giờ đều đứng hàng ngũ phẩm ( hàng cuối đó), mà từ xưa cho tới bây giờ cũng chưa từng cử hành tranh đấu tại Đông Mộc quốc, mà nước ta cũng không được Chu Vũ quốc coi trọng. Hơn nữa, ngũ quốc tranh đấu, Thánh giả Chu Tước chưa từng tham dự, mà Thánh Điện Chu Tước đều phái những người khác tới giám định thôi.”
Đồng Hòa Vương vừa nói như thế, Bạch Tử Mặc liền yên tĩnh trở lại, cũng nhíu mày “Đúng vậy, Thánh giả Chu Tước như thế nào sẽ đến một quốc gia đệ nhất đếm ngược ( ý là đứng nhất từ dưới đếm lên )?” Bạch Tử Mặc dù sao cũng là tâm tính tiểu hài, nhìn thấy Chu Tước Thánh giả trong truyền thuyết tự nhiên là hưng phấn, nhưng hiện tại cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trên đại lục, có bốn đại quốc, phân biệt là: Chu Vũ quốc, Huyền Nguyệt quốc, Bạch Húc quốc, Thanh Hồng quốc. Mà bốn thần thú bảo hộ tứ quốc là Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long.
Từng đại quốc có năm tiểu quốc gia phụ trợ, phụ trợ cho Chu Vũ quốc chia ra năm tiểu quốc gia phân biệt là: Đông Mộc quốc – chỗ ở của Bạch Phong Hoa, Vạn Giang quốc, Đa Bạch quốc, Trữ Hóa quốc, Thành Thiên quốc.
Thần thú bảo vệ cho mỗi quốc gia sẽ lựa chọn Thánh giả, tức là người thay các thần thú bảo vệ dân chúng, có địa vị cao nhất. Người của Chu Vũ quốc, nhìn thấy Chu Tước Thánh giả cũng sẽ nhún nhường ba phần. Chu Tước Thánh Điện cũng là nơi mà mọi người trong Chu Vũ quốc hướng tới, bao nhiêu người muốn bái sư, muốn gia nhập thánh điện làm Thánh giả, vì thần thú mà cống hiến sức lực. Mà người trở thành Chu Tước Thánh giả cũng là người ưu tú tư chất, do thần thú Chu Tước tự mình hiện thân tuyển chọn. Đó là vinh dự cao nhất ! Trở thành Chu Tước Thánh giả là chuyện mà rất nhiều người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Chu Tước Thánh giả, nói không khoa trương chút nào, người người mà vạn người kính ngưỡng, thần tượng.
Tứ đại cường quốc đang ở thế chân vạc (thế đối đầu), mà dưới Chu Vũ quốc chính là năm tiểu quốc gia cũng ở thế chân vạc. Hàng năm đều sẽ cử hành cuộc thi Ngũ Quốc Tranh Đấu, tranh cử quốc gia nhất phẩm, quốc gia đẳng cấp thấp nhất sẽ hưởng thụ đãi ngộ ít nhất, mà cống đồ cũng phải cống nhiều nhất. Mà vì đãi ngộ, ví dụ như nói là Thánh Điện chọn lựa nhân tài, danh sách các cấp độ, phẩm chất đưa cho các quốc gia tự nhiên là không giống. Mỗi người tài ba của một quốc gia bị chọn lựa vào Thánh Điện, sẽ được đảm nhiệm chức vị, trực tiếp ảnh hưởng đến ích lợi bổn quốc. Đó cũng là nguyên nhân mỗi lần thi ngũ quốc tranh đấu thì các vị hoàng đế luôn coi trọng như thế. Mà ba quốc gia còn lại cũng làm như vậy.
“Chẳng lẽ là vì ngũ quốc tranh đấu?” Bạch Tử Mặc vuốt cằm suy đoán.
“Không đúng, thời gian hoàn toàn không đúng, ngũ quốc tranh đấu còn bốn tháng nữa mới cử hành. Hơn nữa không có khả năng Chu Tước Thánh giả tự mình xuất hiện, cũng không có khả năng cử hành tại Đông Mộc quốc.” Đồng Hòa Vương lắc đầu phủ nhận.
Bạch Phong Hoa một mực trầm mặc, không biết vì sao, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện nam nhân áo trắng kia, còn có mấy người hầu trang phục giống nhau bên người nam nhân áo trắng. Những người hầu này, tại sao cùng với người hầu của Chu Tước Thánh giả vừa rồi cho nàng cảm giác giống nhau?
Chẳng lẽ? !
Chẳng lẽ nam nhân áo trắng là mặt một vị Thánh giả trong ba quốc còn lại?
Mà việc Chu Tước Thánh giả xuất hiện ở nơi này, cùng nam nhân áo trắng kia có liên quan không?
Như vậy, tựa hồ đã có thể giải thích vì sao Chu Tước Thánh giả xuất hiện tại một Đông Mộc quốc không được coi trọng trong ngũ quốc rồi.
Bề ngoài, tứ đại quốc một mực sống chung trong hòa bình, kì thực cũng là âm thầm đối chọi gay gắt. Lần này, Thánh giả hai quốc gặp nhau, vì chuyện gì?
Lúc Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc trở lại phủ Thừa tướng , rất xa, tại cửa phủ chợt nghe tiếng Bạch lão gia tử gào rít giận dữ “Đây là chuyện gì? Cũng xảy ra quá đột ngột rồi, rất kỳ quái!”
“Gia gia.”
“Gia gia?”
Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc vừa vào đại sảnh liền thấy mặt Bạch lão gia tử đều nhăn thành một mảnh.