Ánh mặt trời mỏng manh, Tần Tương nhìn thời gian biến hoá, lại tựa tới tựa lui, lại tựa đám đông.
Nàng nghe thấy một vài âm thanh mơ hồ hỗn loạn.
Có người đang nói chuyện, kinh sợ.
“Vương gia, một người nếu không có ý niệm tồn tại, cho dù dùng hết thuốc hay trong thiên hạ, cũng không cứu lại được.”
Có người đang đi lại, có người pha trà, có người nấu thuốc… Tất cả âm thanh trộn lẫn vào nhau, mơ hồ không rõ.
Chỉ có một người đang nói chuyện với nàng, nghe thấy rõ ràng.
“Ngươi hận ta như vậy sao?”
Nàng tỉnh.
Mở mắt đầu tiên đã thấy Thịnh Lăng Hàn.
Tần Tương cảm xúc ngổn ngang trăm bề nhìn hắn, yết hầu đã tắc lâu giật giật, giữa đầu môi nói ra một chữ: “Hận.”
Tiếng nói của nàng mỏng manh, Thịnh Lăng Hàn ở một bên lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Niềm vui khi nhìn thấy Tần Tương tỉnh lại biến mất vô tung vô ảnh. Hắn cười một chút, buông lỏng tay Tần Tương ra, đứng dậy rời đi.
Tần Tương chậm rãi ngồi dậy, miệng vết thương ẩn ẩn đau trên người. Nàng nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, đây là một Noãn Các mở rộng sáng ngời.
Cửa sổ xung quanh đóng chặt, ấm áp và lò hương quanh quẩn trong phòng.
Mùa đông Hoa Đình chú định là dài lâu.
Tần Tương vẫn luôn bị trông giữ ở trong phòng, ước chừng có 10 ngày đều nằm ở trên giường. Thịnh Lăng Hàn đã đến vài lần, lại không nhìn thấy nụ cười từng có trên mặt Tần Tương.
Mỗi lần Tần Tương đều coi hắn là không khí, Thịnh Lăng Hàn cũng hoàn toàn không để ý.
Ngày Tết đến gần, Tần Tương chưa từng đi ra ngoài, cũng có thể nghe thấy tiếng pháo trúc chợt gần chợt xa.
Số lần Thịnh Lăng Hàn đến dần dần ít đi.
Chợt có một ngày, Tần Tương nói với hắn: “Lâm Ký nàng ấy còn sống, đúng không?”
Thịnh Lăng Hàn dừng một chút, nói: “Ngươi uống thuốc vào, ta sẽ nói cho ngươi.”
Hắn đưa chén thuốc có muỗng bên trong đến trước mặt Tần Tương.
“Ấu trĩ.” Tần Tương lấy chén thuốc qua, mắng hắn một câu.
Đợi Tần Tương uống xong, Thịnh Lăng Hàn chậm rãi mở miệng nói: “Nàng ấy vốn dĩ chính là người Hoa Đình, không lâu sau làm thích khách phủ Tể Tướng, ngủ đông ở Tuyên Quốc.”
“Cho nên, các ngươi biết nhau?” Ánh mắt của Tần Tương làm lòng Thịnh Lăng Hàn phát lạnh.
Thịnh Lăng Hàn lắc lắc đầu, nói: “Chỉ là khi nàng ấy giả chết thoát thân, không vạch trần nàng ấy.”
“Ngày đó, vì sao nàng ấy ám sát ngươi?”
“Ta nói, nàng ấy là thích khách của phủ Tể tướng.”
Tần Tương nhìn hắn, trong mắt nóng lên.
“Khi ta quen biết nàng ấy, nàng ấy cũng mới bảy tuổi.”
Tần Tương chưa bao giờ thực sự ngã xuống bụi bặm, cho dù nàng có săn sóc thuộc hạ của mình, nàng cũng không biết nội tâm họ từng cảm động vài phần.
Cho dù Lâm Ký lừa gạt nàng, nhưng hài tử bảy tuổi vô tội.
Bảy tuổi, vốn là độ tuổi vô ưu vô lo, nhưng lưng lại đeo nhiều thứ như vậy.
“Tần Tương, ngươi có thể dùng tấm lòng thương xót đối đãi thế nhân, lại không muốn cảm thấy tất cả những người bất hạnh đều đáng thương.”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Lăng Hàn gọi tên nàng.
Khi mười ba tuổi, hắn gọi Công chúa.
Trước mười chín tuổi, hắn gọi điện hạ.
21 tuổi, lần cuối cùng hắn gọi là Bệ hạ.
Giờ này ngày này, hắn gọi Tần Tương. Ý vị thâm trường.
Đã đến Trừ Tịch*, tiếng pháo trúc càng ngày càng kéo dài, ở những năm tháng không khí vui mừng, chỉ có sân của Tần Tương im ắng, chỉ có một chiếc đèn dầu. Trong viện rơi xuống một tầng tuyết thật dày, một cành hoa mai bị ép đến trước cửa sổ của nàng. Nụ hoa màu vàng nhạt tươi đẹp mượt mà, mọc chi chít trên toàn bộ cành cây, bị ngọn đèn dầu chiếu sáng.
(*: Đêm Giao thừa)
Nàng xé mở cửa sổ giấy bị phong kín, mở một cánh cửa sổ ra, ánh trăng sáng ngoài phòng chiếu sáng tuyết, gió lạnh ập vào trước mặt lại làm nàng cảm thấy mình tồn tại.
Một hạt giống ấm áp như nhà ấm trồng hoa xuân, dùng bùn đất dơ bẩn cùng nguồn nước thuần khiết chăm sóc, nó có thể nở ra đoá hoa kiều diễm nhất, lại không thích hợp để lấy ra tặng người, bởi vì nó không chịu nổi một chút khí lạnh nào.
Mà Tần Tương còn hiểu ra một đạo lý. Nàng theo đuổi không chỉ là tặng cho người khác ngắm.
Tần Tương thích rét lạnh như vậy, giống như ngồi ở trước cửa sổ ngắm cảnh trong quá khứ.
Nàng cũng thích hoa mai như vậy, giống như năm nàng mười ba tuổi ném trên nền tuyết.
Thời gian an tĩnh mà trôi đi, nàng đứng dậy, tóc rối tung, chân trần đạo lên tuyết ngoài phòng. Mới đầu lạnh băng đến mức xương đau dần dần hoá thành ôn nhuận và ấm áp lúc cuối cùng.
“Ngươi đang làm gì?”
Điều này làm cho Tần Tương đang đắm chìm hoàn hồn trong nháy mắt, Thịnh Lăng Hàn vốn nên dự tiệc ở hoàng cung lại xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Hắn đứng ở dưới tàng cây hoa mai cách đó không xa, cau mày.
Thịnh Lăng Hàn sải bước nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, ôm ngang nàng lên, lại đi vào trong phòng, đặt nàng trên giường nệm.
Hắn tìm thấy một miếng thảm lông mềm mại sạch sẽ, lau sạch nước tuyết trên chân Tần Tương.
Tần Tương nhìn động tác thật cẩn thận của hắn, lại thu hồi ánh mắt.
“Thật ra ngươi cũng không cần làm nhiều như vậy.”
“Ta nguyện ý.”
Tần Tương trầm giọng nói: “Ngươi có thể buông tha ta sao?”
Thịnh Lăng Hàn ngừng động tác trong tay, ngây ngẩn cả người. Rất lâu mới ngẩng đầu nhìn nàng, nở ra một nụ cười tươi: “Buông tha cái gì, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, không đúng sao?”
Tần Tương cười khổ một cái, nói: “Ngươi hại chết mẫu hậu ta, ngươi hại chết hoàng huynh ta, ngươi còn hủy hoại thịnh thế của Tuyên Quốc, từng cái từng cái này, vì sao ngươi không trực tiếp giết ta. Ngươi rõ ràng đều biết, ngươi đưa ta đến Hoa Đình, ngươi nói cho ta biết thân phận của ngươi, ngươi nên hiểu là, chúng ta không có khả năng tiếp tục lừa mình dối người nữa.”
Thịnh Lăng Hàn đột nhiên ôm lấy Tần Tương, hoảng loạn nói: “Không, sẽ không. Tần Tương, nàng quên hết đi, chúng ta bắt đầu một lần nữa.”
“Ngươi dạy ta, làm thế nào để quên?” Tần Tương muốn đẩy hắn ra, một lần lại thất bại một lần.
Hắn ôm chặt Tần Tương nói: “Chúng ta thành thân đi, Tần Tương.”
Tần Tương ngây ngẩn cả người.
Hắn dùng dũng khí rất lớn cuối cùng cũng nói ra những lời này.
“Sau khi thành thân, nàng sẽ dùng thân phận hoàn toàn mới để sống, không còn là nữ nhi của Mẫu Hoàng nàng nữa, không còn là muội muội của hoàng huynh nàng, không còn là quân chủ Tuyên Quốc, không còn là Công chúa của Hoa Du, điện hạ của hắn, thậm chí là Bệ hạ của hắn, nàng chỉ là, thê tử của Thịnh Lăng Hàn.”
Tần Tương ở trong lồng ngực hắn không động chút nào. Thịnh Lăng Hàn buông lỏng Tần Tương ra, giữ tay nàng, nói với nàng: “Nàng có nguyện, thành thân với ta, bên nhau lâu dài, không rời không bỏ không.”
Lúc này Tần Tương thất thần, nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn có khẩn cầu và mong đợi chưa từng thấy, rũ mắt nói: “Thật sự có thể quên đi sao?”
Thịnh Lăng Hàn vui lắm, hắn biết nàng đã đồng ý, hắn không biết nên thể hiện công khai sự vui sướng này như thế nào, chỉ là luôn luôn gật đầu.
Hắn nắm chặt tay kiềm chế sự thất thố mà sự hưng phấn này mang đến, đây chỉ sợ là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm hắn không thể khắc chế thần sắc của mình.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Tần Tương, trước kia từng nói, chưa từng nói, rất rất nhiều, cuối cùng hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Đúng vậy, sẽ quên đi.”