Hốc mắt Tào Tử Hi đỏ lên.
Tào gia gặp nạn, cô đường đường là thiên kim tiểu thư bỗng trở thành người dân bình thường. Quần áo, trang sức có giá trị đều phải đem đến tiệm cầm đồ hết cả. Cô cúi thấp đầu, nói khẽ: "Đa tạ Lục tiểu thư."
Tào Tử Ngang vô cùng cảm kích sự quan tâm tỉ mỉ của Thanh Hoàn, âm thầm hạ quyết tâm sẽ làm việc hết sức mình cho Lục tiểu thư. Hắn ta liền nói: "Tử Hi, muội đi với Ngân Châm trước đi, ta và Lục tiểu thư có chuyện cần bàn."
Cuộc nói chuyện này dài cả một canh giờ, mọi người bàn bạc chuyện của hiệu thuốc đến tận canh tư.
Đợi Tào Tử Ngang rời đi, Tiền Phúc liền tới nói với Thanh Hoàn: "Tiểu thư, Thạch Dân Uy vẫn đòi gặp tiểu thư ạ."
Vậy mà cô lại quên mất còn một người nữa trong phủ.
Thanh Hoàn xoa miệng chung trà, nói: "Người mẹ già của hắn ta đã được đưa đến đây chưa?"
"Đã sắp xếp thỏa đáng rồi ạ."
"Mắc bệnh gì mà phải cầu đến Trương Hoa?"
Tiền Phúc nói: "Bẩm tiểu thư, lão thái thái mắc bệnh bại huyết (tức bệnh scorbut, một căn bệnh do thiếu hụt vitamin C gây ra)."
Bệnh bại huyết?
Thanh Hoàn nghe vậy, cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nếu như cô chưa từng được chứng kiến kiếp trước của mình tại sông Vong Xuyên thì chứng bệnh này lại là một chứng bệnh khó chữa. Sách y gọi đây là bệnh vô phương cứu chữa.
Người bệnh bị suy nhược, uể oải, mẫn cảm, chảy máu chân răng, đau khớp và rất nhiều triệu chứng khác, nhưng thực tế là do dinh dưỡng không đầy đủ mà ra.
Mẹ con hai người nghèo rớt mồng tơi, chả trách lão thái thái mắc phải bệnh này.
"Dựa theo phương pháp lúc trước của tiểu thư, lão nô đã kê phương thuốc cho bà ấy. Mấy ngày nay uống thuốc đã thấy có hiệu quả rất rõ ràng, chỉ là bệnh của bà ấy đã để quá lâu nên e là cũng không được bao lâu nữa."
Thanh Hoàn chợt căng thẳng. Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Tiền Phúc, ông ấy nói không được bao lâu nữa có nghĩa là không quá ba tháng.
"Thì ra bệnh đã nặng đến mức này?"
Tiền Phúc gật đầu.
"Bá đã nói rõ với Thạch Dân Uy chưa?"
"Thạch Dân Uy biết rất rõ. Hắn còn nói phải cảm tạ đại ơn của tiểu thư."
Thanh Hoàn chau mày, cúi đầu tính toán một hồi mới nói: "Không cần gặp đâu, ta và hắn không có gì để nói với nhau hết, nhìn thấy lại thương cảm thêm. Bá để hắn ở lại trong phủ, điều dưỡng cho hắn cẩn thận là được."
"Dạ, tiểu thư."
"Trong viện của hắn có nha hoàn nào hầu hạ không?"
Tiền Phúc cười nói: "Đã sai hai nha hoàn qua đó, có cả hai bà tử để làm việc nặng."
Bốn người hầu hạ hai bệnh nhân cũng hơi vất vả.
Thanh Hoàn ngẫm nghĩ rồi dặn: "Bá đi mua thêm về mấy nha hoàn và gã sai vặt. Thông minh lanh lợi thì sắp xếp đến làm ở tiệm thuốc, đôn hậu thật thà thì cho làm hạ nhân trong phủ. Huynh muội Tào gia vào ở thì sắp xếp mỗi phòng bốn người.
Tiền Phúc gật đầu nghe theo, mái tóc bạc dưới ánh nến khiến người ta chú ý.
Thanh Hoàn đau lòng nhìn ông: "Phúc bá hãy sắp xếp thêm hai tổng quản trong phủ, nội trạch thì bố trí thêm hai ma ma. Không thể chỉ để một mình bá vất vả hết mọi chuyện trong ngoài được, những việc vụn vặt này thì cứ để bọn họ làm."
Tiền Phúc cười nói: "Lão nô cũng nghĩ như vậy nên đã nói Trần Bình đi kiếm rồi, mấy ngày nữa sẽ có thôi."
"Sao mẫu thân của Trần Bình vẫn chưa vào Kinh, nếu bà ấy đến rồi thì nội trạch sẽ giao cho bà ấy quản lý."
"Bây giờ đã đi được nửa đường, Trần Bình cũng ngày ngày mong ngóng, lúc rảnh rỗi là đến bến sông xem thử."
Thanh Hoàn cười nói: "Như vậy là phủ của chúng ta sắp náo nhiệt hơn rồi."
"Không chỉ náo nhiệt đâu. Mấy ngày trước, Trần Bình giúp tiểu thư tìm được hai nha hoàn biết chút công phu, bây giờ hắn đang đích thân dạy võ cho họ, mấy tháng sau là có thể hầu hạ bên cạnh tiểu thư rồi ạ."
Thanh Hoàn không khỏi cười khẽ. Việc này lúc ở Tô Châu cô có nói qua, bản thân đã sớm quên mất, không ngờ Trần Bình lại nhớ kỹ trong lòng.
Thanh Hoàn than thở: "Điều làm ta sầu nhất bây giờ là làm sao đưa Lưu tẩu vào phủ. Ăn quen món ăn bà ấy nấu rồi nên không ăn nổi món ăn của đầu bếp Cố phủ nữa, cứ cảm thấy không có mùi vị gì."
Tiền Phúc cười nói: "Cái này có gì khó, đưa người tới Tưởng gia rồi lấy danh nghĩa của lão tổ tông để tặng cho tiểu thư không phải là xong việc sao."
Đôi mắt Thanh Hoàn vụt sáng, cô tán thưởng: "Phúc bá thông minh quá."
Tiền Phúc lắc đầu nói: "Nào phải lão nô thông minh, do trong lòng tiểu thư chỉ lo nghĩ đại sự, đương nhiên không nghĩ đến những việc nhỏ nhặt này."
Thanh Hoàn hiểu ông ấy đang nói về chuyện của Nhị tỷ, lặng lẽ đứng dậy: "Thọ vương vẫn chưa có động tĩnh gì, không biết hắn có dụng ý gì đây?"
Tiền Phúc suy nghĩ một lúc, "Nếu tiểu thư không yên tâm, ngày mai lão nô sẽ đi phủ Thọ vương một chuyến. Đúng lúc cũng cần phải trù tính từng bước cho chuyện của tiền trang rồi."
Thanh Hoàn hiểu rõ nhưng lại nói: "Có thể đến phủ Thọ vương, nhưng chỉ bàn bạc chuyện của tiền trang thôi, những chuyện khác một chữ cũng không đề cập tới."
"Tại sao?" Tiền Phúc ngạc nhiên.
Tầm mắt Thanh Hoàn khẽ dịch chuyển, cô cười nói: "Không hỏi mới là cách hỏi hay nhất."
…
Thời tiết ngày hôm nay u ám hơn so với thời tiết nắng đẹp của mấy ngày trước. Thanh Hoàn vừa định đi thỉnh an Quận chúa lại nghe nha hoàn báo tin, xe ngựa Tưởng gia đến đón đang chờ trước cửa phủ, lão tổ tông mời Lục tiểu thư qua phủ chơi một ngày.
Thanh Hoàn tính ngày, đúng là đến thời điểm nên đổi phương thuốc cho lão tổ tông rồi. Lúc này cô mới ra lệnh cho Xuân Nê đi báo với Nhị tỷ một tiếng.
Xuân Nê đoán được suy nghĩ của tiểu thư là muốn để cho Nhị tiểu thư yên tâm, chạy đi nhanh như chớp. Đợi Thanh Hoàn ăn vận đàng hoàng xong thì cô đã quay lại rồi.
"Tiểu thư, Nhị tiểu thư không nói gì cả nhưng ánh mắt người trông sáng hẳn lên."
Thanh Hoàn mỉm cười, lấy khăn tay ra cho Xuân Nê lau mồ hôi trên trán, đồng thời dặn dò: "Hôm nay, ta phải đưa Nguyệt nương đi cùng, ngươi ở nhà trông viện đi."
Xuân Nê lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Tiểu thư yên tâm, nô tì nhất định sẽ trông coi cẩn thận viện của chúng ta, một sợi lông cũng không thiếu ạ."
Cũng ngay lúc này, Nguyệt nương vén rèm đi ra nói: "Tiểu thư, có thể đi rồi ạ."
Thanh Hoàn hỏi một câu sâu xa: "Đã đem đủ đồ chưa?"
Nguyệt nương móc một xấp giấy từ trong ngực ra, đưa tận tay Thanh Hoàn, "Giấy trên bàn sách của tiểu thư đều ở đây cả ạ."
Hoa Dương vừa thấy Thanh Hoàn đi vào phòng liền tươi cười bước tới cầm lấy cánh tay cô, quan sát một lượt rồi nói: "Con ăn mặc giản dị quá. Lão tổ tông lớn tuổi nên thích vui vẻ. Người đâu, lấy cây bộ dao (loại trâm cài có tua rua) vàng khảm ngọc đến đây cho Lục tiểu thư cài lên."
Thanh Hoàn chỉ cười thờ ờ trước sự quan tâm một cách thái quá của Hoa Dương, cô đoán chắc chắn bà ta có dặn dò phía sau.
Quả nhiên không sai, chiếc bộ dao vừa được cài lên đầu cô xong, Quận chúa liền mở miệng.
"Một mình con đi thì lẻ loi quá, hôm nay hãy để Linh tỷ đi cùng con."
Thanh Hoàn nhìn về phía Ngô Nhạn Linh, thấy cô ta vận đồ mới, trong lòng hiểu được phần nào bèn ngoan ngoãn gật đầu.
Hoa Dương thấy cô biết điều như vậy thì vui mừng không thôi, sau khi dặn dò thêm vài câu thì cho người đi. Hai cô con gái thứ xuất chỉ biết đứng siết khăn tay, sắc mặt khó coi mà rời khỏi chính phòng.
Tưởng phủ chỉ phái một chiếc xe ngựa đến đón người, cho nên hai chị em chỉ có thể ngồi chung một kiệu.
Thanh Hoàn vừa lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô cảm thấy mình và Ngô Nhạn Linh chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả.
Ngô Nhạn Linh nhân cơ hội này quan sát cô thật kỹ, trong ánh mắt ẩn giấu sự kinh ngạc. Từ lúc được chữa khỏi bệnh điên tới giờ chưa được bao lâu mà Lục tiểu thư này đã trở nên xinh đẹp như vậy.
Cô ta cảm thấy hơi chua chát, mở miệng hỏi bâng quơ: "Khi nào thì đến sinh nhật của Lục muội?"
Thanh Hoàn không thể không khó chịu mở mắt ra đáp: "Ngày mười một tháng Mười Một."
Nhỏ hơn cô ta chẵn bảy tháng. Ngô Nhạn Linh lại hỏi tiếp: "Lục muội, lão tổ tông Tưởng gia là người như thế nào?"
Thanh Hoàn không muốn nói nhiều nên trả lời qua loa: "Là một người hiền từ."
"Nghe nói người trong phủ ấy đều đọc đủ thứ thi thư, chẳng trách Lục muội đi qua đó một lần mà cử chỉ đã trở nên hào phóng, quy củ hơn nhiều." Ngô Nhạn Linh khen ngợi.
Đọc đủ thứ thi thư và cử chỉ hào phóng, quy củ thì có liên quan gì?
Thanh Hoàn giả vờ ngây thơ hỏi: "Linh tỷ tỷ, vậy trước đây muội không hào phóng, không quy củ sao?"
Ngô Nhạn Linh bỗng im bặt. Cô ta đột nhiên nhớ lại ngày đó ở vương phủ, con điên này đã đào một cái hố cho cô nhảy vào, đôi mắt cô ta lóe lên sự phòng bị, dối lòng cười nói: "Đều hào phóng, quy củ như nhau cả."
Bây giờ Thanh Hoàn mới cảm thấy có phần hứng thú với Ngô Nhạn Linh.
Bản lĩnh mở mắt nói dối của cô ta mà so với mẹ cô ta, Quận chúa Hoa Dương kia, thì chỉ có hơn chứ không kém, chẳng trách Nhị tỷ nói phải đề phòng cô ta, quả nhiên là một cô gái lợi hại.
Thanh Hoàn chưa từng quên ánh mắt lạnh lùng, ghét bỏ của cô ta khi đứng trước mặt Triệu Cảnh Diễm mắng cô là người điên hồi còn ở phủ Tô Châu.
Thanh Hoàn cười ha ha hai tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đối với cô mà nói, mặc dù đã là tỷ muội với Ngô Nhạn Linh được năm năm, nhưng chẳng qua cũng chỉ là người dưng. Ân oán của cô và Cố gia không liên quan đến cô ta. Chỉ cần cô ta không tính kế cô thì cô cũng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi hại người.
Thậm chí những lời nói chua ngoa, hà khắc đó, cứ xem như là trả giá cho mười vạn lượng của hồi môn kia đi.
Ngoài nhị môn của Tưởng phủ, đại nãi nãi Chu thị của Tưởng phủ nhìn thấy hai cái chóp kiệu vừa đến thì nét mặt đầy khó hiểu, trong bụng đầy thắc mắc nhưng vẫn nhịn xuống.
Cố gia này cũng buồn cười thật đấy, rõ ràng chỉ phái một chiếc xe ngựa, vậy mà cũng phải cố nhét thêm một người nữa mới được. Thân phận của Lục tiểu thư thì lại không được tiết lộ, người vào người ra như vậy chẳng phải vẽ thêm chuyện sao.
Thanh Hoàn vừa xuống khỏi kiệu liền cười mà như không, mở miệng giới thiệu: "Đây là Linh tỷ tỷ, mẫu thân sợ Thanh Hoàn đi một mình sẽ buồn nên muốn để Linh tỷ tỷ đi cùng."
Chu thị cũng hiểu ngay hàm ý trong đó. Dù sao vị này cũng là con riêng mà Quận chúa Hoa Dương đưa đến Cố phủ, vậy thì nhất định không phải người đứng về phía Lục tiểu thư rồi.
Chu thị nhanh trí cười nói: "Khách quý khách quý, mau vào đi thôi, lão tổ tông đang đợi."
Nói xong, Chu thị gọi nha hoàn thân cận lại nói nhỏ bên tai vài câu rồi một tay dắt một người đi vào trong.
Nha hoàn sải chân, chạy thẳng đến Noãn Các tường thuật lại những lời mà Đại nãi nãi nói cho Thất gia.
Tưởng Hoằng Văn cau mày, lạnh lùng nói: "Cháu gái của ngươi đến rồi, có muốn đi gặp không?"
Trong Noãn Các, Triệu Cảnh Diễm cầm lấy quả quýt mà nha hoàn đưa qua, cắn một miếng, chê chua nên ném lại vào tay nha hoàn.
"Gặp cái gì mà gặp, người không cùng một phòng, ta lười đi."
"Cố gia cũng mặt dày thật, lần nào cũng không mời mà đến."
Triệu Cảnh Diễm phẩy quạt, quay mặt qua, ánh mắt nhìn thẳng vào Tưởng Hoằng Văn, nhìn một hồi lâu.
Tưởng Hoằng Văn bị hắn nhìn cho nổi hết cả da gà, mặt đanh lại.
Triệu Cảnh Diễm cười ha ha, nói: "Lúc trước ta có biết được một tin, cũng không biết là thật hay giả cho nên không nói với ngươi. Nhưng mà bây giờ xem ra đã rõ ràng phần nào rồi."
"Nói!"
"Ta nghe nói, phủ lão Tề vương đang dòm ngó các vị gia trong phủ nhà ngươi."
"Là ý gì?" Tưởng Hoằng Văn chau mày.
Triệu Cảnh Diễm cười mỉm nói: "Còn không hiểu sao, Hoằng Văn à, ta thấy ngươi thật là ngu như heo."
Tưởng Hoằng Văn cười lạnh: "Bọn họ không sợ kẻ táng gia bại sản như ta thua sạch gia sản của họ sao?"
"Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi đó, không lẽ Tưởng gia chỉ có một mình ngươi là con trai sao?"